Không Được Vãng Sinh

Chương 22: Cánh chim bay xa

Ngày tháng tư nắng nhẹ, nhìn đến đâu cũng thấy hoa nở rợp trời. Người đi trên đường đã bắt đầu bỏ đi dần các loại trang phục tối màu của mùa đông, các cô các chị đua nhau mặc các loại váy yểu điệu thướt tha, thay đổi thành thời trang mùa xuân liễu yếu đào tơ, gương mặt cô nào cũng nhuốm màu hồng phấn ngọt ngào.

Hiếm lắm mới có một lần Hứa Bán Hạ mặc một chiếc áo cardigan cổ tròn mỏng màu hồng tro, phía dưới là quần jean xám, xuất hiện dáng vẻ quyến rũ mà trước đây chưa từng có. Lúc Lão Tô nhìn thấy sững sờ rất lâu, Hứa Bán Hạ mấy ngày nay bởi vì chuyện của Tiểu Trần mà mỗi ngày đều đến tìm hắn thương lượng, hắn vốn đã quen với hình ảnh thường ngày của cô, thật không ngờ rằng một người trong thời gian ngắn mà có thể thay đổi lớn như vậy. Thế nhưng Lão Tô lại cảm thấy thế này có chút không quen lắm, nhìn thế nào cũng thấy thế này không giống Hứa Bàn Tử. Mặc dù Hứa Bán Hạ mặc loại quần áo này, nhìn qua thấy vóc dáng rất khá, nhưng cần cổ lộ ra ngoài áo vẫn tròn tròn béo trắng, vẫn đầy đặn. Nhưng nếu nói cô là Bàn Tử thì thật là oan cho cô. Nhưng không gọi Bàn Tử thì nên gọi cô là cái gì đây? Lão Tô vắt óc suy nghĩ.

Dựa theo ước định, Cao Tân Di cũng mặc một chiếc sơ mi dài tay màu vàng nhạt phối với váy trắng, duyên dáng yêu kiều, thanh xuân dào dạt. Đồng Kiêu Kỵ cũng mặc chiếc sơ mi màu mỡ gà kia. Ba người đứng cùng nhau tỏa ra sức sống tuổi trẻ sáng ngời. Chu Thiến cũng được thông báo ăn diện cho dễ nhìn một chút, nhưng cô làm thế nào cũng không nghĩ tới ba người bạn của Tiểu Trần đó sẽ ăn mặc tươi tắn như vậy. Nhất là không ngờ tới Hứa Bán Hạ và Cao Tân Di lại sửa soạn cho thục nữ đến thế.

Tiểu Trần mở mắt trong sự quan tâm của mọi người, tỉnh táo, trông thấy nhiều người như vậy, hắn yếu ớt nở một nụ cười, nhưng vẫn thấy được sự vui vẻ từ trong ánh mắt hắn. Cha mẹ Tiểu Trần đương nhiên là thương tâm giữ chặt tay con khóc không thành tiếng. Tiểu Trần nhìn sang Chu Thiến, Hứa Bán Hạ vốn đứng cạnh Chu Thiến, vừa thấy thế liền kéo tay Chu Thiến đặt lên một tay còn lại của Tiểu Trần, đem hai bàn tay nắm lại với nhau không cho rời ra. Đồng Kiêu Kỵ trông thấy thế cũng đặt tay lên.

Lúc đầu đã bàn bạc là để mẹ Tiểu Trần nói chuyện trước, thế nhưng là bà ấy vừa vào liền khóc, Hứa Bán đành tự mình xuất mã, nhoẻn một nụ cười đối mặt với Tiểu Trần nhợt nhạt không còn chút sinh khí nào, nói: "Tiểu Trần, bọn tôi đã thương lượng với bác sĩ, hôm nay thời tiết tốt, rất ấm áp, mang chú ra ngoài phơi nắng hóng gió, đoàn tụ cùng người thân. Lát nữa A Kỵ ôm chú ra ngoài, giờ hai chú không cần đi vật tay với nhau nữa đầu, chờ chú khỏe lại thì hẵng đấu, tôi làm trọng tài. Tiểu Trần, chú có thấy dễ chịu không? Nếu chịu để A Kỵ ôm thì chú nháy mắt là được."

Không ngờ Tiểu Trần nháy mắt rất vội vàng. Có lẽ hắn tuy phần lớn thời gian đều hôn mê, nhưng trong lòng hẳn vẫn luôn ôm mộng về trời cao biển rộng. Đồng Kiêu Kỵ cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Trần, Hứa Bán Hạ ở bên cạnh gượng cười nói: "Chú nhớ kỹ phen này nhé, đợi sau này chúng ta ôm lại Đồng Kiêu Kỵ chọc cho mèo hoang ghen chơi."

Tiểu Trần chỉ cười. Hứa Bán Hạ quan sát cũng thấy Chu Thiến nước mắt lưng tròng, nhưng bởi vì Đồng Kiêu Kỵ ôm lấy Tiểu Trần thế là liền buông tay Tiểu Trần ra, cô nhoáng cái đã chớp được tay Chu Thiến, hai mắt lạnh lẽo nhìn cô ấy, rỉ tai nói: "Cô nắm lấy tay Tiểu Trần, đi tới chỗ nào cô phải theo chỗ đó."

Chu Thiến nghe vậy thấy phát rét, vừa vì hàn ý bên trong câu nói của Hứa Bán Hạ, vừa vì không có hơi ấm của Tiểu Trần. Cô thực sự không dám nắm nắm bàn tay chỉ có da bọc xương, không có khí lực, không có sức sống, không có hơi người này, nhưng cô càng sợ Hứa Bán Hạ lặng lẽ như đao hơn, ở chung Tiểu Trần đã lâu, cô thừa biết con người này chuyện gì cũng làm ra được, sợ cô ấy còn hơn sợ quỷ. Chỉ đành vội đi lên mấy bước, run rẩy nắm chặt một bàn tay Tiểu Trần đang rủ xuống. Vừa quay đầu nhìn Hứa Bán Hạ đã thấy cô ấy âm u liếc theo, khϊếp đảm quay đầu lại, tốt xấu gì thì có Tiểu Trần ở đây, cô ấy cũng không làm ra chuyện gì quá đáng được.

Lão Tô nhìn đội hình quen mắt này rời đi, trong lòng trĩu nặng không biết nói cái gì cho phải, hắn ở trong bệnh viện đã quen với sinh lão bệnh tử, thâm tâm đã ch.ết lặng, không ngờ được hôm nay lại có một màn khiến hắn rung động đến thế. Nhờ có chuyện của Tiểu Trần mà Lão Tô mới có thể nhìn thấy Hứa Bán Hạ trong truyền thuyết quả là có sát khí. Nếu như chỉ đơn thuần nhìn nói năng hành động vô lại trong lúc chạy bộ buổi sớm thì hẳn Lão Tô mãi cũng nghĩ không ra người này làm sao có thể kéo bè kéo lũ đánh nhau, sau này đi thu phế liệu, sau nữa lại làm ăn lớn được.

Thời điểm quẹo cua, có y tá đẩy chiếc xe nhỏ tới, Đồng Kiêu Kỵ vội vàng né tránh. Động tác có chút nhanh, mái đầu Tiểu Trần trên cánh tay Đồng Kiêu Kỵ hơi nghiêng, mấy lọn tóc lập tức bay tán loạn trong không trung. Hứa Bán Hạ vô thức chạy lên mấy bước đón lấy. Lúc chạy kéo theo khí lưu càng làm tóc bay xa, cô chộp sợi được sợi mất nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhanh chóng lật tay, rốt cục cũng bắt thêm được chút nữa. Tóc rất dài, từ sau khi nhập viện chưa hề được cắt, nhưng không mềm mại chút nào, giống như làm từ rơm từ rạ. Hứa Bán Hạ thở dài không ra tiếng, cẩn thận xếp từng sợi cho ngay ngắn, nắm trong lòng bàn tay, nắm thật chặt. Mèo hoang trông thấy bèn ý tứ đưa tới một tờ giấy, Hứa Bán Hạ đem mấy sợi tóc gói lại, tựa như gói một thứ gì đó quý giá vô cùng.

Hai chiếc xe một trước một sau đi sát nhau, phía trước là Hứa Bán Hạ lái, xe của cô rộng rãi, Đồng Kiêu Kỵ và Tiểu Trần ngồi phía sau, Chu Thiến cũng ngoan ngoãn ngồi ở phía sau. Mẹ Tiểu Trần ngồi ghế phó lái. Vừa lên xe, Hứa Bán Hạ đã bắt đầu liên thanh nói không ngớt.

"Tiểu Trần, đơn thép nhập khẩu từ Nga này chúng ta làm rất tốt, sau xuân đến thị trường tăng cứ như nhiệt độ trung bình hằng ngày tăng vậy, chúng ta gần như là bán hết toàn bộ trong thời điểm giá cả chạm đỉnh ."

"Tiểu Trần, đợt thép giá rẻ chú thu mua sau xuân đó bây giờ đã được tái chế rồi, tốt không khác gì thép trắng, đây đều là công của chú cả đấy."

"Đê biển chỗ chúng ta đã xây xong rồi, xây rất dài, từ bãi xếp mà muốn đi hết đê thì tốn nhiều thời gian lắm. Tiểu Trần à, chúng ta lúc này không phải là phát tài rồi sao? Cho nên cho nên đám đất quanh bãi xếp tôi đã mua hết rồi, đến chừng 200 mẫu là ít. Hì hì, nhưng tôi làm sao có lắm tiền thế chứ, cuối cùng được người bạn hỗ trợ, đồng ý cho trả nợ trong 3 năm. Đợt đầu tôi đã trả hết 500 vạn (~17.8 tỉ VND), chú thấy có được không?"

"Tiểu Trần, chúng ta trước kia cứ luôn mồm nói muốn xây bến tàu, xây bến tàu, xây bến tàu, giờ cuối cùng cũng đã được phê duyệt, lát nữa đưa chú đi xem đây, giờ còn đang thi công. Mọi người bảo vị trí này tốt, nước sâu gió nhỏ, phía trước có núi cản trở, có thể đón được thuyền hàng lớn. Hay ở chỗ bãi xếp giờ mất bóng luôn, đã đổ đầy cát và sỏi trắng lên rồi. Chó săn chú nuôi tìm không thấy nhà, cu cậu giận dỗi mất mấy ngày đấy, gớm."

Đồng Kiêu Kỵ chen miệng nói: "Tiểu Trần, mèo hoang tôi đã thuần được rồi, giờ em ấy là mèo nhà."

"Đội xe của tôi có 5 chiếc xe rồi, chờ tôi hết thời gian tại ngoại liền đăng ký một cái công ty riêng, thế thì không cần trực thuộc vào công ty người khác, đỡ giao cho người ta không ít tiền. Tôi còn đang để dành tiền mua xe, Bàn Tử nói xe của tôi thế vẫn chưa nhiều. Mà thật đúng là không đủ, tôi không thể không dùng hai đội lái xe, một đội ban ngày một đội ban đêm. Xe không để trống ngày nào."

Hứa Bán Hạ chợt nhớ tới, vội nói: "Đúng đúng, Tiểu Trần à, Chu Thiến vợ chú quả thật là người vợ tốt, mỗi ngày trừ việc về nhà ngủ, mở mắt dậy liền đi tới bệnh viện thăm chú, hy vọng mỗi lần chú thức dậy, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là cô ấy. Đáng tiếc phòng chú ở là phòng vô trùng, bọn tôi không thể nào vào được, nếu không Chu Thiến nhất định cả ngày lẫn đêm ở với chú rồi."

Không nghĩ tới Tiểu Trần nghe xong vậy mà cười ra tiếng, trong cổ họng vang lên mấy tiếng “hừm hừm”, không thể nghe rõ được đang nói gì. Có điều Chu Thiến nghe Hứa Bán Hạ nhẹ nhàng khen mình, trong lòng chỉ cảm thấy rất lạnh lẽo, lạnh tận từ đáy lòng.

Mẹ Tiểu Trần lúc này nghẹn ngào nước mắt nhìn con trai nói: "Con nói xem Chu Thiến có tốt với con hay không? Chu Thiến chăm sóc cho con vô cùng tận tâm, bữa trưa bữa tối đều ăn cơm bênh viện, nếu là người khác chắc đã mệt chết rồi, đằng này con bé ngay cả một lời than thở cũng không có." Chu Thiến nghe xong xấu hổ không dám nói lời nào, sợ lỡ lời thì coi như xong, chỉ dám cầm tay Tiểu Trần khóc nức nở. Cái nắm tay này là Chu Thiến chủ động, còn nắm rất dịu dàng. Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, gặp chuyện như thế này tất nhiên cô cũng sinh ra vài suy nghĩ vị kỷ, nhưng giờ phút này ngoài cảm giác sự buồn bã bình thường thì còn buồn vì sự trống rỗng đáng sợ trong lòng, dù hôm nay Hứa Bán Hạ chưa nói rõ với cô, nhưng cô vẫn phần nào nhìn ra được, trận chiến này sợ là Tiểu Trần không vượt qua nổi.

Mẹ Tiểu Trần nói chuyện một lúc thì cũng bớt xúc động hơn, có điều vẫn nắm lấy tay Tiểu trần nhắc lại mấy chuyện bạn bè cũ của hắn. Đồng Kiêu Kỵ mỗi lúc lại quan sát Tiểu Trần, cảm giác sắc mặt của hắn tốt hơn rất nhiều, mắt cũng sáng hơn. Nương theo mấy chuyện mẹ hắn kể, trong cổ họng Tiểu Trần cứ a um cố gắng nói chuyện, sau đó mẹ hắn giúp hắn nói ra, Tiểu Trần liền cười cực kì vui vẻ, giống như một đứa con nít vậy. Ánh mắt đơn thuần như dòng nước. Đồng Kiêu Kỵ dù là dù có là người sắt đá đi chăng nữa, mũi cũng nghẹt nghẹt, không thể không ngẩng mặt lên trần nhà, hắn quay mặt về phía cửa sổ hít một hơi thật dài, cố gắng không để mình rơi nước mắt, hôm nay nhất định phải làm cho Tiểu Trần vui vẻ, làm sao có thể khóc sướt mướt được?

Không cần vắt óc suy nghĩ chuyện để nói, Hứa Bán Hạ lái xe thật nhanh để đến bờ biển càng sớm càng tốt, để Tiểu Trần thấy được bãi xếp giờ đã thay đổi ra sao, trông thấy ước mơ rạng rỡ trước kia đã thành hiện thực, để hắn có mất cũng sẽ mang theo những hình ảnh đẹp đẽ nhất. Vô thức, Hứa Bán Hạ hi vọng Tiểu Trần nhìn thấy bãi xếp mới, sẽ mang ký ức sáng sủa tốt đẹp về nơi này mà ra đi, chứ không phải là một nơi hôi thối u ám như lúc trước.

Dần dần, có mùi tanh của biển xuyên qua khe cửa truyền vào mũi mọi người, bỗng nhiên Tiểu Trần lại nói vô cùng rõ ràng "Đến nơi rồi", Hứa Bán Hạ nhìn lại, thấy phia xa có cột khói trắng lượn lờ trên không, chính là chỗ đống lửa cô đã bố trí hôm qua. "Mũi Tiểu Trần thính thật, tôi còn chưa nghe thấy gì mà chú đã nhận ra rồi. Tiểu Trần, có nghe được mùi cá nướng thịt nướng chưa? Tôi còn kêu người bỏ thêm nhiều thì là mà chú thích ăn nhất, trước kia tôi luôn luôn làm bóng đèn kẹp ở giữa cậu với Chu Thiến, ban đêm xem xem phim xong tìm thịt dê nướng ăn, hồi đó ba người chúng ta mỗi người cầm một nắm que xiên xòe ra cứ như cây quạt. Chỉ có Chu Thiến muốn giảm béo, mỗi lần chỉ ăn một cây. Thế nhưng lúc ăn kem cô ấy lại coi như chưa biết đến hai chữ giảm béo là gì."

Tiểu Trần nghe xong thì cười, hơn nữa còn là cười ra tiếng. Đồng Kiêu Kỵ biết, có lẽ đây là chuyện khi hắn còn trong tù

Xe rất nhanh liền tới chỗ có khói, nơi đây quả nhiên là cát sỏi trắng xóa, phủ lên lớp đất bẩn trước kia. Hứa Bán Hạ dừng xe, nhanh nhẹn nhảy xuống, lúc này cô đã gầy đi không ít, nhảy lên nhảy xuống linh hoạt hơn rất nhiều. Đầu tiên mở cửa xe cho mẹ Tiểu Trần, không ngờ do bà quay lại nói chuyện với con trai quá lâu dẫn tới cả người đều tê. Hứa Bán Hạ cũng không thể lo lắng cho bà nhiều, quay qua mở cửa cho Đồng Kiêu Kỵ, giúp A Kỵ một tay. Ánh nắng tươi sáng, gió biển chầm chậm thổi, ấm áp mà vô cùng dễ chịu. Hứa Bán Hạ nhìn Tiểu Trần nheo mắt vì chói, vội giơ tay lên che nắng giúp hắn.

"Tiểu Trần, chắc chú còn chưa biết nhỉ? Đợi sau này chú khỏe lại, chỗ này của chúng ta khắp nơi đều được hàng rào vây lại, muốn chạy bộ thì chỉ cần chạy dọc theo bờ rào là được rồi. Chờ chú trở về, khu vực đó cho chú quản lý, tôi lo việc bên ngoài, A Kỵ lo việc vận chuyển, còn chú làm ông chủ lo việc trong nhà."

Tiểu Trần mỉm cười nói "Được" .

Cao Tân Di lái xe tới sau, vừa đến liền dọn mấy xiên thịt, cầm tới bên lửa nướng. Bên này Hứa Bán Hạ đang lấy tay chỉ cho Tiểu Trần xem “giang sơn” của bọn họ, dẫn Tiểu Trần dựa vào tay Đồng Kiêu Kỵ đi nhìn bến tàu, nhìn đê biển, nhìn mấy cầu trục mới được dựng lên. Tiểu Trần nghiêng đầu dựa vào khuỷu tay Đồng Kiêu Kỵ, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo, nhìn theo mấy hướng mà Hứa Bán Hạ chỉ. Một bên nắm tay Chu Thiến, một bên nắm tay mẹ mình.

Xem xong, Hứa Bán Hạ mới hỏi: "Tiểu Trần, bây giờ chú có mong muốn gì nữa không? Cứ nói đi, đừng sợ làm phiền chúng tôi."

Mới nói xong, Cao Tân Di vượt qua đống đất đá chạy tới chỗ bọn họ, đưa xiên thịt nướng thơm nức mũi tới miệng Tiểu Trần. Tiểu Trần luôn mồm khen thơm, nhưng lại không có sức đem mở miệng ăn hết. Mẹ của Tiếu Trần liền lấy tay gỡ một miếng thịt ra khỏi xiên, xé thành sợi đưa vào miệng Tiểu Trần.

Hứa Bán Hạ nhìn cảnh đó cảm thấy khó chịu trong lòng, quay đầu đi chỗ khác. Lúc này lại nghe thấy mấy tiếng “Òa òa” trên đầu, ngước lên nhìn, hóa ra là một con chim bồ nông biển. Đồng Kiêu Kỵ nói: "Tiểu Trần, anh còn nhớ không, chúng ta thường cầm súng hơi bắn chim biển, có lần còn bắn trúng một con lớn, đêm đó ăn xong lại bị chảy máu mũi."

Tiểu Trần nhìn chim bồ nông mà cười, mắt dõi theo bóng chim đang bay ở trên cao, rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Bỗng nhiên Chu Thiến nói: "Anh ấy đi rồi." Lúc bọn họ quay lại nhìn, nụ cười vẫn nở trên môi Tiểu Trần, đôi mắt vẫn mở to nhưng lại rất vô hồn. Mẹ Tiểu Trần lầm bầm nói: "Cuối cùng con cũng được đi thanh thản rồi.", vừa nói vừa lấy tay vuốt mắt Tiểu Trần. Lúc này, toàn bộ sức lực giúp Hứa Bán Hạ diễn từ sáng đến giờ đều tiêu tan hết, người đứng cũng không vững, thả mình xuống đất, bây giờ cô không muốn nói gì cả, chỉ cúi đầu lặng lẽ khóc. Đồng Kiêu Kỵ cũng không còn kiềm chế được nữa, nước mắt lần lượt rơi xuống thành dòng. Cao Tân Di ban đầu còn muốn xem thử lúc hai người mạnh mẽ như Hứa Bán Hạ và Đồng Kiêu Kỵ khóc sẽ trông như thế nào, bây giờ nhìn thấy rồi, lại không có tâm trạng trêu chọc nữa, cả cô cũng cảm thấy hơi cay cay nơi mắt, liền quay đầu về phía lửa trại khóc thút thít, quên mất mình còn phải lái xe đưa mọi người và Tiểu Trần về nhà.

Người thân Tiểu Trần đón hắn từ tay Đồng Kiêu Kỵ chuẩn bị rời đi. Có điều lại không có ai lái xe, chỗ này lại hơi xa, đành phải đẩy Đồng Kiêu Kỵ đi lái xe. Mèo hoang lúc này cũng hơi sợ, không dám lên xe của Tiểu Trần, đương nhiên chỉ có Đồng Kiêu Kỵ. Thấy Hứa Bán Hạ vẫn còn cúi đầu ngồi xuống đất, liền đi qua nói: "Bàn Tử, chúng tôi chuẩn bị về, còn cô thì sao?"

Hứa Bán Hạ khoát khoát tay, khàn giọng nói: "Mọi người đi trước đi, quay lại đón tôi sau cũng được." Dù miệng nói là không về cùng nhưng lúc A Kỵ định rời đi, cô lại bỗng nhiên nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay A Kỵ, cẩn thận từng li từng tí tìm mấy cọng tóc còn sót lại của Tiểu Trần trên tay A Kỵ, tìm được rôi mới phất tay nói A Kỵ đi.

Bọn họ nhanh chóng rời đi, để lại Hứa Bán Hạ một mình, phía xa là chỗ bến tàu đang thi công, tiếng máy móc va chạm cách rất xa, xa đến nỗi khó mà nghe được. Hứa Bán Hạ chậm rãi lấy chân đẩy mấy khối đá ra, sau đó lấy tay đào một cái hố lớn, dùng khăn tay gói lại mấy sợi tóc của Tiểu Trần bỏ vào hố, cuối cùng đem mấy khối đá lấp lại.

Tảng đá có thể lấp được tóc, nhưng mối nghiệt này cô đã làm, giờ chỉ có thể hết sức phụng dưỡng cha mẹ Tiểu Trần coi như chuộc tội. Nếu không thì làm gì đây?

Có được mảnh đất, trong lòng Hứa Bán Hạ cho rằng chính là Tiểu Trần dùng mạng đổi lấy. Cô có hối hận không? Tất nhiên là có. Nếu như lúc trước biết được sẽ có hậu quả như bây giờ liệu cô còn tiếp tục làm nữa hay không? Hứa Bán Hạ trong lòng mờ mịt. Nghĩ đến hình ảnh đôi mắt Tiểu Trần dại ra nhìn về đất hoang phía xa đang chờ khai tháng, Hứa Bán Hạ không dám khẳng định nếu như quay lại lần nữa, cô có làm lại chuyện đổ dầu kia không. Tiểu Trần là người sống ch.ết có nhau với cô, sự nghiệp cũng là thứ đổ máu đi giành giật được, không có cái gì nhẹ cái gì nặng. Lúc lựa chọn cô chỉ nghĩ tới một mặt, nhưng không thể ngờ được lại làm cho virut trong người Tiểu Trần phát triển.

Lau khô nước mắt, Hứa Bán Hạ bước tới bến tàu, mắt hướng về phía xa. Trong lòng thầm suy nghĩ, việc đã đến nước này, có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể sử dụng mảnh đất này thật tốt, coi như bù đắp xứng đáng lại sự khổ cực lúc trước, cũng coi như là thực hiện lý tưởng của Tiểu Trần lúc còn sống. Nghĩ được như vậy, lưng Hứa Bán Hạ lại thẳng lên, không tiếp tục đi tới công trường nữa, không thể cho anh em thấy được hình ảnh cô khóc sưng mắt được, cô là kẻ mạnh, nhất định phải để mọi người thấy mình thật kiên cường. Không thể mềm yếu trước mặt người khác dù chỉ một lần.

Còn về phần chuyện đã qua rồi thì hãy cho qua đi.

____________________

Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子