Không Được Vãng Sinh

Chương 23: Biệt thự bên hồ

Cao Tân Di tới đón Hứa Bán Hạ, kể rằng nhà họ Trần đang phát tang vô cùng náo nhiệt, A Kỵ đang ở bên đó giúp đỡ, hỏi Hứa Bán Hạ có muốn đi qua đó không. Hứa Bán Hạ lắc đầu, bật điện thoại đã tắt được nửa ngày lên, nói: "Về nhà đi, chị muốn tắm rửa một chút, còn phải ăn trưa nữa. Em cũng về đi, gần đây mọi người đều vất vả rồi, chăm sóc bản thân tốt một chút. Nhất định không được để mình bị bệnh."

Cao Tân Di gật gật đầu: "Biết là vậy, nhưng mà lâu rồi em chưa được đi dạo phố, hôm nay tâm trạng lại không vui, không đi dạo em sẽ thấy khó chịu. Bàn Tử, chị đi chung đi, em mời chị ăn canh chua cá."

Hứa Bán Hạ nhắm mắt lại, dựa vào ghế thở dài nói: "Mấy ngày này toàn lo việc của Tiểu Trần, chị còn phải bù lại công việc nữa, đợi lát nữa về rồi còn phải gọi ít nhất 20 cuộc điện thoại. Em tự đi đi, có thời gian thì đi chung với cha của mình."

Cao Tân Di "Hừ" một tiếng, nói: "Người cha đó không muốn đi chung với em đâu, mấy người đi chung với ông ta so với em còn nhỏ tuổi hơn. Được thôi, để em đưa chị về nhà, cho em mượn xe của chị chơi một ngày nha.

Hứa Bán Hạ vẫn đang nhắm mắt lại, nói: "Thế là thế nào, cha em nhiều xe xịn như vậy, còn đòi xe chị làm gì? Hôm nay chị còn phải đi ra ngoài, đi thì đổi chiếc Santana 2000 với chị.”

Cao Tân Di nói: "Vậy thì dễ rồi, em gọi cha đem xe tới cho chị, em không thèm đi mấy chiếc xe thối của ông ta đâu." Nói xong cũng gọi cho Cao Dược Tiến, nói ông ta đem xe đến chỗ của Hứa Bán Hạ, thái độ cường ngạnh, không có một chút nào giống như là đang thương lượng.

Hứa Bán Hạ làm bộ lớn tiếng thở dài một hơi: "Ai dà, sinh con gì chứ, so với bị đòi nợ còn đau đầu hơn."

Cao Tân Di nghe thế muốn cười nhưng lại không dám cười, trả lời: "Đấy là do cha em dạy hư em thôi, ngày xưa em cũng là một đứa con ngoan đấy chứ."

Hứa Bán Hạ ngồi yên nói: "Xì, không bằng chúng ta thử đổi với nhau, cha em đổi cho chị, cha chị đổi cho em, chị còn thiếu cha mình một trăm vạn còn chưa trả, vừa hay em trả cho chị luôn."

Cao Tân Di đáp: "Trả cái gì mà trả, em mà là chị, cha chị kêu chị trả tiền, em lại gọi A Kỵ đến đánh ông ta một trận, thiên hạ n̉ày làm gì có người cha nào biếи ŧɦái như vậy? So với cha già nhà chị, cha già của em vẫn còn tốt chán. Bàn Tử, cha em tặng cho chị đó. Có điều cha em hơi háo sắc, thích mấy cô gái trẻ, còn không chị làm mẹ kế của em cũng rất tốt."

Hứa Bán Hạ biết Cao Tân Di là đang trêu ghẹo mình, nhân tiện nói: "Cũng không sao, có điều vẫn còn một vấn đề không thể không giải quyết. Chị sau này làm mẹ kế của em, em gọi chị bằng mẹ cũng được, nhưng A Kỵ gọi chị bằng mẹ vợ chị làm sao dám."

Mới nói xong, điện thoại di động của cô kêu lên, là Phùng Ngộ."Bàn Tử, cùng đi ăn cơm đi. Không cho cô nói lười biếng, việc cực kỳ gấp luôn."

Hứa Bán Hạ vội vàng đồng ý, lựa một quán ăn quen thuộc, lúc này mới cúp máy hỏi, "Mèo hoang, cùng đi không?"

Cao Tân Di vội nói: "Kiểu ăn cơm này của mấy người toàn là uống rượu, em không muốn đi đâu."

Hứa Bán Hạ tuy muốn nói "Hôm nay không phải uống rượu", nhưng tưởng tượng Phùng Ngộ gọi cô đi nhất định thương lượng chuyện của Quách Khải Đông với Cừu Tất Chính, Cao Tân Di có đi cũng không làm gì, liền coi như thôi. Đến nhà, Cao Tân Di liền lái cửa xe của cô đi một mạch, kỳ quái, cha cô nhiều tiền như vậy, xe gì mà chẳng mua được, tại sao phải dùng đồ của Hứa Bán Hạ? Tựa hồ như cho rằng đồ của Hứa Bán Hạ đều là đồ tốt.

Lúc cô đang tắm rửa thì Cao Dược Tiến gọi tới, giúp việc trả lời điện thoại. Hứa Bán Hạ tắm rửa xong cũng không sấy tóc, liền mang theo Phiêu Nhiễm xuống lầu lấy chìa khóa xe. Cao Dược Tiến vừa thấy mặt liền cười nói: "Bàn Tử, cô phải mua quần áo mới đi." Hai người mặc dù gặp mặt không nhiều, nhưng bởi vì thường xuyên trong điện thoại thảo luận vấn đề giáo dục Cao Tân Di nên cũng thân thiết hơn.

Hứa Bán Hạ vỗ thân hình rắn chắc cường tráng của Phiêu Nhiễm: "Tới chơi với người đẹp trai mập mạp kia đi." Phiêu Nhiễm cực kì hiểu chuyện, lập tức xông tới nhào lên người Cao Dược Tiến, hai chân trước chồm lên cái bụng mỡ nhô ra của ông ta, cái mũi hít hít khắp nơi. Hứa Bán Hạ thấy Cao Dược Tiến lúng túng không dám cử động, cơ mặt căng cứng, chỉ có hai con mắt nhìn chằm chằm uy hϊếp cô, đến cả miệng cũng méo mó, lúc này cô mới nói: "Phiêu Nhiễm, người ta không thích mày rồi, thôi đi." Phiêu Nhiễm theo lời cô lui ra, trên áo sơ mi trắng như tuyết của Cao Dược Tiến lưu lại hai vết chân chó như bông hoa mai.

Cao Dược Tiến vừa rồi vốn định vạch trần rằng Hứa Bán Hạ vừa khóc xong, nhưng bị Phiêu Nhiễm dọa cho một trận, bây giờ mới dám thở mạnh một hơi, nói: "Bàn Tử, cô có thể nào nữ tính hơn được không? Cũng đừng có làm hư con gái của tôi."

Hứa Bán Hạ nói: "Con gái của ông bây giờ không cứu được nữa rồi, xe của tôi cũng dám lấy, không có tôi thì Tân Di cũng chẳng nữ tính được. Cao tổng, bây giờ ông định quay về như thế nào?"

Cao Dược Tiến nhướng mày lên, nói: "Cái gì? Tôi tự mình đem xe tới cho cô, cô không thể mời tôi được một bữa cơm trưa à, ngay cả ngụm nước cũng không cho uống?"

Hứa Bán Hạ rất là vô tội nói: "Đang chuẩn bị ra ngoài cùng bạn bè ăn cơm, thế nhưng bọn hắn lại không cho đem theo Phiêu Nhiễm, tôi nghĩ mang theo ông chắc chắc cũng không tiện."

Cao Dược Tiến làm sao lại không biết Hứa Bán Hạ lại tại chế nhạo hắn, đành phải cười nói: "Mang theo người nhà chắc không sao, tôi vừa vặn chưa ăn cơm."

Hứa Bán Hạ trả lời: "Bọn hắn nói bọn hắn sợ Phiêu Nhiễm, không quen biết nên sẽ khó giao tiếp"

Cao Dược Tiến cũng không phải là người dễ đuổi, chỉ nói: "Không sao, không cần ngại, tôi cũng lười qua đó, vậy chờ cô ở đây."

Hứa Bán Hạ nhìn đồng hồ đeo tay, đáp: "Có câu rằng con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, ở điểm này hai cha con ông giống nhau thật. Như vậy đi, giúp việc nhà tôi nấu ăn rất ngon, Cao tổng nghỉ lại nhà tôi ăn một chút, sau đó muốn uống bao nhiêu trà thì uống, xem tivi tôi cũng không tính tiền điện, hai tiếng sau tôi đảm bảo sẽ về.

Cao Dược Tiến thấy Hứa Bán Hạ thật sự có công chuyện, cũng không vô cớ gây rối nữa, lấy ra danh thϊếp, viết địa chỉ ra mặt sau rồi đưa cho Hứa Bán Hạ, nói: "Hôm nay trời đẹp, tôi ở chỗ này phơi nắng, chờ cô cơm nước xong xuôi thì qua đó." Nói xong cũng mặc kệ Hứa Bán Hạ phản ứng thế nào, vứt xe ở đó xong thì ra đường cái bắt taxi.

Hứa Bán Hạ nhìn địa chỉ, là một khu biệt thự bên hồ, tự xưng là vườn thượng uyển của thành phố. Nghe nói mỗi phòng đều thiết kế theo ý của người mua, năm đó lúc được mở bán, Hứa Bán Hạ chỉ biết sờ mũi một cái than nghèo. Không biết Cao Dược Tiến có chuyện gì, hôm nay cứ phải một hai đòi gặp cho bằng được. Tên yêu quái này quá khôn khéo, lúc đầu cho là ông ta đem con gái giao vào tay mình thì ít nhiều cũng phải tự giác hứa hẹn chỗ tốt nào đó cho mình, nhưng đến nay không hề tỏ thái độ gì. Hay ông ta cũng đang chờ Hứa Bán Hạ tỏ thái độ?

Soi kính chiếu hậu một chút, mí mắt cô vẫn còn hơi đỏ, nhưng đánh ch.ết người ta cũng không tin là Hứa Bán Hạ vừa mới khóc. Mới trước đó còn kêu trời trách đất, bây giờ lại có thể cười hì hì, Hứa Bán Hạ không thể không bội phục bản thân một chút, bây giờ cô cũng có một ít trình độ rồi.

Hứa Bán Hạ đến sớm, nhưng không ngờ cả nhà Phùng Ngộ lại đến sớm hơn, có thể thấy được bọn họ vô cùng nóng vội. Nghĩ đến Cao Dược Tiến nói mang theo một người nhà thì không khỏi buồn cười, Phùng Ngộ xem như mang theo tận hai người nhà.

Phùng Ngộ vừa trông thấy Hứa Bán Hạ liền nói: "Xem ra Cừu Tất Chính thích đi họp hội nghị hiệp thương chính trị cũng có lợi. Tôi đem tài liệu đưa qua cho một người bạn bên cục thuế, cô đoán xem hắn nói thế nào với anh? Hắn nói là phó cục trưởng sẽ tự xử lý chuyện này, bảo tôi không cần nhúng tay vào. Cho nên hôm qua hắn đã đem tài liệu trả lại cho tôi, không muốn dính dáng gì tới tôi hết. Bà nó chứ, phen này đúng là đen như dẫm phải phân chó."

Hứa Bán Hạ nói: "Từ sau lần bị tạm giam kia tôi cũng chẳng còn lui tới với đám cháu trai kia nữa rồi, anh vẫn nên đi tìm công an đi, thực ra anh cứ mặc kệ Cừu Tất Chính, chỉ cần lật đổ được Quách Khải Đông là ông ta lại xoắn xuýt lên liền, Cừu Tất Chính nông cạn như vậy, không có Quách Khải Đông thì còn biết làm ăn buôn bán gì nữa, đến lúc đó thì lại đóng cửa ngay ấy mà. Tài chính của công ty ông ta trừ Quách Khải Đông ra còn ai dám gánh. Anh báo thẳng lên trên nữa đi, tra ra được thì phạt tiền của Cừu Tất Chính, đến lúc đó ông ta còn dám nhởn nhơ đi chơi sao? Ông ta ít nhiều cũng đã vào được đến Hội nghị Hiệp thương chính trị, hẳn cũng có ít quan hệ, chúng ta làm nhỏ thì không ăn được đâu."

Phùng Ngộ vỗ bàn một cái, kêu lên "Hay", lại lập tức cười nói, "Cái cô mập chết tiệt này, không nói sớm, hại tôi phải đi đường vòng. Tối qua gọi cho cô mấy cuộc nhưng điện thoại cô đều tắt máy, làm sao thế?"

Hứa Bán Hạ làm mặt quỷ, nói: "Chỗ này hiện tại chỉ có một người mập, người mập chết tiệt dù sao cũng không phải là tôi."

Chị Phùng tinh mắt hỏi: "Bàn Tử cô mới vừa khóc sao?" Vừa mới nói, Phùng Ngộ liền hiếu kì nhìn sang.

Hứa Bán Hạ trả lời: "Ban đầu ngại không muốn nói, Tiểu Trần sáng nay vừa qua đời."

Phùng Ngộ cả kinh nói: "Thảo nào cô kì lạ như vậy, ngay cả điện thoại cũng không trả lời. Đây là do tôi hồ đồ, không nên lôi kéo cô tới đây. Bàn Tử à, cô vẫn nên quay về giúp đỡ đi. Dù sao cũng là anh em, tôi biết cũng không dễ dàng gì."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Người mất cũng đã mất rồi, dù sao anh cũng phải để tôi ăn cơm rồi mới đi chứ. Nói xong chuyện liền kiếm cớ đuổi tôi đi à."

Phùng Ngộ cười nói: "Cô không đi thì tốt, tôi còn có chuyện thương lượng với cô. Là chuyện của cô đó"

Hứa Bán Hạ thấy trên mặt Phùng Thái Thái mang ý cười, không biết chuyện gì, nhưng cô lúc này cũng không muốn cười, nghiêm túc hỏi: "Tôi có chuyện gì sao? Ngũ Kiến Thiết còn lâu mới cần ra tay mà."

Phùng Ngộ cười nói: "Cô không thể nào nghĩ cách kiếm tiền mãi được, đến tuổi này cũng phải lo chuyện kết hôn lập gia đình đi. Tôi có một người quen, làm phó phòng thanh tra sở công thương, năm nay ba mươi ba tuổi, ly dị, đứa con được mẹ nuôi. Tôi thấy hắn cũng không tệ, thế nào, có cân nhắc không? Nếu như có thì tôi gọi hắn tới nhé?"

Hứa Bán Hạ lấy làm kinh hãi, nói giống như đang tự nhủ: "Anh chị không nói em còn thực sự quên mình nên cân nhắc chuyện này. Nhưng mà anh à, công chức tuyệt đối không cân nhắc, hệt như cái đám Trung y, người tốt đến đâu cũng không cần."

Chị Phùng tò mò nói: "Bàn Tử, thế là tại làm sao? Công chức hiện tại rất tốt nhé, thu nhập ổn định, phúc lợi đầy đủ, công việc cũng không phiền hà, có thể lo chuyện trong nhà, không giống Phùng Bàn Tử nhà chị ngày nào cũng ở bên ngoài xã giao. Nếu em lại tìm thêm một người làm kinh doanh nữa thì chẳng phải là hai người không ai ở nhà, thế thì còn gọi là nhà gì nữa?"

Hứa Bán Hạ không tiện nói ra rằng cô đã thấy được những người có chút công quyền xấu xa đến mức nào, ăn uống cá cược chơi gái mọi thứ đều đủ, vô sỉ nhất chính là tiêu tiền của người khác, quay người lại khoác lên cái mác nhân viên nhà nước làm ra vẻ ta đây đứng đắn. Chỉ cười nói: "Lần kia bị thuế vụ nhốt vào một đêm, thành ra em hận đám ấy không hết, chỉ cần trông thấy bọn hắn liền chán ghét, cũng không nói được là lý do gì."

Phùng Ngộ cười hì hì: "Bàn Tử cô cứ viện cớ, anh xem cô lúc chạy đi chờ phê duyệt công văn lại chả dính cứng với đám công chức kia còn gì, còn hận không thể một ngày 24 tiếng đều gặp mặt."

Hứa Bán Hạ đáp: "Cái đó không giống, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, muốn em về nhà còn phải đối phó với loại người này thì em thà đi ngủ đầu đường còn hơn."

Phùng Ngộ cười nói: "Thế thì chịu chứ sao giờ, hai người thế là không có duyên phận. Bàn Tử, cô nhìn chỗ bể cá cảnh kìa, ba người một bàn, chính là cái anh mặc áo sơ mi xanh lam ấy."

Hứa Bán Hạ bắt đầu nói lời không đứng đắn: "Em không dám nhìn, em không cách nào cưỡng nổi sắc đẹp, nếu như là một soái ca thì chắc em lại phải vi phạm nguyên tắc mất." Nhưng vừa nói chuyện cũng vừa quay đầu đi xem một chút, cái người trưởng phòng thanh tra công thương kia cũng vừa khéo nhìn qua, liền cười với hắn một tiếng rồi quay đầu. "Thật đúng là đẹp trai nha. Nhưng khí chất không tốt bằng Triệu tổng, cho nên em không vi phạm nguyên tắc được."

Phùng Thái Thái cười nói: "Nói như vậy, nếu Triệu tổng. . . Hì hì, chị không nói nữa."

Hứa Bán Hạ gượng cười nói: "Chị dâu cứ nói đi thì làm sao, Triệu tổng nếu chịu em thì em không cần nguyên tắc gì hết. Đáng tiếc người ta mắt cao hơn đầu, không thèm em."

Hứa Bán Hạ càng thẳng thắn, vợ chồng Phùng Ngộ lại càng không coi lời đó là thật, hi hi ha ha nói không tin, chị Phùng nói: "Tiểu Hứa à , chị nhìn em vẫn bỏ chút thời gian tính đến chuyện chung thân đại sự đi, nếu không em hôm nay đến thành phố này, ngày mai lại bay đến tỉnh khác, thế thì đến thời gian uống miếng nước với bạn trai cũng không có, nếu cứ như vậy mãi đến lúc em lớn tuổi rồi thì lại khó."

Hứa Bán Hạ cười cười, thầm nghĩ chuyện này nào có dễ dàng như vậy, cô gặp gỡ qua quá nhiều đàn ông, nói hai câu là đã biết bọn họ là hạng người gì, cũng biết bọn hắn sẽ ăn chơi thế nào, thế thì còn gì thú vị nữa? Như chị Phùng ngây ngô còn tốt, ít ra thì mắt không thấy tim không đau. "Cứ tùy duyên đi, nhỡ đâu sau này đang đi công tác, vào thang máy kêu “đinh” một tiếng, thế là gặp được ý trung nhân."

Buổi ra mắt hôm nay thực ra Phùng Ngộ cũng không ôm hi vọng gì, chỉ có mỗi chị Phùng là hớn ha hớn hở. Hắn cảm thấy dạng người tinh quái như Bàn Tử, trừ phi chính cô ấy bị ma quỷ ám ảnh say mê người nào, nếu không dựa vào chuyện xem mắt thì thật không thể nào, dăm ba câu liền biết tỏng người khác đang nghĩ gì, vậy thì đối phương còn cơ hội thể hiện nào nữa?

Cả nhà thân thiết với nhau, mọi người ăn uống cũng tùy tiện, rất nhanh liền kết thúc, Hứa Bán Hạ cũng không trở về nhà, trực tiếp đi đến địa chỉ Cao Dược Tiến cho. Nơi đó rất dễ tìm, có điều an ninh nghiêm ngặt, nhưng có lẽ là do Cao Dược Tiến đã sớm dặn dò, hoặc do bây giờ cô đang lái xe của Cao Dược Tiến nên mới được qua cửa. Khu biệt thự này khu chiếm diện tích rất rộng, trồng rất nhiều cây xanh, ven đường là hoa lá sặc sỡ khoe sắc. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, Cao Dược Tiến lắm tiền như vậy, có khi nào sẽ xây nhà ven hồ không? Nhất định không phải mấy căn bình thường này. Cho nên cô lái xe đi thẳng một hơi, vừa lái vừa ghen tị không thôi với các kiểu nhà lộng lẫy xung quanh.

Chỗ của Cao Dược Tiến quả nhiên là xây cạnh hồ, phòng ở không lớn, hai tầng, tường ngoài lát đá hoa cương. Xuôi theo tường trồng một dãy cây trúc tươi tốt , gần như che khuất hình dáng ngôi nhà, chỉ có một con đường đơn giản rải đá cuội dẫn vào bên trong, có lẽ ngôi nhà cũng đã có chút năm tháng, hai bên lối đi phủ đầy rêu xanh, nhưng như thế trông cũng rất văn nhã. Càng văn nhã hơn là bên trong vọng ra tiếng sáo không biết ai đang thổi, cây cối um tùm, nước chảy róc rách, hệt như thiên đường chốn trần gian. Tiếc ở chỗ ngay cả người ngoài ngành như Hứa Bán Hạ còn nghe ra tiếng sáo không trôi chảy, lâu lâu còn ngắt quãng, đủ để đòi mạng người.

Đi vào, có một giúp việc ra mở cửa. Người giúp việc mi thanh mục tú, mặc áo sơ mi satin trắng, quần tơ lụa màu đen, bên ngoài là áo cardigan màu xám, Hứa Bán Hạ vừa nhìn đã biết, chất liệu thế mà là nhung dê. Giúp việc này búi một búi tóc tròn xoe sau đầu, trông rất lịch sự. Hứa Bán Hạ thấy thế tự nhiên lại thu hồi máu thổ phỉ lại, nói chuyện đặt chân nhẹ nhàng hẳn lên. Chỉ kỳ quái ở chỗ, một người phàm tục như Cao Dược Tiến sao mà lại có mắt nhìn tốt đến thế. Người giúp việc kia không chút che dấu đi dò xét Hứa Bán Hạ, từ đầu đến chân, làm Hứa Bán Hạ phát rét sau lưng.

Bên trong dùng nội thất mây tre, bởi vì thời tiết còn chưa quá nóng nên trên ghế còn có thêm tấm nệm vàng nhạt ấm áp, không giống đồ dùng trong các cửa hàng bình thường viền ren xanh xanh đỏ đỏ, có thể thấy người bài trí cũng đã bỏ ra không ít tâm tư. Thật không biết mèo hoang đến chỗ này có có trở nên lành tính chút nào hay không.

Cao Dược Tiến không biết có người đến, vẫn ngồi trên mặt thềm vươn ra bể nước, cau mày thổi sáo. Hứa Bán Hạ cũng không nói chuyện, ngồi thẳng vào một chiếc ghế mây to khác đặt trên thềm, mặt trời buổi chiều chiếu xiên tới, dễ chịu vô cùng.

Cao Dược Tiến rõ ràng trông thấy Hứa Bán Hạ đến, lại nhất định phải đem một khúc nhạc khù khụ thổi xong, lúc này mới bảo: "Lúc tôi còn ở nông thôn, hễ mà thổi sáo thì các cô gái nhỏ đều điêu đứng cả, nhiều năm như vậy không đυ.ng vào, không quen tay."

Hứa Bán Hạ khinh thường nói: "Tôi nhớ tới khi còn bé nghe qua một câu chuyện, nhân vật chính là một võ sinh ưu tú, lên sân khấu cất tiếng thì khán giả đều vỗ tay khen hay. Về sau không biết làm sao mà hỏng dây thanh quản, không thể đi hát kiếm cơm, cũng may võ nghệ đầy mình, sau này trở thành một hải tặc có tiếng. Lần kia đi cướp một chiếc thuyền thấy toàn là người già trẻ em nên động lòng trắc ẩn, liền nói các ngươi chỉ cần nghe ta hát một đoạn kịch, ta liền thả các ngươi đi. Tất cả mọi người nghĩ lần này chắc mặt trời mọc ở đằng Tây, hung thần ác sát lại động lòng từ bi, nhất trí đồng ý. Hải tặc rất vui vẻ, không ngờ mới hát vài câu, đám người liền đồng loạt quỳ xuống, hô to "Đại vương khai đao" . Võ sinh không hiểu, hỏi tại sao. Một ông già đáp, Đại vương hát quá khó nghe, người sống nghe thấy thì thà ch.ết, không bằng Đại vương giơ cao đánh khẽ một đao thống khoái. Ha ha, Cao tổng, không phải tôi đang nói ông đâu."

Cao Dược Tiến nghe chỉ ôm béo bụng cười: "Tôi mấy ngày nay bị đè nén đến phát điên, liền nghĩ không biết nhìn thấy cô thì có thoải mái hơn chút nào hay không, quả nhiên là không tìm lầm người."

Hứa Bán Hạ không ngờ lý do Cao Dược Tiến tìm cô lại là như thế, trong lòng có chút khó chịu, cô bây giờ không vui vẻ gì, trước mắt toàn là bóng hình của Tiểu Trần. Nhưng cũng không nói lung tung, chỉ mỉm cười nói: " Thời cổ đại mấy nhà có chút tiếng tăm đều nuôi môn khách [*], Cao tổng không ngại thì cũng nuôi vài vài người, chờ đến khi nào ông cười gian manh như Tào Tháo hắn sẽ rất thức thời hỏi "Đại nhân tại sao bật cười", thế là ông liền có người để bàn luận cùng, muốn bị đè nén cũng không có gì mà đè nén."

[*] Tức là các văn sĩ ở trong phủ các nhà quyền quý để mua vui hoặc giúp đỡ gia chủ.

Cao Dược Tiến cũng không để ý mấy lời càn rỡ của Hứa Bán Hạ, chỉ là liếc xéo cô một chút, nói: "Cô hình như cũng tâm tình cũng không tốt? Làm sao thế? Tôi là bởi vì bị người bạn xúi giục niêm yết công ty, mắc lừa rồi, có muốn ngừng cũng không được, mấy bữa trước lắm việc đến nhức đầu, bọn hắn cái yêu cầu cổ quái gì cũng dám nói, tôi thật muốn túm lấy đánh cho đám đấy một phen. Lúc đầu còn muốn tìm cô nói chuyện của mèo hoang, ai ngờ không tìm được thời gian rảnh, bận nghe người ta lên lớp mấy ngày liền. Cô thì sao?"

Hứa Bán Hạ không ngờ Cao Dược Tiến lại thẳng thắn như vậy, xem ra ông ta phiền muộn thật sự, trước kia gặp qua một phó tổng của công ty vừa lên sàn chứng khoán, người đó cũng bảo mệt như bị lột một lớp da vậy. Thế là gọn gàng dứt khoát nói: "Tôi có hai anh em cùng vào sinh ra tử, bởi vì mẹ tôi ch.ết sớm, cha thì không phải hạng đàng hoàng gì, cho nên hai cái người này còn thân hơn cả người nhà. Sáng nay một người chết rồi, một người khác đang lo hậu sự. Ừ, chính là người mà lần trước hỏi ông vay tiền đi cấp cứu trong bệnh viện đó."

Cao Dược Tiến giật mình, vốn đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế cũng đứng thẳng lên, xin lỗi nói: "Ây dà, là do tôi không đúng, cô cứ trở về đi, giúp tôi thắp nén nhang."

Hứa Bán Hạ ngáp một cái, duỗi chân ra gác lên lan can trước mặt, nói: "Không cần, tôi vốn đã về nhà, trước khi chết tận tâm là được, hơn nữa A Kỵ ở đó hỗ trợ, lúc hạ huyệt hắn sẽ nói cho tôi biết. Đúng rồi, A Kỵ chính là người còn lại." Nghĩ thầm, không biết làm thế nào để Cao Dược Tiến tiếp nhận A Kỵ, đây đúng là chuyện phiền to, vậy thì bây giờ mình cứ âm thầm mỗi lúc nói chuyện lại chêm thêm vào một ít.

Cao Dược Tiến nghe vậy cũng không nói nữa, những cũng không nhịn được cười: "Cô từ tính cách đến hành vi đều không có chút nào giống con gái, ngồi đàng hoàng chút không được sao? Tốt xấu gì chỗ này của tôi cũng được người khác nói là thanh nhã."

Hứa Bán Hạ gác chân thấy dễ chịu, làm sao mà chịu bỏ xuống? Từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ mặt trời, chậm chạp nói: "Cao tổng tỉnh ngộ đi, mèo hoang so với tôi còn không ra dáng con gái hơn. Nhưng mà lúc đầu tôi vừa mới vào cửa cũng rất cung kính, bị một khúc "Đại vương khai đao" của ông làm cho tiêu tan hết, bây giờ chỉ còn lại khinh thường."

Cao Dược Tiến lại cười: "Bàn Tử, cô nói chuyện làm sao mà cứ móc mỉa như mấy tên giúp tôi niêm yết công ty vậy? Nhưng nói chuyện với cô vui hơn, nói chuyện với bọn họ cứ phải kiểu cách, bằng không bọn họ lại được voi đòi tiên." Dừng một chút, lại nói, "Bàn Tử, tôi vẫn muốn cùng cô nói câu này, có gì cần hỗ trợ thì cô cứ nói, tôi giúp được thì sẽ giúp. Tôi cứ lo cô lại hiểu lầm là tôi muốn bàn điều kiện với cô."

Hứa Bán Hạ không ngờ Cao Dược Tiến lại nói như vậy, dáng vẻ cũng rất thành khẩn, không khỏi mở mắt ra hiếu kì nhìn ông ta: "Tôi chờ câu này của ông từ lâu rồi, chỉ là mấy ngày nay không cần tiền, đến lúc tôi cần rồi thì cũng không hiểu lầm gì đâu."

Cao Dược Tiến nghe chỉ biết lắc đầu, nói: "Đúng là trẻ tuổi nghịch ngợm, cô so với mèo hoang còn hoang hơn nhiều, cô chính là hoang dại từ bên trong. Kể cho tôi một chút về anh em của cô xem nào, tôi trước kia cũng có vài huynh đệ tốt, nhưng bây giờ hoặc là biến thành cấp trên cấp dưới, hoặc là cũng không còn thân thiết, tết nhất gặp nhau cũng không biết nói gì. Lăn lộn đến như vậy gần như chẳng còn bạn bè gì, à không, hẳn là khắp thiên hạ ai cũng là bạn bè."

Hứa Bán Hạ đặt chân như vậy có hơi tê, đang muốn để xuống thì thấy người giúp việc bưng đến hai tách trà, tách thứ nhất để về phía Cao Dược Tiến, thủ pháp nhẹ nhàng linh hoạt, lúc đặt xuống thì chuôi cầm vừa tùy ý mà lại chuẩn xác hướng đến chỗ Cao Dược Tiến, thuận tiện cho ông ta cầm lên. Tách thứ hai đặt qua loa cho Hứa Bán Hạ, còn có một giọt bị sánh ra ngoài. Hứa Bán Hạ mặc dù đang không có tâm trạng nhưng cũng nhìn ra được sự khác biệt, trong lòng tự nhủ người này thật đúng là quen bợ đỡ. Cô đương nhiên cũng không nói cảm ơn, bưng tách lên nhìn một chút, sứ trắng nhẵn mịn, hỏi: “Cao tổng, tách và đệm này là do dì ấy mua à?"

Cao Dược Tiến nói: "Mắt nhìn của cô đúng là không sai. Lúc đầu tôi muốn dùng gỗ lim trang trí nơi này, lại bị chị Tu từ chối. Cho nên tôi trực tiếp kêu người đưa chị Tu đến Thượng Hải mua. Cây trúc với rêu xanh ở bên ngoài cũng đều do chị ấy làm, người tới xem đều tưởng nhà này lâu năm, thật ra chỉ mới hai năm mà thôi. Vừa mới sang xuân, bữa tối nay sẽ có thịt lợn xào măng."

Hứa Bán Hạ trong lòng hiếu kì, khó trách bà ta hành xử kênh kiệu, hóa ra lời nói của giúp việc này cũng có sức nặng như vậy."Cao tổng, thịt lợn xào măng [*] cũng không thể tùy tiện ăn, tôi cũng đâu có đắc tội ông."

[*] Đây ý là người lớn dùng gậy đánh phạt vào tay trẻ nhỏ, hoặc để chỉ các hình phạt thể chất khác, mà cũng có nghĩa là món thịt lợn xào măng.

Cao Dược Tiến sững sờ một chút, mới cười nói: "Tiểu Bàn Tử, cô gian xảo thật đấy, nói chuyện với cô đầu óc của tôi cũng phải suy nghĩ nhanh hơn bình thường mấy lần, bị cô trêu chọc còn không biết. Mau nói ra chuyện của anh em cô đi."

Hứa Bán Hạ nửa nằm nửa ngồi nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy chỗ này so với ban công của mình dễ chịu hơn nhiều: "Người hôm nay qua đời tên là Tiểu Trần, trong ba người chúng tôi tính tình của hắn là tốt nhất, trong nhà hắn không giàu, học cấp hai xong liền học ở trường trung cấp kỹ thuật. Thời của chúng tôi muốn vào trung cấp kỹ thuật cũng không dễ dàng gì , Tiểu Trần là một người rất thông minh. Còn có một người nữa là A Kỵ, cấp hai đến cấp ba đều theo tôi đi đánh nhau, đáng tiếc tôi hại hắn, lên cấp ba chỉ toàn cùng tôi đi giành chức đại ca mà không lo đọc sách. Hắn sau khi tốt nghiệp thì đi bộ đội, lúc xuất ngũ tôi còn đang học đại học, A Kỵ cùng Tiểu Trần mở trạm thu phế liệu thép trước." Cao Dược Tiến là người ở ngoài, Hứa Bán Hạ không có ý định dùng đại học lúa mùa gì đó đi lừa gạt ông ta.

Cao Dược Tiến chen miệng nói: "Chờ một chút, mấy người bọn cô ban đầu đã mua được bãi xếp ở biển đó rồi sao? Tiền ở đâu mà có?"

Hứa Bán Hạ phơi nắng thoải mái, thật sự là lười không muốn nói, đành phải bất đắc dĩ trả lời: "A Kỵ có tiền xuất ngũ, Tiểu Trần đi làm hai năm cũng tích cóp được một chút, tôi 17 tuổi đi theo chú làm buôn bán cũng có một ít tiền, ba người gộp lại chơi lớn một lần. Ngày trẻ ngông cuồng, không cân nhắc gì, nói làm là làm, đổi lại là bây giờ thì còn phải ngồi cân nhắc đăng ký cái này mở tài khoản kia, hồi đó bị phạt rồi mới biết mình làm sai quy trình, bên công thương hồi đó rắn lắm, không màu mè như bây giờ."

Cao Dược Tiến nhớ tới lúc mình mới lập nghiệp, không khỏi cười nhẹ, hắn vào nghề sớm hơn Hứa Bán Hạ rất nhiều, nhưng lúc đó máu nóng trong người cũng sục sôi, việc gì cũng không biết, chỉ thấy giấy phạt bay như tuyết rơi trước mắt. "Nghe có vẻ phần vốn của cô là nhiều nhất, như vậy thì việc kinh doanh là do ai quyết định?"

Hứa Bán Hạ cau mày một cái rồi nói: "Cùng nhau bàn bạc rồi quyết định, đều không có kinh nghiệm như nhau. Tôi lại không thể trốn học mãi, chủ yếu vẫn là A Kỵ đảm đương, Tiểu Trần tính cách tốt thì quản lý nội bộ. Chúng tôi dựa vào việc thu thép phế liệu dần dần làm lớn."

Cao Dược Tiến lúc này cũng là nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lúc mở miệng thì cũng chọc trúng một vấn đề không đơn giản: "Thu phế thép cũng được xem như một nghề trong giang hồ, mấy thanh niên nhỏ tuổi như cô làm sao xử lý?"

Hứa Bán Hạ tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu: "Hai người bọn họ là đàn ông con trai không cần phải nói, tôi cũng không phải là dạng người dễ chơi. Nếu không tại sao ông cho rằng con gái ông lại chịu nghe lời tôi như thế? Hiện tại mèo hoang muốn thay thế chỗ của Tiểu Trần, kỳ thật chúng tôi đều không xem em ấy như người ngoài, nhưng Tân Di không cũng trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, nếu muốn thực sự thế chỗ thì có lẽ còn cần một khoảng thời gian nữa."

Cao Dược Tiến nói: "Tân Di nói với tôi, các cô vì bệnh của Tiểu Trần mà đã đổ vào rất nhiều tiền, anh em có thể chi tiền cho nhau như vậy giờ cũng không nhiều. Tình cảm giữa mấy người hẳn là rất tốt."

Hứa Bán Hạ không trừng mắt, cười đùa tí tửng mà nói: "Mèo hoang vẫn chịu nói chuyện với ông, tôi còn tưởng em ấy về nhà là xù lông dựng đuôi không thèm mở miệng."

Cao Dược Tiến cũng cười, nói: "Mèo hoang ở chung với các người giờ cũng âm hiểm hơn rất nhiều, lúc trước chỉ cần giận dỗi là cãi lại, cãi không được thì bỏ nhà ra đi, bây giờ lại biết âm thầm ngáng chân người ta, cũng tốt cũng tốt, thầy hay thì có học trò giỏi thôi.

Hứa Bán Hạ cười nói: "Không dám nhận, hổ phụ sinh hổ tử, rõ ràng là gien di truyền tốt, có nội tình."

Cao Dược Tiến nhếch miệng cười cười, nói: "Tân Di hiện tại cuối cùng chịu gọi tôi một tiếng cha, các cô cũng dạy dỗ con bé rồi?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi không có thời gian , đều là A Kỵ dạy dỗ em ấy, A Kỵ đem lương chỗ tôi với lương chỗ ông ra so sánh, mèo hoang lập tức phát hiện thì ra ông cũng có một điểm tốt. Đưa ra ví dụ trực quan là phương pháp giảng dạy tốt nhất. A Kỵ không nói nhiều, chỉ cần một câu là có thể nói đúng trọng điểm."

Cao Dược Tiến trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: "Tân Di cùng A Kỵ đang quen nhau có phải không?"

Hứa Bán Hạ trong lòng giật mình, cái này làm sao ông ấy biết được? Nhưng người như Cao Dược Tiến đã hỏi, tốt nhất vẫn nên trung thực trả lời."Không sai. Làm sao ông biết?"

Cao Dược Tiến rất bình tĩnh nói: "Tôi chỉ muốn nghe xem ý kiến của cô về người tên A Kỵ này thôi."

Hứa Bán Hạ càng thêm giật mình, suýt thì ngồi không vững, nghe giọng điệu của Cao Dược Tiến, ông ta khẳng định đã tìm hiểu qua A Kỵ, ông ta chỉ muốn nghe xem Hứa Bán Hạ sẽ nói thế nào. Cái người này quả nhiên lợi hại, chuyện như vậy mà mặt không biến sắc, giống như tùy ý thấy hứng thú với chuyện tình cảm giữa ba huynh đệ bọn họ, hóa ra là đang sưu tập tin tình báo. Trong lòng Hứa Bán Hạ khó chịu, trông thì như mình đang giễu cợt Cao Dược Tiến, thực ra lại bị Cao Dược Tiến nắm đằng chuôi. Thế nhưng cô lại không tiện phát tác, bởi vì việc này ảnh hưởng đến hạnh phúc của A Kỵ. Suy nghĩ một chút cô lại phát hiện ra, mình bây giờ hình như có hơi giống bà thông gia của Cao Dược Tiến thì phải. "A Kỵ đúng là có vết nhơ, nhưng người biết chân tướng sẽ không nói như thế. Năm đó tôi có mắt như mù, bạn trai cũ cầm tiền của tôi tìm phụ nữ, bị tôi đánh rồi hắn còn không phục, ăn nói thối tha cực kỳ, A Kỵ đang trong cơn tức giận liền thiến hắn luôn. A Kỵ bị khép tội cố ý gây thương tích nên vào tù, khác xa với đám giang hồ cỏ kéo bè kéo lũ đánh nhau. Hắn bây giờ còn đang trong thời gian tại ngoại, cho nên hiện tại cho dù hắn đang có đội xe rất khá nhưng vẫn chưa đăng ký độc lập được, chờ hết hè là có thể có công ty của riêng mình rồi. Mong Cao tổng không mang theo thành kiến mà phán xét A Kỵ."

Cao Dược Tiến chỉ biết Đồng Kiêu Kỵ vì tội cố ý gây thương tích nên vào tù, nhưng không ngờ nguyên nhân lại là như thế, ông ta nghe thấy mà trong lòng lành lạnh. Ông ta cũng chẳng phải thỏ trắng nhỏ thuần khiết, nếu không Cao Tân Di cũng sẽ không bỏ nhà trốn đi, nếu con gái bây giờ có tên sát tinh như thế đi theo, nhỡ đâu lúc nào đó ông ta chọc cho con gái không vui rồi hắn có thể nào làm ra chuyện gì đó với ông ta hay không? Hậm hực thốt ra: "Tình cảm mấy người bọn cô đúng là rất tốt nhỉ."

Hứa Bán Hạ cũng thốt ra: "Muốn ăn dấm cũng không tới lượt Cao tổng ổng, đó là chuyện của mèo hoang cơ."

Cao Dược Tiến sửng sốt một chút, Hứa Bán Hạ làm sao sẽ nói như vậy? Ngẫm lại thì hình như là cái ý đó, chỉ đành đáp: "Tiểu Bàn Tử, coi chừng tôi cho cô ăn thịt lợn xào măng thật đấy."

Hứa Bán Hạ lần đầu tiên nghe thấy ba chữ "Tiểu Bàn Tử" này im lặng không nói gì, thấy Cao Dược Tiến lại lặp lại lần nữa thế là không thể nhịn được cười nói: "Cao tổng, ông làm ơn đem chữ “Tiểu” trước chữ “Bàn Tử” bỏ đi, cho dù ông không thấy buồn nôn thì tôi cũng đã nổi hết da gà da vịt muốn rụng đầy đất. Còn nữa, chuyện A Kỵ và mèo hoang ông muốn xử lý ra làm sao?"

Cao Dược Tiến cũng không biết tại sao mình lại thêm chữ “Tiểu” trước chữ “Bàn Tử”, chỉ cảm thấy nói chuyện với Hứa Bán Hạ rất thoải mái, bị cô nhắc như thế nghĩ lại cũng nhận ra có hơi buồn nôn thật, cười nói: "Cô khoan hẵng hỏi tôi muốn xử lý thế nào, tôi còn đang muốn hỏi cô, tại sao cô biết chuyện hai người bọn họ nhưng lại không nói với tôi?"

Hứa Bán Hạ thản nhiên nói: "Chuyện của hai người họ thì tự bọn họ biết lấy, chờ đến khi tôi được nói cho thì bọn họ đã ở với nhau rồi. Ván đã đóng thuyền, tôi còn nói gì với ông? Con gái của ông không tệ, người anh em A Kỵ của tôi rất tốt, hai người trưởng thành vừa ý nhau, chúng ta là người ngoài cần gì nhiều chuyện?"

Cao Dược Tiến kỳ thật không hài lòng việc Đồng Kiêu Kỵ làm con rể của hắn, nhưng nghe Hứa Bán Hạ lảm nhảm nửa ngày cũng biết quan hệ giữa cô và Đồng Kiêu Kỵ không cạn, đành nhịn đi không nói, trong lúc mình còn chưa có biện pháp thì tốt hơn hết không nên làm bọn họ cảnh giác. Nhưng vẫn hỏi một câu: "Tính tình A Kỵ giờ có còn lỗ mãng như trước không?"

Hứa Bán Hạ nghe thấy rất chướng tai, nhưng cũng chỉ dám nói: "A Kỵ là người thông minh, bài học kia chẳng lẽ còn không đủ? Nếu bây giờ hắn vẫn bốc đồng như xưa thì làm sao quản lý tốt được đội xe như vậy? Quái nhỉ, không khí này làm sao mà cứ giống như tôi thay A Kỵ đi cầu thân thế."

Cao Dược Tiến nghe không khỏi cười một tiếng, nói: "Cũng có chút giống. Bàn Tử, chuyện hai người bọn họ cứ từ từ tính, chờ sự nghiệp của A Kỵ phát triển rồi nói sau."

Hứa Bán Hạ không muốn đi đường vòng với Cao Dược Tiến, sợ ông ta để tâm vào chuyện này lại làm ra trò gì với A Kỵ, thản nhiên nói: "Nói thật, tôi biết Cao tổng không vừa ý A Kỵ, ông có muốn nhúng tay thì cũng không phải không được, bằng bản lĩnh và quan hệ của ông, chỉ cần dùng tôi uy hϊếp A Kỵ là có thể đạt được mục đích. Nhưng việc gì phải thế? A Kỵ không phải người xấu, sẽ không đối xử tệ với mèo hoang, mèo hoang ở chung với chúng tôi chỉ có tốt lên chứ không có xấu đi, ông cũng có thể thấy được. Con gái ông bây giờ cả ngày vui vẻ hoạt bát, sống trên đời liệu có được bao nhiêu tháng năm tốt đẹp như thế? Chẳng lẽ ông cứ khăng khăng phải tìm người môn đăng hộ đối, giới thiệu mấy người tinh anh trong giới chứng khoán với mèo hoang hay sao? Dưa hái xanh không ngọt, làm người lớn sao cứ phải như vậy chứ."

Cao Dược Tiến không ngờ Hứa Bán Hạ nói toạc ra thế, cũng to gan lắm, không có vẻ gì là sợ ông ta trở mặt, có lẽ là ỷ vào việc Cao Tân Di luôn hướng về bọn họ. Nhưng ông ta cũng là người có hiểu biết, ban đầu ông ta như chuột rúc sừng trâu càng đi càng chật, đối với việc Cao Tân Di có người yêu hắc ám như vậy không hài lòng chút nào, nhưng nghe Hứa Bán Hạ nói chuyện lại cảm thấy cô ấy nói cũng đúng. Thế nhưng vẫn cứ thấy vướng mắc thế nào, cảm thấy cái anh Đồng Kiêu Kỵ này nếu đem đi kể cho người khác nghe thì cũng không vẻ vang gì. Nhưng ông ta cũng biết con gái tính tình bướng bỉnh, nếu là mình ngăn cản hai người bọn họ thì chỉ e vừa chịu về nhà lại phải xông ra đường làm mèo hoang lại. Mà mình có nghĩ được vài chiêu, bây giờ giữa mấy người bọn họ thì Hứa Bán Hạ làm ăn to nhất, cũng dễ dàng chịu đả kích nhất, vốn đang định lợi dụng Hứa Bán Hạ đi chèn ép Đồng Kiêu Kỵ, nhưng không ngờ lại bị Hứa Bán Hạ nói thẳng ra, về sau nếu ông ta còn làm như vậy thì rất bỉ ổi. Đành đánh trống lảng: "Bàn Tử cô tuổi nhỏ mà sao ăn nói cứ như bà cụ non thế, nếu đổi lại mèo hoang là con gái của cô thì cô làm thế nào?"

Hứa Bán Hạ cười một tiếng, chỉ vào mặt trời đang lặn phương xa, nói: "Ráng chiều vẫn là đẹp nhất nhỉ."

Cao Dược Tiến thấy Hứa Bán Hạ trả lời câu trước mà không chịu trả lời tiếp câu sau, nhưng hắn cũng không dễ đuổi, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Nếu cô có con gái, cô có chịu để con bé gả Đồng Kiêu Kỵ không?"

Hứa Bán Hạ rất muốn vỗ bàn đứng dậy, lời này là có ý gì, A Kỵ rất kém cỏi sao? Nhưng cô cũng nhịn xuống, nói: "Con gái của tôi trừ không được gả cho công chức, nếu nó dám trái lời thì dựa theo gia quy đánh ch.ết, ngoài ra không có yêu cầu gì khác. Con gái tôi tôi sẽ dạy dỗ từ nhỏ, để nó thấm nhuần từng lời hay ý đẹp, nếu không đến cái tuổi này mới cuống lên đi ôm chân Phật thì cũng chỉ làm cho gà bay trứng vỡ, thế thì nó muốn thế nào thì tùy thế ấy.”

Cao Dược Tiến làm sao không biết là Hứa Bán Hạ đang châm chọc mình không giáo dục tốt con gái? Ông ta bị cô chọc tức đến dở khóc dở cười. Cao Dược Tiến nhìn sườn mặt béo mũm mĩm kia, tắm trong ánh hoàng hôn đỏ rực trông cũng rất đáng yêu, nhưng mà làm sao lại thích đi làm khó người khác như vậy? Ông ta nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được một câu: "Được, vậy tôi xem hai đứa nó tiến triển thế nào."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Đừng có mà nghiến răng nghiến lợi thế, hai người bọn họ hòa hợp với nhau như vậy, tôi nhìn còn thấy thích mà. Về sau Cao tổng rũ bỏ thành kiến quan sát thử đi, chắc chắn sẽ vui thay cả cho bọn họ mà xem. Được rồi, không nói nữa. Cơm tối chắc là Hồng Môn Yến chứ gì? Thế thì giờ tôi trốn về nhà đây."

Cao Dược Tiến nghĩ, làm sao mà lại là cái giọng bà cụ non này, rõ ràng cô ấy cũng chỉ là một đứa con nít. Nhưng cũng không có cách nào phản bác Hứa Bán Hạ, chỉ đành nói: "Lát nữa cho cô ăn thịt lợn xào măng."

Hứa Bán Hạ cười một tiếng, dù sao chuyện cần nói cũng đã nói rồi, sau này Cao Dược Tiến muốn làm thế nào Hứa Bán Hạ cũng không khống chế được, dựa vào nhân lực, tài lực (tài chính) của Cao Dược Tiến, cô không dám vọng tưởng hiểm trung cầu thắng [*]. Không bằng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ít ra nhỡ như Cao Dược Tiến thật sự xuống tay cũng sẽ thấy chút áy náy. Vậy nên cũng giữ thể diện cho hắn, nói sang chuyện khác: "Trước kia trên báo chí có đọc qua sự tích về Cao tổng, không biết có phải là thật hay không? Tôi vẫn luôn có chút không tin từ một xưởng hóa chất nho nhỏ sao ông có thể làm cao tới như vây. Tôi kể chuyện tôi làm giàu, Cao tổng cũng phải kể một chút chứ?” Thực ra mấy chuyện này cô đã biết được từ chỗ Cao Tân Di.

Không ngờ Cao Dược Tiến cười nói: "Mèo hoang chẳng lẽ không nói cho cô? Mà cho dù con bé không nói thì cô cũng sẽ moi ra cho bằng được. Cô cứ ngồi đây đi, tôi thổi sáo cho cô nghe."

Hứa Bán Hạ trợn trắng mắt, nhưng ngại tương lai của Cao Tân Di và Đồng Kiêu Kỵ còn đang nắm trong tay Cao Dược Tiến, chỉ đành nhịn lại không hét bốn chữ "Đại vương khai đao".

Cao Dược Tiến đang muốn khoe khoang với Hứa Bán Hạ, bởi vì cảm thấy lúc cô ấy nổi hứng lên lại sẽ kể ra mấy chuyện cười không ai ngờ tới, cho nên cố ý thổi khúc “Bách Điểu Triều Phụng” có độ khó cực cao. Không ngờ mới gắng gượng thổi được một nửa thì lại nghe thấy tiếng người bên cạnh lẩm bẩm cái gì, quay sang thì thấy Hứa Bán Hạ đã ngủ. Hứa Bán Hạ cả ngày hôm nay cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt, lại thêm khúc “Bách Điểu Triều Phượng” này không quen thuộc cho lắm, mặc cho Cao Dược Tiến thổi thế nào cũng không ảnh hưởng tới cô, coi như là tiếng chim kêu trên cành. Ngược lại nếu Cao Dược Tiến thổi một bài nào đó cô thích thì Hứa Bán Hạ mới có cảm giác bị tra tấn lỗ tai. Cao Dược Tiến nhìn thấy thế cũng chỉ cười.

Ban đêm, dì giúp việc họ Tu kia không thèm khách khí chút nào, cả một bàn đồ ăn toàn là món Cao Dược Tiến thích, chẳng có chút liên quan nào tới Hứa Bán Hạ.

____________________

Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子