Không Được Vãng Sinh

Chương 27: Triệu Lũy thôi việc

Ra khỏi bệnh viện, Hứa Bán Hạ rất muốn nghe lời bác sĩ về nhà nghỉ ngơi, thế nhưng nằm xuống lại thấy khó chịu, trên giường lật qua lật lại cũng ngủ không được. Đầy trong đầu đều là những vấn đề chưa thể giải quyết. Dứt khoát cầm điện thoại lên gọi cho Triệu Lũy, không ngờ Triệu Lũy đang tắt máy, bất đắc dĩ đành phải gửi cho hắn một tin nhắn nói mình đã về nhà, có rảnh thì hôm nào gặp mặt. Sau đó hỏi Lão Tô đã có kết quả hay chưa. Mùa hè mặt trời lặn rất muộn, bây giờ đã là giờ tan sở, trên đường cơ man những người và xe, từ xa nhìn lại nom như một biển sóng dập dờn.

Hứa Bán Hạ quyết định đến thẳng nhà Lão Tô chờ. Một lúc sau quả nhiên thấy Lão Tô vội vã phóng xe tới, Hứa Bán Hạ lớn tiếng gọi "Lão Tô", hại Lão Tô suýt thì quăng luôn xe đạp. Hóa ra Lão Tô cũng có lúc trông rất tiêu sái, xe đạp trượt đến bên cạnh ô tô của Hứa Bán Hạ liền chống một chân dừng lại, cúi người nói: "Cô nóng vội thế làm gì, chỉ cần nói một tiếng tôi sẽ đem kết quả xét nghiệm đưa tới cho cô. Sao về nhà rồi không nghỉ ngơi đi?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Lão Tô, đừng nói nhiều nữa, tôi dẫn anh đi xem công trường của tôi. Không đi thì tôi cũng chẳng ngủ được. Tranh thủ bây giờ trời còn sáng, nhanh lên."

Lão Tô nghe xong lập tức cất xe vào nhà, ngồi lên xe của Hứa Bán Hạ. Vừa lên liền nói: "Bàn Tử, cái đồng hồ này đẹp thật, không giống mấy loại đồng hồ tinh thể lỏng hay có trên xe taxi. Cô thế này có mệt hay không?" Gần như là đồng thời, Phiêu Nhiễm vốn đang ngoan ngoãn đợi phía sau nhô đầu lên, nhất định phải chơi cùng Lão Tô một lát mới chịu, nhiều ngày không gặp, Phiêu Nhiễm vẫn nhớ rất kỹ Lão Tô. Lão Tô sờ sờ đầu Phiêu Nhiễm, cười nói: "Lâu như vậy mới thấy, không ngờ Phiêu Nhiễm đã lớn đến từng này."

Hứa Bán Hạ đang lái xe cũng đưa tay sờ sờ đầu Phiêu Nhiễm, bị Phiêu Nhiễm liếʍ hết một lượt. Bình thường đều là Hứa Bán Hạ lái xe, Phiêu Nhiễm yên lặng ngồi đằng sau, hôm nay hôm nay bỗng dưng có thêm một người, tên nhóc này liền tinh nghịch hẳn lên, nhảy lên một hồi lại nhảy xuống, không ngồi được quá 5 giây, mà cái đầu xù xù kia luôn luôn chen giữa hai người đòi góp vui.

"Lão Tô, kết quả xét nghiệm anh xem chưa, không sao chứ?" Vừa rồi Lão Tô lúc ở bệnh viện không nói tỉ mỉ, Hứa Bán Hạ cứ lo lắng có vấn đề gì.

Lão Tô cười nói: "Nhìn qua thì tôi đã biết cô ổn hay không rồi, chỉ có huyết sắc tố hơi thấp một điểm, chẳng lẽ đi phương Bắc công tác không ăn no?"

Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, kinh nguyệt quá lâu có phải là nguyên nhân không? Hôm nay phụ khoa kê cho rất nhiều thuốc, về nhà xem kỹ thì gần như tất cả đều là thuốc bổ. Nhưng cũng không dám nói cái này với Lão Tô chỉ đáp: "Rất có thể, mỗi ngày buổi trưa buổi tối đều phải uống rượu, buổi sáng dậy không kịp thì bỏ luôn điểm tâm, không giống ở nhà chắc chắn luôn có bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng. Mà cơ thể không thoải mái thì lúc uống rượu lại chẳng có mùi vị gì, uống được mấy ly lại vào nhà vệ sinh nôn ra, cho nên gọi là ăn chơi đàng điếm một ngày thực ra cũng chẳng có gì vào bụng."

Lão Tô giật mình nhìn Hứa Bán Hạ, nói: "Cô đây không phải là tự làm khó mình sao? Coi chừng đấy, dù cho thân thể bằng sắt mà cứ bị cô giày vò như vậy kiểu gì cũng sẽ xảy ra vấn đề. Đừng quá tỏ vẻ, cô là con gái không uống rượu thì người ta cũng không ép cô."

Hứa Bán Hạ mỉm cười, nói: "Trong đám bạn bè của tôi cũng chỉ có Lão Tô anh còn coi tôi là nữ. Làm ăn không có chuyện không uống rượu, tôi có một người bạn, lần đầu tiên đi đàm phán thương vụ mỏ dầu ở Hoa Bắc không chịu uống rượu, thế là Tổng giám đốc phân xưởng bên kia rất tức giận, trực tiếp ra lệnh không cho phép người bạn kia của tôi bước vào phân xưởng của hắn một bước. Về sau anh ấy nhờ người hẹn Tổng giám đốc kia ra nhận tội, uống hết ngay tại chỗ một bình rượu đế 40 độ rồi mới có thể mở miệng nói chuyện. Người ta nể mặt anh mới cùng anh uống rượu ăn cơm, anh làm sao có thể không thức thời không uống? Uống hay không uống đã thành nguyên tắc rồi. Đãi ngộ của tôi so với người bạn này thì tốt hơn nhiều ấy chứ. Chờ tôi sau này làm lớn rồi có khi cũng có thể không uống, thậm chí nàng dâu nhiều năm biến thành mẹ chồng, còn có thể ép người khác uống rượu."

Lão Tô không hiểu mấy cái này, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Uống rượu không thoải mái, suy bụng ta ra bụng người, tại sao lại phải đi làm khó người khác?"

Hứa Bán Hạ cười cười, biết chắc chuyện này nói sao Lão Tô cũng không thông, chỉ qua loa đáp: "Cái này giống như quan hệ mẹ chồng nàng dâu vậy, không có lý lẽ nào giải thích được, nhưng khắp nơi đâu đâu cũng có. Bây giờ gần như là trên bàn không có rượu thì nói chuyện không còn sức lực nào. Bởi vì vốn cũng không phải anh em bạn bè, không biết nói gì thì đành phải tìm đến rượu để cho không khí đỡ ngượng ngập."

Lão Tô thầm nói: "Uống nhiều rồi đầu óc mụ mị, còn nói chuyện buôn bán được sao? Số má gì cũng có nhớ nổi đâu."

Hứa Bán Hạ cười liếc Lão Tô, nghĩ trong bụng, người này đầu óc tốt, học tốt, thế nhưng làm người lại chưa đủ linh hoạt."Làm ăn thì cái quyết định lại không phải số liệu. Dù cho đấu thầu cũng có thể giở trò mờ ám mà. Lão Tô, anh chừng nào thì được nâng làm chủ nhiệm khoa?" Biết Lão Tô ban ngày không hiểu được bóng tối của màn đêm, Hứa Bán Hạ bèn đổi một cách nói khác.

Lão Tô vội nói: "Kỳ thật cũng còn cần thâm niên, nhất định phải đến thời gian Nhà nước quy định thì mới có thể suy xét nâng hay không nâng. Bệnh viện có muốn nâng thì cũng dễ thông qua hơn."

Hứa Bán Hạ cười: "Chính là thế, anh không được thăng chức không phải là vì anh không có năng lực, ngành nào cũng như vậy, trước khi làm việc phải học làm người."

Lão Tô cười nói: "Bàn Tử, mấy lời của cô nếu như đổi thành người khác nói với tôi tôi sẽ cảm thấy có chút tà đạo, thế nhưng là cô nói vậy tôi lại cảm thấy cũng có lý."

Hứa Bán Hạ không hài lòng với Lão Tô, không muốn nói nữa, Lão Tô cũng không tìm được chuyện gì để nói. Bầu không khí trên xe không còn nhẹ nhàng như những lúc chạy bộ buổi sáng nữa, chủ đề bỗng nhiên chật hẹp hơn rất nhiều. Cũng may có Phiêu Nhiễm nhốn nháo loạn xạ một lát, bến tàu đang xây nhanh chóng đã ở trước mặt. Dừng xe, Hứa Bán Hạ liền nói: "Lão Tô, chỗ này không nhỏ đúng không?" Lúc này mới đi ra ngoài.

Lão Tô mở cửa đi ra, xung quanh giống như không nhìn thấy được biên giới. Mặt trời chiều ngả về tây, bóng lưng đổ dài trên mặt đất đầy sỏi đá. Lão Tô cảm khái trong chốc lát, quay đầu đã không thấy Hứa Bán Hạ, tìm kiếm một lát liền nhận ra cô chắp tay sau lưng đi dạo quanh một chiếc xe màu trắng, mà trông chiếc kia cũng không tốt bằng xe của Hứa Bán Hạ.

Mà Hứa Bán Hạ thì kinh ngạc, đây không phải Santana 2000 đưa cho Triệu Lũy dùng sao? Làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ Triệu Lũy đang ở bên trong? Hắn tới làm gì? Không tự chủ được lấy điện thoại gọi cho Triệu Lũy, vẫn tắt máy. Kỳ quái, Hứa Bán Hạ dứt khoát đi vào nhìn. Lão Tô rất muốn ngăn Hứa Bán Hạ lại, không muốn để cô đi đi lại lại mệt người, thế nhưng trông cô ấy như đang suy tư chuyện gì, có lẽ là có vấn đề, vẫn nên để cô ấy đi xem thì tốt hơn.

Hứa Bán Hạ mới đi được mấy bước thì Triệu Lũy đã gọi điện thoại đến, không biết hắn mở máy từ lúc nào: "Tiểu Hứa, là cô sao? Tôi tới bến tàu của cô xem một chút, giờ sắp đi rồi, nếu cô không có chuyện gì thì không cần đến."

Hứa Bán Hạ lúc này mới dừng bước, cô cũng không muốn vào đó, mặc dù bây giờ mình đang mang giày công sở, nhưng đế giày mỏng mềm, đi trên đường gồ ghề như vậy chẳng khác nào tự hành hạ mình. Quả nhiên không lâu sau liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xíu ở đằng xa, đường này đi bước lớn không được, đi bước nhỏ cũng không được, chỉ có cách hai mắt như điện tìm hòn đá phù hợp để giẫm lên. Nếu không thì vừa khéo vào khoa chấn thương chỉnh hình luôn. Hứa Bán Hạ không phải là không nghĩ tới việc xây đường tới bến tàu, thế nhưng mình vẫn chưa có quy hoạch toàn xưởng, làm cái gì còn chưa biết rõ, hai là tài chính, quan trọng vẫn là tài chính, xây đường xong để xe trọng tải lớn hàng ngày chạy qua chạy lại, thế thì còn không phải là cầm bạc lót dưới bánh xe hay sao. Kế hoạch hiện tại là chờ bến tàu xong xuôi thì rải sỏi nhỏ lên đi tạm.

Nhân lúc Triệu Lũy còn một lúc nữa mới tới nơi, Hứa Bán Hạ tranh thủ giới thiệu Triệu Lũy với Lão Tô một chút. Chỉ có tên tuổi, chức vụ, quan hệ giữa hai người, về phần suy nghĩ của Hứa Bán Hạ đối với Triệu Lũy thì không nói. Bởi vì cô biết Lão Tô có ý với cô, nếu như Lão Tô không khống chế nổi cảm xúc mà đối xử khác thường với Triệu Lũy, thế thì người bị Triệu Lũy giễu cợt lại chính là Hứa Bán Hạ. Quả nhiên, Lão Tô nghe cũng thấy yên lòng, hóa ra là bạn bè trên thương trường.

Những lúc Lão Tô nhìn Triệu Lũy dần dần đến gần, cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, cái người đàn ông này, giơ tay nhấc chân đều phong độ ngời ngời, hai người so sánh với nhau thì ai cao ai thấp rất rõ ràng. Lão Tô trước kia cảm thấy mình không cần để ý mình ăn diện thế nào, hôm nay thấy Triệu Lũy chỉ mặc một cái áo trắng ngắn tay với quần dài xám, các góc cạnh được ủi phẳng phiu, đến cả Lão Tô nhìn còn thấy thích mắt, không biết Hứa Bán Hạ sẽ cảm giác thế nào? Không khỏi lòng dạ hẹp hòi nhìn về phía Hứa Bán Hạ, mặc dù đang ngược sáng, nhưng trên khuôn mặt hay tươi cười thường ngày của Hứa Bán Hạ giờ đây hai mắt lại lấp lánh. Lão Tô nghĩ mà không thở dài cũng không được.

Đến giờ khắc này Lão Tô mới nhận ra được chênh lệch giữa mình và Hứa Bán Hạ lớn đến bao nhiêu, trước kia mỗi ngày chỉ gặp nhau lúc chạy bộ, hai người đều không mang địa vị, coi như là áo vải tương giao, chủ đề đều là phong hoa tuyết nguyệt. Mà trong bệnh viện, Lão Tô là người quyền uy, Hứa Bán Hạ mặc dù chủ ý lớn hơn trời thì đến cuối cùng cũng phải trưng cầu ý kiến của hắn. Nhưng hôm nay đến đây, cả một mảnh đất nhìn không thấy điểm cuối này lại hoàn toàn thuộc về Hứa Bán Hạ, mà này nào phải chỗ bỏ hoang, xa xa kia máy móc còn đang ù ù thi công cái gì. Hết thảy ở đây đều xuất phát từ hai bàn tay của cô ấy. Lão Tô không tự chủ được xuất hiện dáng vẻ phục tùng giống như chưa quen biết vụиɠ ŧяộʍ quan sát Hứa Bán Hạ một hồi, lần đầu tiên cảm thấy một Hứa Bán Hạ thấp hơn hắn nửa cái đầu này lại mạnh mẽ cao lớn đến thế, tốt hơn nhiều so Lão Tô hắn. Cảm giác này rất xa lạ, nhưng tuyệt đối không phải cảm giác vui vẻ.

Trong mắt Hứa Bán Hạ lúc này chỉ có Triệu Lũy, mỉm cười nhìn Triệu Lũy đi lại gần thì mình cũng tiến lên mấy bước, cười nói: "Vừa vặn đưa bác sĩ Tô ngày trước xem bệnh cho Tiểu Trần đến xem công trường, không ngờ Triệu tổng cũng ở đây, tốt quá rồi, từ sau khi tôi xuống máy bay cứ tìm anh mãi."

Lão Tô ở bên cạnh nghi hoặc nhìn, làm sao Hứa Bán Hạ cùng Triệu Lũy nói chuyện không có chút yểu điệu nào giống như y tá trong bệnh viện của hắn vậy? Thậm chí so với lúc bình thường nói chuyện cùng Lão Tô hắn còn không bằng, tựa như là đang phòng bị tận răng, từng lời từng chữ nói ra đều mang theo vỏ bọc. Lão Tô đã từng thấy dáng vẻ của Hứa Bán Hạ lúc ở cùng với nhóm Đồng Kiêu Kỵ, cũng giống hệt như lúc ở chung với hắn, khi đó Hứa Bán Hạ vui vẻ giận buồn đều viết hết lên mặt, mặc dù không giống với các cô gái bình thường khác cho lắm, nhưng lúc nên nhíu mày thì vẫn sẽ nhíu mày, lúc nên quyết đoán thì mặt mũi tràn đầy sát khí, lúc đi chạy bộ cũng cười toe toét tinh lanh, tóm lại cô ấy lúc nói chuyện với Triệu Lũy cảm giác rất tự nhiên, tuy Lão Tô không nói rõ được là khác biệt chỗ nào, nhưng hắn biết Hứa Bán Hạ đối đãi Triệu Lũy rất khác so với khi đối đãi với hắn. Nghĩ như vậy, Lão Tô lại cảm thấy vui vẻ, Hứa Bán Hạ không xem hắn là người ngoài.

Triệu Lũy mỉm cười gật đầu chào hỏi với Lão Tô, chỉ cần một cái liếc mắt đã cay nghiệt nhìn ra Lão Tô không phải là người trong giới. Cũng không biết là gì của Hứa Bán Hạ, nhất định sẽ không đơn giản chỉ là bác sĩ chủ trị cho Tiểu Trần, cho nên không tiện thân thiết quá mức, trừ khi Hứa Bán Hạ khăng khăng muốn bọn hắn nói chuyện với nhau. "Tiểu Hứa, không tệ nha, cọc cầu cũng đã hạ rồi thì chuyện thi công trên mặt hẳn là nhanh thôi. Chuẩn bị chỉ làm cảng biển không thôi hay cô định xây nguyên xưởng?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Lúc đi làm giấy tờ người ta bảo là phải xây nguyên xưởng, nếu không thì không phê. Chẳng qua muốn tôi xây nguyên xưởng cũng dễ thôi, để tôi đặt cái máy cắt mài vào đây, ai nói gì được, ha ha. Tôi dự định xây bến tàu và kho bãi trước, về phần xưởng thì xây dần dần, tài chính có hạn, chỉ có thể đi từng bước một. Triệu tổng thấy thế nào?" Hứa Bán Hạ đoán không ra Triệu Lũy tới chỗ này là có ý đồ gì, chắc chắn sẽ không phải bắn tên không đích. Bởi vì trời nóng, Triệu Lũy vất vả đi hết một đoạn đường gồ ghề như vậy, lưng và vai áo hắn ướt đẫm mồ hôi, nhưng nhìn chung cũng không làm giảm hình tượng tổng thể của hắn.

Triệu Lũy châm một điếu thuốc, nói: "Đúng vậy, đi bước nào vững bước đó mới tốt. Tiểu Hứa, dựa theo cách bố trí này của cô thì về sau làm gì cũng thuận tiện hơn nhiều nhỉ."

Hứa Bán Hạ nói: "Ừ, có lần tôi đi Giang Tô xem nhà máy, cái xưởng vừa cạnh sông vừa cạnh kênh đào, bọn họ liền nhập gia tuỳ tục xây một cái bến tàu, đương nhiên so với cảng biển của tôi thì đơn giản hơn nhiều, nhưng nghe nói hơn một nửa hàng hóa vận chuyển bằng đường thủy, giá cả so với đi đường bộ đường sắt thấp hơn rất nhiều. Tôi chỗ này nếu như phát triển lên thì cũng chuẩn bị vận chuyển thế này, bến tàu cũng là của mình, phí trung chuyển giữa hai đầu cũng giảm đi được không ít. Cho nên, mục tiêu của tôi vẫn là hàng hóa lớn, chỉ có loại đó mới có thể phát huy ưu thế của bến tàu chúng tôi." Lão Tô nghe không hiểu, chỉ đưng bên cạnh giữ yên lặng nghe.

Triệu Lũy hít một hơi thuốc, đang muốn đáp thì điện thoại di động của hắn đã vang lên. Triệu Lũy liếc nhìn tên hiển thị liền bước ra xa mới nhấc máy. Gió biển phần phật, Hứa Bán Hạ đương nhiên nghe không ra tiếng của đầu bên kia, nhưng có thể nghe rất rõ tiếng của Triệu Lũy. Vì tránh hiềm nghi, cô đi gọi Phiêu Nhiễm đang vui vẻ nô đùa trở về xe. Vốn muốn tránh đi một chút, không ngờ mới được hai câu, giọng Triệu Lũy bỗng nhiên cao hẳn lên, thái độ vô cùng cứng rắn, Hứa Bán Hạ nghe rõ mồn một.

"Cái gì? Laptop bán giá gốc cho tôi? Bọn họ có biết là đã dùng hai năm rồi không? Tiểu Tần, chú đừng có mà vội đi truyền lời cho bọn hắn, cứ nói tìm không thấy tôi, gọi bọn hắn gặp tôi nói chuyện. Chú làm mấy chuyện đó thì tôi khó xử mà chú cũng khó xử."

"Đúng, tôi không có yêu cầu gì khác, để bọn hắn viết nguyên nhân cách chức cho tôi, còn lại cứ theo luật lao động, kết toán tiền lương đầy đủ là được."

"Cái trò cười gì thế, còn muốn kiện tôi, cứ để bọn hắn kiện, chú nói với bọn hắn, chuyện của công ty là quyết sách chung của tất cả mọi người, chuyện quan trọng lại còn báo lên hội đồng quản trị phê chuẩn, người đại diện pháp lý cũng không phải tôi, bọn hắn muốn kiện ai thì kiện. Kiện cá nhân tôi à? Được, để bọn hắn thu thập chứng cứ đi, số điện thoại này tôi nhất định không đổi, có chuyện gì chú gọi nói cho tôi."

"Được, vậy chú cũng nói lại cho bọn hắn, nếu như không trả hết tiền bồi thường cho tôi, không đồng ý với điều kiện của tôi thì tôi gặp bọn hắn trên tòa."

Hứa Bán Hạ nghe liền biết quả nhiên là so với suy đoán của mình không sai lệch bao nhiêu, hội đồng quản trị muốn thanh trừ Triệu Lũy thì đương nhiên phải dùng thủ đoạn cưỡng chế, cái gì mà cả nhà cùng vui là chuyện mơ giữa ban ngày. Chỉ tội cho Triệu Lũy, chắc là phiền muộn không thôi mới phải tắt điện thoại nhỉ.

Dỗ Phiêu Nhiễm lên xe, cô cũng nhẹ giọng gọi Lão Tô về xe, bước qua nói với Triệu Lũy đang tức giận hút thuốc: "Triệu tổng, chưa ăn tối phải không, bớt giận, chúng vào nội thành vừa ăn vừa nói chuyện."

Triệu Lũy đem mẩu thuốc thừa ném xuống đất, đưa chân nghiền đi nghiền lại mấy lần, cứ như tàn thuốc dưới chân chính là đám “bọn hắn’ mà hội đồng quản trị gửi xuống. Xong xuôi mới bước lên ngẩng đầu nói: "Như vậy đi, tôi đã hẹn ăn tối với bạn gái rồi, vậy để tôi gọi cho cô ấy bảo cô ấy qua trước, mọi người đi theo tôi."

Nói xong liền đi ra trước. Hứa Bán Hạ đi theo phía sau, trong lòng nghĩ, dường như từ lúc gặp mặt đến bây giờ, Triệu Lũy hình như còn chưa nói cảm ơn vì được cô cho mượn xe. Tuy cho hắn mượn xe không phải để đổi lại chứ “cảm ơn” của hắn, nhưng người như Triệu Lũy mà không nói vậy thì có hơi không giống hắn cho lắm. Có lẽ hắn đang muốn nói thì bị cuộc điện thoại kia chọc tức.

Hứa Bán Hạ vừa lên xe, liền nói với Lão Tô: "Lão Tô, lát nữa đi ăn chung đi, tôi mời khách."

Lão Tô đáp nhanh: "Mọi người nói chuyện tôi nghe cũng không hiểu, ngồi chung cũng không cần thiết, cứ để tôi về nhà đi."

Hứa Bán Hạ thế mà cũng không khách khí chút nào, không nài nỉ nữa, chỉ đồng ý đưa Lão Tô về nhà.

Lão Tô còn muốn nói thêm cái, thế nhưng mở miệng rồi lại thôi không nói nữa, hắn chỉ là cảm thấy hắn và những người như Hứa Bán Hạ Triệu Lũy không hợp nhau, lúc ở chung với nhau chẳng có ý nghĩa gì, cũng không phải là do không có chủ đề chung, vấn đề là hắn cảm giác mình không hợp. Mà Hứa Bán Hạ ở trong hội kia dường như biến thành một người lạ lẫm, không giống cô gái trẻ hoạt bát mà hắn từng quen biết.

___________________

Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子