Đưa Lão Tô trở về nhà xong lại đưa Phiêu Nhiễm về nhà, xe đang trên đường đến nhà hàng không ngờ lại nhận được cuộc gọi của Tần Phương Bình, Hứa Bán Hạ mở miệng liền nói: "Tần tổng à, tôi hôm nay vừa đi công tác về, bảo Cao Tân Di mang một chiếc cà vạt Valentino tặng cho anh, không biết anh nhận được chưa?" Kỳ thật Hứa Bán Hạ dùng chân cũng đoán ra Cao Tân Di chưa đưa qua, nhưng dù gì thì mình cũng nên rào trước như thế thì tốt hơn. Không cần biết đối phương có chuyện gì, chỉ cần mình thật khách sáo thì người ta cũng không thể cố tình làm khó. Chỉ là trong bốn cái cà vạt mới mua kia đổi lại thành một cái cho Tần Phương Bình, bỏ đi phần của Triệu Lũy.
Tần Phương Bình lịch sự nói cảm ơn, sau đó liền hỏi: "Hứa tổng, tối nay mời cô ăn cơm, cô có nể mặt tôi được không?"
Hứa Bán Hạ vốn đã dặn Cao Tân Di bảo Đồng Kiêu Kỵ cứ việc đi tiếp xúc thân mật Tần Phương Bình, bây giờ cô phải tạm lánh mặt xem tình thế phát triển thế nào, lại thêm vừa nãy nghe ngữ khí của Triệu Lũy lúc nói chuyện với Tần Phương Bình, dường như quan hệ giữa hai người này có chút vi diệu, cho nên lúc này Tần Phương Bình mời ăn cơm, cô đương nhiên không thể để cho hắn đi ăn cùng buổi tối nay, chỉ có cười nói: "Tần tổng đã nói thế thì tôi sao mà từ chối được, chỉ là hôm nay tôi mới vừa cùng người hẹn ăn cơm, bây giờ đang trên đường đi, không bằng đợi lát nữa tôi mời anh sau?"
Tần Phương Bình nghe cười nói: "Tôi cũng biết muộn như vậy mời cô thì không kịp, thôi không sao, tôi hẹn cô trưa mai."
Hứa Bán Hạ giật mình, sao mà hắn vội thế? Từ sau khi quen biết đều là Đồng Kiêu Kỵ mời hắn đi ăn, bình thường Hứa Bán Hạ không tham dự vào, Tần Phương Bình cũng không hỏi han gì cô, hôm nay thế là làm sao? Hứa Bán Hạ lại nhớ đến cuộc trò chuyện hai người Tần Triệu, khách khí cười nói: "Tần tổng, thứ lỗi cho tôi, sáng sớm ngày mai tôi lại phải bay đến chỗ khác, có thể là vài ngày nữa mới trở về. Hay là chờ tôi cơm nước xong xuôi đến tìm anh được không? Tôi hứa sẽ cố gắng không uống say."
Hứa Bán Hạ nói năng lịch sự như vậy, lại khiêm tốn như vậy, Tần Phương Bình có muốn liên tưởng đến cái gì cũng khó, liền cười nói: "Cũng không có chuyện gì to tát, cấp trên thúc giục tôi làm việc, cho nên tôi cũng chỉ đành đi phiền mọi người, chắc là chờ không nổi đến lúc cô đi công tác về. Tối nay sẽ không quấy rầy cô đâu, uống rượu vào rồi đâu còn tỉnh táo được, chúng ta nói ngắn gọn qua điện thoại là được. Hứa tổng, cô biết chuyện Triệu tổng rời công ty chưa?"
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, quả nhiên lại đến nói chuyện này, lập tức nâng cao cảnh giác, nhưng trên miệng vẫn cười hì hì nói miệng : "Tôi đã sớm biết rồi, chuyện này còn được coi là tin tức lớn nhất trong ngành. A Kỵ cũng đã nói chuyện này với tôi, thật tiếc quá. Thế thì làm sao?"
Tần Phương Bình cười nói: "Thì đó, tôi với Triệu tổng làm việc với nhau lâu như vậy, không có tình cảm cũng có tình thân, hơn nữa tôi được thế này cũng là nhờ Triệu tổng kéo vào. Lúc đầu tôi muốn cùng Triệu tổng từ chức chung một lần, nhưng mà cô cũng biết rồi, tôi và người yêu sắp kết hôn, tôi mà từ chức thì hôn sự nhất định sẽ bị hoãn lại, cho nên tôi với Triệu tổng cũng khó nói. Thế nhưng nếu tôi muốn làm tiếp ở công ty thì cấp trên bảo tôi làm cái gì thì tôi phải làm cái đó, cô không biết tôi khó xử tới mức nào đâu, nhiều lời muốn nói mà không nói ra miệng được. Thế nhưng cấp trên bắt tôi làm như vậy thì tôi còn cách nào khác chứ? Tôi hiện tại đúng là chuột trong ống bễ, hai đầu đều bị chặn đứng mà."
Hứa Bán Hạ không biết tại sao Tần Phương Bình lại phải kể khổ với mình, chỉ biết đáp nương theo hắn: "Đổi ngôi vua thì quân thần cũng phải đổi, cấp trên bảo anh làm gì chẳng lẽ anh có thể không làm sao? Cũng đâu còn cách nào khác, nếu không già trẻ lớn bé trong nhà ai nuôi đây?"
Tần Phương Bình nghe thở dài: "Đúng vậy đó, nếu là ai cũng hiểu được như Hứa tổng thì tốt quá."
Hứa Bán Hạ lập tức vô cùng thức thời hỏi một câu: "Ai làm gì Tần tổng của chúng ta rồi? Có những chuyện khó xử, bọn họ suy bụng ta ra bụng người không phải là được rồi sao?"
Tần Phương Bình vội nói: "Đúng vậy đúng vậy, cấp trên cũng quá nhẫn tâm rồi, bọn họ biết mấy năm này tôi có quan hệ gần gũi với Triệu tổng mà còn cố tình bắt tôi phải làm khó Triệu tổng, bắt ép tôi làm ra loại chuyện đó, tôi biết thế nào đây? Ai da, bọn hắn muốn bắt chẹt Triệu tổng, thế là ra lệnh tôi phải đi thu thập chứng cứ Triệu tổng nhận hối lộ."
Hứa Bán Hạ lập tức hiểu tại sao lúc trước Tần Phương Bình lại phải rào trước đón sau kỹ càng như vậy, nhất định là trước khi hỏi đến Hứa Bán Hạ hắn cũng đã hỏi qua người khác, nhưng kết quả lại là nơi nơi gặp trắc trở. Cho nên hắn mới phải hạ thấp mình xuống, làm cho Hứa Bán Hạ muốn mắng cũng không mắng được. Thảo nào vừa rồi lúc Triệu Lũy nhận điện thoại của Tần Phương Bình nói chưa hết hai câu liền nổi giận, chắc cũng đã có tiếng gió truyền vào tai hắn. Cho nên Hứa Bán Hạ nghe tới đây liền cười ngắt lời nói: "Lãnh đạo thế này không phải là làm khó anh sao? Hiện tại gian thương ai mà không biết nhận hối lộ đút lót đều là phạm pháp, đâu có ai mất não đến mức kể chuyện đút lót cho anh nghe? Thế lại khác nào tự đưa đầu vào họng súng?" Không đợi Tần Phương Bình nói mình cũng phải chặn miệng hắn trước, cho hắn biết thái độ, tức là mình sẽ không ngu đến mức nói chuyện hối lộ ra. Đỡ cho lát nữa Tần Phương Bình nói ra mà mình từ chối thì quá khó coi. Lúc này Hứa Bán Hạ đã đi tới nhà hàng mà Triệu Lũy nói, tùy ý dừng lại kiếm chỗ đậu xe.
Tần Phương Bình không ngờ mình còn chưa nói ra đã bị Hứa Bán Hạ chặn họng, sững sờ trong chốc lát mới hỏi: "Hứa tổng, vậy là cô không muốn hỗ trợ rồi?"
Hứa Bán Hạ rất khách khí cười đáp: "Tần tổng, tôi không phải không giúp anh, mà là ở chỗ tôi Triệu tổng thật sự là không có chuyện gì. Chúng tôi đến tận nay mới làm một đơn hàng, chỉ mới đang thăm dò đối phương. Mà có thì cũng chỉ là ăn cơm uống rượu, cái này thì tính làm gì. Tần tổng, anh là anh em với A Kỵ, anh em của A Kỵ thì cũng là anh em của tôi, anh nghe tôi nói mấy câu này, tôi nghĩ anh có đi hỏi tiếp thì cũng chẳng nhận lại kết quả gì. Ngoại trừ lo lắng chuyện tù tội, người ta còn lo lắng thêm một chuyện khác, mọi người đều biết Triệu tổng năng lực tốt, biết đâu được mặt trời không mọc đằng Đông lại mọc đằng Tây, thoắt cái người ta lại đi làm Tổng giám đốc cho công ty khác thì sao? Ít nhất là trong vòng một năm, tôi chắc chắn không có ai ngốc đến mức dâng chứng cứ phạm tội lên cho anh mà đắc tội với Triệu tổng. Hơn nữa đối với anh thì ông chủ nước ngoài đó cũng không phải chủ tịch. Chủ tịch cũng chẳng muốn gánh cái danh chèn ép người làm cũ, làm xấu thanh danh của mình. Cho nên bọn họ mới đem chuyện này đổ lên đầu anh, ý là muốn anh gánh tội đó. Tần tổng, anh em với nhau tôi khuyên anh một câu, không cần phải một mực nghe theo sếp, loại chuyện tốn công mà vô nghĩa này có thể vứt thì vứt đi, bằng không đợi đến lúc người trong ngành đã cho anh vào danh sách đen thì đã muộn rồi. Tôi còn có một câu chân thành, anh tốt nhất là nên tranh thủ thời gian rối loạn bây giờ tiếp nhận các công việc xuất nhập hàng trước kia của Triệu tổng, anh đi theo Triệu tổng nên quen biết rộng, lúc người mới còn chưa lên anh cứ nắm cho chắc, về sau gạo nấu thành cơm thì muốn giật lại mối trong tay anh cũng giật không được, mà lại còn phải dựa vào anh nữa. Tuyệt đối đừng đem thời gian lãng phí vào mấy chuyện khiến người khác chỉ trích mình. Tôi nói thẳng với anh như vậy, nếu Tần tổng cảm thấy không xuôi tai thì cứ làm như tôi chưa nói gì, mà tôi hôm nay nói xong thì mai cũng quên luôn, coi như không biết gì hết."
Tần Phương Bình ở đầu bên kia nghe Hứa Bán Hạ thao thao bất tuyệt, ngây người mất một lúc lâu, hắn không ngốc, Hứa Bán Hạ chỉ điểm rõ ràng như vậy chẳng lẽ hắn còn không biết phân tích lợi hại sao? Mặc dù Hứa Bán Hạ cũng không nói đến, nhưng hắn mấy ngày nay cũng đã nghe thấy tiếng gió, nếu tiếp tục làm theo lệnh của hội đồng quản trị thì chỉ sợ người ta mắng hắn thành Hán gian phản đồ cũng có. Thực ra mắng thì mắng thôi, chỉ cần giữ vững vị trí thì sau này gặp mặt ai cũng phải khách khí với hắn. Hắn tính là tính như vậy. Nhưng quan trọng là vế sau của Hứa Bán Hạ , cô ấy nói đúng, sớm tiếp nhận công việc của Triệu Lũy mới là chuyện nên làm, ai cũng biết đó là một miếng béo bở. Hắn hiện tại không đi lo giành giật mối làm ăn, nhỡ sau này bị nẫng tay trên rồi, mà hắn lại dây dưa với chuyện xấu chèn ép Triệu Lũy kia thì thực là không khôn ngoan. Hứa Bán Hạ lời này thật đúng là lời từ đáy lòng. Hắn mặc dù còn đang sĩ diện, ngoài mặt tuy không nói gì nhưng trong lòng đã sớm quay đầu chuyển hướng , gần như là không chút nghĩ ngợi nói: "Hứa tổng, đúng là anh em với nhau, cô nói không chê vào đâu được. Lúc nào cô về tôi muốn mời cô ăn cơm, nhờ cô chỉ dạy chuyện xuất nhập vật liệu."
Hứa Bán Hạ nghe xong, lập tức cười nói: "Huynh đệ với nhau, cái gì mà chỉ dạy với chẳng không chỉ dạy, chừng nào có gì cần kíp cứ gọi tôi một cuộc là được. A Kỵ cũng thế." Hứa Bán Hạ nói dài như vậy cũng đang có đặt cược, không cần biết thế nào, giật dây cho Tần Phương Bình tiếp nhận công việc nhận hàng của Triệu Lũy đối với cô chỉ có lợi không có hại, bét ra cũng hơn tổng giám đốc mới, nếu không thì cô lại phải uyển chuyển móc nối mối quan hệ mới. Mà người mới ai biết kiểu cách đến mức nào, lúc trước vì nịnh bợ Triệu Lũy mà tốn nhiều công phu như vậy, bây giờ thì sao? So với việc hợp tác không như ý với tổng giám đốc mới, không bằng mình đứng về phía Tần Phương Bình, nhỡ hắn đắc thủ thì mọi người đều là chỗ quen biết cũ, nói chuyện cũng dễ dàng. Cô hiểu rõ Tần Phương Bình, hắn rất dễ điều khiển, chỉ cần tiền hoa hồng đủ nhiều là được. Vừa làm người tốt vừa được hưởng lợi, đây cũng vốn là chủ ý của Hứa Bán Hạ.
Hứa Bán Hạ để điện thoại di động xuống, đưa tay sờ sờ cánh cửa xem xe có đóng kín hay không. Vừa mới động đậy liền mơ hồ cảm giác giống như có ai đó sau lưng, cảnh giác xoay người nhìn thì chỉ thấy một bóng người, nương theo ánh đèn nhờ nhờ nhìn, hóa ra lại là Triệu Lũy. Hứa Bán Hạ giật mình đánh thót, không biết Triệu Lũy tới từ lúc nào, cũng không biết hắn đã nghe thấy được bao nhiêu. Trong lòng vội vàng chớp mắt đem mấy lời vừa nói hồi tưởng lại một lần, thấy không có chỗ nào gây bất lợi tới Triệu Lũy mới dám yên tâm. Nếu không, thời điểm bây giờ Triệu Lũy tinh thần mẫn cảm, nhỡ đâu mình không hay không biết lại đắc tội hắn.
Chỉ nghe Triệu Lũy ôn hòa nói như không có gì: "Tưởng là cô tìm nhầm tiệm cơm, lâu như vậy mà còn chưa tới nên tôi mới đi ra xem sao." Nói xong liền đi phía trước dẫn đường, Hứa Bán Hạ đuổi lên, trong lòng không rõ mục đích Triệu Lũy ra đón là có ý gì.
Hai người tới một phòng tiệc riêng, một cô phục vụ mở cửa cho bọn họ, Triệu Lũy dừng một chút có ý mời cô đi trước, Hứa Bán Hạ vội vàng đứng lại, nhất quyết không chịu đi trước. Triệu Lũy thấy vậy thì nhẹ nhàng mỉm cười tiến vào, Hứa Bán Hạ đi theo sau. Lúc đi vào, cô nhìn về phía bạn gái của Triệu Lũy, trông cô ấy có vẻ rất không vui vì người yêu ra ngoài đón Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ thấy thế thầm cười lạnh.
Bàn của bọn họ là bàn dài, Triệu Lũy tự nhiên đi về chỗ của bạn gái, bạn gái hắn ngồi gần cửa sổ, Triệu Lũy ngồi bên cạnh. Hứa Bán Hạ chọn vị trí đối diện bọn họ.
Triệu Lũy ngồi xuống liền nói với phục vụ: "Lấy trước hai chai bia đi." Sau đó đem menu đưa cho bạn gái, nói cô gọi món.
Hứa Bán Hạ nghiêng người, một tay đặt lên tay ghế, nói với hai người đối diện: "Triệu tổng, hôm nay tôi chỉ uống một chai thôi, anh cứ tùy ý, đợt trước tôi đi phương Bắc uống nhiều tới mức nội thương rồi."
Vừa vặn phục vụ cầm hai bình rượu mang đến, Triệu Lũy đón lấy chuyển qua một chai cho Hứa Bán Hạ: "Một thì một, cô trông so với tôi còn tệ hơn." Triệu Lũy rót bia cho mình, cô bạn gái lại không muốn uống, nhất định phải uống sữa chua, hắn trực tiếp nói với Hứa Bán Hạ: "Tiểu Hứa, mấy ngày nay cảm ơn cô. Hôm nay cũng vậy."
Hứa Bán Hạ hiểu ra Triệu Lũy mới lúc nãy đã nghe cô đối đáp với Tần Phương Bình, nếu không sẽ không đột ngột nói ra hai chữ này. Liền mỉm cười đáp: "Triệu tổng không cần khách khí, ai biết chuyện cũng nói như vậy thôi, người không nể mặt Tần tổng cũng không phải chỉ một mình tôi."
Triệu Lũy đùa giỡn cụng chén sữa chua của bạn gái, cạn sạch."Khác nhau chứ, cô chỉ lối cho hắn."
Hứa Bán Hạ thấy Triệu Lũy hiểu tâm ý của cô, rất vui vẻ, khẽ cau mày, cười nói: "Tiện tay mà thôi, mà chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi."
Triệu Lũy cười cười cũng không nói tiếp nữa. Chẳng qua Hứa Bán Hạ nhìn thấy bạn gái của hắn có vẻ hơi bực mình, làm sao có thể không bực mình cho được, đừng nói đến việc không chen lời được, ngay cả việc Hứa Bán Hạ với Triệu Lũy nói gì cô ấy nghe cũng không hiểu. Có điều Hứa Bán Hạ không ngờ cô gái nhỏ này lại dám mở miệng hỏi: "Hứa tiểu thư, cô thật sự xuất thân từ đại học lúa mùa ư? Tôi thấy tiếng Anh của cô rất lưu loát đó."
Hứa Bán Hạ cười ha ha một tiếng, dùng tiếng Anh nói: "Sinh viên thì có là gì."
Triệu Lũy kinh ngạc nhìn Hứa Bán Hạ, mấy ngày trước bạn gái cãi nhau hắn, nói hắn lừa người, Hứa Bán Hạ làm sao có thể là nông dân, ai mà biết được Hứa Bán Hạ thật đúng không phải nông dân thật. Đáng ra hắn nên sớm ngộ ra, từ lần đi hải đảo kia đã nên hiểu rồi. Tuy hắn không hỏi nữa, nhưng cũng không có ngăn cản bạn gái đặt câu hỏi.
Hứa Bán Hạ cười giải thích nói: "Hôm ở Hàng Châu nói lúa mùa lúa ruộng gì đó chỉ là tức nước vỡ bờ, không tin thì Triệu tổng có thể đến hỏi Quách tổng, ngày đó bởi vì bàn chúng tôi chỉ có Quách tổng học đại học, mặc dù chỉ là trường cao đẳng cũng bị Ngũ Kiến Thiết và Cừu Tất Chính chế nhạo đến mất hết mặt mũi, tôi còn dám nói mình đại học hay sao. Về sau đâm lao đành phải theo lao, mọi người đều biết tôi là là dân lúa mùa, tôi lại đi tuyên bố mình học trường nào trường nào, vậy quá ngạo mạn rồi."
Triệu Lũy nghe cười nói: "Tiểu Hứa, cô giảo hoạt quá rồi, gạt tôi chuyện đó không nói, lần kia đi hải đảo cô còn nói đọc cái gì mà “Giới kinh doanh” học kinh nghiệm quản lý cũng là gạt tôi đúng không? Còn có vụ chơi máy tính nữa?"
Hứa Bán Hạ có chút đắc ý, không ngờ Triệu Lũy còn nhớ mấy chuyện nhỏ này, "Đương nhiên, đương nhiên, hôm nay thế mà lại bị vạch trần hết, ha ha. Nhưng mong Triệu tổng chớ nói ra ngoài, thân phận của tôi với Triệu tổng không giống nhau, bị mấy người Ngũ Kiến Thiết biết được chắc tôi không dám gặp bọn họ nữa mất."
Triệu Lũy nói: "Thân phận chúng ta có cái gì mà khác biệt? À, cô là bà chủ, tôi làm công, đúng là không giống nhau. Tiểu Hứa, chúng ta không nói chuyện này nữa, cô có biết hôm nay tôi xem bến tàu là có ý gì không?"
Hứa Bán Hạ hơi giật mình, Triệu Lũy nói năng trực tiếp như vậy, chuyện gì thế? Cái này giống phong cách giương cung mà không bắn của hắn nhỉ. Cho nên cười nói: "Cái này tôi không rõ lắm, tôi còn đang thấy lạ đây."
Triệu Lũy cười nói: "Cừu Tất Chính chỗ ấy thiếu tiền của tôi, tôi cần cô nói cách nào đòi lại, còn có hơn bảy mươi vạn (2.48 tỉ VNĐ). . . Cô xem, tôi tới tìm tới tận nơi rồi mà cũng không ra làm sao. Mấy ngày trước đã thương lượng qua với ông ta, ông ta đồng ý đem thiết bị dùng để cải tạo mà A Quách đã mua chuyển cho tôi, tiền ông ta thiếu tôi thế coi như xong. Tôi thấy nơi đó của cô diện tích rất lớn, tạm thời lại không có dự án gì, tôi đem thiết bị để ở chỗ cô, chúng ta hợp tác, đợi dây chuyền này đâu vào đó rồi thì ta lại làm thêm mối khác."
Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, không đúng, đây không phải là bộ máy móc khiến Phùng Ngộ nổi giận sao? Thế sao có thể để ở chỗ của mình. Nhưng lại không tiện cùng Triệu Lũy nói, miễn cho Triệu Lũy biết Phùng Ngộ chán ghét bộ dây chuyền sản xuất này, không cẩn thận truyền cho Quách Khải Đông biết, Quách Khải Đông sẽ hoài nghi đến Phùng Ngộ. Thế nhưng cùng Triệu Lũy hợp tác lại là hình ảnh mê người cỡ nà. Hứa Bán Hạ đấu tranh tư tưởng nửa ngày, mỉm cười nói: "Triệu tổng, vụ này đối với anh không có lợi. Loại hàng kia hiện tại đã có nhà khác sản xuất, thị trường đã bão hòa, anh lúc này mới bắt đầu thì e phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể mở ra một con đường máu chen vào thị trường. Người ta đều có quan hệ lâu năm, nếu như tài chính sung túc mà lại làm được trọn gói thì cũng thôi đi, nhưng nếu không thì tôi nghĩ không có kết quả tốt."
Triệu Lũy mỉm cười nói: "Tiểu Hứa, cô lo nghĩ quá rồi. Cung cầu của mặt hàng này tôi đã tìm hiểu qua, vẫn còn chỗ trống. Tôi hỏi ý của A Quách thì hắn cũng nói như vậy. Nếu để cùng một khu với bến tàu thì chi phí của chúng ta so với công ty khác ắt sẽ thấp hơn, trong hoàn cảnh hiện tại hẳn là giảm lợi nhuận một chút sẽ được thôi."
Hứa Bán Hạ biết Triệu Lũy nói không sai, nhưng giữa mấy chuyện đó còn chen thêm Phùng Ngộ, cho dù Hứa Bán Hạ là hạng vong ân phụ nghĩa đi, thế nhưng thực lực tài chính của Phùng Ngộ hùng hậu, làm ăn nhiều năm tích lũy lớn, cũng không vay nợ, nếu hắn hạ quyết tâm liều một lần thà không có lãi cũng phải ép giá thấp hơn Triệu Lũy, vậy thì chỉ cần vài tháng là Triệu Lũy sẽ không trụ được. Cho nên suy xét các phương hướng, nhất quyết không hợp tác với Triệu Lũy. Cô áy náy đáp: "Triệu tổng, tôi thực không để ý tới mối này. Tôi ngược lại xem trọng thị trường phía Bắc hơn, chuẩn bị dịch chuyển tài chính tới đó liều một phen."
Triệu Lũy nghe vậy cũng chỉ nhìn về Hứa Bán Hạ, hắn hôm nay trong lòng bực bội nên lái xe đi ra ngoài, ngẫu nhiên thế nào lại hướng đến bãi xếp của Hứa Bán Hạ. Không ngờ tới xem mới thấy nơi đó đã là hoàn toàn thay đổi, không khỏi nghĩ đến việc hắn đàm phán cùng Cừu Tất Chính, lần đó bàn bạc hắn đang còn tại chức, chính hắn cũng đoán được bây giờ mình bị sa thải, Cừu Tất Chính sẽ không giữ đúng lời hứa như lúc đầu. Cho nên hắn mới muốn kéo thêm Hứa Bán Hạ, một là vì Quách Khải Đông nói cho hắn biết, người họ Hứa này rất tàn nhẫn, ai cũng đừng hòng thiếu nợ vô cớ, thứ hai là vì Hứa Bán Hạ có mảnh đất công nghiệp rộng lớn như vậy, xây xưởng trong đó thực sự là trăm điều lợi mà không một điều hại.
Lúc đầu Triệu Lũy còn muốn suy tính một chút mình nên mở lời thế nào, nhưng vừa rồi ở bãi đỗ xe nghe được đoạn đối thoại của Hứa Bán Hạ cùng Tần Phương Bình, trong lòng cảm động. Hắn rời chức rồi cũng không phải không có người tỏ ý đồng cam cộng khổ vượt qua, lời nói hùng hồn cũng nghe được không ít, nhưng hắn không phải người ngu, làm sao lại không biết đa số trong đó toàn ý thăm dò, đơn giản là án binh bất động, xem hắn sau này đi con đường nào. Chỉ có Hứa Bán Hạ nói được làm được, biết được tin tức lập tức suy xét đến tình trạng quẫn bách của hắn, cung cấp phương tiện giao thông cho hắn, nói thực, nhiều năm đi xe thay đi bộ, nếu không có xe thì đúng là sống không qua một ngày, mà Triệu Lũy từ trước đến nay thuận buồm xuôi gió, tâm cao khí ngạo, vừa mất việc là điều kiện sống rơi xuống vạn dạm, không phải xe buýt thì là đi bộ, chính hắn cũng chịu không được, cho nên lần đó được Hứa Bán Hạ giúp đỡ đối với hắn phải nói là rất to lớn. Mà việc Hứa Bán Hạ với Tần Phương Bình, Triệu Lũy lại càng nhớ kỹ hơn, lời này hắn không phải là nghĩ không ra, nhưng nếu đổi thành chính hắn nói vớiTần Phương Bình thì lại giống như năn nỉ Tần Phương Bình giơ cao đánh khẽ, tha qua hắn một lần. Cái này không phải là chuyện mà hắn làm được. Huống chi hắn rời chức rồi Tần Phương Bình trở mặt làm như không quen biết, thực sự hắn khinh thường nói chuyện với loại người này, bây giờ có Hứa Bán Hạ ra mặt là tốt nhất, hắn không tin h đợt nửa uy hϊếp nửa dụ dỗ này Tần Phương Bình nghe không vào. Bởi vậy, lòng đề phòng của Triệu Lũy đối với Hứa Bán Hạ giảm đi mấy phần, cổ nhân nói hoạn nạn thấy chân tình, Hứa Bán Hạ có chân tình hay không chưa xét, ít nhất là người này hiểu được phép tắc, hành xử có lương tâm. Cho nên tâm tư muốn hợp tác với Hứa Bán Hạ của hắn cũng nặng hơn mấy cân. Trong lòng đã có hảo cảm với Hứa Bán Hạ, hắn cũng không còn lá mặt lá trái, trực tiếp liền đem ý nghĩ của mình nói ra, không ngờ rằng Hứa Bán Hạ lại từ chối dứt khoát như vậy, nhưngTriệu Lũy cũng không nổi giận, như vậy mới phải, có thể thấy Hứa Bán Hạ đối với hắn không phải hư tình giả ý. Nếu Hứa Bán Hạ chỉ ỡm ờ nói suy nghĩ một chút, một chút lại kéo dài mười mấy ngày, để hắn tưng tửng chờ, ngược lại lại là hại hắn một phen.
Triệu Lũy mỉm cười nói: "Tiểu Hứa, tôi cảm giác cô không nguyện ý dính dáng tới bộ máy móc này là có lý do khác, bởi vì căn cứ vào phân tích thị trường của tôi, dây chuyền này không đến mức làm không được. Chẳng qua tôi không miễn cưỡng cô, chúng ta không tính tới phương án này nữa. Lúc đầu tôi chỉ là bất bình chuyện mình làm người quản lý lại bị hội đồng quản trị đối đãi như vậy, muốn tự mình làm sếp một lần cho cho thỏa, hiện tại tôi vẫn nên bỏ cái suy nghĩ này đi. Nhưng mà Tiểu Hứa, tôi cũng không xem trọng kế hoạch phía Bắc của cô, đầu tiên là nguy hiểm về mặt tiêu thụ quá lớn, rủi ro của đơn hàng kém xa so với lợi nhuận, không đáng liệu; lại thêm bây giờ không phải lúc, giờ nhoáng cái sẽ tới mùa ế hàng tháng 6, càng thêm nguy hiểm. Cô thử nghĩ xem, mượn tài chính của công ty Lão Tống để sử dụng, sau này sẽ có hậu quả gì không?"
Hứa Bán Hạ thấy Triệu Lũy ăn nói như vậy hơi giật mình, trước đây Triệu Lũy chưa bao giờ trò chuyện rõ ràng như vậy, thường chỉ đơn giản nói mấy câu, để người khác về nhà tự mình suy nghĩ thật kỹ, mà nghĩ cũng nghĩ không thấu. Chẳng lẽ là Triệu Lũy cảm động thái độ của cô? Triệu Lũy là người dễ dàng bị cảm động như vậy? Nhưng nếu như không phải cảm động, hắn làm sao lại khác thường đến thế? Hứa Bán Hạ suy xét, cuối cùng đưa ra quyết định là không thèm đếm xỉa, lấy ngựa chết làm ngựa sống chữa, chỉ cần không ảnh hưởng đến nguyên tắc của mình thì ăn ngay nói thật cũng chẳng sao. Thế là cười nói: "Đối với bộ thiết bị này của Triệu tổng, tôi có hai mối lo lớn, một là tiêu chuẩn quá thấp, yêu cầu kỹ thuật không cao, tiền đầu tư cũng không lớn, nếu như cung cầu tốt thì ai cũng có thể bỏ mấy đồng tiền tìm miếng đất đi xây dựng, sau này mãi mãi cũng sẽ là ăn không đủ no cũng không đói chết, chỉ kiếm được chút tiền công, tôi không coi trọng loại buôn bán này. Một cái khác tôi không tiện nói, nhưng lại là điều mà tôi quan tâm nhất."
Triệu Lũy nghĩ nghĩ, đáp: "Vấn đề thứ hai của cô tôi cũng đã có đầu mối, về phần cái thứ nhất, ha ha, cũng không phải là không đúng."
Hứa Bán Hạ cười: "Không phải không đúng mà là rất đúng. Phương thức quản lý của Triệu tổng vô cùng vĩ mô, cho nên mới có thể điều động một xí nghiệp lớn như vậy, so với phương thức làm việc của Quách tổng hoàn toàn khác biệt. Nếu như các anh đổi chỗ cho nhau, Triệu tổng g.iết gà dùng đao mổ trâu, nhân tài không được trọng dụng chưa tính đến, có khi không vận hành tốt được. Giống như Lỗ Trí Thâm vào nhà trẻ, trông trẻ con khóc la kêu cha gọi mẹ chỉ biết cuống cuồng lên, còn không bằng bà bảo mẫu nói dăm ba câu là xong chuyện. Cái thứ hai lo lắng ấy mà, mong Triệu tổng giữ bí mật, nếu không chuyện vốn không liên quan đến tôi mà tôi lại bị đeo danh người xấu thì rất không đáng."
Triệu Lũy cười gật đầu, Hứa Bán Hạ kiểu nói này, hắn càng chắc chắn là vấn đề thứ hai có liên quan tới Quách Khải Đông, Quách Khải Đông sau khi ra ngoài một mực đang tìm xem là ai hãm hại hắn vào tù, cũng cùng Triệu Lũy nói qua chuyện trước kia Hứa Bán Hạ chèn ép hắn, chẳng qua tự Quách Khải Đông cũng cảm thấy Hứa Bán Hạ sẽ không làm ra chuyện hãm hại hắn vào tù, bởi vì như thế đối với cô không có lợi. Hứa Bán Hạ ẩn ý lôi Quách Khải Đông với bộ máy móc này, Triệu Lũy càng thêm khẳng định, bộ dây chuyền này rất có thể chính là duyên cớ dẫn đến chuyện của Quách Khải Đông. Triệu Lũy là người nhìn xa trông rộng, kiến thức của hắn đối với các bộ phận nhỏ lẻ của nền công nghiệp địa phương tuy không chi tiết, tuy nhiên hắn vẫn có một chút hiểu biết, vốn hắn không suy nghĩ kỹ về chuyện này, bây giờ có thêm một mắt xích Hứa Bán Hạ, muốn liên tưởng không đến cũng khó. Xem ra mặt ngoài chỉ là một chuyện của một bộ máy móc, kỳ thật ngấm ngầm chính là Tam quốc đại chiến giữa Ngũ Kiến Thiết, Cừu Tất Chính và Phùng Ngộ. Lại nghĩ sâu một chút, tự hắn nghĩ không ra còn có thể thông cảm được, bởi vì sản phẩm công ty cũ của hắn không cùng dòng với bọn họ, mà Quách Khải Đông ngày ngày lăn lộn trong đó còn cố tình động tới bộ máy móc mà chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, cái này càng nghĩ càng thấy phức tạp. Cho nên, trong lòng Triệu Lũy mơ hồ hoài nghi Quách Khải Đông tại sao lại không nhắc nhở hắn, tại sao Quách Khải Đông biết rõ bộ thiết bị này là dây dẫn nổ còn cổ vũ hắn mua vào? Chẳng lẽ là Quách Khải Đông không cam lòng nhìn Triệu Lũy hắn liên tiếp thắng thế, từ ghen sinh hận? May là Hứa Bán Hạ vừa biết chuyện liền từ chối, nếu không hắn bắt đầu sản xuất rồi sẽ biến thành trung tâm sóng gió, không biết lúc nào ch.ết không có chỗ chôn.
Cùng Hứa Bán Hạ nói chuyện thật là mệt mỏi, rất nhiều chuyện trước kia chắn chưa từng trải qua, trên báo chí luôn luôn nói cái gì mà đặt mình vào vị trí khác mà suy nghĩ, quả nhiên, địa vị thay đổi, phương thức tư duy cũng phải thích nghi, nhưng đặt mình vào vị trí khác cũng không dễ dàng như vậy, cũng cần phải có quá trình chuyển biến tâm lý, vật chất có quán tính, tư duy của con người cũng có quán tính. Triệu Lũy không khỏi lại nghĩ tới vấn đề đầu tiên mà Hứa Bán Hạ nêu ra, không khỏi cười thầm, kỳ thật Hứa Bán Hạ nói thế là khách khí lắm rồi, với bản lĩnh chỉ huy thiên quân vạn mã trong quá khứ của hắn, bỗng nhiên một ngày lại biến thành một nhà xưởng nho nhỏ bên biển, trông coi một bộ dây chuyền sản xuất, đừng nói là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, chỉ riêng oán hận của chính hắn cũng đủ cho hắn một chậu mà uống. Hắn lại không làm được như Hứa Bán Hạ, có thể xoá bỏ thân phận của mình, lấy lùa mùa lúa ruộng gì đó tự hủy, làm việc có thể duỗi có thể co. Muốn hắn hạ thấp bản thân cùng đủ hạng xưng huynh gọi đệ hắn cũng làm không được, làm được thì chính mình cũng thấy buồn nôn. Cái cô yêu quái Hứa Bán Hạ này không phải không biết, chỉ là không tiện nói ra mà thôi. Nghĩ được như vậy, đầu óc rõ ràng sáng sủa, trong thoáng chốc tí tẹo suy nghĩ đánh cược của hắn đều tiêu tan, cần gì phải ôm suy nghĩ làm ông chủ, mỗi người mỗi khác, không thể cưỡng cầu. Vẫn trở lại quỹ tích thuộc về mình mới đúng đắn.
Giờ đây, tự Triệu Lũy cũng thấy buồn cười suy nghĩ hờn dỗi trước đây của mình, mặt mày hớn hở giơ ly rượu lên, nói với Hứa Bán Hạ: "Cảm ơn cô, lại gỡ một nút thắt trong lòng tôi."
Hứa Bán Hạ không biết đến tột cùng là cái nút thắt nào, trong mắt cô bây giờ nút thắt trong lòng Triệu Lũy nhiều đến không đếm xiết, ai biết mình đánh bậy đánh bạ thế nào lại mò trúng dây. Chẳng qua mặc kệ nó, muốn từ trong miệng Triệu Lũy nạy ra mấy chuyện đó không dễ đối phó như Lão Tô, còn không bằng cứ mặc kệ, hắn muốn cảm ơn thì cảm ơn, Triệu Lũy còn phải cảm ơn cô nhiều lắm. Thế là cô mơ mơ màng màng cụng ly với Triệu Lũy, một hơi uống cạn.
Bạn gái Triệu Lũy thấy hắn cùng với Hứa Bán nói chuyện rất ăn ý, bên ngoài dù không thể hiện ra nhưng trong lòng cực kì khó chịu, thấy hai người lại mắt đi mày lại uống xong một chén, rốt cục nhịn không được, giật lấy thuốc lá trên tay Triệu Lũy cao giọng nói: "Anh đã hút thuốc cả tối rồi, ngay cả em cũng bị sặc khói đây này, không cho phép anh hút, nghe theo lời em cai thuốc đi."
Triệu Lũy không lấy lại điếu thuốc, chỉ mỉm cười nhìn bạn gái hắn, quả thật hắn không hiểu, hà cớ gì mà cô ấy lại nóng tính thế, tại sao lại không thông cảm cho hắn một chút nào. Gần đầy trong lòng nhiều phiền muộn, hắn mới bắt đầu hút thuốc trở lại, bản thân cũng không nhận ra mình đã rút nhiều điếu như thế, nhưng mấy ngày nay thật đúng là không cách nào ngừng được.
Tuy nhiên Hứa Bán Hạ lại hiểu vô cùng rõ, cô bạn gái này đang ghen quá hóa rồ. Thấy vậy, Hứa Bán Hạ diễn càng lúc càng đạt vẻ phóng khoáng của mình, giao việc cho phục vụ: "Phiền cô đi châm vài ngọn nến, cho bay bớt mùi khói đi."
Bạn gái Triệu Lũy lập tức thấy có gì đó không đúng, nhưng Hứa Bán Hạ rõ ràng là có ý tốt, làm sao cô có thể nói gì được, thế là cả một bữa cơm đành phải làm bộ mặt phụng phịu. Triệu Lũy bất đắc dĩ, nhưng còn cần phải đối xử thận trọng với Hứa Bán Hạ, đành phải làm như không nhìn thấy, hỏi Hứa Bán Hạ: "Châm nến có thể làm bay mùi khói? Đây là nguyên lý gì?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Ai mà biết là nguyên lý gì, có hiệu quả thực tế là được. Ừm, cũng giống như mấy loại tiên đề trong môn toán lý vậy đó."
Triệu Lũy cười một tiếng, nói: "Nói không có lý lẽ như vậy mà cô cũng nói được." Trong lòng hắn nghĩ, có lẽ là do ấn tượng đầu tiên quá sâu sắc, dù bây giờ biết Hứa Bán Hạ không xuất thân từ đại học lúa mùa gì đó, nhưng trông cô ấy cũng không văn nhã hơn là bao, hay ở chỗ mỗi lần gặp Hứa Bán Hạ đều rất thoải mái, cô luôn luôn có thể chọc cho hắn cười, dù trong lòng có phiền muộn đến đâu cũng không thể không cười được."Tiểu Hứa, tôi vẫn còn muốn khuyên cô, kế hoạch phương Bắc vẫn nên cẩn thận. Ít nhất phải chờ đến lúc có tin người kia đoạt quyền hẵng quyết định." Triệu Lũy không muốn nhắc đến tên Tần Phương Bình.
Người khác không biết, nhưng Hứa Bán Hạ tự nhiên biết, càng xác minh rằng Triệu Lũ đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa cô với Tần Phương Bình, nguy hiểm thật, may mà mình không có nói hươu nói vượn. Lúc này Triệu Lũy khuyên cô thận trọng, Hứa Bán Hạ hiểu đây là Triệu Lũy đang quan tâm, xem như bánh ít đưa qua thì bánh quy đưa lại, nếu không sẽ không lại chuyện đã nói. Liền thật lòng đáp: "Triệu tổng, chuyện này không thể đợi được, tôi không thể trông cậy vào một mình hắn, sau này kiểu gì tôi cũng phải khai thác khách hàng mới, tuy có chút áp lực nhưng động lực cũng lớn nha. Nếu tôi không làm số lượng lớn thì đi phương Bắc chẳng có ý nghĩa gì. Tôi mấy ngày trước còn đang do dự có nên làm hay không, mấy ngày nay cũng cứ đang do dự. Nhưng nghĩ mà xem, không chỉ mỗi mình tôi biết được cái lợi của mảng này, vậy người khác vì sao không làm, đơn giản cũng là bởi vì lo lắng ở phương diện tiêu thụ. Mọi người đều biết chỗ tốt của nó, nhưng không ai dám nhảy vào, vậy có nghĩa là cầu lớn hơn cung, rất đáng liều một lần." Hứa Bán Hạ cố ý nói quá lên, muốn xem thử Triệu Lũy sẽ phản đối gay gắt đến mức nào.
Triệu Lũy suy nghĩ một hồi, đáp: "Cô đây là đang cược một ván bài. Tôi thấy có vẻ cô cũng chưa chắc chắc lắm, đi bước nào tính tới bước đó."
Hứa Bán Hạ không nhịn được sáp lại hỏi một câu: "Triệu tổng cảm thấy tỉ lệ thắng sẽ là bao nhiêu?"
Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ, trong khoảnh khắc này hồi tưởng lại mấy việc làm trước đây của cô, đột nhiên cảm giác người phụ nữ này rất phức tạp, không thể dùng lẽ thường để đánh giá. Suy nghĩ thật lâu, cũng nhìn chằm chằm Hứa Bán Hạ rất lâu, đến khi thấy người yêu ngồi bên cạnh hắn mắt đỏ bừng tia máu, Triệu Lũy lúc này mới chầm chập mà nói: "Đối với người khác, có lẽ xác suất thất bại rất lớn, đối với cô, khó nói. Chuyện trước tết nếu đổi thành người khác có khi đã sớm nhảy xuống biển rồi. Nhưng cô lại biến bất lợi thành có lợi. Cho nên, đối với kế hoạch phía Bắc của cô tôi không có cách nào phán đoán được."
Hứa Bán Hạ nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Lũy chờ hắn nói hết, không nghĩ tới hắn lại đưa ra một câu kết luận như thế. Phút chốc không biết nên nói như thế nào, hơi đăm chiêu suy nghĩ một lúc, trong lòng chỉ cảm thấy chắc Triệu Lũy chắc sẽ không trả lời qua loa, vậy câu nói đó của Triệu Lũy có thể hiểu là "Người khác có lẽ làm không được, nhưng nếu là Hứa Bán Hạ mà nói thì lại là ‘thành sự tại nhân’" đúng không? Nếu như thực sự là ý này, Hứa Bán Hạ cầm chén rượu lên, thoáng dừng lại một chút rồi gõ trên bàn nói: "Vậy quyết định như thế đi, ly này hai người cũng phải uống hết, xem như chúc phúc tôi." Nói xong liền mạnh bạo uống hết một ly.
Triệu Lũy lại không bất ngờ lắm, hắn cảm giác trong lúc trò chuyện Hứa Bán Hạ đã có ý quyết định tiến quân lên phương Bắc, nói ra cho hắn nghe, chỉ là vì muốn được công nhận. Cô tin tưởng hắn, cũng tin tưởng khả năng phán đoán của hắn nên mới nghiêm túc cân nhắc từng phân tích mà hắn đưa ra. Giờ khắc này, Triệu Lũy dường như cùng chia sẻ vui buồn với Hứa Bán Hạ. Hắn không do dự cầm bình rượu lên, cố ý rót đầy ly, hơi hướm giang hồ gõ bàn, chúc cô "Thuận buồm xuôi gió", đưa lên miệng uống một hơi. Hình tượng của Triệu Lũy bây giờ so với lúc trước hoàn toàn khác biệt.
Hứa Bán Hạ lập tức nói với Triệu Lũy: "Triệu tổng, tôi sẽ nhanh trả lại tiền tôi thiếu của anh, đối với anh dạo này hẳn là sẽ có chỗ dùng, hơn nữa đã có tính rủi ro cao thì tôi cũng không muốn kéo anh xuống nước." Hứa Bán Hạ tất nhiên cũng có suy xét, bây giờ Triệu Lũy đã từ chức, hắn không còn lý do gì để chia sẻ cùng Hứa Bán Hạ cô trăm đắng ngàn cay hay lợi nhuận kếch xù nữa. Nhưng lý do này Hứa Bán Hạ nghĩ mà cũng thấy lạnh người, cho nên cũng tự coi như không đáng kể, cũng không cần phải nói ra.
Triệu Lũy suy nghĩ một chút, nói: "Cũng tốt, tài chính của cô chủ yếu từ chỗ của Lão Tống mà ra, một chút tiền của tôi cũng không có tác dụng nhiều." Triệu Lũy cũng lo chỗ Hứa Bán Hạ quá nguy hiểm, bây giờ cô ấy đã tự nói ra rồi thì mình cũng thuận nước đẩy thuyền, "Có điều lúc cô dịch chuyển dòng tiền thì nhớ nói trước với tôi một tiếng."
Bạn gái Triệu Lũy nghe được tức giận vô cùng, cái gì, tiền của Triệu Lũy còn nằm trong tay cái cô Bàn Tử này ư? Tại sao lại tín nhiệm cô ấy đến như vậy? Rốt cục bọn họ có quan hệ như thế nào?
Bữa tiệc kết thúc, cô bạn gái bước lên xe, cửa còn chưa đóng đã liền cãi nhau với Triệu Lũy. Hứa Bán Hạ làm như không nhìn thấy, thản nhiên rời đi, đây chẳng phải là kết quả cô muốn hay sao?
____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子