Cái tên Phùng Ngộ đúng là xứng với hai tiếng mập mạp, đối với hắn mà nói, hè năm nay cũng khổ như hè năm ngoái. Nhất là lúc nghiêm túc suy nghĩ các vấn đề khó thì hắn càng phải ngồi ở nơi có điều hòa mới chịu được. Ngồi chung với Hứa Bán Hạ làm hắn cảm thấy hình như hai điều hòa trong văn phòng còn chưa đủ, nhất định phải đi qua phòng họp nhỏ chừng 10 mét vuông lắp kính cách nhiệt được thiết kế riêng cho ngày hè. Hứa Bán Hạ hiện tại có thể coi là không còn mập nữa, vừa đi vào phòng liền hắt hơi một tiếng to: "Anh, chỗ này có khác gì phòng chứa thịt đông của Metro không, lạnh quá rồi."
Phùng Ngộ cười ha ha nói: "Hết cách rồi, nếu không chắc tôi phải hôn mê mất."
Hứa Bán Hạ ngồi được một lát lại phải chạy ra mượn của chị Phùng một chiếc áo tay dài. Trở lại phòng họp, quả nhiên gương mặt nóng đỏ bừng bừng trước kia của Phùng Ngộ đã khôi phục bình thường. Hứa Bán Hạ cười nói: "Anh, mùa hè huyết áp cao có khó chịu không? Tôi mập như vậy mà huyết áp vẫn thấp, siêu năng lực hả?"
Phùng Ngộ cười đáp: "Bớt hi hi ha ha đi, mau giúp tôi ngẫm lại xem bây giờ nên làm gì? Ngũ Kiến Thiết chèn ép Cừu Tất Chính càng ngày càng chặt, hơn nữa có Quách Khải Đông giúp đỡ, Cừu Tất Chính nghĩ gì Quách Khải Đông lại chẳng biết thừa, tôi thấy Cừu Tất Chính chắc sắp không xong rồi."
Hứa Bán Hạ nói: "Không phải tôi đề nghị anh mua lại sao? Bán cho Ngũ Kiến Thiết cũng là bán, bán cho anh cũng là bán. Cùng một số tiền, Cừu Tất Chính hẳn là muốn bán cho anh hơn."
Phùng Ngộ đáp: "Cô bớt nói nhảm đi, xưởng này nếu mua lại thì tôi không kiếm đâu ra thời gian nghỉ ngơi nữa. Bọn hắn sản xuất tạp nham đủ thứ, không giống bên tôi chỉ chuyên một mặt hàng, mua xưởng rồi tôi lại phải phí biết bao công sức đây? Sau có khi còn không có cửa sờ cái cạnh bàn mạt chược nữa chứ."
Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, quả nhiên bị cô đoán được, Phùng Ngộ lười biếng không muốn ăn kèo này, nói: "Thế thì chỉ còn lại mấy cách này thôi, một, vứt bỏ hiềm khích lúc trước, giúp Cừu Tất Chính tìm nhân viên quản lý thích hợp. Tôi có sẵn người đủ yêu cầu đây. Hai, bán cho Ngũ Kiến Thiết, sau đó anh cũng gặp xui luôn, chuyện này không cần phải nói, nếu như chúng ta không nhúng tay thì chắc chắn kết quả là như vậy. Ba, vây Nguỵ cứu Triệu. Ngũ Kiến Thiết gần đây bám gắt Cừu Tất Chính, cho nên chúng nghĩ cách đánh vào gây mâu thuẫn nội bộ của hắn, thế là hắn không cách nào xử Cừu Tất Chính. Anh thấy sao?"
Phùng Ngộ cau mày, bút bi bị hắn gõ cạch cạch liên tục xuống bàn, hồi lâu mới nói: "Bàn Tử, tôi không giấu cô, cách thứ nhất tôi đã làm, lát nữa tôi sẽ đi sân bay đón cái anh nhân viên quản lý kia, Cừu Tất Chính nói hắn cũng sẽ tự mình đi cùng. Tôi thấy cách thứ ba cũng phải làm. Thế này đi, tôi sẽ gọi Cừu Tất Chính đến, dù sao hắn chỉ biết nhàn rỗi ngồi nhà, cứ kêu hắn đến thương lượng với tôi làm sao để liên thủ đào góc tường nhà Ngũ Kiến Thiết. Bàn Tử, cô cũng tham gia chút đi."
Hứa Bán Hạ lắc đầu, cô đã sớm nghĩ kỹ chuyện này: "Anh, cái tên Cừu Tất Chính này tôi mà gặp chỉ muốn đập cho hắn một trận, chưa thấy qua người nào ...." Hứa Bán Hạ nói đến đây thì không nói tiếp, bởi vì cô thấy Cừu Tất Chính cầm cái túi nhỏ vào cửa. Chị Phùng không thèm chào hỏi, chỉ liếc mắt nhìn, sau đó hất cằm, ý là bọn họ đang ở trong kia, anh tự đi vào nói chuyện.
Cừu Tất Chính vội vàng cười đi vào phòng họp nhỏ, thái độ tốt không ngờ, lưng ưỡn thẳng tắp như diễn viên kinh kịch. Cho dù hiện tại hắn đang gặp khó khăn, nhưng chiếc cặp trên tay vẫn là kiểu mới nhất, quần áo cũng là mua của hãng cao cấp.
Cừu Tất Chính ngồi xuống, Phùng Ngộ nói lại những gì Hứa Bán Hạ đã nói cho hắn nghe, không ngờ Cừu Tất Chính đáp: "Vừa có người tới tìm tôi bảo muốn nhận thầu xưởng này, giá cả cũng tính là hợp lý, tôi nghĩ thế là được rồi. Lô thiết bị kia tôi định tìm chỗ để tạm, đợi sau này ổn định rồi hẵng dùng đến."
Hứa Bán Hạ và Phùng Ngộ hai người nhìn nhau, mặc dù bây giờ điều hòa rất lạnh, thế nhưng mặt Phùng Ngộ lại đỏ phừng phừng, có thể thấy hắn đã tức điên lên rồi. Hứa Bán Hạ đá hắn một cái, cười nói với Cừu Tất Chính: "Thế mà lại là chuyện tốt đấy chứ, về sau Cừu tổng có thể làm quan to sống xa quê. Thế nhưng là ông thành quan to sống xa quê rồi, Hội nghị Hiệp thương chính trị mở họp có mời ông nữa không?"
Cừu Tất Chính ngây người một lát, xấu hổ cười đáp: "Tuyển cử cho nhiệm kỳ mới của Hội nghị Hiệp thương chính trị sắp tổ chức rồi. Ừm, Phùng tổng, cái người chuẩn bị quản lý công ty của tôi ấy vẫn để tôi đi đón đi, tôi bao ăn bao ở bao đi lại."
Phùng Ngộ nhịn không được nữa, đập bàn hét: "Con m* nó, số tiền này không phải tôi không bỏ ra nổi, người là tôi mời tới, không cần ông quan tâm."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Phùng tổng, anh cứ nhường phen này lại cho Cừu tổng đi, đợi nhà máy được thầu rồi ông ta phải rời khỏi đây, về sau cũng không còn cơ hội làm đại ca ngồi ghế chủ vị nữa, hôm nay liền cho ông ta làm một lần, cơ hội hiếm có, được lần nào hay lần nấy."
Lần này đổi thành bản mặt lưỡi cày của Cừu Tất Chính đỏ bừng lên, giận dữ liếc nhìn Hứa Bán Hạ, nhưng ông ta cũng không độp lại, ông ta biết cãi nhau với Hứa Bán Hạ không thắng được, im lặng hết nửa ngày, giẫm chân một cái, ho đánh “khụ” một tiếng, quay lưng đi mất.
Hứa Bán Hạ lại đuổi theo nói: "Cừu tổng tôi khuyên anh một câu, phải hiểu rõ lai lịch của bên muốn thầu, chắc chắn là người của Ngũ Kiến Thiết sai tới, công ty của ông mà rơi vào tay Ngũ Kiến Thiết thì đến kiếp sau ông cứ vẫn còn bị Ngũ Kiến Thiết đè đầu cưỡi cổ."
Cừu Tất Chính không nói tiếng nào, ngồi vào xem đóng cửa rầm rầm, rất có khí thế.
Phùng Ngộ chỉ biết lắc đầu, nói: "Hừ, ngu không chịu nổi, về sau không thèm giúp hắn nữa. Bàn Tử à, không phải là bị cô nói trúng rồi đó chứ, cái chuyện bên thầu khoán là của Ngũ Kiến Thiết ấy."
Hứa Bán Hạ nói: "Không phải Ngũ Kiến Thiết, cũng cách Ngũ Kiến Thiết không xa. Anh cứ nghĩ thử, mới được có mấy ngày chứ? Cho dù là người trong ngành muốn nhận thầu cũng phải suy nghĩ thật kỹ, tìm hiểu cặn kẽ công ty của Cừu Tất Chính rồi mới có thể xuống tay, từ lúc Quách Khải Đông xảy ra chuyện đến bây giờ, trong thời gian ngắn như thế lại có người chủ động yêu cầu nhận thầu, hơn nữa nhìn dáng vẻ Cừu Tất Chính thì cái chuyện này giống như sắp chốt rồi, anh bảo xem, không phải Ngũ Kiến Thiết còn có thể là ai? Một khả năng khác là Quách Khải Đông gan to bằng trời, đến Ngũ Kiến Thiết cũng dám gây, tự hắn vụиɠ ŧяộʍ gọi người đại diện nhận thầu xưởng. Nếu như như vậy, trừ phi Quách Khải Đông một mực trốn tránh không lộ mặt, nếu không thì hắn lại chẳng bị Ngũ Kiến Thiết đưa vào tù lại? Anh, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác."
Phùng Ngộ nhíu chặt mày, nghĩ nửa ngày mới nói: "Tôi giờ chẳng nghĩ được cái gì, cứ đi bước nào hay bước đấy vậy. Bàn Tử, cô giúp tôi một chút nhé. Chẳng qua bét ra cũng coi như là trong cái rủi có cái may, bộ dây chuyền trùng kia hẳn là sẽ ngừng sản xuất."
Hứa Bán Hạ trực tiếp nói toẹt ra: "Anh, nếu thật là do Ngũ Kiến Thiết làm, thì chỉ cần hắn nắm quyền trong tay kiểu gì Cừu Tất Chính cũng phải nghe theo hắn, nếu hắn thấy thị trường khởi sắc nhất định sẽ bắt Cừu Tất Chính khởi động bộ máy móc kia. Cừu Tất Chính cũng không thể không theo, hơn nữa có thể làm ra lợi nhuận cũng là chuyện tốt. Nếu không chẳng lẽ ông ta đi làm phế phẩm bán cho tôi?"
Phùng Ngộ lại bấm bút bi kêu "Cạch cạch", xụ mặt suy xét thật lâu, bỗng nhiên dùng lực bẻ gãy ngang thân bút quăng ra trên bàn, lầm bầm: "Có gì ghê gớm chứ, bắt đầu từ hôm nay liền bảo bên tiêu thụ chuyển hướng trọng tâm ra các thành phố khác. Tôi không bán cho Ngũ Kiến Thiết thì tôi ch.ết à?"
Hứa Bán Hạ thấy Phùng Ngộ đang bực mình bèn ngồi xuống nói chuyện với hắn một chút, bàn bạc tình hình phương Bắc. Đợi Phùng Ngộ có vẻ bớt giận cô mới rời đi. Trên đường, Hứa Bán Hạ một mực nghĩ, hàng mình sản xuất nhất định không thể là loại phổ thông. Nếu làm loại như Phùng Ngộ, chỉ cần tình hình kinh tế tốt thì ai cũng đổ xô đi làm, không lâu là đã ra thành phẩm, sau đó lại đi ép giá nhau, cả đời cũng không có khách hàng cố định. Không giống Ngũ Kiến Thiết, yêu cầu cao, đầu tư lớn, người có thể cùng hắn cạnh tranh rất ít, cho nên hắn mới có thể kê cao gối ngủ. E là sau này những ngày Phùng Ngộ có thể tụ tập bạn bè đi đánh mạt chược cũng không còn. Chiến tranh kiểu này một khi đã bắt đầu thì sẽ không thể kết thúc được
Cho nên Hứa Bán Hạ càng thêm chắc chắn, mình nếu như đã có bến cảng làm ưu thế, vậy thì nhất định không thể dùng dây chuyền có yêu cầu kỹ thuật thấp, nếu giai đoạn đầu không có nhiều tài chính đầu tư vào máy móc thì có thể chú trọng vào các loại sản phẩm kích cỡ lớn lại có yêu cầu kỹ thuật cao vận chuyển đi đến các vùng duyên hải, nhất định phải phát huy được ưu thế của bến tàu đến cực hạn. Hứa Bán Hạ dựa vào hiểu biết của cô đối với ngành nghề sản xuất, ngay trong đầu liền dần dần hiện ra một danh sách các mặt hàng phù hợp. Thế là lại một lần nữa không tập trung mà lái xe lên tận bãi cỏ trên lề đường.
Giữa trưa lúc đang tụ tập cùng mấy người bạn bên ngân hàng thì có một cuộc gọi đến, Hứa Bán Hạ xem tên hiển thị, "Bao cát" ? Hứa Bán Hạ nghĩ một lúc mới nhớ ra, hóa ra là tên cơ bắp đẹp trai Đồ Hồng ở Bắc Kinh bị cô đánh cho một trận tơi bời, thế là bật cười lớn, phải ngồi một lúc cho ổn định lại rồi mới dám nhấn nút nghe. Thì ra Đồ Hồng đúng là đến đây công tác, lên máy bay muộn giờ, nhờ Hứa Bán Hạ đặt phòng cho hắn, cũng muốn Hứa Bán Hạ chuẩn bị móc hầu bao mời khách. Để điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ vui vẻ đem chuyện ở Bắc Kinh kể một lượt với mọi người, ai nếu đều cười ngả nghiêng.
Ai nói cách mạng không cần mời khách ăn cơm, Hứa Bán Hạ còn không phải mỗi ngày đều ngâm mình trong nhà hàng ăn sáng ăn trưa ăn chiều, giúp việc trong nhà thậm chí không cần đúng bữa chờ cô về nhà. Nhưng nếu phải đến sân bay đón người, vậy thì Hứa Bán Hạ tối nay cũng không uống rượu được, về nhà sớm, cũng không xuống xe,chỉ gọi dì giúp việc mở cửa đưa Phiêu Nhiễm xuống, chở Phiêu nhiễm đi sân bay. Cao Dược Tiến lúc nói chuyện điện thoại với cô có từng nói đến chuyện đi thuê vệ sĩ, không biết giờ hắn đã thuê hay chưa, Hứa Bán Hạ cũng có mấy ngón nghề trong người, mà lại giá trị cũng kém Cao Dược Tiến rất nhiều, cô cảm thấy buổi tối nếu cần ra ngoài chỉ cần mang theo Phiêu Nhiễm là được. Phiêu Nhiễm rất thích hóng mát, hại Hứa Bán Hạ giữa trời mùa hè không được mở điều hòa, phải kéo cửa kính xuống, cũng tiện để Phiêu Nhiễm thưởng thức cảnh đêm.
Lúc gặp Đồ Hồng ở nhà khách Bắc Kinh chỉ cảm thấy hắn chật vật, hôm nay trông hắn kéo hành lý từ trong đi ra, người ở hai bên đúng là không có cửa so với hắn. Hứa Bán Hạ cảm thấy mình phải tuyệt đối cách hắn xa ba thước, đỡ cho khi không lại đi làm nền cho soái ca, mất công mấy cô gái trẻ thấy tiếc hận thay anh chàng đẹp trai này. Xem ra đợt ở Bắc Kinh mình đánh rất tốt, thay những chúng sinh diện mạo bình thường không ai biết mặt đặt tên dưới gầm trời này xả giận.
Đồ Hồng vừa ra khỏi cửa liền lia mắt tìm người, chẳng qua vẫn rất phong độ, không có chuyện đầu quay qua quay lại như chong chóng mà chỉ di chuyển mắt. Hứa Bán Hạ vừa trông thấy hắn liền sải bước đi tới, có điều nếu như bây giờ cô hét lớn tên Đồ Hồng hoặc giơ tay vẫy nhất định sẽ bị hắn ngầm giễu cợt. Loại cổ cồn có chút địa vị này rất khinh người, thấy ai cũng sẽ đánh giá, hơi nhiều tiền một chút thì là loại nhà giàu mới nổi, hơi ít tiền một chút thì là kinh tế tiểu nông.
Đồ Hồng rất nhanh liền cũng đã thấy Hứa Bán Hạ, sáng mắt bước nhanh tới, Hứa Bán Hạ cũng không có dừng lại, dẫn hắn về hướng bãi đậu xe dưới đất, rồi đưa chìa khóa khách sạn cho, nói: "Đoán anh sẽ xuống máy bay muộn nên tôi thuê sẵn cho anh một phòng rồi, đỡ phải làm thêm ba thủ tục lặt vặt. Có muốn ăn khuya hay không, tôi mời anh?"
Hứa Bán Hạ không ngờ Bao cát lại hùng hồn trả lời: "Được, đợi mãi mới nghe được câu này của cô. Lần này tôi đi công tác, tiền ăn uống đều phải tự chi hết.”
Hứa Bán Hạ không khỏi cười nói: "Anh đừng có vô liêm sỉ như vậy chứ? Được, sáng mai tôi đem bữa sáng qua cho anh, muốn ăn bánh quẩy hay bánh bao nhân đậu?" Nghĩ đến chữ “Bao cát” trong “bánh bao nhân đậu” [*], Hứa Bán Hạ lại bật cười.
[*] Bánh bao nhân đậu là 豆沙包, trong đó chữ 沙包 nghĩa là bao cát.
Đồ Hồng có mơ cũng không ngờ Hứa Bán Hạ lưu tên của hắn Là Bao cát, lại còn cảm thấy khó hiểu vì sao Hứa Bán Hạ lại cười đến gập cả bụng vì mấy loại bánh. Nhưng bởi vì dáng dấp đẹp trai của mình, hắn đi đến đâu cũng được nữ giới hoan nghênh, thường mấy cô gái ở bên cạnh hắn lúc nào cũng cười rất vui vẻ nên hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc mấy. Chẳng qua là cảm thấy Hứa Bán Hạ thế này mà cũng có kiểu nữ tính như vậy, rất tiếc nuối."Mời khách mà lại đơn giản thế à? Lẽ nào cô cho tôi giảm cân sao?"
Hứa Bán Hạ cười, biết hắn không hiểu được ý của mình, lúc ngồi vào xe liền đưa g điện thoại cho Đồ Hồng xem danh bạ, nói, "Biết tôi tại sao nói đến bánh bao (沙包) lại không nhịn cười được không?"
Đồ Hồng dưới ánh đèn xe đọc được hai chữ này, lập tức hiểu được ý nghĩ sâu xa của cô, đang định cười thì bỗng nhiên cảm giác sau cổ có cái gì đang thở "phì phì”, hơi quay đầu liền nhìn thấy một cái đầu chó, ánh mắt sáng rực chăm chăm nhìn hắn. Trong lòng đúng là cảm thấy buồn cười đến cực độ, cái Hứa Bán Hạ này sao mà toàn thân từ trên xuống dưới không có một điểm nào giống con giá, ngay cả ra khỏi nhà cũng dẫn theo loại chó mà chỉ đàn ông mới nuôi. Ổn định lại tinh thần vừa bị chó hù, hắn cười đáp: "Cô còn có chiêu gì thì lấy ra hết đi, tôi biết được thừa được cô mời cũng không dễ dàng gì, cô đang muốn làm suy giảm nhuệ khí của tôi đây mà."
Hứa Bán Hạ nghe thấy buồn cười, không ngờ cái tên Đồ Hồng này cũng rất độ lượng. Liền cười nói: "Chìa khóa phòng trước đó tôi nhận rồi, nhưng cũng không phải là vì muốn tặng hoa, anh buổi tối không ngủ thì có thể chơi game Truy tìm kho báu trong căn phòng bí mật."
Đồ Hồng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xem xe cộ lao vùn vụt trong đêm, cười nói: "Loại này để cô chơi thì hơn. Có điều tôi cũng không ngại trong phòng có một vạn đóa hoa hồng đâu." Cái khác thì không có vấn đề gì, chỉ là hắn chịu không được việc cái đầu bờm xờm của Phiêu Nhiễm cứ ngó nghiêng hắn, "Con chó này tên là gì? Thân thủ của cô cộng thêm con chó này, ai gặp cô lại chẳng phát khϊếp."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Là giống chó chăn cừu của Đức, tên là Phiêu Nhiễm. Tôi vừa nhìn thấy Phiêu Nhiễm liền nghĩ tới mái tóc được nhuộm thành màu vàng màu đỏ của mấy cô gái trẻ, qua một thời gian phần tóc trên đỉnh đầu chuyển thành màu khác, cảm thấy rất giống với bộ lông của nó. Còn về phần đánh đấm, cũng chỉ có thể áp dụng với mấy người suốt ngày ngồi trong văn phòng như anh thôi. Ể, anh không sợ tôi đem anh đưa đến nơi vắng vẻ gi.ết người cướp của à?"
Đồ Hồng cười nói: "Chờ cô lái xe đến đường nhỏ thì tôi sẽ ra tay. Cô đừng quá chủ quan. Lát nữa cô mời tôi ăn cái gì?"
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên nói: "Anh muốn ăn khuya thật đấy à? Cũng được, muốn ăn cái gì? Cơm ta, cơm Tây, cao cấp, quán lề đường, tùy anh chọn. Có phải là muốn nói với tôi cái gì?" Đồ Hồng cũng không phải bạn tốt lâu năm gặp mặt không nói hết chuyện, không phải kiểu cần lập tức nâng ly chung vui, hẳn là có chuyện muốn hỏi loại dân tư bản hút máu như cô.
Đồ Hồng không thể không nói, cái này Hứa Bán Hạ hành sự cổ quái khiến người khác không lường được, thế nhưng thông minh thì đúng là thông minh thật sự, đúng là một cô nhóc lanh lợi vừa nói đã hiểu. "Tìm nơi nào thanh tĩnh sạch sẽ một chút, chỉ cần thuận tiện nói chuyện là được. Có một vài vấn đề muốn thỉnh giáo cô."
Hứa Bán Hạ nhịn không được làm mặt quỷ, cười hỏi: "Luật sư như anh tính tiền thế nào? Ví dụ như tìm anh bàn bạc một giờ đồng hồ anh thu phí bao nhiều? Bây giờ anh hẹn tôi nói chuyện có phải giá cả cũng như lúc người khác tìm anh nói chuyện? Tôi phải xem có thích hợp hay không mới quyết định nói với anh. Nếu như giá cả tốt, tôi còn có thể giúp anh tìm người hỏi cho rõ ràng."
Đồ Hồng đã sớm đoán được Hứa Bán Hạ sẽ không ngoan ngoãn đồng ý, quả nhiên bắt đầu chơi trò dông dài. Liền cười nói: "Cô nói cho tôi mức giá mong muốn, sau đó tôi sẽ đối chiếu điều chỉnh so với độ khó của vấn đề cần cô tư vấn. Chúng ta cứ theo đó mà làm."
Hứa Bán Hạ cũng có chừng có mực, chỉ đáp: "Tôi đã sớm biết nói chuyện không chiếm được lợi lộc gì, cho nên lúc nào tôi cần ra tay sẽ ra tay sau."
Đồ Hồng thực sự là nhịn không được tò mò, hắn gần đây luôn suy nghĩ, Hứa Bán Hạ tại sao phải tìm tới đánh cho hắn một trận như vậy, nếu có lý do gì thì cũng thôi đi, trái chuyện này từ đầu đến cuối chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ: tai bay vạ gió. Cho nên cười nói: "Ngày đó cô một lời không hợp liền động thủ, lúc tôi nói chuyện cũng không đả động gì cô, không có khả năng cô thẹn quá hoá giận, tôi đến nay vẫn không rõ cô tại sao phải chọn tôi."
Hứa Bán Hạ trả lời: "Không có gì, trông thấy dung mạo anh đẹp như vậy, tôi khó chịu."
Đồ Hồng chỉ biết cười, còn có thể nói cái gì đây? Hứa Bán Hạ thậm chí đến ngụy biện cũng không thèm, cứ đi nói thẳng như vậy, Đồ Hồng nếu muốn tra hỏi tới cùng cũng không có cơ hội, chẳng lẽ còn muốn giải thích mình cũng không đẹp trai lắm, tại sao không đi tìm người khác đẹp trai hơn? Nói trắng ra, chẳng qua là Hứa Bán Hạ lúc ấy ngứa tay ngứa chân, mà hắn đúng người đúng thời điểm đυ.ng vào họng súng của cô, thế là hắn được lập công lớn. "Được, dù sao chỉ cần cô tiếp đãi cô tốt thì tôi không truy cứu. Cô có biết người tên Cao Dược Tiến không"
Hứa Bán Hạ sửng sốt, luật sư Đồ Hồng tìm Cao Dược Tiến làm gì? Thưa kiện? Nếu như vậy, chỉ có thể về phe Lão Cao, để Tiểu Đồ chịu thiệt thòi. Liền lập lờ nước đôi nói: "Sao mà hỏi nhảm vậy, đang khảo nghiệm độ nhạy cảm với xã hội của tôi à? Cao Dược Tiến chỗ chúng tôi có ai mà không biết?"
Đồ Hồng cười nói: "Khó trách người ta lại nói thương nhân khứu giác tốt, năng lực hoạt động lại mạnh, người khác có lẽ biết công ty Cao Dược Tiến, về phần Cao Dược Tiến là ai, chưa chắc có nhiều người có thể dò ra. Xem ra cô hiểu rất rõ giới kinh doanh trong thành phố, hiến có. Rất nhiều thương nhân đều chỉ biết ôm khư khư ba mẫu đất của mình, rất ít quan tâm tới động thái xung quanh, bọn hắn tưởng rằng mình đang chuyên tâm làm việc, nhưng thật ra là từ bỏ cơ hội phát triển."
Hứa Bán Hạ bị Đồ Hồng làm cho không hiểu ra sao, hắn hỏi thế là xong rồi? Sẽ không phải chỉ là để khoe khoang một chút hắn có cái thân phận đặc thù gì đó, có thể gọi thẳng đại danh của Cao Dược Tiến, thậm chí còn có liên hệ? Sẽ không nông cạn như vậy chứ? Nhưng cũng không thể không nói, lời hắn nói mặc dù nghe có vẻ sáo rỗng, thế nhưng lại có đạo lý trong đó, từ một góc độ khác, còn có thể nói là nịnh bợ Hứa Bán Hạ cô. Thế nhưng cô cái gì đáng nịnh bợ, không đến mức vì được đưa đón miễn phí nên Đồ Hồng liền đáp lễ? Đây không phải là phong cách của đám cổ cồn này. Thế là cô liền đề phòng hơn, giả vờ như cái gì cũng không biết, cười nói: "Anh khen như vậy khiến tôi ngại quá, nhưng nói thế cũng đúng. Cao Dược Tiến đấy, thần tượng đấy. Không nói chuyện khác, tôi còn biết hắn có một đứa con gái nữa."
Đồ Hồng cười ha ha, trong lòng sinh ra một tia khinh miệt, rất nhiều người đều như thế, nghe người khác nói vài câu ngon ngọt liền không biết tên họ mình là gì. Hắn thuận thế cười nói: "Cao Dược Tiến ở thành phố đầu tư hạng mục rất nhiều đúng không? Có hay đi tuyên truyền gì đó không?"
Hứa Bán Hạ không biết Đồ Hồng là trung hay là gian, cho nên không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, chỉ ngu ngơ hỏi lại: "Hắn cũng không phải bên chính phủ, tuyên truyền cái gì? Đăng mấy cái quảng cáo bên kênh truyền hình quốc gia còn có lợi hơn."
Đồ Hồng nói: "Nhân sinh đắc ý, nếu như không bày ra cho người ngoài xem thì khó chịu khác nào mặc áo gấm đi đêm chứ? Chính phủ đi tuyên truyền là ẩn tâm tư bên trong. Người kinh doanh đi tuyên truyền là vì sĩ diện, để mình nổi danh, đến cả quê cha quê mẹ ở đâu cũng biết, đi ra ngoài người ta liền biết là ai, chủ động yên lặng tránh đường, uy phong lắm đó."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Loại người anh nói tôi gặp qua không ít, trong hội tôi đã có tận hai anh lớn, chuyên môn tranh nhau làm đại ca, quả thực là rừng không thể có hai hổ. Có một cái còn ưng đi lăn lộn trong Hội nghị Hiệp thương chính trị, họp về liền phải cùng chúng tôi nói khoác hơn nửa ngày chính sách nọ chính sách kia, tôi hoài nghi hai người bọn họ nếu là làm to được như Cao Dược Tiến, nhất định là nhân dân toàn thành phố đều sẽ đọc thuộc luôn mấy lời trích dẫn của bọn họ mất. Cao Dược Tiến ngược lại giống như không có gì, cùng lắm dùng danh nghĩa công ty quyên góp tiền từ thiện, góp cái tên, cái này cũng tính là đánh bóng tên tuổi nhỉ."
Đồ Hồng nghĩ nghĩ, không khác nhiều so với đáp án hắn muốn, cười nói: "Xem ra Cao Dược Tiến là người thiết thực. Chẳng qua những người làm ăn trong Hội nghị Hiệp thương chính trị cũng không thể xem như thích việc lớn hám công to, ở trong nước làm việc mà có cái chức sắc thì đi ra ngoài lời nói cũng có trọng lượng hơn, huống chi còn có thể nhờ vậy nhận biết bạn bè chốn quan trường. Trong triều có người dễ làm việc mà!"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Có lý, cái người trong Hội nghị Hiệp thương chính trị kia mấy ngày trước gặp chút chuyện, nhờ chỗ quen biết trong giới hành chính mà chỉ giải quyết qua loa coi như xong luôn. Nhưng chỉ có chỗ như ở đây là làm vậy được, đổi lại nếu như ở Bắc Kinh các anh thì khó nhằn rồi." Đang nói, điện thoại di động kêu lên, Hứa Bán Hạ nói hết câu mới bắt máy: "Ngũ tổng, muộn như vậy còn đi ăn chơi đàng điếm à?" Trong điện thoại truyền đến tiếng hát méo mó, có thể thấy đang trong quán karaoke.
Ngũ Kiến Thiết hét lớn một tiếng vào ống nghe: "Hứa Bán Hạ, lập tức tới, KTV, đã tìm cho cô một con vịt, duyên dáng nhất cái KTV này đấy. Cô nếu không đến thì chính là không nể mặt chúng tôi." Thanh âm đất rung núi chuyển, đến Đồ Hồng cũng nghe được, không khỏi trong lòng cười thầm.
Hứa Bán Hạ nghe vậy đáp: "Tôi mới từ sân bay đón người, còn muốn nói chút chuyện, hôm nay không đến, còn đang trên xe đây này." Nói xong ấn ấn còi xe.
Ngũ Kiến Thiết lớn tiếng nói: "Hay lắm, trai bao cô không cần, chúng tôi cô cũng không cho vào mắt, nhưng Triệu tổng ở chỗ này, cô không đến thật à?"
Hứa Bán Hạ giật mình, không biết Triệu Lũy lại đi chung với Ngũ Kiến Thiết làm cái gì, lại suy nghĩ, cũng đúng, Quách Khải Đông bây giờ ở cùng chỗ với Ngũ Kiến Thiết, Quách Khải Đông nếu mời, Triệu Lũy sẽ không tới mức không nể mặt mũi. Chỉ là loại thổ phỉ như Ngũ Kiến Thiết luôn không ưa Triệu Lũy, bây giờ thấy Triệu Lũy thất thế, nhỡ đâu ông ta đem mấy thứ trong lòng nói hết ra thì sao? Huống chi nghe khẩu khí có vẻ là uống nhiều rồi. Hứa Bán Hạ trong lòng rất muốn đi xem trò vui, không khỏi liếc Đồ Hồng bên cạnh một chút, nói với Ngũ Kiến Thiết: "Ngũ tổng chờ một chút, tôi hỏi bạn tôi có chịu thả người hay không." Lập tức quay sang Đồ Hồng: "Mấy người trong ngành tụ tập, anh có muốn đi không?” Đồ Hồng lắc đầu, cười nói: "Tôi đi về nghỉ, ngày mai còn có không ít việc."
Ngũ Kiến Thiết không biết làm sao nghe thấy, ở bên kia quái khí nói: "Hứa Bàn Tử, không cho cô trọng sắc khinh bạn, bên cạnh có người đàn ông thì không được rồi à? Tới đây, chỗ đây chúng tôi đều là đàn ông cả, cô ngại trai bao không đủ thì mấy người bọn tôi cho cô chọn."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Được, tôi đưa người tới khách sạn xong sẽ qua đó. Giúp tôi coi chừng con vịt kia, đừng để nó bay mất." Để điện thoại xuống, mới cười hì hì nói với Đồ Hồng: "Chúng tôi là người làm ăn nhỏ, nói chuyện không kiêng nể gì, anh đừng thấy ngại."
Đồ Hồng trong lòng suy nghĩ "Lạy trời, chẳng lẽ cô ấy thật sự muốn tìm trai bao", nhưng cũng không dám hỏi, cũng không muốn hỏi, chỉ có mỉm cười nói: "Uống rượu rồi nói chuyện thoải mái hơn thì cũng bình thường."
Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh là luật sư, tôi muốn hỏi anh một vấn đề nhỏ, trong trường hợp nào thì người nộp tiền bảo lãnh sẽ bị hủy tư cách được bảo lãnh? Còn có, cơ hội cho tội phạm kinh tế có nhiều không?"
Đồ Hồng nói: "Không có quy chế cụ thể, phải xem tính chất vụ án mới có thể quyết định. Nếu như thuận tiện thì cô nói sơ qua đại khái tình hình thế nào."
Hứa Bán Hạ không chút do dự, dùng ABC thay thế tên thật, đem chuyện lớn mà Quách Khải Đông gây ra kể cho Đồ Hồng, cuối cùng nói: "Cái này người thực sự là quá hèn hạ, tôi xem hắn được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài mà còn ngông cuồng như vậy, trong lòng rất không vui. Nhịn không được muốn giúp bạn bè một chút."
Đồ Hồng suy nghĩ một chút nói: "Tôi có thể cho cô mấy cách, nhưng tôi hiện tại không làm luật sư tố tụng nữa, mấy cái tôi nói ảnh hưởng có thể không lớn, không bằng cô đợi chút, tối nay tôi nói chuyện với người bạn chuyên làm bên kiện cáo hỏi thăm rồi trả lời cô sau."
Hứa Bán Hạ không ngờ Đồ Hồng nghiêm túc như vậy, vội nói: "Cảm ơn anh, để báo đáp lại, mấy ngày anh ở đây tôi làm xa phu miễn phí cho."
Đồ Hồng mỉm cười nói: "Hay là cô mời tôi ăn cơm đi, nghe nói hải sản ở đây rất ngon, có người địa phương chỉ điểm hẳn là có thể nếm được tinh hoa mỹ vị đây."
Hứa Bán Hạ vỗ tay lái, nói: "Thế nhé, chốt. Buổi sáng ngày mai trước hết dẫn anh đi ăn mì cá dạ đỏ." Thế là, hai người hẹn thời gian gặp mặt sáng mai.
____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子