Hứa Bán Hạ cũng không nhúng tay vào chuyện giữa Cừu Tất Chính và Quách Khải Đông, cùng lắm lúc nào Phùng Ngộ muốn thương lượng thì cô sẽ đưa ra một vài ý kiến, hoặc phụ họa vài câu. Hứa Bán Hạ gần đây bận xuất nhập hàng, mặc dù Triệu Lũy đồng ý tiêu thụ cho cô một phần lớn, nhưng mà phần còn lại cũng không ít, đối với người từ trước tới nay chỉ làm ăn nhỏ như Hứa Bán Hạ mà nói thì đây quả là một thử thách khó khăn. Cũng may dạo này cung không đủ cầu, chỉ cần giảm đi chừng 10 tệ mỗi tấn thì không hề khó bán. Vấn đề là Hứa Bán Hạ không chịu giảm.
Sau khi toàn bộ hàng hóa đã được bán hết, Lão Tống và Triệu Lũy trong lúc ăn mừng bắt đầu cùng nhau thuyết phục Hứa Bán Hạ làm phi vụ thứ ba, nhưng Hứa Bán Hạ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không ra tay. Bởi vì mỗi lần cô nghĩ đến đơn hàng đầu tiên đều thấy khϊếp đảm, thị trường vật liệu thép trong nước thay đổi nhanh như nháy mắt, mà đường vận chuyển hàng hóa giữa Nga và Trung Quốc xa xôi như vậy, loại cảm giác mà thép còn đang lênh đênh trên biển trong khi người lại ngồi ở bến tàu nhìn giá cả tụt dốc không phanh ấy, đến bây giờ Hứa Bán Hạ hồi tưởng lại vẫn còn run rẩy vì sợ. Nếu như đầu xuân năm nay thị trường không tăng trưởng mạnh mà chỉ tà tà sóng êm gió lặng như mọi khi, thế thì Hứa Bán Hạ coi như đã mất một số vốn lớn, lại phải lui về buôn bán nhỏ mấy năm nữa. Nếu như mình lại thất bại, vậy thì có mấy người chịu kéo cô lên? Bạn bè như Phùng Ngộ có thể được mấy người? Triệu Lũy cũng không tệ, so với người nhà còn tốt hơn. Đồng Kiêu Kỵ và Tiểu Trần thì không cần nói, đáng tiếc Tiểu Trần đã lánh khỏi trần thế, người và trời cách biệt, vĩnh viễn cũng không thể gặp lại. Nhưng bạn bè dù tốt đến mấy cũng không thể lần nào gặp cũng hỏi xin giúp đỡ.
Ăn xong, Hứa Bán Hạ lại mời Triệu Lũy uống trà, Triệu Lũy cũng vui vẻ đồng ý. Đi đến bãi đỗ xe, Triệu Lũy thấy xe Hứa Bán Hạ biến thành chiếc Mercedes Benz S500 màu đen, tò mò hỏi: "Tiểu Hứa, lại đổi xe rồi? Chiếc này đẹp thật nha."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Xe của tôi bị người khác cướp đi rồi, đổi chiếc này lại cho tôi, chiếc này kiểu cách đúng là rất đẹp, nhưng tôi lại không thích dáng xe Benz lắm, Triệu tổng có muốn thử một chút hay không?"
Triệu Lũy trông thấy xe xịn thì rất kích động: "Còn có loại chuyện tốt này sao, bây giờ tôi lại mong có người nào cướp xe của mình đi, Tiểu Hứa, để tôi lái một chút." Hứa Bán Hạ thật sự không thích xe Benz cho lắm, không biết đã thầm chê thẩm mỹ của Cao Dược Tiến biết bao nhiêu lần rồi.
Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ không thấy Triệu Lũy, đến cổng quán cà phê vẫn không thấy hắn đâu, Hứa Bán Hạ đành phải một mình vào trước, đoán chừng cái người yêu xe này sợ đi trong thành phố sẽ không biết được là xe xịn hay không, chắc là đi vòng ra đường ngoài. Quả nhiên, một lát sau mới thấy Triệu Lũy vội vã bước đến."Tiểu Hứa, cảm giác thực sự rất mới lạ, đặc biệt là mấy chi tiết nhỏ, chừng nào cô mới định mua một chiếc?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tiêu tiền vào mấy chuyện này có chút không nỡ, Triệu tổng, nghe nói hội đồng quản trị đồng ý cho anh đổi xe, sao anh không mua một chiếc?"
Triệu Lũy cười nói: "Tần Phương Bình nói cho cô nghe sao? Sao cái gì hắn cũng nói vậy? Hội đồng quản trị cho hạn mức của tôi không nhiều, khoảng chừng 80 vạn (~ 2.84 tỉ VNĐ), nếu muốn mua B.enz, thì phải mua xe cũ đời sâu, thế thì cũng không tốt lắm."
Hứa Bán Hạ không biết Triệu Lũy nhìn nhận quan hệ giữa mình và Tần Phương Bình thế nào nên mới cố ý thăm dò một chút, thấy Triệu Lũy cũng không có vẻ phản cảm. "Tần tổng phong lưu phóng khoáng, lúc ở chung với A Kỵ rất vui vẻ thoải mái. A Kỵ kể rằng hôm nọ Tần tổng đi KTV, từ ngoài sảnh vào đến hành lang mặt cô gái nào cũng sờ qua một lần, thậm chí cả má mì cũng không tha cho. Mà lần này Triệu tổng yên tâm chuyện với hội đồng quản trị chưa?"
Triệu Lũy đang cười Tần Phương Bình, không ngờ Hứa Bán Hạ lại đổi đề tài: "Tôi đang hoài nghi hội đồng quản trị vô sự hiến ân cần [*]. Năm ngoái mặc dù lợi nhuận có tăng trưởng, nhưng vẫn chưa tới mức thưởng mua xe 80 vạn. Sợ là sau này lại có chuyện gì nữa." vừa nói vừa nhìn ra bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, thần sắc nghiêm trọng.
[*] Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là quân trộm cắp.
Hứa Bán Hạ nói: "Xem ra Triệu tổng phải mau chóng lấy lại số tiền 200 vạn ở chỗ Cừu tổng, tự mình chủ động làm gì đó, chỉ tiếc bây giờ Quách tổng đã không thể giúp được gì."
Triệu Lũy nói: "A Quách không biết đắc tội người nào, Cừu tổng đã không thèm kiện hắn thì người ngoài chõ mũi vào làm gì? Hắn lần này coi như xong, sau khi thẩm tra mới phát hiện được hóa ra số tiền trốn thuế cũng không nhỏ. Tiểu Hứa cô có biết không? A Quách vào trại tạm giam rồi, Cừu tổng bây giờ cứ lo quíu hết cả lên, ông ta hiện tại nợ 1500 vạn (~ 53.28 tỉ VNĐ) đến hạn trả tiền, trong đó có 800 vạn (~28.4 tỉ VNĐ) là mượn ngân hàng, công ty bây giờ có chuyện lớn như vậy, nếu ngân hàng có muốn cho vay tiếp thì cũng phải xem xét mấy ngày mới được. Ông ta nói với tôi, chỉ cần có cách bảo lãnh được A Quách ra ngoài thì bao nhiêu tiền ông ta cũng chịu chi. Nếu không phải do tiền nợ đã đầu tư vào tài sản cố định, chứ đặt tiền ký quỹ vào ngân hàng giờ không lấy ra được thì e là vốn lưu động của công ty đã bằng không rồi. Công ty của ông ta lớn như vậy, không phải cứ khất nợ giao nguyên liệu trễ vài ngày là xong chuyện, hơn nữa ông ta ngoài nghề, cho dù xếp một hàng giải pháp ra trước mặt thì ông ta cũng không biết chọn, bây giờ trừ chuyện mỗi ngày chạy tới chạy lui ra thì ông ta cũng chỉ có thể tìm cách đưa A Quách ra ngoài. Nhưng thế thì tiền của tôi bị chôn cứng bên trong, cũng may công ty bọn họ nhiều tài sản cố định, không đến mức không đòi được." Tuy nói như vậy, mi tâm Triệu Lũy vẫn tràn ngập lo lắng, 200 vạn (~7.1 tỉ VNĐ) đối với hắn mà nói không phải là số lượng nhỏ. Bây giờ cứ lửng lơ như vậy, vận mệnh của mình lại nằm trong tay người khác, hắn làm sao có thể thoải mái vui vẻ?
Hứa Bán Hạ mặc dù thấy Triệu Lũy phiền muộn thì rất đau lòng, nhưng cũng không hối hận mấy ngày trước mình quyết định không thông báo Triệu Lũy gấp rút lấy lại món tiền ở chỗ Quách Khải Đông. Chủ yếu vẫn là bởi vì cô muốn giúp Phùng Ngộ, hơn nữa hôm đó nghe Tần Phương Bình nói loáng thoáng nguyên nhân Triệu Lũy không đưa tiền cho cô là do Quách Khải Đông giở mồm mép, thực sự trong lòng rất tức giận. Cho nên nội tâm cô hơi do dự một chút, lại thêm mấy ngày nay bận chuyện của Tiểu Trần, đợi cô do dự ra đầu mối gì thì Phùng Ngộ đã hành động, thế là Hứa Bán Hạ không nói nữa, dù sao nói cũng vô dụng.
Mà lùm xùm chỗ Quách Khải Đông cô còn biết nhiều hơn so với Triệu Lũy, chuyện này chính là một tay Phùng Ngộ và cô làm ra, phó phòng cục công an kinh tế là do Hứa Bán Hạ giới thiệu cho Phùng Ngộ. Nếu không làm sao có thể lập án nhanh như vậy? Cũng không dính đến mạng người. Cô còn biết lúc Quách Khải Đông bị điều tra Cừu Tất Chính còn bận cười trên nỗi đau của người khác, ông ta còn tính xắn tay áo lên tự mình ra trận, sau đó tiếp nhận công ty được 3 ngày ông ta mới biết thế sự gian nan, biết mình trong khía cạnh này không có năng lực rồi mới bắt đầu hốt hoảng vái tứ phương tìm người hỗ trợ. Ông ta từng đi tìm Hứa Bán Hạ hỏi chuyện nộp tiền bảo lãnh, bị Hứa Bán Hạ lấy lý do tính chất khác biệt nhã nhặn từ chối. Mà Phùng Ngộ thì trực tiếp hơn nhiều, đến gặp mặt cũng không thèm, theo cách nói của Phùng Ngộ là ông ta dám làm thì cũng phải dám chịu, Cừu Tất Chính đã muốn đào góc tường nhà Phùng Ngộ, vậy thì Phùng Ngộ cũng không đối đãi ông ta như anh em bạn bè nữa, đến cả lễ nghi khách sáo cũng không muốn giả vờ.
Hứa Bán Hạ biết, dựa vào bản lĩnh của Cừu Tất Chính bản lĩnh, trừ khi ông ta ngay bây giờ có thể tìm được nhân viên quản lý mới, mà người kia còn phải hiểu rõ ngọn ngành công ty, năng lực bét ra cũng phải ngang hàng như Quách Khải Đông, bằng không thì ông ta làm cách nào cũng không thể dẫn dắt nhà máy phát triển được. Kỳ thật Triệu Lũy chính là một ứng cử viên sáng giá, huống hồ bây giờ hắn cũng đang rất bấp bênh, nhưng Triệu Lũy làm tổng giám đốc công ty lớn nở mày nở mặt lâu như vậy đã thành quen, làm sao chịu cúi đầu dưới trướng Cừu Tất Chính? Hứa Bán Hạ suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời: "Triệu tổng, xem ra 200 vạn kia không phải ngày một ngày hai là có thể trả lại bằng tiền mặt được. Nhưng tôi mới nghĩ ra ý này, cái thứ nhất, công ty Cừu tổng có nhiều mặt hàng trùng với bên các anh, bọn họ hẳn là cầm không ít tiền ứng trước của khách hàng, nếu như Triệu tổng ra mặt đề nghị thì có lẽ ông ấy sẽ đồng ý, bảo ông ấy gửi mã số chi phiếu cho anh, vậy thì coi như là lấy lại phần nào. Đổi lại anh có thể giải quyết một ít hàng cho Cừu tổng, nhưng cái này thì cần phải thương lượng với công ty ông ấy. Cái thứ hai chủ ý, tạm thời còn chưa khả thi, phải đợi Cừu tổng thất bại toàn tập rồi mới làm được, đó chính là anh nhận thầu một phân xưởng của bọn họ, phí thầu trừ vào 200 vạn này. Chỉ cần sản phẩm của xưởng không giống với loại công ty anh sản xuất thì sẽ không làm sao, hội đồng quản trị sẽ không soi mói chuyện này. Nhưng thế thì rất vất vả."
Triệu Lũy nói câu "Bàn Tử cô nói rất đúng", nhưng không có đoạn sau, chỉ ngồi ở đó hút thuốc uống trà suy nghĩ về chuyện của hắn. Triệu Lũy nổi khổ tâm không kể hết, bởi vì hắn quản lý không chi tiết như Quách Khải Đông, công ty của hắn lớn hơn so với Cừu Tất Chính, cho nên hắn chỉ dừng lại ở tầng vĩ mô, không quen thuộc với tình trạng của từng khách hàng, trừ những nhà lớn, chẳng hạn như Ngũ Kiến Thiết thì hắn có thể sẽ ra mặt mời ăn một bữa cơm. Ý đầu của Hứa Bán Hạ không tệ, nhưng khó áp dụng, hắn cũng không thể bắt nhân viên lo liệu việc tư này cho mình, thế thì chẳng khác nào nói cho người ta biết hắn có chuyện mờ ám. Cũng có thể giao cho Tần Phương Bình đi xử lý, hắn không cần ra mặt, vậy thì cũng tạm được. Hắn đối xử Tần Phương Bình không tệ, Tần Phương Bình cũng trung thành tuyệt đối với hắn, không giấu diếm gì, thậm chí chuyện bởi vì vợ trước vô sinh nên ly hôn hắn cũng nói. Giao cho người khác làm thì hẳn là có nguy hiểm, nhưng cũng chỉ có thể như thế. Xem ra việc cần kíp bây giờ là nói chuyện với Cừu Tất Chính, nhưng hẳn là không thu được lãi. Về ý thứ hai của Hứa Bán Hạ, đó cũng chỉ là biện pháp khi không có biện pháp nào khác, trừ phi cùng đường mạt lộ không cách nào đòi được món tiền kia, nếu không thì hắn đi nhận thầu một phân xưởng bé tẹo ấy có ý nghĩa gì?
Hứa Bán Hạ tưởng tượng bây giờ nội tâm Triệu Lũy hẳn đang nóng như lửa đốt. Cô cũng không quấy rầy hắn, để mặc cho hắn cân nhắc, chỉ lúc nào ly trà của hắn thấy đáy thì thuận tay châm thêm nước
Triệu Lũy hút hết điếu thuốc mới nói với Hứa Bán Hạ: "Tiểu Hứa, ban nãy cô nói không muốn tiếp tục mối thép phế liệu của Nga nữa, vậy cô định làm thế nào?"
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, nói sang chuyện khác cũng tốt, nếu đề tài cứ chăm chăm vào khoản tiền kia không dứt ra được thì đêm nay coi như bỏ phí, bởi vì cứ nói mãi chuyện kia thì cũng không ra cái gì hay ho. Hứa Bán Hạ đang muốn trả lời, đột nhiên thấy một thiếu nữ đi tới, cười lấy tay che mắt Triệu Lũy. Người này Hứa Bán Hạ biết, chính là người trước kia theo Triệu Lũy đến hải đảo. Hứa Bán Hạ lười nhìn, lấy lý do đi vệ sinh. Chờ cô trở lại, thiếu nữ ấy đã ngồi chung với Triệu Lũy trên chiếc sô pha cũng không lớn lắm, hai người một nam một nữ mà tư thế như vậy, đến đoán cũng không cần đoán, trên trán người này viết chữ “tình”, trên trán người kia viết chữ “nhân”. Hứa Bán Hạ thầm ghen tị nghĩ, gái đẹp có gì tốt, lạnh không thể mặc, đói không thể ăn.
Triệu Lũy thấy Hứa Bán Hạ tới, cười nói: "Tiểu Hứa, bạn gái của tôi, trước kia cô đã gặp qua rồi."
Hứa Bán Hạ chỉ là cười cười khen một tiếng “Người đẹp” , nghĩ thầm, quán cà phê Triệu Lũy muốn hẹn này hóa ra là nơi hắn hay lui tới, cho nên mới sẽ gặp phải bạn gái hắn. Sớm biết như vậy, cô nhất định quyết liệt phản đối. Thà rằng làm đà điểu giả vờ như không biết Triệu Lũy có bạn gái cũng còn tốt hơn nhìn hai người bọn hắn thân mặt trước mặt cô.
Bạn gái Triệu Lũy kinh ngạc nói với Hứa Bán Hạ: "Tiểu Hứa, cô gầy quá, ăn gì mà hay vậy? Có thể nói cho tôi được không?"
Triệu Lũy thấy bạn gái lại nói mấy chuyện nhàm chán này, đang muốn ngăn lại, Hứa Bán Hạ đã nghiêm túc nói: "Được, chẳng qua một lời khó nói hết, cô ghi địa chỉ email cho tôi đi, ngày mai tôi chỉnh sửa một chút rồi gửi cho cô."
Cô gái dựa vào bả vai của Triệu Lũy, vui vẻ nói: "Được cảm ơn cô, vậy cô cứ gửi cho anh ấy đi, để tôi nói anh ấy in ra cho tôi."
Triệu Lũy vỗ vỗ bàn tay cô, cưng chiều nói: "Đừng cố hỏi nữa, Tiểu Hứa là do làm việc mệt mỏi tiêu hao nhiều năng lượng, anh chưa bao giờ thấy cô ấy ăn ít cả. Như em ngày nào cũng ngồi văn phòng không có gì làm làm sao mà giảm cân được."
Cô bạn gái không phục nói: "Em không có việc gì làm khi nào? Không phải anh cũng ngồi văn phòng cả ngày ư?"
Triệu Lũy cười nói: "Được, tìm bạn của em nói chuyện đi, anh với Tiểu Hứa bàn chuyện một lát, chút nữa sẽ chở em về."
Cô gái này có đuổi cũng không đi, cười nói: "Không được, anh phải chở hết bạn bè của em về. Nếu không em không đi."
Triệu Lũy nhìn lại, lạy trời, một bàn còn có thêm sáu cô gái khác: "Đừng làm loạn, một xe làm sao có thể chở đủ."
Hứa Bán Hạ thấy muốn chảy máu mắt, ước gì người này mau đi chỗ khác, đành phải miễn cưỡng cười vui nói: "Còn lại để tôi chở. Con gái như các cô về trễ mà không có ai đưa đón rất nguy hiểm."
Triệu Lũy nghe vậy buồn cười nhìn cô một cái, không phải cô cũng là con gái sao? Có điều cô ấy chịu đưa bọn họ về cũng là chuyện tốt. Bạn gái Triệu Lũy lúc này mới chịu rời đi. Đợi cô ấy vừa đi, Triệu Lũy liền áy náy nói: "Ngại quá Tiểu Hứa, làm phiền cô rồi. Chúng ta tiếp tục thôi. Tiếp theo cô định làm gì?"
Hứa Bán Hạ rất muốn túm lấy cô kia hỏi: "Một người con gái như tôi đây ngồi chung với bạn trai cô chẳng lẽ cô không hề ghen hay sao?" Chẳng lẽ Hứa Bán Hạ không hề có tí dáng dấp đàn bà nào? Trong lòng rất ủ rũ. Đối với vấn đề Triệu Lũy hỏi cũng không có tinh thần, chỉ đơn giản nói: "Năm ngoái Triệu tổng đưa tôi và Lão Tống đến phương Bắc dạo một vòng, tôi mặc dù không nói gì mấy, nhưng nhìn nhiều thì mình cũng tự ngộ ra được chút gì đó. Hiện tại phía Bắc có rất nhiều xưởng thép tư nhân, mặc dù sản phẩm làm ra đơn giản nhưng thị trường không hề nhỏ, phương thức bán hàng cũng linh hoạt. Tôi muốn đi qua đó tìm hiểu một chút, mở đường mới."
Lúc đầu mục đích Hứa Bán mời Hạ Triệu Lũy uống trà chủ yếu là muốn bàn chuyện này, nếu như có Triệu Lũy cùng đi chống lưng thì mình làm gì cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ cô lười không muốn nói, Hứa Bán Hạ hờn dỗi nghĩ, cô cầm tiền đến phương Bắc, chẳng lẽ người ta có thể đuổi cô đi sao?
Triệu Lũy đương nhiên không biết Hứa Bán Hạ còn có mấy suy nghĩ trẻ con như vậy, cười nói: "Chủ ý này hay, lúc đầu nếu A Quách không xảy ra chuyện thì hắn cũng định đi một chuyến, còn muốn kéo tôi đi chung. Nhưng cô biết mà, bây giờ tình hình bên tôi rất bất ổn, không tiện rời đi lâu. Cô đi thì quá tốt rồi, muốn gặp người nào thì nói với tôi, tôi giúp cô liên hệ để bọn họ tiếp đãi cho chu đáo."
Hứa Bán Hạ không ngờ Triệu Lũy sẽ hỗ trợ đến mức đó, trong thoáng chốc có cảm giác được yêu mà sợ, nhưng lập tức lại nghĩ, giờ đây tương lai Quách Khải Đông thế nào không rõ, cô chỉ là plan B đột nhiên được thấy ánh sáng mùa xuân. Nhưng Hứa Bán Hạ cũng sẽ không vì tức giận mà mất lý trí, Triệu Lũy chịu giúp liên lạc là cơ hội tuyệt hảo, sao có thể tuỳ tiện bỏ qua? Có Triệu Lũy dẫn vào cửa so với mình tìm tới cửa thì thế nào cũng tốt hơn gấp trăm lần. "Cảm ơn Triệu tổng. Chỉ là nhất thời tôi vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch cụ thể, đoán chừng đến phương Bắc rồi sẽ phải ở lại hơi lâu."
Triệu Lũy cười nói: "Tôi cũng có mấy ý này, cô cứ nghe thử, có lẽ sẽ có ích cho cô. Tình hình tài chính của mấy xưởng thép phương Bắc khá căng thẳng, chính sách tiêu thụ của bọn họ rất rõ ràng, ưu tiên khách hàng lớn có vốn hùng hậu, thêm được nhà nào hay nhà đó, chỉ cần bên B có thể đảm bảo lượng tiêu thụ ổn định hằng tháng là được. Khách lớn thì để đảm bảo không lỗ vốn, còn khách nhỏ thì nâng giá cao lên lấy lợi nhuận. Cho nên bọn họ thường xuyên lôi kéo công ty tôi hợp tác. Tôi không phải không cân nhắc qua bọn họ, nhưng chất lượng hàng của bọn họ không quá ổn định, chúng tôi lại thường xuyên có mối với nước ngoài cho nên không đồng ý. Nếu như cô có thể dùng tài chính của công ty Lão Tống để bảo hiểm, vậy thì mỗi tháng hẳn có thể nhập hàng số lượng lớn, mà giá cả cũng có thể ép thấp xuống."
Hứa Bán Hạ cười trả lời: "Ể, cái này tôi không nghĩ tới, tôi vốn chỉ định lấy phôi thép đưa về phía Nam, đợi xưởng thép sản xuất xong thì coi như mình đã có nguyên liệu trong tay, cái này đơn giản hơn một chút, chu kỳ làm việc cũng ngắn. Nhưng chu kỳ ngắn cũng chưa chắc là rủi ro thấp."
Triệu Lũy nghĩ nghĩ, nói: "Tôi có hỏi qua bọn họ, phôi thép của bọn họ cũng không phải hoàn toàn là tự làm, một phần là lấy từ Sơn Tây, giá than đá Sơn Tây thấp, luật môi trường với quá trình vận chuyển cũng lỏng lẻo, nếu muốn phôi thép thì lấy từ Sơn Tây sẽ lợi hơn. Tôi ngược lại vừa nghĩ ra một ý kiến, cô có thể lợi dụng ưu thế chính sách linh hoạt của bọn họ, lấy quặng từ Sơn Tây đưa cho bọn họ gia công rồi trả phí máy móc, thế này thì giá cả hẳn sẽ tốt hơn là mua thành phẩm. Nếu có yêu cầu gì thì có lẽ cũng chỉ về số lượng, chỉ cần số lượng đủ lớn thì dễ nói chuyện thôi. Cái này mà đổi thành xưởng quốc doanh thì không có đâu."
Hứa Bán Hạ nghe xong, vỗ bàn một cái nói: "Ý kiến hay." Suy nghĩ một lúc lại bổ sung, "Anh đúng là đã khai sáng cho tôi." Quả nhiên không phải bất tài, cả một chuỗi cân nhắc như vậy mà Triệu Lũy lại nhẹ nhàng nói ra, nghe thì rất đơn giản, nhưng kỳ thực đã bao quát hết cả thị trường chung ở Đông Tây Nam Bắc. Hắn quả nhiên là người làm đại sự, tầm nhìn toàn diện hơn rất nhiều so với Hứa Bán Hạ. Lúc đầu Hứa Bán Hạ chỉ muốn nghĩ đi phương Bắc xem thế nào, tìm hiểu xem nước nông hay sâu rồi mới nghĩ tới bước tiếp theo. Thế mà Triệu Lũy vừa nói dăm ba câu cô đã dần có kế hoạch trong lòng, hiểu rõ mình nên thế nào, sau này cũng sẽ không đến mức làm ăn loạn xạ như rắn mất đầu nữa.
Triệu Lũy ban đầu còn thấy Hứa Bán Hạ gầy đi nhiều như vậy, đúng là có chút hương vị phụ nữ, nay thấy cô vui vẻ đập bàn, trong lòng không thể nào nhịn cười được, đến tột cùng thì vẫn cứ là người man rợ, nhưng cô ấy có thể nghĩ tới việc đến phương Bắc dò đường đã rất không tồi, có đầu óc kinh doanh. Chờ cô ấy quay lại sẽ cùng bàn bạc tiếp các chi tiết cụ thể hơn.
Bạn của bạn gái Triệu Lũy ra ngoài rồi Hứa Bán Hạ mới lái xe tới, nghe loáng thoáng bạn gái Triệu Lũy "Oa" một tiếng, xông về phía Hứa Bán Hạ khoa tay múa chân. Hứa Bán Hạ hạ cửa kính xuống, thấy bạn gái Triệu Lũy kinh ngạc nói: "Tiểu Hứa, cô đổi xe rồi sao? Tôi muốn ngồi xe của cô."
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, Tiểu Hứa là để cô gọi à? Cô còn nhỏ tuổi hơn tôi đấy, dáng người thì cứ như chim sẻ. Nhưng đành bất đắc dĩ nói: "Vậy lên đây đi." Cũng lười giải thích xe này là xe người khác. Mà cứ nghĩ đến chiếc xe này lại thấy buồn cười, cô thì lái Benz của Cao Dược Tiến, mèo hoang thì lái Regal của cô, tội nghiệp cho Cao Dược Tiến phải ngồi chiếc Santana cũ kỹ. Cao Tân Di không chịu đổi xe, Hứa Bán Hạ cũng không ân cần tìm Cao Dược Tiến đổi xe. Hôm đó nói chuyện với nhau cả hai đều đã ngả bài, mình cũng không cần phải giả vờ hiền lành nữa.
Cô bạn gái quả nhiên làm mặt quỷ với Triệu Lũy, leo lên xe Hứa Bán Hạ ngồi. Cô vừa lên đến liền đông sờ tây sờ, liên thanh hỏi: "Tiểu Hứa, cô có CD đó không, có thể bật một bài không?"
Hứa Bán Hạ thản nhiên nói: "Tôi gần đây nghe nhạc của PATRICIA KAAS." Vừa nói vừa mở CD.
Triệu Lũy bạn gái nghe trong chốc lát, hỏi: "Không phải tiếng Anh, là tiếng Pháp ư?"
Hứa Bán Hạ cười: "Nghe không hiểu nên mới nghe đấy chứ, nếu không lúc lái xe mà mở bình thư của Lưu Lan Phương chỉ e là sớm có tai nạn mất.”
Bạn gái Triệu Lũy nghĩ thầm trong lòng, nhìn Tiểu Hứa giỏi tiếng Anh như vậy, nhìn sao cũng không giống xuất thân từ đại học lúa mùa như Triệu Lũy đã nói, chẳng lẽ Triệu Lũy giấu diếm cái gì? Mà lại trước kia nhìn cô ấy béo béo mập mập thì không sao, hiện tại mặc dù vẫn hơi mập, nhưng cũng rất có dáng, không phải đàn ông đều thích phụ nữ có chút thịt sao, Triệu Lũy liệu có ý gì với cô ấy hay không? Chuyện gì chỗ làm không nói được mà phải đến tận quán cà phê để nói, mà lại còn đến cái quán đẹp như vậy? Nghĩ nửa ngày, nhịn không được thăm dò một chút: "Lúc nãy hai người nói gì vậy? Nghe có vẻ rất sôi nổi."
So với cô gái này, Hứa Bán Hạ quả thực là một con hồ ly tinh siêu cấp, đối với mấy ý định nhỏ của cô sao có thể không nhìn thấu, thấy cô bạn gái này của Triệu Lũy còn đang lo lắng, liền thuận miệng nói: "Lúc trước Tết có cùng Triệu tổng đi phương Bắc, đi hơn mười ngày trở về cảm thấy rất tâm đắc, hôm nay cùng Triệu tổng nói chuyện hợp tác tiếp theo."
Mấy lời cô nói đều là thật, nhưng là Hứa Bán Hạ nhấn vào trọng điểm để nói, muốn lừa thiếu nữ này một chút. Để cô ấy cãi cọ với Triệu Lũy, cũng coi như là nhắc nhở. Chỉ cần Hứa Bán Hạ cô còn có tác dụng, Triệu Lũy sẽ không tránh mặt cô. Quả nhiên, liếc mắt nhìn lại, thấy cô bé kia cắn môi trầm mặc, trong bóng tối mặc dù không thấy rõ sắc mặt, nhưng có thể tưởng tượng được ra được. Tất nhiên, Hứa Bán Hạ cũng không có ý định lên tiếng giải thích.
_____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子