Văn phòng của Triệu Lũy còn có người khác, là một thanh niên tầm 30 tuổi, mắt to miệng rộng, nhìn rất có tinh thần, vai áo vest hơi căng ra, có thể thấy người này thường xuyên tập thể dục, cơ bắp rất phát triển. Hứa Bán Hạ nghe giới thiệu xong mới biết, hóa ra là người cô nghe danh đã lâu, Tần Phương Bình.
Hứa Bán Hạ đang trò chuyện trao đổi danh thϊếp, Triệu Lũy đứng ở cửa sổ hỏi: "Tiểu Hứa, sao không thấy xe của cô?"
Hứa Bán Hạ bận bịu cười nói: "Tôi vừa mới đổi rồi, đổi thành một chiếc Bu.ick Re.gal màu trắng, chiếc kia chui ra chui vào hơi bất tiện. Hôm nay mới lái được lần thứ năm đã bị người ta đυ.ng trúng, thử hỏi tôi có đau lòng hay không chứ."
Tần Phương Bình nói: "Cô có kêu người ta đền không, đền bao nhiêu?"
Hứa Bán Hạ cười cười nói: "Nhìn choai choai như hắn là biết không phải người có tiền, tranh cãi cũng chỉ khiến cảnh sát giao thông để ý mà thôi, mặc kệ hắn." Cuối cùng Hứa Bán Hạ cũng không kể chuyện mình đấm người ta hai cái để xả giận, người mới vừa quen, còn chưa biết Tần Phương Bình đánh đấm hay không. Hơn nữa Triệu Lũy là người nho nhã, có thể cũng không thích nghe mấy chuyện bạo lực như này.
Tần Phương Bình cười nói: "Đổi lại là tôi, không cần hắn đền, chỉ cần để cho tôi đấm mấy cái là được rồi. Đi xe không chịu nhìn đường, loại người này không dạy dỗ kỹ thì bọn hắn mãi cũng không biết ‘rút kinh nghiệm’."
Hứa Bán Hạ nghe cảm thấy người này rất hợp với mình, cười lớn nói: "Tần tổng, biết vậy tôi đã làm theo anh thì không phải chịu thiệt rồi. Sau này gặp chuyện tương tự thì làm như lời anh nói."
Triệu Lũy đứng lên nói: "Phương Bình, chờ lát nữa lão Cố làm bên công nghệ chống phân hủy tới thì cậu nói chuyện với hắn một chút, tôi không ra mặt đâu. Bây giờ tôi đi xem xe của Tiểu Hứa, nghe nói Regal bên trong thiết kế rất được, lúc lái rất dễ chịu.”
Hứa Bán Hạ thấy Tần Phương Bình cười rất vui vẻ, bỗng nhiên hiểu ra, ý của Triệu Lũy rõ ràng là để Tần Phương Bình đàm phán, để cho Tần Phương Bình kiếm chác được chút gì đó. Hắn cũng không phải là người làm sếp, không thể thưởng lớn để lung lạc người dưới, nếu dám làm như thế nhất định sẽ bị hội đồng quản trị nhòm ngó, nhưng hắn vẫn có thể dùng quyền lực phân phối các mối có tiềm năng, để thủ hạ vét được ít lợi lộc. Cho nên xem ra, vừa rồi thương lượng với Đồng Kiêu Kỵ tìm Tần Phương Bình ăn cơm, Triệu Lũy bây giờ làm vậy coi như là ngầm đồng ý.
Ngồi vào trên xe, Hứa Bán Hạ mới cảm giác được có chút không được tự nhiên, khoảng cách giữa cô và Triệu Lũy quá gần, thậm chí có thể ngửi được mùi kem cạo râu trên người hắn. Mà cô nhìn Triệu Lũy vừa lên xe liền đưa tay dò dò trên thân xe, dáng vẻ trông tràn đầy phấn khởi, không khỏi nhớ tới chuyện ở chỗ Lão Tô, mình thì tự tại một phương, mà mặt Lão Tô đỏ tới tận mang tai, có thể thấy kẻ nào có tình cảm thì kẻ đó là người bị động. Để hòa hoãn không khí thì không thể không mở miệng nói chuyện, Hứa Bán Hạ bèn liệt kê qua chi phí lợi nhuận của đơn hàng đầu tiên, sau đó nói: "Triệu tổng, 50 vạn năm ngoái anh đưa tôi bây giờ chắc khoảng 60 vạn cả vốn lẫn lãi, bây giờ đã đưa vào làm vốn của đơn hàng thứ hai rồi. Đợt nay tôi không thể động tay động chân vào vật liệu được, cũng may là giá cả trong hai tháng này tăng trưởng rất nhanh, cho nên dù tính cả lãi kép thì cũng không quá tệ. Hôm trước tôi dựa theo bản vẽ quy cách sản phẩm anh đưa so sánh với sản phẩm trong xưởng thép một chút thì phát hiện gần bên đó sắp niêm yết thép tấm loại dày, sắp tới hẳn là sẽ nhận được hóa đơn rồi, đợi lát nữa tôi về công ty đưa cho anh bảng biểu số lượng, hẳn là có thể có thể dùng ngân phiếu đặt hàng được."
Triệu Lũy hơi trầm mặc một lát, nói: "Số tiền kia cô cứ giữ lấy mà dùng. Lúc đầu tôi đã hứa đưa cô 200 vạn, nhưng A Quách nói hắn tạm thời không kiếm ra đủ, bảo tôi chờ một chút, hắn nói hắn chuẩn bị cải tạo lại dây chuyền sản xuất, tiền trong tay luân chuyển liên tục. Bạn bè mà, việc này cũng phải giúp một chút."
Hứa Bán Hạ nghe xong trái tim mới thôi thấp thỏm, còn may, quả nhiên là do chỗ Quách Khải Đông không xoay ra đủ tiền. Nhưng thế này cô lại có chút lo lắng cho Triệu Lũy, xem cái kiểu hằm hè nhau của Quách Khải Đông và Cừu Tất Chính này, đoán chừng thời gian sẽ phải kéo dài, nhỡ đâu Quách Khải Đông thả tay không thèm làm, vậy tiền của Triệu Lũy đưa cho công ty Cừu Tất Chính thì phải làm sao? Còn lấy về được không? Có cần nói chuyện với Triệu Lũy chút hay không? Nhưng Triệu Lũy có vẻ rất gắn bó với Quách Khải Đông, mình nói chỗ Quách Khải Đông thế này thế nọ, nhỡ đâu lại có người đứng sao lưng bảo mình thế này thế nọ? Vẫn nên nghĩ kỹ rồi hẵng nói thì hơn. "Công ty Cừu tổng chỗ nào đủ để đặt thiết bị đều đã đặt cả rồi, còn chỗ nào mà lắp đặt dây chuyền hay vậy? À tôi nhầm, là cải tạo, thế nhưng định làm kiểu gì cơ?"
Triệu Lũy cười nói: "Mấy chuyện này A Quách rất giỏi, về mặt kỹ thuật thì hắn đúng là không chê được, lúc tôi nhìn bản vẽ của hắn phải nói là thấy thán phục không biết sao mà hắn nghĩ ra cái kiểu ấy, ở chỗ bên trên chỗ thêm nguyên liệu được đặt thêm một tầng nữa, như vậy thì không cần giành chỗ với đầu máy, đỡ chật chội." Triệu Lũy thuận miệng nói luôn kiểu sản phẩm của máy mới. "Bất ngờ là Ngũ Kiến Thiết cũng xem trọng phương án của hắn, nói về sau lúc nhập hàng từ chỗ hắn có thể thuận tiện hơn rất nhiều, nếu không Cừu tổng cũng sẽ không đồng ý dứt khoát như vậy."
Hứa Bán Hạ nghe xong, ể, không đúng, cái này loại sản phẩm này giống hết của công ty Phùng Ngộ, Phùng Ngộ mỗi tháng nhận được không ít đơn đặt hàng từ chỗ Ngũ Kiến Thiết, nếu thế thì chẳng phải Quách Khải Đông và Cừu Tất Chính rõ ràng là muốn cướp mối của Phùng Ngộ sao? Không biết Phùng Ngộ có biết chuyện này hay chưa? Xem ra Ngũ Kiến Thiết rất có ý đồ bồi dưỡng thế lực mới, thuận tiện cho hắn dùng nhà máy này ép giá nhà kia. Vì Phùng Ngộ, Hứa Bán Hạ coi như không liên quan gì nói: "Khó trách tại sao Cừu tổng và Quách tổng còn có lúc thống nhất được ý kiến, tôi còn cho là bọn họ chuẩn bị tách ra nữa chứ."
Triệu Lũy cười nói: "Cô sao mà lại lạc hậu thế nhỉ? Chẳng phải cô là người trung gian hòa giải hai bọn họ sao?"
Hứa Bán Hạ cười ha ha một tiếng, đáp: "Triệu tổng anh mới là lạc hậu đó. Hơn một tháng trước Cừu tổng vừa mới phát hiện ra Quách tổng ở bên ngoài chơi ông ta một vố, một công đoạn đơn giản vậy mà lại cho công ty khác làm, nhà ấy thì lại báo giá cao ngất ngưởng, mà cái công ty ấy hay làm sao lại là của Quách tổng. Nhưng lúc này Cừu tổng còn chưa làm gì, đoán chừng là đang âm thầm bày bố chắc."
Triệu Lũy nghe thấy chỉ nói một câu đơn giản "Ờ? Hóa ra còn có chuyện đó.", nói xong cũng không lên tiếng nữa. Hứa Bán Hạ dù cho dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, hắn đang cân nhắc đến số tiền cho Quách Khải Đông mượn. Qua một hồi lâu, Triệu Lũy mới nói: "Cừu tổng đối với A Quách quả thật là vừa yêu vừa hận nha."
Hứa Bán Hạ cười: "Xem ra Cừu tổng yêu nhiều hơn hận, nếu không cũng sẽ không tiếp tục liên thủ cải tạo dây chuyền sản xuất. Quách tổng nói cho cùng thì rất tài giỏi."
Triệu Lũy nghe, nói: "Kiểu như A Quách thì đúng là đem sếp nắm trong lòng bàn tay. Tiểu Hứa, quản lý tài vụ của tôi đã đổi rồi, hiện tại là người của tổng công ty phái xuống, cho nên về sau tốt nhất là cô cứ đưa trước cho tôi bản vẽ vật liệu và hạn giao tiền, nếu không chỗ tôi chỗ cô trả tiền trúc trắc thì Lão Tống lại có ý kiến."
Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, nói: "Triệu tổng, quản lý tài vụ cũ của anh nghe nói là người rất có trách nhiệm, không biết hắn hiện tại có công việc mới hay chưa, nếu như chưa có, à, tài vụ bên tôi vẫn chưa quen với làm việc quy mô lớn như bây giờ, tôi còn đang muốn mời người có năng lực về. Ngân hàng thuế vụ tôi tự lo được, hắn chỉ cần làm sổ sách cho rõ ràng rành mạch, đừng để đến lúc kiểm tra lại xảy ra vấn đề là được."
Triệu Lũy trong lòng hơi động, nếu như người mình quen dùng lại đến chỗ Hứa Bán Hạ, thế chẳng phải là tiền của đưa vào có bảo kê rồi sao? Hoặc đây chính là thiện ý của Hứa Bán Hạ? Liền mỉm cười nói: "Được, tôi nói hắn xem một chút, nếu như giờ chỗ hắn đang làm không tốt lắm thì đến chỗ cô, cũng coi là có người quen với nhau."
Lúc nói những lời này, xe đã đi được một vòng quay trở về, vừa khéo ngay trước cửa công ty, bởi vậy Hứa Bán Hạ càng thêm chắc chắn, Triệu Lũy nói là thử xe, thật ra là muốn tìm nơi có thể nói riêng với cô mấy câu, hiện tại nói xong rồi, cũng nên về nhà. Người này thật sự là một cục đá hạ ba con chim, các mặt đều cân nhắc chu đáo, hắn ta không tách ra làm riêng đúng là phí hoài.
Trở lại văn phòng Triệu Lũy, hai người lại văn chương kiểu cách thêm một chốc rồi mới tạm biệt, Triệu Lũy không tiễn. Hứa Bán Hạ lúc đi ngang qua nơi làm việc của Tần Phương Bình bèn rẽ vào, nhỏ giọng mời ăn tối, Tần Phương Bình chỉ hơi ngoài ý muốn một chút, lập tức đồng ý. Vì để có thời gian thảo luận với Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di chuyện của Tiểu Trần, cô mời cơm lúc 7 giờ.
Ra khỏi công ty Triệu Lũy, xe Hứa Bán Hạ chạy được một đoạn mới tìm được chỗ dừng lại, lấy điện thoại gọi cho Phùng Ngộ: "Đại ca, lại chơi mạt chượt đấy à? Anh khoan chơi đã, tôi có chuyện này quan trọng muốn nói cho anh."
Phùng Ngộ tại điện thoại bên kia cười nói: "Chuyện gì? Trừ phi là việc kiếm tiền, bàn mạt chượt ba chân không thể thiếu một chân được."
Hứa Bán Hạ nói: "Không phải kiếm tiền, mà là mất tiền. Quách Khải Đông giật dây lấy Cừu Tất Chính làm tổ máy S80 giống hệt như anh, mà Ngũ Kiến Thiết đang đầu tư cho bọn hắn. Hôm nay tôi vừa nghe Triệu Tổng nói."
"Cái gì?" Chỉ nghe bên kia truyền đến mấy âm thanh ào ào, có thể là Phùng Ngộ nhảy dựng lên làm đổ bàn mạt chượt. "Cừu Tất Chính đây là xem thường tôi hả? Hèn gì mấy hôm trước hắn cứ đến chỗ này nghe ngóng tình hình lãi kép, hóa ra là muốn chơi tôi."
Hứa Bán Hạ nói: "Đoán chừng là Quách Khải Đông cảm giác được Cừu Tất Chính muốn ra tay xử hắn nên hèn hạ đi dựa dẫm Ngũ Kiến Thiết, còn nói Cừu Tổng cho phép cải tạo thiết bị, Cừu Tất Chính lại là kẻ hám tiền, lúc này mới tạm thời không đυ.ng tới Quách Khải Đông. Hai người bọn họ cũng chẳng thua kém nhau là bao. Nhưng đối với Ngũ Kiến Thiết mà nói, đây chẳng phải là tình huống ngao sò đánh nhau ngư ông đắc lợi hay sao, cớ sao mà không làm?"
Phùng Ngộ đầu kia chửi mắng liên tục, chủ yếu là mắng Quách Khải Đông. Vất vả lắm hắn mới bình tĩnh lại nói: "Bàn Tử, lần này tôi sẽ không đứng nhìn nữa. Bọn họ dám làm vậy với tôi, tôi làm sao có thể nuốt trôi cục tức này. Chờ đó, tôi lập tức tới hội nghị hiệp thương chính trị chắn đường Cừu Tất Chính, bắt hắn nói cho ra lẽ."
Hứa Bán Hạ không rõ hỏi: "Cừu Tất Chính đi hội nghị hiệp thương chính trị làm gì? Cái người này làm sao mà chỗ nào vui là chỗ đó có hắn vậy?"
Phùng Ngộ nói: "Tên này hiện tại trong hiệp hội thị chính, mỗi ngày đều phải ghi nhớ mấy lịch họp, hôm nay trước khi ra cửa còn cố ý gọi điện thoại cho tôi khoe khoang một chút, tôi cũng phải hỏi một chút hắn là đang có ý gì."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Anh hỏi hắn cũng sẽ không dừng, người này chỉ biết đến lợi nhỏ, nhìn thấy rồi chắc chắn sẽ không thả tay. Đơn giản lắm, cái người ngốc ngếch kia không phải đã tra ra được chuyện Quách Khải Đông tham nhũng tiền sao, vậy là mình có năm thóp rồi."
Phùng Ngộ “à” một tiếng dài, cười nói: "Tốt, tốt, Bàn Tử, nhờ có cô nhắc tôi. Mẹ nhà hắn, chờ đó, tôi muốn hai cái ma cà bông này đẹp mặt. Còn có cái tên Ngũ Kiến Thiết kia nữa. Bàn Tử, cô có cách nào giúp tôi tiêu thụ một bộ phận sản phẩm của tôi không?
Hứa Bán Hạ lập tức hiểu ra, Phùng Ngộ đang tìm đường ra khác cho sản phẩm, kiếm cách cắt bớt miếng cơm của Ngũ Kiến Thiết. Lò máy của Ngũ Kiến Thiết phải chạy cả 24 giờ bất kể ngày đêm, nếu như đột nhiên không có nguyên liệu thì lò phải chịu đốt không, tổn thất to lớn. Nhớ lại lúc trước tết mình hỏi Ngũ Kiến Thiết vay tiền, hắn không thèm nể mặt mũi, Hứa Bán Hạ cũng cứ canh cánh trong lòng, lúc này cơ hội đến, làm sao chịu buông tay? Cô lập tức đồng ý. Vừa mới nói xong, Phùng Ngộ đã bảo hắn phải ra ngoài, gấp gáp cúp điện thoại. Có thể thấy Phùng Ngộ lên cơn giận rồi, quyết tâm lớn, hành động cũng nhanh chóng hơn.
Để điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ lại nghĩ đến tiền của Triệu Lũy đang còn ở chỗ Quách Khải Đông, nhỡ đâu Phùng Ngộ làm quá tay, tự nhiên xuất hiện cơ quan nhà nước thò đầu ra niêm phong sổ sách công ty Cừu Tất Chính đi thẩm tra, thế thì tiền của Triệu Lũy coi như mất rồi sao? Vừa rồi đã nói với hắn mâu thuẫn của Cừu Quách hai bên, cũng không chắc hắn có để tâm chịu xử lý liền hay không. Mà xem ý của Phùng Ngộ là phải lập tức hành động, nếu như lúc này lại đi nhắc nhở Triệu Lũy, lỡ Triệu Lũy lại đi truyền lời gì cho Quách Khải Đông thì tính sao? Nếu như bị Quách Khải Đông biết thì Phùng Ngộ có bị ảnh hưởng gì không? Hứa Bán Hạ nhất thời ngồi ngây ngốc trong xe, đầu óc rối thành một cục.
Nghĩ sâu hơn, Phùng, Cừu, Ngũ, Quách, Triệu, còn có Hứa Bán Hạ cô ở giữa, giờ đây đã không còn là kiểu quan hệ anh tốt với tôi, tôi tốt với anh, có thể lờ mờ thấy được, cái này sáu phương tương đương với cái nghề này tại vốn là, thậm chí bản tỉnh, thế chân vạc giằng co, hợp tung liên hoành sáu quốc. Sáu quốc chi ở giữa lợi ích chia cắt, mâu thuẫn tích lũy, xung đột sớm vận sức chờ phát động, bây giờ Cừu quách tùy tiện kích động Phùng Ngộ lợi ích, rất có thể chính là nhóm lửa chiến hỏa dây dẫn nổ. Có lẽ, đây chính là cái một lần nữa tẩy bài tốt đẹp thời cơ.
Như thế nói đến, có cần hay không cùng Triệu Lũy thông báo, vậy cũng không lại là đúng hay không nổi đại ca Phùng Ngộ vấn đề, một cái thông báo, có lẽ dắt một phát mà động Thiên Cơ, ảnh hưởng chính là đánh cờ toàn cục. Không được, tuyệt không thể qua loa làm việc, phải về nhà suy nghĩ thật kỹ, nhất thiết phải làm đi ra mỗi một bước đều có xuất xứ.
Thế nhưng là Triệu Lũy đặt ở Quách Khải Đông trong tay hai trăm vạn nếu như có chuyện bất trắc, nên làm cái gì? Hứa Bán Hạ đối số tiền kia liền cùng là cô giống như đau lòng, cô thẳng mắt lại nghĩ một hồi, thẳng đến bị chuông điện thoại di động đánh gãy, nguyên lai là mèo hoang Cao Tân Di điện báo thông báo cô quyết định khách sạn địa chỉ. Nhìn thời gian, cũng là nên đi qua thời điểm. Những cái này thiên đầu vạn tự, vẫn là để lại cho ban đêm, hoặc sáng trời tìm tới Phùng Ngộ cùng một chỗ thật tốt thương lượng một chút đi.
Đến phòng đã đặt trước, bên trong còn chỉ có một mình Cao Tân Di đang cười hi ha, không biết là nhắn tin cho ai. Vừa thấy Hứa Bán Hạ vào cửa cô ấy đã lập tức đưa di động cho cô nhìn, hóa ra là bận cà khịa người tình của Cao Dược Tiến. Hứa Bán Hạ nhìn trêu chọc cười: "Loại người này để ý đến làm gì? Cùng lắm thì để A Kỵ xuất chiêu, gọi mấy anh em chỉnh cô ta. Muốn đi cà khịa thì đi tìm cha em kìa, thế mới gọi là đỉnh."
Cao Tân Di bĩu môi, nói: "Cha em không để ý tới em, trêu chọc hắn thế nào cũng vô dụng. Bàn Tử, chị dạy em một chiêu đi, em thấy lão cha già của em mỗi lần đυ.ng chị là bó tay hết các."
Hứa Bán Hạ không chơi trò trẻ con như vậy, cười đổi đề tài sang chuyện khác: "Gần đây có đi thăm Tiểu Trần không?"
Cao Tân Di nhướng lông mày lên, nói: "Không đi, em nghĩ em cũng không cần thiết đi, em với Tiểu Trần không có gì giao tình, đi có khi anh ấy còn chê em che khuất Chu Thiến."
Hứa Bán Hạ cười: "Lời thật lòng không êm tai, nhưng chính là sự thực." Hứa Bán Hạ tương đối đề cao Cao Tân Di ở điểm này, dám làm dám nói, đương nhiên cũng là do cô có tư cách này có thân phận này, nhưng vậy cũng là do tính cách cô ấy vốn như vậy?
Đồng Kiêu Kỵ giờ mới đến. Anh bạn hôm nay mặc một bộ âu phục màu xám, bên trong là áo sơmi màu vàng vỏ sò, ngay cả nữ phục vụ đến rót nước cũng liếc nhìn hắn mấy lần. Hứa Bán Hạ chỉ vào Đồng Kiêu Kỵ hỏi Cao Tân Di: "Bộ này là em chọn?"
Cao Tân Di cười hì hì nói: "Nào có, nào có, là do A Kỵ thích."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Chắc chắn là do em, trước kia không có em, A Kỵ chỉ mặc mỗi quần áo tối màu. Bây giờ một người làm ông chủ như hắn lại ăn mặc lòe loẹt như tắc kè hoa, hừm, nhưng cũng đúng là đẹp trai thật."
Đồng Kiêu Kỵ lạnh lùng cười một tiếng, nhưng cũng chẳng lạnh lùng được bao nhiêu, một người là lão đại hắn, một người là mèo hoang không sợ hắn, cả hai đều là điểm yếu của hắn."Bàn Tử, cô thấy Tiểu Trần dạo này thế nào? Tôi chỉ nhìn thôi đã thấy thay Tiểu Trần khó chịu rồi, nếu như hắn có thể cùng chúng ta nói chuyện, không biết hắn sẽ muốn nói gì."
Hứa Bán Hạ di di ngón tay trên mặt bàn, trầm ngâm một lúc mới nói: "Tâm tư của hắn những người đang thoải mái bay nhảy như chúng ta không đóa được, nếu đổi thành Tiểu Trần thoải mái bay nhảy trước kia, hắn chắc chắn sẽ nói, sống không bằng ch.ết như vậy không bằng một dao k.ết l.iễu hắn. Hôm nay tôi có hỏi Lão Tô, hắn nói có biện pháp để Tiểu Trần mở miệng nói chuyện, nhưng cái giá phải trả rất lớn, phải dùng sinh mạng của Tiểu Trần đánh đổi."
Một lời vừa nói ra, ba người đều rơi vào im lặng, Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di tất nhiên hiểu, cuộc nói chuyện lần này là về sinh tử của Tiểu Trần. Mà cho dù nói là sống thì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. Hứa Bán Hạ nói: "Tôi không có ý khác, chỉ muốn Tiểu Trần nói ra nguyện vọng của hắn. Hắn có cái gì muốn làm, nếu chúng ta biết có thể giúp hắn hoàn thành tâm nguyện. Tôi vừa rồi suy nghĩ mãi về vấn đề này, cho nên tôi tỏ thái độ trước, tôi muốn Tiểu Trần nói chuyện. Thống khoái một ngày thì còn tốt hơn là cứ lặng lẽ héo tàn mà ch.ết không tiếng động. Tôi tình nguyện gánh vác tiếng xấu không chịu chi tiền thuốc men."
Nghe vậy, Đồng Kiêu Kỵ gần như không hề nghĩ ngợi mà nói: "Tôi ủng hộ cô, lão đại." Lúc này, hắn không còn xưng Hứa Bán Hạ là Bàn Tử.
Cao Tân Di nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hai người, cẩn thận hỏi: "Cần em bỏ phiếu không? Nhưng em cũng không phải anh em với Tiểu Trần."
Hứa Bán Hạ nhìn Cao Tân Di nói: "Mời em tham dự, là bởi vì cần ý kiến của em."
Bởi vì Hứa Bán Hạ đang nói chuyện quan trọng, Cao Tân Di đột nhiên cảm thấy mình được xem trọng hẳn lên, không khỏi chỉnh tư thế ngồi cho đoan chính, ngoan ngoãn nói: "Em đồng ý với ý kiến của hai người. Em còn muốn bổ sung, chúng ta phải đưa Tiểu Trần ra khỏi bệnh viện, để anh ấy nhìn bến tàu vừa xây, nhìn thấy mặt đất đã không còn cặn dầu đen, anh ấy mà thấy thế nhất định sẽ rất vui vẻ. Buồn bực ngồi trong phòng bệnh khóc sướt mướt đến ch.ết thì thà ra địa bàn trời cao biển rộng của mình ch.ết trong hạnh phúc."
Hứa Bán Hạ gất đầu nghĩ nghĩ, nói với Đồng Kiêu Kỵ: "Chú đúng là nhặt được báu vật."
Mặc dù không khí đang rất nặng nề, Cao Tân Di vẫn tươi cười rạng rỡ, hưng phấn nói: "Tại sao mà chủ ý của em mọi người có thể tiếp nhận mà cha tôi ở nhà cứ suốt ngày nói này nói nọ cơ chứ? Đúng là làm cùng chỗ với mọi người mới có tiền đồ được."
Hứa Bán Hạ nói: "Cha em và em có khoảng cách thế hệ, còn chúng ta đều là người trẻ tuổi. Được rồi, cứ quyết định thế đi. Chờ Tần Phương Bình tới rồi tôi sẽ rời đi nửa chừng, tìm cha mẹ Tiểu Trần thương lượng chuyện này. Bởi vì thủ tục xuất viện cuối cùng vẫn cần bọn họ ký tên."
Đồng Kiêu Kỵ nói: "Cha mẹ Tiểu Trần có thể không đồng ý."
Hứa Bán Hạ thản nhiên nói: "Nghe nói bọn họ mấy ngày mới đến xem một lần, liệu có còn bao nhiêu lưu luyến đây? Trong lòng có lẽ đã sớm chuẩn bị tư tưởng. Chỉ là giữ lấy cái tiếng đạo nghĩa mà không dám làm. Tôi sẽ thay Tiểu Trần phụng dưỡng bọn họ, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì hết."
Đồng Kiêu Kỵ lập tức ngộ ra, Hứa Bán Hạ lại dùng cái mánh khóe không khác lắm so với lần trước mua chuộc Chu Thiến. Nhưng Cao Tân Di thì không hiểu rõ Hứa Bán Hạ như vậy, nghe thế rất khâm phục, nói: "Bàn Tử, kiểu huynh đệ như mọi người thật hiếm có, em cũng phải gia nhập. Hiện tại Tiểu Trần đã không có cách nào khác, vậy vị trí còn trống để cho em."
Hứa Bán Hạ nói: "Nếu không coi em là anh em thì hôm nay gọi em tới làm gì? Cái này cũng không tự biết lấy, phạt em về nhà úp mặt vào tường ba tiếng." Đồng Kiêu Kỵ yêu chiều vuốt tóc Cao Tân Di, nhưng hắn cũng tự biết mèo hoang muốn chân chính dung nhập vẫn phải cần thời gian. Hứa Bán Hạ nói tiếp: "Tần Phương Bình không kiểu cách như Triệu Lũy, chú cứ hành xử như lúc bình thường với mấy anh em là được, tôi nhìn cái này người cũng có chút chí khí giang hồ. Còn chỗ Quách Khải Đông chú mượn cớ ngày mai đi kết toán, nhường cho hắn chút lợi cũng được, Phùng Ngộ sắp ra tay rồi."
Cao Tân Di lập tức hỏi: "Tại sao?"
Hứa Bán Hạ đơn giản nói: "Phùng đại ca là người có nghĩa khí, nhưng cái gì cũng có giới hạn, bình thường người ta mạo phạm anh ấy một chút thì anh ấy cũng chỉ cười cho qua. Nhưng gần đây lòi ra chuyện Cừu Tất Chính và Quách Khải Đông muốn cướp việc buôn bán của Phùng Ngộ, mà mục đích Quách Khải Đông làm như vậy chỉ vì giữ vững vị trí của hắn, cho nên anh Phùng mới nổi giận. Chúng ta giúp được anh Phùng thì phải giúp, không được đứng bên cạnh nhìn xem, nhưng chính mình cũng không thể chịu thiệt thòi được."
Đồng Kiêu Kỵ còn chưa lên tiếng, Cao Tân Di lập tức lại cướp lời nói: "Em biết nè, cái này gọi là tọa sơn quan hổ đấu. Sau đó xem bên nào thua cuộc thì tiện tay nhặt thêm bộ da cọp."
Hứa Bán Hạ không khỏi cười nhìn Cao Tân Di, nói: "Em đúng là rất nhạy bén, chị cũng nghĩ như vậy. Đây là dịp hiếm thấy, mà lại không thương tổn đến chính mình. Thôi, nói thế đủ rồi, cứ thả lỏng chút đi, giờ này chắc Tần Phương Bình cũng sắp đến rồi."
Đối với Tần Phương Bình, Hứa Bán Hạ không cần dùng mấy thủ đoạn như lúc ở chung với Triệu Lũy, mọi người đều tự nhiên hơn nhiều. Gặp mặt liền cười nói: "Cứ nghe A Kỵ nhắc đến Tần tổng, hôm nay gặp một lần đã cảm thấy nhất định có thể làm bạn bè, nhất là lúc anh bảo tôi cho cái người đi đạp xe kia mấy đấm, anh đoán tôi đã làm gì? Tôi cho hắn hai cú, lại đá hắn ngã lăn ra đất. Nhưng trong văn phòng Triệu tổng cũng không muốn nói ra, sợ anh ấy lại cười cho."
Tần Phương Bình bắt tay với Hứa Bán Hạ, cười cười: "Tôi cũng cứ thắc mắc, Hứa tổng làm sao chịu dễ dàng bỏ qua cho loại người như vậy. Đến cả tôi cũng sẽ không tha cho hắn."
Hứa Bán Hạ nghe vậy nghĩ thầm, hắn làm sao mà lại nói ra những lời như thế này, chẳng lẽ hắn biết rõ lịch sử của Hứa Bán Hạ cô đây? Nếu như vậy thì Triệu Lũy cũng hẳn phải biết rồi? Chẳng qua nghĩ thì nghĩ, trên mặt cô cười ha ha như cũ nói: "Tần tổng à, tôi hôm nay vừa trông thấy anh thì trong lòng tự nhiên lại suy nghĩ không biết anh so với A Kỵ thì lực tay ai lớn hơn. Nhìn dáng vẻ này của anh, anh hẳn cũng là người có chút bản lĩnh."
Tần Phương Bình nghe xong cảm thấy rất hào hứng, trên mặt không còn là nụ cười lễ tiết lúc vào cửa, cởi âu phục xắn tay áo, vận động cơ ngực phô trương thanh thế. A Kỵ chỉ mỉm cười cởϊ áσ vest ra, cái trò xắn tay áo nhảm nhí này hắn không thèm làm. Hứa Bán Hạ ngồi một bên cười hì hì xem, cô biết rõ thân thủ của A Kỵ, lúc này khách khí cho Tần Phương Bình trải nghiệm, cho hắn biết bản lĩnh của A Kỵ, về sau lúc làm việc cũng không dám giở trò trái thói. Chốc lát nữa lại để A Kỵ đưa phong bì, một văn một võ, vừa đấm vừa xoa, về sau lúc hợp tác với nhau cũng thuận tiện hơn nhiều.
Cơ bắp của Tần Phương Bình nhìn thì thấy đẹp mắt, nhưng lực tay lại không bằng Đồng Kiêu Kỵ, mà Đồng Kiêu Kỵ cũng không có dùng toàn lực đấu với hắn, chỉ cùng đối phương giằng co, Tần Phương Bình là người thông minh hẳn sẽ tự biết nên làm gì. Nhưng không ngờ Tần Phương Bình lì lợm không buông tay, mặt đỏ tía tai cắn răng kiên trì, bởi vì Cao Tân Di ngồi cạnh hò hét quá vang dội, hắn sợ buông tay thì về sau rất mất mặt.
Hứa Bán Hạ chỉ cười hì hì nhìn, án binh bất động, chờ đến khi bên trán Tần Phương Bình nổi toàn gân xanh mới đi qua ấn vào huyệt đạo trên cánh tay hay người, hơi dùng sức đã tách được bọn hắn ra, nói: "Hai vị hảo hán hạ thủ lưu tình, tôi thậm chí còn nghe thấy mặt bàn đang cầu cứu kia kìa. Ha ha, nào, uống rượu, nhân lúc còn sức tôi mời anh một chén."
Tần Phương Bình mặc dù biết Hứa Bán Hạ làm như vậy là để tránh hắn xấu hổ, nhưng trong bụng hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của Đồng Kiêu Kỵ, vẫn tự thấy ngượng ngùng. Bưng chén rượu mỉm cười hỏi: "Hứa tổng, chiêu vừa rồi của cô mới là cao thủ, có phải gọi là điểm huyệt trong sách dạy võ không?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Cũng không biết là cái gì, ông tôi dạy như vậy, Tần tổng về sau có hứng thú thì để tôi lấy cây bút đánh dấu trên tay anh là được."
Tần Phương Bình rất chủ động mời rượu Đồng Kiêu Kỵ, cho thấy hắn cũng là người rộng lượng. Hắn nói: "Thảo nào tháng trước Quách tổng nói hai người là giang hồ hảo hán, nếu không thân thủ bậc này thì làm sao có thể lăn lộn giang hồ đây? Tôi khi còn bé nhà ngay cạnh cảng cá, lúc thuyền đến thì hàng cá sẽ tranh nhau đi lên giành đồ tốt, vì thế rất nhiều người đều có chút bản lĩnh, để sau này có cơ hội tôi tìm Tiểu Đồng sang bên đó, mấy người đó hẳn không phải là đối thủ của chú."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Có thể tính là anh em với nhau rồi, xem ra Tần tổng và mấy người chúng tôi đều là thích đánh nhau từ nhỏ, tôi nhìn không lầm chứ? Cạn thêm chén nữa, chúng ta chính là huynh đệ." Thế nhưng trong đầu lại nghĩ, tháng trước Quách Khải Đông nói với Tần Phương Bình mấy lời này, nhất định là Triệu Lũy cũng có ở đó, nếu không Tần Phương Bình và Quách Khải Đông cũng đâu có giao tình gì. Dù cho Triệu Lũy không ở đó, Quách Khải Đông chẳng lẽ không tìm được lúc khác nói với Triệu Lũy? Nếu Triệu Lũy biết Hứa Bán Hạ cô không phải là người an phận liệu sẽ phản ứng ra sao? 200 vạn này kỳ kèo mãi không lấy được liệu có phải là bởi vì Triệu Lũy đang lo lắng? Hứa Bán Hạ cảm thấy đáp án trên cơ bản là đúng. Thái độ của những người đã quen ăn trắng mặc trơn đối với Hứa Bán Hạ thường là chỉ dám đứng từ xa nhìn cô. Triệu Lũy còn dám để 50 lại đây, hắn cũng tính là loại gan lớn.
Nửa chừng, Hứa Bán Hạ cáo từ. Lúc ấy, mọi người cũng coi là khá thân thiết.
____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子