Bên Cao Dược Tiến không phải là không uống rượu, nhưng những người ngồi ở đây đều là người thượng lưu, nâng cốc chạm ly cũng rất nhã nhặn. Cao Dược Tiến muốn xem Đồ Hồng thực hư ra sao, cho nên làm như vô tình nói đến tình hình kinh tế thành phố với tổng giám đốc ngân hàng chi nhánh, Đồ Hồng thấy có thời cơ liền chen vào trò chuyện. Ai cũng làm ra vẻ rất tự nhiên, mặc dù mỗi người đều mang theo ý đồ của riêng mình. Đâu đã vào đấy, Hứa Bán Hạ tự biết mình ngồi cũng không có tác dụng gì, liền chạy ra ngoài đi tới một phòng tiệc khác. Triệu Lũy quan tâm, hẹn địa điểm ăn tối trùng với chỗ của Cao Dược Tiến.
Vào cửa, trăm năm mới có một lần Ngũ Kiến Thiết đem ghế chủ trì dâng cho Triệu Lũy, hắn chắc cũng biết mình hôm qua quá phận, xem ra Ngũ Kiến Thiết vẫn là người biết chừng mực. Hứa Bán Hạ thấy bên cạnh Triệu Lũy có một chỗ trống, muốn đi qua ngồi ở đó, không ngờ đây lại là chỗ của Tiểu Thiệu bên viện kiểm sát. Tiểu Thiệu lúc này bị Ngũ Kiến Thiết kêu đi mua áo sơmi. Hứa Bán Hạ quan sát, quả nhiên thấy ngực áo của Ngũ Kiến Thiết và Tần Phương Bình dính nước hồng hồng, chắc là không biết thế nào lại động tay động chân tranh nhau uống rượu, rượu vang đổ lên người.
Hứa Bán Hạ đành phải tìm chỗ khác ngồi, bị Ngũ Kiến Thiết giễu cợt: "Hứa Bàn Tử vừa đến đã tìm Triệu tổng, đúng là con gái mà, toàn thích nhào đến chỗ trai đẹp thôi. Bàn Tử, cô đúng là không chuyên nghiệp gì cả, có Triệu tổng ở đây mà cô còn năm lần bảy lượt từ chối, xem thường chúng tôi sao?"
Hứa Bán Hạ cười cười, nói: "Ngũ tổng nói thế là nặng lời rồi, trong số những người đang ngồi ở đây không cần biết là ai gọi tôi tôi đều không dám không đến, mọi người xem, tôi đây không phải cả khách hàng từ phương xa cũng gạt qua một bên rồi sao? Nhưng nói thế nào đi nữa, các anh cả đang ngồi đây mà tôi lại tới muộn là lỗi do tôi, tôi tự nhận tội trước." Nói xong, rót đầy một ly rượu, tự giác uống hết.
Tần Phương Bình ngồi cạnh Hứa Bán Hạ bên người, thấy cô uống xong liền cười hì hì tự mình thay cô rót đầy, Hứa Bán Hạ vội đưa tay cầm lấy ly cảm ơn liên tục. Tần Phương Bình hôm nay chắc cũng không đươc đối xử đàng hoàng, Ngũ Kiến Thiết muốn nịnh nọt Triệu Lũy, thì đương nhiên sẽ không đối tốt với Tần Phương Bình bao nhiêu được. Tần Phương Bình rót rượu, hỏi: "Bàn Tử, nghe nói cô có khách hàng từ phương Bắc đến ahr? Hôm nay là đang chiêu đãi bọn họ đó sao?"
Không ngờ Triệu Lũy đột nhiên xen vào một câu: "Bàn Tử, là một bàn toàn dân ngân hàng đó sao? Tôi khuyên cô nên hết hi vọng đi, với thực lực tài chính của cô, dù cho bạn bè bên ngân hàng chịu ra tay giúp thì sợ là vẫn không đủ, tôi đại khái đã thuyết phục được bọn họ bán trao tay xưởng này, cần rất nhiều tiền đó, một mình cô ăn không hết đâu."
Hứa Bán Hạ không rõ Triệu Lũy đang êm đẹp cớ gì nói ra lời ấy, cô cũng không nói với Triệu Lũy chuyện mình đang thèm khát xưởng sản xuất thép cán kia, càng đừng nói đến tiền bạc cụ thể, chẳng lẽ đây chính là màn kịch mà Triệu Lũy muốn cô xem? Liền hàm hàm hồ hồ nói: "Bọn hắn cuối cùng cũng chịu bán rồi? Giá bao nhiêu? Phòng sát vách kia của tôi có cả tổng giám đốc ngân hàng chi nhánh, Triệu tổng cứ nói giá cả, có khi tôi lại đoạt được không biết chừng."
Triệu Lũy không khỏi cười nói: "Bàn Tử, năng lực hoạt động của cô đúng là rất mạnh, cho dù là tôi thì trước kia có muốn mời ra tổng giám đốc ngân hàng chi nhánh vẫn phải thông qua thư ký của phó thị trưởng mới mời được. Nhưng cũng vô dụng thôi, bọn hắn sẽ không cho cô vay tiền mua tài sản cố định đâu, tôi khuyên cô dẹp ý niệm này đi."
Ngũ Kiến Thiết thấy hai người ăn nói cứ thần thần bí bí, vội hỏi: “Đang nói chuyện gì thế? Bàn Tử muốn mua xưởng gì?"
Hứa Bán Hạ lập tức đáp: "Ầy, chỉ là mong muốn, mong muốn thôi, nói ra nói ra lại bị Ngũ tổng giễu cợt, thôi thôi, tôi hôm nay không nói cái đó nữa."
Càng như thế, Ngũ Kiến Thiết càng hiếu kỳ, nhìn ở Triệu Lũy đang mỉm cười bên cạnh, hỏi: "Triệu tổng, chú không phải là đang còn ghi hận chuyện ngày hôm qua chứ? Bàn Tử sợ tôi giành mất mối của cô ấy, chắc chú sẽ không đến nỗi không nói đâu nhỉ?"
Triệu Lũy cười cười, nói: "Bàn Tử cứ thích giấu giếm thế, thực ra cũng không phải chuyện gì bí mật. Ngũ tổng có biết nhà máy thép tấm Hâm Thịnh không? Bọn hắn sản xuất không có lời, chất lượng sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, tỉ lệ phế phẩm cao, nhà máy không duy trì được. Bàn Tử chẳng rõ là dò được tin này ở đâu, nhờ tôi giúp cô ấy liên hệ, muốn nhận thầu Hâm Thịnh. Tôi hôm nay giúp cô ấy đi đàm phán, bọn hắn đã trả lời rất kiên quyết, chỉ cho mua lại, không cho nhận thầu. Bàn Tử, cô cứ thôi đi vậy, giá mua cao như thế, cho dù đem cô bán đi cũng không đủ."
Hứa Bán Hạ nghe trong lòng hơi không vui, bọn hắn tuy nói không chịu nhận thầu, thế nhưng đây cũng chỉ là chiêu trò để đẩy cao giá lên, cứ tiếp tục dây dưa nói chuyện thì thế nào cũng chưa biết chừng. Cứ nói ra như vậy, lỡ như Ngũ Kiến Thiết cũng có ý kia, thế thì cô sao có cửa giành với hắn?
Hứa Bán Hạ vừa mới nghĩ thế, Ngũ Kiến Thiết đã mở miệng nói: "Người ta bảo thép tấm rất dễ làm, bọn hắn sao mà lại không duy trì được? Là thiết bị thiếu hụt hả? A Quách, mấy thứ này chú có hiểu không?"
Quách Khải Đông vội nói: "Loại thiết bị này to lớn cồng kềnh, dù cho có vấn đề gì thì cải tạo một chút là xong, chủ yếu là do kỹ thuật viên có vấn đề. Xưởng Hâm Thịnh tôi đã nghe qua, lúc mới đầu thì còn được, về sau họ hàng bên nhà ông chủ và họ hàng bên nhà bà chủ cãi nhau to, chọc tức khiến cho kỹ thuật viên đều rời đi hết, sản phẩm đương nhiên là không ra làm sao. Danh tiếng của bọn họ trong ngành rất tệ, chẳng có ai muốn đến làm, bỏ lương cao thuê cũng không chịu."
Triệu Lũy nói thêm: "Hôm nay tôi đi nói chuyện với ông chủ Hâm Thịnh, thế cũng tốt, đem nhà máy bán đi đỡ mất công hai vợ chồng bọn họ suốt ngày đi giải quyết mâu thuẫn, nhưng nhận thầu thì nhất quyết không chịu, bọn hắn sợ nhận thầu rồi đám người thân thích nọ vẫn sẽ đến phá phách, đến lúc đó có khi còn thêm bên nhà thầu gây chuyện, muốn chấm dứt chuyện này thì chỉ có bán là chắc ăn nhất. Bàn Tử, tôi lúc đó nghe xong liền nghĩ tốt nhất cô đừng dây vào."
Ngũ Kiến Thiết xem xong cảm thấy rất hứng thú, cũng không kêu gào đòi người khác uống rượu nữa, chỉ im lặng híp mắt nghe Triệu Lũy và Quách Khải Đông nói chuyện. Lúc này Tiểu Thiệu bên viện kiểm sát cầm bốn cái áo tay ngắn đến, Ngũ Kiến Thiết cũng chỉ ngắn gọn phân phó một câu: "Tiểu Thiệu, cái của tôi đem cho tôi, đưa một cái cho Tần tổng, hai bộ còn lại chú mang về nhà đi." Lập tức liền hỏi Quách Khải Đông: "Hâm Thịnh làm những đồ gì? Thị trường có nhu cầu không? Có phải mua lại liền sản xuất được luôn?"
Hứa Bán Hạ nghe xong cảm thấy không ổn, trông thế này dường như Ngũ Kiến Thiết đã bắt đầu có ý với Hâm Thịnh. Lập tức liền lo lắng ra hiệu cho Triệu Lũ, không ngờ Triệu Lũy chỉ là cười cười, làm như không thấy cô, chỉ nhìn chằm chằm Ngũ Kiến Thiết. Hứa Bán Hạ sửng sốt, lập tức hiểu được, đúng vậy, tiền Cừu Tất Chính nợ Triệu Lũy đã rơi vào túi Ngũ Kiến Thiết, cho nên hắn nhất định phải dỗ dành tốt Ngũ Kiến Thiết, khiến Ngũ Kiến Thiết nhất định phải cậy vào hắn mới thu mua được Hâm Thịnh, thế thì Ngũ Kiến Thiết không thể không chủ động trả lại hắn 70 vạn. Thảo nào Triệu Lũy liên tục ám chỉ Hứa Bán Hạ cô từ bỏ, hắn chắc chắn đã sớm có quyết định này rồi. Xem ra tối hôm qua gì mà cảm tạ cảm động đều là lừa người, đến lúc đối mặt với lợi ích thực tế, Triệu Lũy vẫn sẽ ngay lập tức đem cô ném ra đằng sau, cứ như vậy mà đem Hâm Thịnh chắp tay giao cho Ngũ Kiến Thiết. Quá bỉ ổi rồi. Hứa Bán Hạ cô mua không nổi thì thế nào? Dù vậy thì Triệu Lũy cũng không nên lấy cô làm bàn đạp, lợi dụng ý đồ của cô đối với Hâm Thịnh để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ngũ Kiến Thiết. Không đáng mặt làm bạn bè, nhiệt tình của cô dành cho Triệu Lũy cũng nguội đi. Hóa ra, mình từ trước tới nay đều là quang gánh cạo râu chỉ nóng một bên [*], còn Triệu Lũy từ trước tới giờ chưa từng để cô vào mắt, trong lúc nguy nan hắn tới tìm cô, chắc cũng tại vì chỉ có người ngu ngốc như Hứa Bán Hạ mới chịu nửa đêm ra khỏi nhà.
[*] 剃头挑子一头热: ngày xưa đồ nghề của thợ cắt tóc dạo gồm có một cái ghế và một hòm công cụ, đầu kia của quang gánh là bếp lò nóng, vậy nên có câu “quang gánh cạo râu chỉ nóng một bên”. Thành ngữ này được dùng chỉ sự mơ tưởng hão huyền.
Thấy Ngũ Kiến Thiết và Triệu Lũy Quách Khải Đông nói chuyện càng lúc càng ăn ý, Hứa Bán Hạ lại càng đứng ngồi không yên, câu được câu chăng với Tần Phương Bình xong liền nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ nhàng nói với Tần Phương Bình nói: "Tần tổng, tôi còn có mấy người bạn ở phòng bên kia, tôi đi qua ứng phó một chút lại quay lại. Nếu như các anh tan tiệc sớm thì cũng đừng chờ tôi. Bọn họ đang bận, tôi cũng không chào hỏi nữa."
Tần Phương Bình đang chán đến phát điên, tối nay Ngũ Kiến Thiết đối xử với hắn không ra gì, hắn cũng đang muốn chạy, liền cười hỏi: "Hứa tổng, bên đó có gì vui không, hay là tôi cũng qua chỗ cô."
Hứa Bán Hạ đương nhiên không hi vọng Tần Phương Bình sang đó, nhưng cũng sẽ không cứng rắn cự tuyệt, chỉ cười nói: "Cũng được, chỗ tôi có tổng giám đốc ngân hàng công thương và tổng giám đốc ngân hàng chi nhánh, làm quen một chút cũng tốt, dù sao chúng tôi cũng không phải chủ trì buổi tiệc này, mà là Cao Dược Tiến làm chủ."
Nói đến đó, Tần Phương Bình cũng im luôn, những người tai to mặt lớn kia, đến cả Ngũ Kiến Thiết dù muốn trèo lên cũng trèo không nổi, hắn đi làm cái gì? Làm nền sao?
Hứa Bán Hạ đứng dậy ra ngoài, thấy Triệu Lũy đang nhìn mình đầy ẩn ý, thế nhưng lúc này trái tim Hứa Bán Hạ đã lạnh đi phân nửa, cũng lười đi đoán tâm tư của Triệu Lũy, quay đầu làm như không thấy mà đi mất. Triệu Lũy còn có cái gì để nói đây? Trong tay hắn hiện tại cũng chỉ có mỗi Hứa Bán Hạ, chắc bây giờ đã lợi dụng đủ rồi nhỉ? Vậy thì chúc hắn nắm chặt cơ hội này, lấy lại được tiền của mình, bắt đầu một cuộc sống mới.
Tính cách của Hứa Bán Hạ từ trước đến nay luôn là cầm được thì cũng buông được, không hướng đến những thứ không có lợi. Vì Triệu Lũy, cô đã phá vỡ rất nhiều quy tắc, chưa nói đến việc không màng lợi nhuận, còn có bao nhiêu là thời gian, bao nhiêu là tinh lực, lo nghĩ cho hắn, quan tâm từng li từng tí đến tâm tình của hắn sau khi hắn chịu đả kích. Những thứ đó nếu như đổ vào thương chiến hẳn đã sớm có thu hoạch, thế nhưng đổ vào Triệu Lũy thì đổi lấy được cái gì?
Hoặc là, con gái quá chủ động, phần cảm tình kia liền sẽ bị coi khinh?
Lúc Hứa Bán Hạ trở lại chỗ Cao Dược Tiến, tinh thần không thoải mái, lại thêm thiếu ngủ, trông rất không linh hoạt. Tuy nhìn thấy Đồ Hồng khí phách ngất trời cùng bọn Cao Dược Tiến vui vẻ náo nhiệt, nhưng cô có tai như điếc, ảo não chỉ hận không thể lật bàn. Người giám đốc chi nhánh có quan hệ tốt với cô cũng không mấy dính dáng tới chuyện sàn chứng khoán, thấy Hứa Bán Hạ đi đến, cuối cùng tìm được người nói chuyện, vội bắt lấy: "Cô ra ngoài lâu như vậy làm gì đó? Đem tôi vứt nơi này một mình."
Hứa Bán Hạ ngây ngốc một chút, nói: "Tài chính không đủ, một đơn làm ăn lớn bị người ta cướp đi mất rồi."
Giám đốc chi nhánh cười nói: "Ai bảo cô không chịu mở tài khoản doanh nghiệp? Nếu không thì dựa vào mảnh đất và bến tàu đó của cô, tôi cũng có thể giúp cô đi xin vay được một khoản. Gần đây nghe nói cô thu chi rất lớn hả?"
Hứa Bán Hạ nghe, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, tâm trí lại quay về sự nghiệp. Cô đã tốn quá nhiều sức lực cho Triệu Lũy, mọi việc đều nên có giới hạn. "Ừ, sau này có lẽ sẽ còn tăng nữa, tôi chuẩn bị chuyển trọng tâm lên phương Bắc, cũng đã đàm phán xong chuyện tài chính với một công ty khác rồi, nhưng bọn họ lấy lãi khá cao, nếu như có thể thì đương nhiên là vay ngân hàng vẫn tốt hơn." Đến đây, Hứa Bán Hạ liền một năm một mười đem kế hoạch của mình giải thích cặn kẽ cho giám đốc chi nhánh, bởi vì cô hiểu, ngân hàng bây giờ rất bảo thủ, quan hệ tốt cũng không chịu cho vay tiền, dự án của mình như thế nào mới là quan trọng nhất. Dù bây giờ cô không có ý định vay của ngân hàng chi nhánh, nhưng hôm nay có dịp ngồi cùng nhau, Hứa Bán Hạ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trao đổi với cho giám đốc. Ai cũng cần thời gian để tiếp nhận thông tin mới, mà muốn để người ngoài ngành hiểu được thì lại càng khó khăn hơn, cô phải làm tốt công tác tư tưởng cho giám đốc, đợi sau này một lượng tiền của cô liên tục đổ vào chảy ra ngân hàng của hắn, giám đốc dần dần sẽ tiếp nhận một cách vô tri vô giác, dần dần nhịn không được muốn nhảy vào kiếm một món, bỏ vốn đầu tư cho cô.
Đồ Hồng mặc dù đang tập trung thảo luận với Cao Dược Tiến về việc tiếp quản ngược, đại khái là phân tích ưu nhược điểm khi đưa niêm yết công ty lên sàn chứng khoán và tiếp quản ngược, nhưng thỉnh thoảng có quay sang nhìn Hứa Bán Hạ, thấy cô ấy chăm chú nói chuyện với giám đốc ngân hàng, lời nói trôi chảy, thế là cũng không nhìn nữa. Các vấn đề mà Cao Dược Tiến đưa ra đều rất cụ thể, tuy không thể nói là gian trá, nhưng mỗi một câu đều hỏi vào trọng điểm, nếu như hắn đáp không được thì công sức bỏ ra trước kia coi như đổ sông đổ bể. Cũng may Cao Dược Tiến không phải là người điều hành trực tiếp, Đồ Hồng không cần nhìn tài liệu vẫn có thể đối phó được.
Giám đốc chi nhánh nghe Hứa Bán Hạ giới thiệu, cúi đầu suy xét nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Cô có thể mời ông ta làm người bảo lãnh không?" Lén lút để tay dưới mặt bàn chỉ chỉ về phía Cao Dược Tiến
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên, thuận lợi đến vậy sao?" Vay thế chấp? Có thể cho vay bao nhiêu?"
Giám đốc chi nhánh nghĩ nghĩ, nói: "Cô mở tài khoản doanh nghiệp cho tôi cái đã, lần vay đầu tiên sẽ không quá nhiều, cỡ chừng này. Về sau rồi tăng dần dần." Bàn tay đặt dưới mặt kính xòe ra năm ngón
Hứa Bán Hạ nghĩ, năm trăm vạn (~ 18.1 tỷ VNĐ), cũng không tệ, tiền lãi cũng ít hơn một nửa so với công ty của Lão Tống. Nhưng cô vẫn lì lợm duỗi ra ba ngón tay, đặt song song với bàn tay của giám đốc ngân hàng, cười nói: "Thêm thêm thêm chút càng tốt chứ sao."
Giám đốc chi nhánh đánh ba ngón tay béo của Hứa Bán Hạ xuống, đáp: "Giải ngân lần đầu đã được chừng này là nhiều rồi, cô đừng có mà được voi đòi tiên. Mau gọi người bảo lãnh đi, cái này mới là quan trọng nhất."
Hứa Bán Hạ không cần biết Đồ Hồng sẽ nghĩ như thế nào, lập tức ngẩng đầu nói với Cao Dược Tiến: "Cao Tổng, bảo lãnh giúp tôi, tôi muốn vay của ngân hàng chi nhánh."
Cao Dược Tiến bị cắt ngang, cũng không suy nghĩ nhiều, liếc Hứa Bán Hạ một cái liền đáp: "Được, tới lúc đó đưa giấy tờ đến cho tôi ký"
Hứa Bán Hạ có chút không dám tin, dứt khoát vậy à? Không giống phong cách của Cao Dược Tiến lắm nhỉ, bao nhiêu tiền cũng không hỏi? Muốn xác nhận lại thật kỹ, liền hỏi lại: "Ông đừng đồng ý nhanh như vậy, còn chư hỏi số tiền mà." Qua khóe mắt thấy Đồ Hồng mặt mũi tràn đầy nghi vấn, mặc hắn, chính sự quan trọng.
Cao Dược Tiến nghiêng người nhìn Hứa Bán Hạ một lát, khinh thường nói: "Cô có thể vay chừng nào chứ?"
Hứa Bán Hạ lập tức á khẩu không trả lời được, đúng, cỡ như cô mà mở tài khoản ở ngân hàng chi nhánh thì có thể vay bao nhiêu chứ? Số tiền kia dù cho trực tiếp hỏi mượn Cao Dược Tiến có khi còn được nữa là. Lúc này Cao Dược Tiến mà còn không chế nhạo cô thì đợi khi nào? Chỉ lúng túng cười với giám đốc chi nhánh, lâu lắm mới nói được một câu: "Vậy thế là xong rồi?" Thấy giám đốc chi nhánh gật đầu, Hứa Bán Hạ mở cờ trong bụng, cuối cùng thì cũng có thể vay một khoản tiền lớn từ ngân hàng, đây chính là một bước tiến nhỏ trong ngàn vạn bước tiếp theo. Như giám đốc chi nhánh nói, chỉ cần cô trả nợ đàng hoàng, sau này sẽ còn nhiều thời gian.
Cao Dược Tiến biết Đồ Hồng đang lúng túng, cũng biết Hứa Bán Hạ hiện tại trong mắt chỉ có tiền, nam sắc cũng bị gạt qua một xó, ông ta đành mỉm cười nói với Đồ Hồng: "Bàn Tử giở trò quỷ, nhưng cô ấy cũng có ý tốt. Đồ luật sư sẽ không để ý chứ?"
Hứa Bán Hạ không chút do dự chen miệng nói: "Cái gì mà gọi là giở trò? Tôi thế là đã nghĩa khí lắm rồi. Tôi tối hôm qua bận tới tận 5 giờ sáng mới được ngủ, suýt chút nữa là lọt vào gầm xe chở xi măng , sáng nay thế mà vẫn lấy tăm chống mí mắt lên đón Đồ Hồng đi ăn điểm tâm, Đồ Hồng sao lại để ý chứ? Đúng không? Bao cát?" Vừa nói vừa nhìn Đồ Hồng như tên trộm, kiểu gì thì Đồ Hồng cũng có cảm giác bị lừa gạt, nhưng Đồ Hồng nếu như là người hiểu chuyện, hắn chắc chắn sẽ cảm tạ Hứa Bán Hạ cô, lý nào lại nổi giận được. Hắn nếu chuyện này mà cũng tức giận thì ban đầu lúc làm bao cát ở Bắc Kinh đã không buông tha Hứa Bán Hạ, lôi cô đi kiện rồi. Nhưng lúc nói chuyện cô vẫn cứ đem hết khó khăn của mình nói ra, ra vẻ bản thân lao khổ công cao lắm.
Quả nhiên Đồ Hồng đành phải bất đắc dĩ nhìn Hứa Bán Hạ cười, lại đổi đề tài nói: "Không phải tối hôm qua cô bị bạn bè kéo đi chơi sao?” Chẳng lẽ không ở chung chỗ với con vịt à?
Cao Dược Tiến cười hì hì nói: "Hai nhỏ có gì muốn nói thì đi về nhà đối chất đi. Luật sư Đồ, vấn đề hôm nay tôi rất có hứng thú, nhưng vẫn nhờ cậu quay về chuẩn bị kỹ lưỡng, sau này tôi sẽ nghiên cứu với giám đốc ngân hàng kỹ lưỡng hơn."
Bàn bên này giải tán, Hứa Bán Hạ đoán chừng Triệu Lũy Ngũ Kiến Thiết còn lâu mới uống xong, Ngũ Kiến Thiết thích uống rượu, uống đến khi say mèm mới thôi, làm sao chịu tùy ý rời trận được? Lười qua bên đó, đợi đến lúc nhóm Cao Dược Tiến đi ra thì mới đi theo, Đồ Hồng liền đi tới bên người Hứa Bán Hạ, nhẹ giọng hỏi: "Không phải cô còn có bạn đang dùng cơm chỗ này sao? Hay là tôi tự về?"
Hứa Bán Hạ lắc đầu nói: "Không cần, tôi đưa anh về nhà khách, tôi cũng phải nghỉ ngơi, mệt quá rồi." Nghĩ đi nghĩ lại, nhịn không được còn tương thêm một câu: "Về sau không giảm béo nữa, giảm tới mức sức lực đi làm việc cũng không có." Lúc nói ra cũng tự thấy lời này giống như đang giận dỗi vậy
Ngẩng đầu, đã thấy Triệu Lũy đứng ở đầu hành lang, Hứa Bán Hạ không biết tại sao, trong lòng lại thấy trống rỗng. Đã bị trông thấy, cô đành phải cùng Cao Dược Tiến và hai giám đốc ngân hàng đi qua chào hỏi. Triệu Lũy cũng đi tới, làm như không có việc gì nói: "Bàn Tử chuẩn bị về à? Cũng tốt, nghỉ ngơi sớm chút đi."
Đồ Hồng nghe xong, lại nhìn tướng mạo khí thế của Triệu Lũy, trong lòng tự hiểu, tối hôm qua Hứa Bán Hạ hẳn là ở cùng với người đàn ông này. So ra, Đồ Hồng cảm giác mình không hơn người ta chỗ nào. Người này, tướng mạo phi phàm không nói, ngay cả khí thế cũng không thể khinh thường.
Hứa Bán Hạ gắng gượng cười nói: "Xem ra Hâm Thịnh đã lọt vào mắt xanh của Ngũ tổng rồi? Triệu tổng có công tiến cử đấy."
Triệu Lũy đi đến chỗ cách Hứa Bán Hạ chừng hơn 1 mét thì không đi tiếp nữa, mỉm cười, nói: "Bàn Tử, đợi cô ngủ đủ rồi hẵng nói chuyện. Ngày mai tôi gọi cho cô." Thế là cũng không biện bạch với Hứa Bán Hạ nữa, bắt tay với Đồ Hồng, tự giới thiệu tên tuổi, Đồ Hồng cũng tương tự vậy đơn giản giới thiệu tên của mình, nhưng cả hai đều không nói mình làm nghề gì.
Hứa Bán Hạ nửa tin nửa ngờ mà nhìn Triệu Lũy hàn huyên với Đồ Hồng vài câu rồi lại trở về phòng của hắn, quả thực cảm thấy đầu óc đặc quánh, ngây ngốc hồi lâu mới nói với Đồ Hồng: "Não tôi hôm nay sao cứ như úng nước vậy, cứ ong ong." Sao mà nghe Triệu Lũy nói cứ như hắn còn đang có thâm ý gì? Cô có phải là lại kiến sắc khởi ý [*], chuẩn bị tuỳ tiện "thông cảm" cho hành động của Triệu Lũy?
[*] Kiến sắc khởi ý: thấy người đẹp là tâm động.
Đồ Hồng cười nói: "Còn may là não cô úng nước, nếu không tôi ch*ết như thế nào cũng không biết."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi sắp xếp như vậy, các anh vừa thấy nhau liền có thể đi vào vấn đề, cũng là giải quyết việc chung thôi. Nếu không tâm lý anh không ổn định, có khi không thể phát huy năng lực tốt như khi nãy. Nhưng nói cho cùng, đều là ý của Cao Dược Tiến, ông ta muốn làm thế nào tôi chỉ có làm theo."
Đồ Hồng do dự một chút, hỏi: "Vậy vay tiền được rồi? Đơn giản như vậy sao?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi cảm giác đây giống như chuyện tốt nhất ngày hôm nay vật. Mấy chuyện vay nợ này chỉ cần làm được lần đầu tiên thì sau này có gì cũng dễ nói. Lần này tài chính tôi mang đến phương Bắc lại nhiều thêm năm trăm vạn, mặc dù không phải con số lớn, nhưng đến lúc thương lượng giá cả thì trọng lượng lời nói lại tăng lên nhiều. Còn về vấn đề đơn giản hay không, chuyện đã làm được thì đều đơn giản, chỉ có chuyện không làm được mới thấy khắp nơi toàn là ngăn trở."
Đồ Hồng không trả lời lại, hắn cảm giác mình trước mặt Hứa Bán Hạ không có cửa để so, cho dù là quyền cước, năng lực, hay là kinh nghiệm sống.
Hứa Bán Hạ cũng không biết Đồ Hồng đằng sau đang thấy xấu hổ, đi nhanh tới bãi đỗ xe, không ngờ Cao Dược Tiến lại đang chờ cô ở đó, vừa nhìn thấy liền hô từ xa: "Bàn Tử, đi đến biệt thự bên hồ với tôi."
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên nói: "Làm gì?" Trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ nhờ hắn làm người bão lãnh, cô liền phải bán thân luôn?
Cao Dược Tiến cười một tiếng, nói: "Không có gì, đi nghe tôi thổi sáo."
Hứa Bán Hạ và Đồ Hồng trợn tròn mắt, nhất là Đồ Hồng, dù hắn có đui cũng thấy được quan hệ giữa Cao Dược Tiến Hứa Bán Hạ không cạn, nhưng mà, không cạn là quan hệ như thế nào? Rất hiếu kì. Hứa Bán Hạ chớp chớp mắt, ngáp một cái từ chối: "Không được, hôm nay buồn ngủ lắm rồi, rạng sáng năm giờ mới ngủ đây này. Tôi muốn về nhà đi ngủ."
Cao Dược Tiến nói: "Thế cũng không sao mà, cô chẳng phải cứ nghe tôi thổi sáo liền ngủ mất sao? Vừa vặn thôi miên giúp cô, đi thôi, tôi đi đằng sau hai người, đưa luật sư Đồ về nhà khách rồi, cô ngồi xe của tôi." Vừa nói vừa lên xe của mình ngồi yên đó, đợi Hứa Bán Hạ đi trước.
Hứa Bán Hạ nghi hoặc bò vào ô tô, nói với Đồ Hồng: "Lão già này mắc chừng gì rồi? Còn muốn áp giải tôi à."
Đồ Hồng thấy không tiện xen vào, cười cười, hỏi: "Cao Tổng còn biết thổi sáo sao?"
Trước mặt người ngoài, không tiện nói Cao Dược Tiến nói xấu, chỉ mỉm cười đáp : "Ừm, tôi không biết nghe, chỉ biết là ông ấy có thể thổi ra điệu. Mà cũng không phải mấy ca khúc được yêu thích."
Đồ Hồng không khỏi quay đầu nhìn xe Cao Dược Tiến đằng sau, nói: "Tôi đã tiếp xúc qua không ít doanh nhân thành công, gần như ai cũng có sức hút nhân cách rất đặc biệt. Bàn Tử, cô cũng có."
Hứa Bán Hạ một hề không khách khí trả lời: "Sức hút của tôi lớn hơn Cao Dược Tiến nhiều, ông ta chỉ là một người đàn ông dầu mỡ [*] mà thôi, sức hút của anh cũng lớn hơn ông ta nhiều, không tin hai người thử đi một vòng trên phố xem ai có tỷ lệ ngoái nhìn cao hơn. Ha ha. Bao cát, anh hôm nay đại công cáo thành, có phải là muốn lập tức trở về công ty đẩy nhanh tiến độ?"
[*] Thường dùng để chỉ những người đàn ông trung niên có cuộc sống không mấy sạch sẽ.
Đồ Hồng lúc này cũng không dám nói bậy, quan hệ giữa Hứa Bán Hạ và Cao Dược Tiến thoải mái như vậy, lỡ có cái gì không hay truyền đến tai ông ta thì hắn lại công dã tràng. Chỉ trả lời đại khái "Xem ra tôi không cần điều tra gì gì đó rồi, đợi lúc đến nhà khách sẽ đi xem lịch bay, sáng mai lo về để chuẩn bị tài liệu."
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một lúc, nói: "Không biết mai tôi có tiễn anh được không, chỉ sợ Cao Dược Tiến cũng muốn nói chuyện tới năm giờ. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Đồ Hồng chân thành đáp: "Bàn Tử, cô đã giúp tôi rất nhiều rồi, thật sự cảm ơn cô. Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu không trong lòng tôi lại thấy bất an."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Thời đại học tôi có một người bạn trong túc xá rất thích nói câu "Lúc anh đi, tôi sẽ không tiễn anh, nhưng lúc anh đến, cho dù mưa gió lớn hơn nữa, tôi cũng sẽ đến đón anh" [*], tôi lúc ấy nghe mà nổi hết cả da gà da vịt. Anh ngày mai nhất định phải để cho tôi tiễn anh, nếu không tôi thấy sợ lắm."
[*] Một câu trong tác phẩm “Tống biệt” (Tiễn biệt) của Lương Thực Thu, ý nói rằng đối với những người thật sự lưu luyến nhau không rời, khoảnh khắc chia tay cũng giống như một cuộc phẫu thuật vậy. Theo thông lệ, trước khi tiến hành phẫu thuật cần tiêm thuốc để bệnh nhân rơi vào hôn mê, vậy nên để khỏi đau đớn thì tránh lúc ly biệt là tốt nhất.
Đồ Hồng nghe cười to, một chút kính sợ vừa nãy cũng tiêu tan hết. Không đánh nhau thì không quen biết, không ngờ thế mà lại thật sự có thêm một người bạn.
____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子