Hứa Bán Hạ xuống máy bay thì Cao Tân Di tới đón cô, vừa gặp liền nói mấy câu trêu chọc cô: "Bàn Tử, tại sao giảm béo xong sắc mặt lại thành như thế này? Mặc quần áo vào cũng chỉ khá hơn cái giá đỡ một chút."
Hứa Bán Hạ đưa vali cho cô, miễn cưỡng nói: "Không được đánh chó mù đường, đưa chị tới chỗ của Lão Tô, chị nghĩ bản thân có vấn đề rồi."
Cao Tân Di giật nảy mình, tiến tới trước mặt Hứa Bán Hạ kéo cánh tay của cô lật qua lật lại nhìn kỹ, Hứa Bán Hạ ngạc nhiên nói: "Em làm gì vậy? Coi chừng chị hô lên ‘có kẻ sàm sỡ’ đấy."
Cao Tân Di nói: "Không sao, trên da không có đốm đỏ, Tiểu Trần lúc trước chỉ cần giơ tay ra liền thấy trên mu bàn tay toàn mấy đốm đỏ.”
Hứa Bán Hạ không khỏi cười nói: "Em đừng có dọa chị, làm sao mà nghiêm trọng như vậy được, Tiểu Trần mắc bệnh kia cũng giống như trúng số độc đắc, không phải ai cũng mắc phải. Nói cho em biết vậy, kinh nguyệt của chị mười ngày rồi vẫn chưa dứt, máu cứ tí tách mãi không ngừng, mà lại lượng máu cũng không nhỏ. Ho khan cũng có, lẫn trong đàm còn có tơ máu. Chị phải đi khám thêm, không thể kiếm tiền mà mất mạng được."
Cao Tân Di giật nảy mình, "Bàn Tử, hay là chị mắc bệnh lao phổi? Có khi nào là do làm việc quá sức."
Hứa Bán Hạ lắc đầu: "Không phải là bệnh lao phổi, trước đó không lâu vừa bài trừ qua. Cũng không đến mức quá mệt mỏi mà sinh bệnh, trước kia có lúc còn vất vả hơn bây giờ, chủ yếu là mất ngủ, không biết em biết chưa, Triệu tổng bị cách chức rồi." Vừa nói, vừa lục tìm danh bạ điện thoại.
Cao Tân Di giúp Hứa Bán Hạ xếp hành lý vào cốp, cười nói: "Triệu tổng bị cách chức chị buồn thế làm gì, có phải là tương tư gì không?"
Hứa Bán Hạ rốt cuộc cũng tìm được số của Phùng Ngộ, lúc này mới ngồi vào xe, thầm nói: "Vớ vẩn, Triệu tổng là khách hàng lớn nhất của chị, hắn ngã ngựa rồi thì bao nhiêu vật liệu thép của chị cho ai mua? Chị không lo chuyện này còn lo chuyện gì? Bến tàu thế nào rồi?"
Cao Tân Di đang muốn nói, lại nghe thấy điện thoại của Hứa Bán Hạ đã kết nối, bên trong truyền ra một tiếng "A lô", thế là cũng không mở miệng nữa. Trong lòng nghĩ, cha mình làm ăn quy mô lớn như vậy, bình thường không biết là nhọc lòng cỡ nào, mà hình như mình chưa từng thấy ông ta than thở cái gì, nhưng chuyện người nào đó suốt ngày vắng nhà là có thật, trước kia cứ cho là ông ta ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, hiện tại xem ra là oan rồi, bây giờ mà có đem một đám trai đẹp xếp hàng trước mặt Hứa Bán Hạ, đoán chừng Hứa Bán Hạ cũng không còn sức lực ăn chơi đàng điếm. Từ đây suy ra chuyện của cha cô, có lẽ ông ấy cũng không dễ dàng gì.
Hứa Bán Hạ nghe tiếng Phùng Ngộ, liền nói: "Triệu tổng không làm chỗ công ty kia nữa, anh biết chưa?"
Phùng Ngộ cười nói: "Chuyện này có ai mà không biết, một khách hàng ở Quảng Đông của tôi còn biết, nghe nói chuyện này được xếp hạng là sự kiện lớn nhất của năm trong ngành ta. Mà tôi chỗ này cũng có một chuyện, mặc dù không lớn như chỗ Triệu tổng, nhưng cũng ra gì lắm, cô qua đây chúng ta nghiên cứu thảo luận một chút."
Hứa Bán Hạ nói: "Đại ca, tôi vừa xuống máy bay, ngày mai tôi đến chỗ anh sau, giờ tôi đến bệnh viện xem một chút, sức khỏe không ổn cho lắm, cứ ho khan mãi. Chuyện chỗ anh là chuyện gì? Tôi tò mò quá đây."
Phùng Ngộ nói: "Cô cũng liều mạng quá rồi, điểm này cô lại giống Ngũ Kiến Thiết y đúc, nhưng sức khoẻ quan trọng, cô cứ đi khám cho tốt vào, tôi gần đây cũng đang trị liệu gan nhiễm mỡ. Cái chuyện của tôi ấy mà, cô có mơ cũng không nghĩ ra nổi. Cừu Tất Chính từ trên xuống dưới chạy vạy chuyện nộp tiền bảo lãnh cho Quách Khải Đông, kết quả Quách Khải Đông được tại ngoại rồi, nhưng cuối cùng lại đi giúp việc cho Ngũ Kiến Thiết. Không ngờ tới đúng không? Hai người này trước kia lại chẳng đối đầu gay gắt lắm."
Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, đáp: "Ngũ Kiến Thiết có lẽ là nhìn trúng công ty của Cừu Tất Chính rồi, ông ta tìm đủ cách đưa Quách Khải Đông ra ngoài, Quách Khải Đông sau này kiểu gì chả phải mang ơn cúi đầu nghe theo ông ta? Cũng chỉ Quách Khải Đông mới có khả năng giúp Ngũ Kiến Thiết nuốt trọn được công ty của Cừu Tất Chính. Cái tên miệng thúi Quách Khải Đông chắc sau cũng sẽ không nói Ngũ Kiến Thiết là học sinh tiểu học nữa nhỉ."
Phùng Ngộ thở dài: "Bàn Tử, vị trí của cô không giống tôi, chắc còn chưa thấy lo, không biết cô có nghĩ tới chưa, nếu công ty của Cừu Tất Chính bị Ngũ Kiến Thiết nắm lấy rồi, ông ta chắc chắn sẽ cải tạo dây chuyền sản xuất, dần dần sẽ không còn nhập hàng chỗ tôi nữa. Giờ thậm chí Quách Khải Đông đã đem thiết bị mới bày ra đầy bãi rồi, chỉ cần Ngũ Kiến Thiết tiếp nhận là lập tức có thể bắt đầu. Tôi giờ đau đầu quá đi mất. Đi ngủ cũng ngủ không yên."
Hứa Bán Hạ nghe cũng thở dài đáp: "Tôi lại có khác gì anh. Đại ca, Triệu tổng từ chức rồi, việc buôn bán của tôi cũng không an toàn, tìm đâu ra khách hàng lớn như vậy chứ. Tôi cứ nghĩ đến cái này cũng ngủ không được, trước kia vừa đυ.ng vào gối đã ngáy to."
Phùng Ngộ trả lời: "Thật đúng là cá mè một lứa, mấy ngày tôi còn không muốn động vào bàn mạt chược. Mà tên ngốc Cừu Tất Chính này cứ tìm tôi đi kể khổ, tôi thật là bị hắn làm phiền đến phát điên. Được rồi, Bàn Tử, chú ý thân thể, mai chờ cô tới."
Hứa Bán Hạ để điện thoại xuống, trong lòng giống như đánh vỡ mấy bình gia vị, mặn đắng chua cay gì cũng có, sao mà lũ này chưa dứt đã có lũ kia tràn về thế này? Vốn chỉ muốn giúp Phùng Ngộ dạy dỗ Quách Khải Đông một chút, cũng đã nghĩ đến tình huống rút ra củ cải mang ra bùn, liên lụy đến Triệu Lũy. Nhưng việc Ngũ Kiến Thiết chơi chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau thì cô chưa hề suy xét đến. Theo như Phùng Ngộ lời nói, công ty Cừu Tất Chính nếu như bị Ngũ Kiến Thiết nẫng đi, hậu quả là tương lai sau này Phùng Ngộ sẽ phải thảm đạm sống qua ngày. Mà Phùng Ngộ là một khách hàng cố định của Hứa Bán Hạ, Phùng Ngộ không tốt, tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến Hứa Bán Hạ cô, huống hồ hiện tại cũng không còn chỗ dựa là Triệu Lũy.
Thế nhưng công ty của Cừu Tất Chính nếu như chỉ dựa vào Cừu Tất Chính tự thân vận động thì cơ hội xoay người cực kỳ nhỏ bé, trừ khi ông ta tìm được nhân tài thích hợp, lại dám táng gia bại sản cầm cố tài sản cá nhân để rót tiền vào, nếu không thì ông ta có làm gì cũng không đáng kể, cuối cùng rồi cũng sẽ đi đến kết cục bị thâu tóm. Mà Ngũ Kiến Thiết là người được chọn tốt nhất để tiếp nhận công ty này, sản phẩm của đôi bên có tính tuần tự với nhau, nếu như hai nhà hợp thành một thì có thể giảm mạnh chi phí giữa các khâu, phần dư ra chính là lãi ròng, Ngũ Kiến Thiết làm sao có thể không nhìn thấy? Hơn nữa, có sẵn sân bãi, có sẵn thiết bị, còn có có sẵn nhân viên quản lý Quách Khải Đông bị giữ chặt trong lòng bàn tay, hết thảy đều có sẵn, chỉ cần có tài chính liền ngay lập tức phục sinh, người khác thì thôi không nói, đối với Ngũ Kiến Thiết thì quả thực đây như là một miếng thịt bò Kobe thượng hạng được dâng lên tới tận răng.
Không biết Phùng Ngộ có ý định sáp nhập công ty của Cừu Tất Chính hay không, chẳng qua Hứa Bán Hạ cũng biết được Phùng Ngộ một là thực lực không đủ, không thể bỏ một khoản đầu tư lớn như vậy; hai là dù cho có đủ tài chính thì về sau vốn lưu động cũng sẽ rất khó khăn; ba là con người Phùng Ngộ luôn luôn lười nhác, thích vững vàng, không quá muốn phấn đấu, nếu muốn nuốt được công ty của Cừu Tất Chính thì hắn tối thiểu trong vòng một hai năm kiểu gì cũng phải bận đến mức chân không chạm đất. Thế nhưng giờ đây đối mặt với sinh tử tồn vong trước mắt, Phùng Ngộ có khi nào sẽ mạnh mẽ ra trận hay không? Hứa Bán Hạ nghĩ mà cảm thấy bất lực, mặc dù những chuyện này có liên quan đến bản thân cô, nhưng cô không thể điều khiển được, chỉ có trơ mắt nhìn người khác ra quyết định, ví dụ như Cừu Tất Chính bước kế tiếp sẽ làm sao? Phùng Ngộ có muốn chơi tới cùng hay không? Triệu Lũy sẽ đi theo con đường nào? Công ty cũ củaTriệu Lũy sẽ để ai đảm nhiệm chức Tổng giám đốc? Một đống lớn vấn đề, Hứa Bán Hạ đều đã nghĩ đến, ngặt nỗi năng lực có hạn, không nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Hứa Bán Hạ trong lòng thở dài than ngắn nửa ngày, bỗng nhiên phát giác mèo hoang hôm nay an tĩnh lạ thường, vội hỏi: "Mèo hoang, làm sao vậy, hôm nay ít nói thế."
Mèo hoang trước nay tính thẳng thắn, nhíu mày đáp: "Em đang suy nghĩ một vấn đề, em thấy A Kỵ bình thường bận rộn như vậy, thân thể hắn làm bằng sắt cũng có khi không chống đỡ nổi, em nhìn mà đau lòng ch.ết đi được. Hôm nay thấy chị cũng thế, lần đầu tiên gặp chị đó, không, cho dù là vào thời điểm căng thẳng nhất lúc tết, trông mặt mày chị vẫn trắng trẻo hồng hào, nhưng bây giờ trông chị nhợt nhạt còn chưa nói, cả người lại cứ vàng vọt xanh xao, giống như đang bị bệnh vậy. Đều là do lao lực quá độ. Cho nên em đang nghĩ, cha em bây giờ làm được lớn như vậy, có phải ông ta ngày xưa cũng vất vả như thế? Hay là bây giờ cũng còn đang vất vả, chỉ là không nói với em?"
Hứa Bán Hạ nghe vậy cả kinh muốn nhảy dựng lên khỏi ghế, lời này nếu Cao Dược Tiến mà nghe được không biết ông ta sẽ vui mừng đến cỡ nào. Ân tình này có ngốc mới không làm, liền lén giấu mèo hoang đang lái xe tìm số của Cao Dược Tiến, vừa nói với Cao Tân Di: "Còn phải nghĩ sao, cha em lúc mới bắt đầu nhất định cũng vất vả như vậy, nhưng bây giờ chủ yếu chỉ còn căng thẳng đầu óc, còn những việc cực thân thì đã có cấp dưới làm. Với cái tuổi tác hiện tại của ông ta, nếu còn bắt ông ta chạy quanh như chị thì không phải là muốn lấy mạng người hay sao." Không ngờ Cao Dược Tiến lại tắt máy, đành thay hắn thở dài, cơ hội tốt như vậy đâu có nhiều. Lại tiếp tục nói: "Cho nên chuyện nào nên làm thì phải làm sớm, thể lực tốt, đầu óc nhanh nhẹn, cũng không sợ đổ bệnh, em nhìn chị và A Kỵ xem, uống nhiều đến mấy chỉ cần ngủ một giấc là có thể khôi phục, đổi lại là cha em thì chưa biết chừng."
Nào ngờ tới Cao Tân Di lại vui vẻ cười ha ha, đáp: "Hứ, đừng xem nhẹ cha em, người ta vẫn còn tinh lực tìm tình nhân happy happy mà."
Hứa Bán Hạ lập tức ngã ngửa, thầm nghĩ may là điện thoại Cao Dược Tiến không gọi được, nếu không thì không chắc sẽ ra họa gì. Xem ra đóng băng ba thước không phải do lạnh một ngày, muốn Cao Tân Di cởi bỏ khúc mắc trong lòng tiếp nhận cha mình còn cần đợi một thời gian. Mà nếu Cao Tân Di dễ thuyết phục như vậy thì lão hồ ly như Cao Dược Tiến sao lại chịu bó tay ngoan ngoãn đưa con gái mình cho Hứa Bán Hạ? Cũng không biết Cao Dược Tiến muốn xử lý A Kỵ thế nào, có lẽ hắn sẽ không cam lòng. Hứa Bán Hạ nhớ một chuyện, mỉm cười nói: "Mèo hoang, chờ lát nữa xuống xe chị mở hành lý, em cầm ba cái cà vạt đi, một cái cho A Kỵ, một cái em để A Kỵ đưa cho Tần Phương Bình, một cái cho cha em, xem như chị là người nhà quê vào thành phố thì mang quà về. Còn có, em nói chuyện với A Kỵ, bảo hắn tiếp xúc thân mật với Tần Phương Bình, quan hệ càng gần gũi càng tốt, chị cấn chỗ Triệu Lũy nên không ra mặt được, đỡ cho kích động Triệu Lũy."
Cao Tân Di kém chút nữa là nhảy dựng lên: "Bọn hắn đều có quà, vì sao mỗi em không có? Em cũng không đi gửi đồ không công cho chị đâu."
Hứa Bán Hạ nhắm mắt lại, chỉ "Hừ" một tiếng.
Cao Tân Di thế mà duỗi móng vuốt ra, bóp vai Hứa Bán Hạ hỏi: "Có cho hay không? Hoặc là thương lượng một chút, chị có cái gì hay thì cho em."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Chị lúc ở trên máy bay được phát một hộp điểm tâm vẫn chưa động tới, chờ chút nữa cho em, ha ha."
Cao Tân Di cũng đáp một tiếng "Hừ", nói: "Không thèm, chị cứ chờ xem em truyền lời cho A Kỵ thế nào."
Hứa Bán Hạ lúc này mới chầm chập lấy một thứ đồ hình trái tim đen đen giao cho Cao Tân Di, ra vẻ ủy khuất mà nói: "Em xem, giờ em muốn ly gián quan hệ giữa chị với A Kỵ, chị còn có thể không mang bảo vật ra cho em sao? Đây chính là cái đồ cổ lâu năm, giữ gìn kỹ đấy."
Cao Tân Di sợ Hứa Bán Hạ đổi ý, nắm lấy vật kia trong lòng bàn tay, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ mới buông ra xem, lúc này mới cười to: "Bàn Tử, chị đúng là chân ái của em, chỉ có chị mới nghĩ ra mua mấy cái đồ này. Lát nữa em đi tìm cái dây gì chắc một chút buộc trên lưng cho vui."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Không cho phép lộ ra, càng không được nói là chị tặng, nếu không cái mặt mo này của chị bị em làm xấu mất."
Cao Tân Di cười hắc hắc: "Chớ sợ chớ sợ, em mang theo còn chưa ngại thì chị có gì mà ngại? Ai, Bàn Tử, chị nói xem trước kia mấy túi hương xuân cùng gì mà Tây Môn Khánh đeo đó có phải cũng tựa tựa như này không?"
Hứa Bán Hạ đã sớm biết Cao Tân Di khác người, cho nên vừa nhìn thấy thứ đồ này liền mua, không cần biết có phải là đồ cổ thật hay không, quả nhiên mèo hoang thích đến không chịu được, cười nói: "Hình vẽ ở trên thì chắc cũng giống thế, chỉ là túi thơm của Tây Môn Khánh là Phan Kim Liên Lý Bình Nhi gì gì đó thêu cho, còn đây điêu khắc từ gỗ tử đàn, bền hơn một chút. Được rồi, cái này sau này là của em, không liên quan gì tới chị, em mà nói là chị tặng thì chị sẽ chối không còn tí ti gì."
Cao Tân Di vừa lái xe, vừa vuốt vuốt món đồ cổ nhỏ nhỏ này: "Em muốn đưa cho dì Tu bảo dì ấy đan cái túi lưới, thế nhưng lại sợ dì Tu thấy lại trách cứ em. Mà sợ nhất là dì ấy không nói ra miệng mà lại tích tụ trong lòng. Dì ấy là người mà cha em gặp được lúc về quê, lại còn là ân nhân cứu mạng của ông ấy, nghe nói hình như xuất thân từ nhà địa chủ gì đó, cha tối rất nhớ ơn muốn phụng dưỡng bà ấy dưỡng lão, thế nhưng chẳng hiểu sao bà ta lại thích đi làm người giúp việc, em thấy cái người này âm dương quái khí, lúc em đến biệt thự bên hồ thì không biết là bà ấy hầu hạ em hay em hầu hạ bà ta nữa. Cho nên em cũng không muốn đến, mẹ em cũng không thích nơi đó, biệt thự bên hồ trên cơ bản là thiên hạ của bà ta."
Hứa Bán Hạ giờ mới hiểu được hóa ra thân phận dì Tu là như thế, khó trách sao mà lại cao ngạo thế. Nhưng Cao Tân Di nói vậy cũng có chút đúng, cái dì Tu này cứ quái lạ, chủ không chủ, bộc không bộc, thân phận khó hiểu, cũng không biết Cao Dược Tiến làm sao mà chịu được, cũng coi như là có bản lĩnh. Nếu giúp việc của cô mà lớn lối như vậy chắc đã bị sớm đuổi về nhà rồi.
Cười cười nói nói, bệnh viện rất nhanh đã ở trong tầm mắt, Cao Tân Di để xe lại liền đi mất. Hứa Bán Hạ mới vừa vào cửa lại nhận được một cú điện thoại, cái số này không lưu, là ai? Vừa bấm nghe thì đối phương đã quang quác lớn tiếng nói: "Hứa Bán Hạ, khỏe không?"
Hứa Bán Hạ nghe xong liền biết là Cung Phi Bằng, lười nói chuyện cùng hắn, tùy tiện đáp: "Vị nào thế?"
Cung Phi Bằng cười: "Đừng giả bộ, giọng của tôi cô sao có thể nghe không ra?"
Hứa Bán Hạ nghiêm túc đáp: "Ừm, ngại quá nghe không ra." Đến ngay cả câu tạm biệt cũng không có, cúp máy. Không rõ cái Cung Phi Bằng sao không có việc gì mà cứ gọi đến mãi.
Ai ngờ Cung Phi Bằng không sờn lòng nản chí lại gọi tới, Hứa Bán Hạ đang hồng hộc leo cầu thang, thấy lại là số của Cung Phi Bằng, vừa nghe liền nói: "Cung Bàn Tử anh phiền quá đi mất, tôi đang dở sống dở ch.ết trong bệnh viện anh còn ưa quấy rối hả?"
Cung Phi Bằng nghe xong giật nảy mình, nói: "Ôi, tôi lập tức tới thăm cô."
Hứa Bán Hạ hừ một tiếng trong lòng, cái gì vậy không biết, chỉ đáp: "Tôi ở khoa ung bướu bệnh viện số hai, anh muốn tới thì tới nhanh lên." Nói xong lại cúp điện thoại. Thời học đại học không thích hắn, cảm thấy cái người rất tục, so với gian thương chỉ biết nhìn tiền như cô còn tục hơn, chả hiểu sao mà lại thành một tên chính khách, không biết cái bằng giáo sư tiến sĩ của hắn có phải là dựa vào quan hệ xã hội mà lấy được hay không. Mà bây giờ cũng không thích hắn. Gian thương cũng có nguyên tắc của gian thương, không thích, mà lại là người không có tiền đồ, tuyệt đối không được lôi thôi.
Bởi vì đã có hẹn với Lão Tô, quả nhiên chờ Hứa Bán Hạ tới, vừa thấy cô ở cửa ra vào liền đứng lên nghênh đón, hai mắt quan tâm đánh giá sắc mặt Hứa Bán Hạ . Không đợi Hứa Bán Hạ nói chuyện đã hỏi: "Trông cô sao mà tiều tụy vậy? Không biết tự chăm sóc mình sao?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi biết kiểu gì cũng bị anh mắng, thế nhưng đâu có cách nào khác, tôi giờ cứ như con chuột đã vào vòng quay, phải không ngừng chạy thì thân thể mới có thể cân bằng. Lão Tô, tôi hiện tại giống như lao lực quá độ, anh để tôi thử máu đi, tôi cũng nghĩ tôi bị bệnh gì đó, cứ ho khan mãi cũng không ổn." Hứa Bán Hạ cuối cùng cũng không nói chuyện kinh nguyệt của mình.
Lão Tô đo huyết áp cho Hứa Bán Hạ, không khỏi lẩm bẩm nói: "Làm sao huyết áp lại thấp như vậy?"
Hứa Bán Hạ cười: "Người mập huyết áp thấp không phải là tin mừng sao?"
Lão Tô lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Hơi cao hơi thấp đều không tốt. Bàn Tử, tôi cho cô mấy cái đơn xét nghiệm, cô đi khám đi, kết quả tôi lấy cho, xét nghiệm xong thì về nhà nghỉ ngơi. Tôi đoán chừng cô cũng không có bệnh gì, chỉ là mệt mỏi quá, về nhà ngủ một giấc là được."
Hứa Bán Hạ nhìn xem Lão Tô sột soạt điền đơn, cười nói: "Cũng có lý, có buổi tối nọ ở Bắc Kinh ngủ một giấc tới sáng, thế là hôm sau rất tỉnh táo, thế nhưng tôi ngủ không được thì làm sao bây giờ? Trước kia chỉ cần nằm xuống là ngủ, bây giờ cách nào cũng không ngủ được."
Lão Tô để bút xuống, rất chân thành nhìn Hứa Bán Hạ, nói: "Cô quá bận bịu rồi, có thể giảm tiết tấu sinh hoạt lại một chút không, giống như đợt hay đi chạy bộ buổi sáng ấy?"
Hứa Bán Hạ lắc đầu nói: "Không thể nào, tên đã phóng ra sao về lại cung được. Hơn nữa còn phải tận dụng thời cơ, nếu không tôi lại lỡ mất cơ hội này."
Lão Tô cau mày một cái, trong mắt rõ ràng có lo lắng, có săn sóc, nhưng hắn không nói quá nhiều, chỉ là đơn giản hỏi: "Bàn Tử, cô có phải là muốn chứng minh cho ai xem? Thực ra không cần, một cô gái như cô có thể làm tới mức này đã không tệ rồi."
Hứa Bán Hạ sửng sốt một chút, không ngờ Lão Tô sẽ nghĩ như vậy, nhưng Lão Tô sẽ không nói lung tung, chẳng lẽ ý đồ của mình lại rõ ràng như vậy? Nghĩ một hồi mới đáp: "Lão Tô, tôi không phải thế đâu, chỗ cha tôi thì tôi còn chưa bạc đãi ông ta là may rồi, làm sao lại muốn chứng minh cho ông ta nhìn? Người khác thì còn có thể là ai?" Trong lòng thầm nghĩ, dù cho là Triệu Lũy thì hắn cũng sẽ không thích phụ nữ quá cứng rắn, mình muốn chứng minh cho hắn xem cũng vô dụng, chưa từng có ý đó.
Lão Tô thấy Hứa Bán Hạ nghiêm túc suy xét, trong lòng cũng vui mừng, vội nói: "Đây chỉ là tôi nói thế thôi, có thể là tôi nhìn lầm . Có điều, Bàn Tử, cô thật sự không nên liều mạng như vậy, cô so với mùa hè năm ngoái gần như gầy đi một nửa. Cho dù là giảm cân tự nhiên cũng không tốt."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Đây đúng Bán Hạ, một nửa mùa hè năm ngoái, ha ha. Lão Tô, khi nào có kết quả thì anh gọi cho tôi, chúng ta hẹn buổi nào đó. Tôi lại đi thêm một khoa nữa."
Lão Tô nhịn không được hỏi một câu: "Khoa gì?”
Hứa Bán Hạ cười nói: "Đừng hỏi. Nói cho anh cũng chẳng làm gì. Tôi phải đi, chuyện gấp."
Lão Tô đứng dậy tiễn, mới tới cửa đã thấy một cái anh mập cao lớn khác đang đứng ở hành lang nhìn quanh quất, Hứa Bán Hạ đến xem, không phải Cung Phi Bằng đây sao, kinh ngạc kêu lên: "Cung Bàn Tử, sao mà lại đến thật?"
Cung Phi Bằng nghe thế, vội xoay đầu lại, đối với người cao to mà làm ra động tác xoay người này thì phải nói là vô cùng dũng mãnh oai nghiêm: "Hứa Bán Hạ, không sao chứ? Sao mà gầy nhiều như vậy?"
Hứa Bán Hạ rất trực tiếp nói: "Không biết, bác sĩ Tô đang kiểm tra cho tôi này. Lão Tô, đây là đàn anh thời đại học của tôi, hiện tại là phó giáo sư, vợ cũng là tiến sĩ, xịn như nhau luôn." Hứa Bán Hạ tuy nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng với bản sắc gian thương thì lúc khen người khác cũng rất có lực sát thương.
Lão Tô nghe thở phào một hơi, còn may là kết hôn rồi, nếu không một người đàn ông cố ý chạy đến bệnh viện thăm hỏi Hứa Bán Hạ thì kiểu gì cũng có vấn đề. Thấy Cung Phi Bằng đưa tay, hắn cũng cũng vội vàng đưa bắt lấy, cảm thấy người sư huynh này có cốt cách, mà người luôn cười hì hì, thái độ tốt.
Cung Phi Bằng nhìn sắc mặt Hứa Bán Hạ, lo lắng nói: "Khám một chút cũng tốt, Khám một chút cũng tốt, phải hiểu rõ cơ thể của mình."
Hứa Bán Hạ lườm hắn một cái, nói: "Rõ nhạt nhẽo. Ai mà không biết nên khám bệnh? Nếu không tôi tới chỗ này tìm Lão Tô làm gì? Cung Bàn Tử, đi công tác hả?"
Cung Phi Bằng cười hì hì nói: "Đến thuyết giảng cho cái công ty kia. Vừa xong, tôi muốn điện cho cô, hẹn cô ăn cơm."
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên nói: "Người ta mời anh tới thuyết giảng chẳng lẽ không mời anh ăn cơm?"
Cung Phi Bằng nói: "Bọn hắn mời rồi, tôi muốn hỏi xem cô có đi hay không. Không ngờ cô ở bệnh viện, thôi, tôi đưa cô về nghỉ ngơi."
Hứa Bán Hạ "À" một tiếng, quay đầu chào Lão Tô, sau đó cùng Cung Phi Bằngg đi xuống tầng, trên cầu thang đem tiền và đơn xét nghiệm giao cho Cung Phi Bằng, ngắn gọn nói: "Anh làm chân chạy đi trả tiền hộ tôi, chờ lát nữa tôi đến phòng lấy máu sẽ gặp, giờ tôi sang chỗ khác."
Cung Phi Bằng đem tiền trả lại cho Hứa Bán Hạ, cười nói: "Chút tiền này tôi có, mặc dù không giàu bằng cô."
Hứa Bán Hạ cũng không chối từ, cầm lại tiền liền đến thẳng khoa phụ sản. Đáng ra là phải xếp hàng, nhưng được cái Cung Phi Bằng đầu óc linh hoạt, sớm đã xếp hàng lấy máu cho cô, cho nên rất nhanh đã xong xuôi đâu đó. Sau đó lại kiểm tra khâu tiếp theo. Có người đi cùng tốt hơn rất nhiều, trước kia Hứa Bán Hạ một thân một mình tuy cũng không thấy khổ sở, thế nhưng lần này có người giúp đỡ, mặc dù mình còn có chút chán ghét người này, nhưng cảm giác vẫn không tệ. Không cần tịch mịch đi vẽ chữ trên nền nhà, lại có người nói chuyện, thời gian qua nhanh hơn.
Cùng Cung Phi Bằng nói chuyện phiếm mới biết được, hóa ra hiện tại trường học cũng không phải chỗ đơn giản, trước kia uống rượu hút thuốc đã là cực hạn, hiện tại các giảng viên tứ phương tám hướng đi lôi kéo dự án, vì thế không tiếc điều động tất cả các loại quan hệ anh em bạn bè của học sinh, Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, cái này nếu là đổi thành ngày xưa cô giúp giáo viên lấy được dự án thì không biết có thể lấy được bao nhiêu tín chỉ, đúng là sinh không gặp thời mà. Cung Phi Bằng còn nói để lấy được một hạng mục trong công ty quốc doanh, lúc hắn đi lôi kéo quan hệ đã móc nối cho tổng giám đốc và phó tổng giám đốc của công ty đó cái bằng nghiên cứu sinh tại chức, đương nhiên, hạng mục tất nhiên là đã tới được tay. Hứa Bán Hạ chỉ biết trố mắt nghe, cuối cùng tổng kết một câu: gian, thật là gian hơn cả gian thương.
____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子