Ngũ Kiến Thiết không bảo lãnh Quách Khải Đông ra được, đến văn phòng của đồn công an lại đυ.ng phải cái đinh mềm, vừa ra khỏi đồn liền chửi rủa. Hai người Tần Phương Bình và Phùng Ngộ đều ỉu xìu không có tí sức lực nào, cũng không muốn nói chuyện, Triệu Lũy đưa ra đề nghị đi ăn khuya giải sầu thì bị từ chối. Ngũ Kiến Thiết gào thét lung tung một hồi, chắp tay chào mọi người một cái, nhảy lên xe của mình đi trước, thế là, Triệu Lũy không thể không lái xe đưa mọi người về nhà. Tần Phương Bình mặc dù muốn gọi xe, nhưng bị Hứa Bán Hạ cản.
Tiễn Tần Phương Bình về rồi, Triệu Lũy mới nói: "Bàn Tử, sao nãy giờ không nói gì? Nghĩ gì vậy?"
Hứa Bán Hạ đang nhớ đến vẻ mặt uể oải của Phùng Ngộ, trong lòng đoán mò, không biết hắn nghĩ tới việc Quách Khải Đông được thả ra, sẽ cảm thấy như thế nào. Bởi vì Quách Khải Đông đã bắt đầu cải tạo dây chuyền sản xuất kia, bây giờ Quách Khải Đông đã vào rồi, trong xưởng ắt có đại loạn, còn ai có tâm tư để ý đến dây chuyền sản xuất đó nữa? Kỳ thật nói cho cùng, cũng là vì tốt cho Phùng Ngộ, chỉ là không có cách nào nói cho hắn biết. Tin rằng Phùng Ngộ ngày mai ngủ dậy, sẽ tự hiểu tốt xấu. Cho nên nghe thấy Triệu Lũy nói chuyện, kinh ngạc một hồi, lát sau mới nói: "Không biết Quách tổng có ra được không, nếu không được, cục diện lại sẽ có rất nhiều biến hóa. Chẳng qua chuyển biến đó có lợi với kế hoạch của chúng ta. Sau này, Ngũ Kiến Thiết không thể không cố gắng khởi động Hâm Thịnh, để có thể mặt trời không mọc đằng Đông bắt buộc phải mọc đằng Tây, hắn sẽ càng muốn đào người từ chi nhánh tỉnh."
Triệu Lũy khẽ thở dài: "A Quách tự gây nghiệt, nhưng việc đã đến nước này, Ngũ Kiến Thiết sẽ cố hết sức ra tay, Cừu Tất Chính cũng sẽ dính vào một chỗ với hắn."
Hứa Bán Hạ đáp: "Không ngờ, Quách tổng cũng coi là người từng trải sự đời, mấy quyển « Playboy » làm sao mà có thể đánh bại hắn? Nói thật. . . Ha ha, không nói nữa. Đàn ông sao mà đều yếu ớt như vậy."
Triệu Lũy vội nói: "Cũng không phải tất cả đàn ông đều như thế, Bàn Tử cô đừng vơ đũa cả nắm. A Quách và Tần Phương Bình vốn háo sắc, Phùng tổng thì bình thường tôi không hiểu rõ. Hôm nay bọn hắn đã có rượu trong người, lại có các cô gái ở bên cạnh bồi tiếp, A Quách bây giờ còn mang tâm thế vò mẻ không sợ rơi, vợ mới cưới của Tần Phương Bình đang mang thai, làm ra chuyện đó cũng khá dễ hiểu."
Hứa Bán Hạ liền vội vàng gật đầu, Triệu Lũy có thể giải thích như vậy là tốt nhất, ước gì hắn không liên tưởng đến mấy quyển « Playboy » và phim kia. Hứa Bán Hạ còn chưa trả lời, Triệu Lũy lại nói: "Bàn Tử, cô quen mặt nhiều người, quan hệ rộng, có thể đi xem thử một chút, giúp A Quách lần này không?"
Hứa Bán Hạ nói: "Được, tôi sẽ thử xem sao. Nhưng tôi có cảm giác, gần đây tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian xã giao với người khác, bạn nhậu chỉ cần mấy ngày không rượu không thịt liền xa cách, hôm nay trong đám cưới con trai Cừu tổng gặp được mấy người đó, cũng lãnh đạm hơn trước nhiều, không biết quan hệ trước kia của tôi còn có thể dùng hay không. Triệu tổng, anh không phải cũng biết vài người cấp cao hay sao? Như là người hôm nay anh đi kính rượu chẳng hạn, trông có vẻ địa vị không thấp. Tôi chỉ quen đến khoa trưởng gì gì đó, người anh quen biết còn cao hơn."
Triệu Lũy hơi trầm mặc, sau đó mới chậm rãi nói: "Ông ta là cha của bạn gái cũ của tôi. Dù nói thế nào, gặp mặt tôi cũng phải kính rượu hắn rượu."
Hứa Bán Hạ nghĩ qua nghĩ lại, mới nói: "Hiểu, chẳng trách vừa rồi lúc ăn khuya bạn gái anh gọi điện hẹn ảnh, hóa ra là cha cô ấy nói cho. Cô ấy. . . Rất xinh đẹp."
Triệu Lũy lạnh nhạt nói: "Vàng bạc châu báu, lạnh không thể mặc, đói không thể ăn, xinh đẹp cũng vậy, có làm được gì? Tôi xảy ra chút chuyện, người đầu tiên nhảy dựng lên là cô ấy. Thất vọng đau khổ."
Hứa Bán Hạ có chút làm bộ làm tịch mà nói: "Con gái trẻ tuổi, chưa từng trải qua đau khổ, ngây thơ mà."
Triệu Lũy nhướng mày nhìn về phía Hứa Bán Hạ, từ từ nói: "Bàn Tử, cô cũng không lớn tuổi, vậy còn cô thì sao? Lúc đó tôi không có giá trị lợi dụng, lo nghĩ mấy chuyện trước mắt đến mức muốn tẩu hỏa nhập ma, đòi làm ông chủ, nếu không phải cô, tôi không thể nào ra khỏi vũng bùn đó nhanh như vậy. Bàn Tử, cô là trụ cột tinh thần duy nhất của tôi trong khoảng thời gian đó."
Hứa Bán Hạ nghe lời này, trong lòng vô cùng vui vẻ, những dụng tâm của mình được Triệu Lũy hiểu ra, cuối cùng không đúng là không phí công giúp đỡ hắn, hắn có thể biết, Hứa Bán Hạ đã thỏa mãn rồi. Nhưng bên miệng vẫn cứ cười hì hì nói: "Cái này càng chứng minh là, huynh đệ như tay chân, thê tử như quần áo, ha ha."
Triệu Lũy không nói, vô ý thức lấy thuốc lá từ trong túi ra, nhưng lại bỏ vào, Hứa Bán Hạ nhìn thấy cười nói: "Hút đi, tôi cũng không phải chưa từng thấy anh hút thuốc lá. Nhưng lâu ngày không gặp, Triệu tổng cũng bớt nghiện thuốc hơn xưa rồi."
Triệu Lũy mỉm cười, chẳng qua nụ cười này lại mang theo chút miễn cưỡng. Hắn ấm áp nói nói: "Bàn Tử, cô còn từng giúp tôi châm lửa. Buổi tối hôm đó, chúng ta ngồi ngồi ven tuyến đường bỏ hoang uống rượu hút thuốc giải sầu, trở về bị muỗi cắn khắp người. Chắc cô cũng vậy ha."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi thì giảo hoạt hơn, trước đi còn xịt nước chống muỗi. Muỗi mà hai người chúng ta thu hút đến chỉ cắn có mình anh." Đêm đó, mặc dù lo lắng hãi hùng, thế nhưng bây giờ hồi tưởng lại, chỉ nhớ đến sự ôn nhu của hai người cùng chung hoạn nạn.
Triệu Lũy cười một tiếng, ngắn ngủi như sao băng đêm hè, nhưng tốt xấu gì cũng đánh vỡ sự ngột ngạt bên trong toa xe, hắn có chút do dự hỏi: "Bàn Tử, em còn nhớ rõ lời mà Ngũ Kiến Thiết nói vào mùa hè năm ngoái ở buổi họp Hàng Châu sao? Chính là mấy câu đánh giá tôi, A Quách sau đó nói lại với tôi, tôi nghĩ cũng thấy đúng."
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút, hỏi: "Lời gì? Ngũ Kiến Thiết mồm chó không mọc được ngà voi, muốn hắn khen ai, trừ phi người đó đứng trước mặt hắn. Mà loại người như tôi, cho dù đứng trước mặt hắn, hắn cũng không thèm nhìn thẳng tôi."
Trong lòng Triệu Lũy thoải mái, xem ra, Hứa Bán Hạ căn bản không có để ý mấy câu kia của Ngũ Kiến Thiết, Ngũ Kiến Thiết nói hắn chỉ có được cái nở mày nở mặt, nhưng thật ra chỉ là hư danh, thu nhập một năm không bằng một tháng của Ngũ Kiến Thiết hắn, Triệu Lũy của trước kia chỉ cười trừ, thế nhưng mùa hè năm ngoái lúc gặp biến cố trong sự nghiệp mà nhớ lại, trong lòng cũng cảm khái. Bây giờ thấy Hứa Bán Hạ làm ăn phát đạt, tiền đồ vô lượng, trong lòng của hắn không biết tại sao, có chút lo lắng, có khi nào nếu Hứa Bán Hạ làm tới một mức độ nhất định, cũng sẽ có suy nghĩ như Ngũ Kiến Thiết? Còn may, có vẻ không có.
Hứa Bán Hạ thấy chung cư mình đã ở ngay trước mặt, mặc dù Triệu Lũy không nói lời nào, nhưng cô cũng không thể không nói: "Triệu tổng, tôi đến nơi rồi. Ngày mai tôi đi tiễn anh."
Triệu Lũy mỉm cười nói: "Được, tôi chỉ chờ câu này của em. Bàn Tử, lần này tôi tới đây, chủ yếu là muốn đến thấy em. Lúc ở sân bay vô tình gặp được em, đến cuối vẫn là em đưa tôi đến phi trường, vừa vặn đến nơi đến chốn. Đáng tiếc, bên chỗ tôi bề bộn thi công, bận quá nên không có thời gian ở đây lâu hơn. Về sau em nhớ thường gọi điện thoại cho tôi."
Hứa Bán Hạ đem mấy câu nói đó nhấm nuốt liên tục, cuối cùng vẫn không có dũng khí bước thêm một bước, mượn việc mở cửa xe để bình ổn trái tim đang nhảy nhót vô cớ, lúc này mới cười nói: "Được, tôi sẽ thường thường gọi điện thoại cho anh." Có chút dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng chuẩn bị quay người xuống xe.
Nhìn Hứa Bán Hạ bước một chân xuống, Triệu Lũy cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, không dám tiếp tục chần chờ, kéo tay trái Hứa Bán Hạ lại, muốn nói, lại không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn chằm chằm Hứa Bán Hạ giật mình quay đầu lại mất nửa ngày, khó khăn lắm mới nói ra từng chữ thật rành mạch: "Bàn Tử, tôi không coi em là huynh đệ, cũng không muốn tiếp tục coi em là bạn, trước kia có lẽ có, trước kia rất thích sự quyết đoán bốc đồng của em. Nhưng sau đêm hôm đó, tôi càng ngày càng nhận ra, tôi rất nhớ em. Tôi biết em xem trọng tình cảm anh em bạn bè, gặp chuyện sẽ dùng hành động để khắc phục, năm châu bốn biển đều là huynh đệ, chỉ sợ là nói với em chuyện này, em sẽ chê cười, cuối cùng còn không thể làm bạn. Hôm nay. . . Nếu em muốn cười thì cứ cười, nhưng không được xuống xe, chúng ta nói chuyện rõ ràng."
Hứa Bán Hạ nghe vậy cứng đờ cả người, bên tai nổ ẩm như có xe lửa chạy qua. "Tôi rất nhớ em" ! Câu nói tái đi tái lại trong đầu Hứa Bán Hạ,, đây có nghĩa là, không phải anh em, không phải bạn bè, nhưng lại rất nhớ người kia, vậy thì còn có nghĩa là gì nữa? Nghĩ vậy, Hứa Bán Hạ gần như không hề do dự, leo lại lên xe, đóng cửa một cái, mặt mày đều là vui vẻ khó giấu, nói: "Anh không nói sớm, hại em ban nãy không hiểu rõ. Đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng." Dưới tình thế cấp bách, Xém chút nữa đem hai chữ "Mẹ nó" phun ra miệng.
Trái tim Triệu Lũy lúc này mới bình tĩnh lại, cũng không còn câu nệ như vừa rồi, trên mặt ngập tràn ý cười: "Bàn Tử, còn nói tôi, từ lúc hôm qua xuống máy bay đến bây giờ, tôi vẫn luôn bóng gió với em, nhưng em không có chút phản ứng nào, khiến tôi rất thất vọng, đành phải vò mẻ không sợ rơi, thắng làm vua, thua làm giặc, được ăn cả ngã về không."
Hứa Bán Hạ nghe thế vui vẻ cười, bỗng nhiên có chút không biết nói gì.
Triệu Lũy tại chỗ dừng ở đèn xanh đèn đỏ, lặng lẽ quan sát thần sắc của Hứa Bán Hạ, thấy cô tâm hoa nộ phóng, trong lòng rất vui vẻ, hận không thể đưa tay xoa xoa gương mặt mập mạp đang tươi cười này. Thế nhưng do dự vươn tay ra được một nửa, lại cảm thấy không quen, giữa chừng chuyển hướng. Hứa Bán Hạ quá mạnh mẽ, Triệu Lũy luôn cảm thấy không thể đối đãi với cô như con gái bình thường, cho nên mỗi bước đi đều cẩn thận, sợ một nước sai lầm liền thua cả ván cờ. Bây giờ trông sắc mặt Hứa Bán Hạ liền hiểu rõ cô cũng đã sớm có ý, lúc này mới có chút hối hận, trước kia có phải là quá dè dặt rồi.
Hứa Bán Hạ thấy tay Triệu Lũy cuối cùng cũng không đưa qua đây, vừa có chút lo lắng, vừa có chút nhẹ nhõm, cười hỏi: "Lần này, chúng ta đi đâu?"
Triệu Lũy nói: "Vậy đậu xe trong chung cư của em, ra ngoài tản bộ một chút. Bây giờ trên đường gần như không có người, rất thanh tĩnh."
Hứa Bán Hạ không đợi Triệu Lũy nói xong đã vội vàng mở cửa xuống xe. Triệu Lũy không ngờ Hứa Bán Hạ nhanh như vậy đã dùng hành động hưởng ứng, nhìn người ngoài xe mỉm cười, cũng vội vàng xuống xe, ra đến bên ngoài mới nhớ tới: "Bàn Tử, đây là bên ngoài cửa chung cư, em đi lên, chúng ta lái xe vào trong." Vừa nói vừa nhịn không được liền cười.
Hứa Bán Hạ nghe cũng cười to, nói: "A, em làm sao mà lại hồ đồ như vậy? Làm sao mà nói xuống liền xuống luôn? Nhưng anh cũng vậy mà. Được rồi, dù sao bên cạnh là khu bảo vệ, chúng ta dừng xe chỗ này cũng không có gì đáng ngại. Đi thôi."
Triệu Lũy cuối cùng còn chú ý kiểm tra cửa xe, lúc này mới đuổi theo Hứa Bán Hạ, giữ chặt tay cô. Nhất thời, hai người vốn bình thường giao tiếp thuần thục miệng lưỡi sắc bén cũng không biết nói gì, nhìn tới nhìn lui nhau một lúc lâu, yên lặng đi một đoạn đường thật dài.
Hứa Bán Hạ quả thực không thể tin được chuyện trước mắt, luôn cảm thấy là do hai người uống rượu quá nhiều, do dự nửa ngày, nhịn không được hỏi: "Đây là sự thật sao? Từ lầu đầu tiên gặp anh em đã rất thích anh, lúc ấy chỉ cần có thể gặp được anh, chọc ghẹo cho bạn gái anh bực bội là em đã thỏa mãn rồi. Em trước giờ chưa từng có suy nghĩ xa vời rằng anh sẽ. . . Ừm, sẽ. . ."
Triệu Lũy không ngờ Hứa Bán Hạ lại thẳng thắn như vậy, lại thêm tâm tình vui vẻ từ đầu, nghe những lời này, không khỏi cười to, hồi tưởng lại những chuyện ngày xưa, thật đúng là như vậy, Hứa Bán Hạ không hề nói bậy chút nào. Hứa Bán Hạ thấy hắn chỉ cười không nói, cực kỳ lúng túng, muốn tung một cước ra, nhưng nửa đường thì mềm lòng, chỉ đá vào gót chân Triệu Lũy, mũi giày đυ.ng mũi giày, ai cũng không chịu thiệt. Triệu Lũy cũng không tránh đi, cười nói: "Là anh không tốt, ban đầu anh chỉ cảm thấy có thể tiếp cận anh, cũng có thể lợi dụng, ầy, em nghe sẽ không giận anh chứ?"
Hứa Bán Hạ mặc dù hiểu đây là tình hình thực tế, mình cũng không phải hạng người tốt gì cho cam, làm sao chưa từng có ý muốn lợi dụng Triệu Lũy? Chẳng qua nghe vẫn thấy hơi lấn cấn nhưng cô sẽ không so đo, nói: "Giữa chúng ta đã từng lợi dụng lẫn nhau, mọi người tự biết lòng mình, không cần nói những việc này. Nhưng năm trước em gặp nạn, ngay giữa nguy hiểm anh vẫn dùng tiền túi cho em mượn 50 vạn, bắt đầu từ lúc ấy, em đã không còn suy nghĩ muốn lợi dụng anh. Nhưng sau này anh cũng không lợi dụng gì em, cũng không lợi dụng được."
Triệu Lũy nói: "Bàn Tử, em hào phóng sáng suốt như vậy, đây là điểm mà anh thích nhất. Kết giao với em, là một quá trình lâu dài, từ từ mới dám tín nhiệm, cũng từ từ mới dám trao đổi, từ từ mới dám hàn huyên. Sự thay đổi này đến chính anh cũng không để ý. Mãi cho đến lúc em hiểu lầm anh giúp Ngũ Kiến Thiết, anh mới nhận ra rằng hành động của anh không theo kịp với cảm xúc, kỳ thật, anh hẳn là nên nói rõ chuyện này với em từ lâu."
Hứa Bán Hạ phản ứng cực nhanh: "Vậy lý do tối hôm trước anh còn chưa muốn nói cho em biết trước là bởi vì sợ phản ứng phẫn nộ của em không chân thực?"
Triệu Lũy cười nói: "Em đừng quá thông minh, anh sẽ không chịu nổi. Hôm trước không nói cũng nằm trong dự định của anh. Nhưng hôm nay anh muốn nói là, nhìn thấy tâm tình của em sau khi hiểu lầm anh, anh rất hối hận khi không đặt cảm xúc của em lên vị trí đầu tiên. Nhưng hôm qua anh đâu có dám nói như vậy, sợ em chê anh ghê tởm, không cẩn thận có khi lại muốn bảo đảm khoảng cách 3 thước (~1m) với anh."
Hứa Bán Hạ nghe thế trong lòng rất vui vẻ, cười nói: "Đúng đó, nếu tối hôm qua anh nói như vậy, em chắc chắn sẽ hoài nghi anh có vấn đề gì, hoặc là có ý đồ gì. Ay da, em vui quá. Vẫn chưa tin là thật." Trong lúc nói chuyện nhịn không được nhẹ nhàng nhảy lên hai lần.
Trong bóng tối, Triệu Lũy không chú ý kịp, chỉ cảm thấy tay mình bị giật lại có tiết tấu 2 lần, tỉnh ngộ rồi, mới hiểu được, hóa ra là Hứa Bán Hạ đang nhảy nhót, hắn làm sao cũng không thể tin được, nói liên tục mấy chữ "Em", muốn hỏi gì đó, cuối cùng không nhịn được nữa bật cười, trong đầu vẫn không dám nghĩ tới tình huống đó, rất muốn yêu cầu Hứa Bán Hạ, để cô lại nhảy thêm hai lần nữa. Cuối cùng không biết nói từ đâu, chỉ đáp: "Anh cũng rất vui vẻ, được em đồng ý, một tảng đá lớn trong lòng anh cuối cùng cũng hạ xuống. Đã qua mất nhiều ngày như vậy, đáng ra anh vốn nên nói từ lúc anh hiểu rõ tâm tình của mình."
Hứa Bán Hạ cười nói: "May mà em không dễ bán, nếu không cũng sẽ không có ngày hôm nay." Nhịn không được lại nhảy lên hai bước, cuối cùng thì Triệu Lũy cũng thấy rõ. Hai người giống như hai kẻ ngốc, cười đến hơn nửa đêm.
Ngày hôm sau đưa Triệu Lũy lên máy bay, quầng mắt hai người đã thâm lại thêm càng thâm, nhưng tinh thần thì không hề giảm.
Trên đường từ sân bay về, Hứa Bán Hạ giống như lọt vào sương mù cuối cùng cũng có lại lý trí, gọi điện thoại cho Phùng Ngộ: "Anh, chắc còn đang bực hả."
Phùng Ngộ trầm trầm nói: "Tôi làm sao mà xui xẻo đến mức đó, về nhà còn cùng vợ ầm ĩ một trận." Vội vàng mang câu suýt chút nữa l iệt d ương nuốt xuống, thầm dặn lòng Hứa Bán Hạ là con gái.
Hứa Bán Hạ sửng sốt, hỏi: "Chị dâu làm sao biết? Ngũ Kiến Thiết đã nói tốt với đồn công an không cho truyền ra ngoài."
Phùng Ngộ nói: "Không phải vì chuyện đó, tối hôm qua bị bắt đến, mặc quần áo luống cuống tay chân, áo may ô mặc trái bị vợ tôi trông thấy. Bà ấy nói tôi nhất định có vấn đề. Được rồi, không nói tới chuyện này nữa, nhao nhao rùm beng cả lên. Ngũ Kiến Thiết hôm nay đến hỏi tôi có người quen bên đó không, tôi bảo nếu như mà có, tối hôm qua sớm gọi điện thoại thông báo người quen đến bảo lãnh cho tôi, còn phải đợi đám các cô đến? Hắn chỉ có thể tìm Cừu Tất Chính nghĩ cách."
Hứa Bán Hạ nói: "Anh nghĩ thoáng một chút, loại chuyện này cho dù truyền ra ngoài cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến anh. Chỉ cần chị dâu chịu để yên cho anh là được. Thực ra nếu nghĩ kỹ rồi, có lẽ còn là chuyện tốt đó. Gã Quách vào rồi, dây chuyền sản xuất hắn đang muốn cải tạo liền phải ngưng hoạt động. Hắn đi đợt này không phải một ngày hai ngày, Ngũ Kiến Thiết dù cho muốn tìm người mới tiếp nhận thì cũng phải bỏ chút thời gian. Đó là còn chưa nói người mới không biết có thể hay có khả năng tính toán như thần quỷ của họ Quách kia không. Cái xưởng kia muốn hoạt động được dưới tay một người mới, hẳn phải cần một đoạn thời gian. Mà có thể hoạt động được không còn chưa biết chừng. Anh, nhưng mấy lời này chớ nói gì với Ngũ Kiến Thiết, bằng không bọn hắn sẽ nghi anh làm khổ nhục kế. Nghĩ thoáng một chút, không phải chuyện gì to tát."
Phùng Ngộ cười khổ đáp: "Bàn Tử, cô không cần nói nhăng nói cuội dỗ dành tôi, không cần cô nói, hôm qua ba người chúng tôi bị câu lưu cùng một chỗ, lúc A Quách lo lắng tìm lại người bảo lãnh tại ngoại trong thời gian xét xử, chính tôi đã nghĩ tới chỗ đó. Chỉ là trong lòng nổi giận, vui không nổi, cho tôi nổi điên mấy ngày, cô cũng đừng khuyên tôi, cũng đừng tới, nếu không vợ lại túm lấy cô xả giận, mắng cô đi cùng tôi mà không biết can tôi."
Hứa Bán Hạ thấy lúc này Phùng Ngộ còn suy nghĩ cho cô, trong lòng rất áy náy, nhưng qua lời nói nhận thấy được Phùng Ngộ cũng không quá coi trọng chuyện bị câu lưu, chẳng qua chỉ là cảm thấy xúi quẩy mà thôi, hắn cũng tự biết rõ chuyện này không gây bất lợi cho hắn, lúc này mới có chút yên tâm. Nhưng cô trước nay quen trợ giúp Phùng Ngộ. Cảm thấy rất có lỗi với chị Phùng.
Không dám ở nhà thêm, tranh thủ thời gian trở lại phương Bắc, đỡ cho nói nhiều sai nhiều.
_____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子