Tết Nguyên Tiêu, Hứa Bán Hạ phụng ý chỉ của chị Phùng ra sân bay đón Phùng Ngộ về nhà. Mới đi ra ngoài năm ngày, mặt béo của Phùng Ngộ vừa tiều tụy vừa xanh mét, có thể thấy thời gian ngồi trên bàn rượu không ít. Theo như Phùng Ngộ nói thì, hắn đến xưởng thép lăn lộn từ trên xuống dưới gần một ngày đã nhìn ra mánh khóe, biết năm nay tuyệt đối không giống năm ngoái, năm nay tình hình cung ứng căng thẳng là năm ngoái của việc năm ngoái nhà nhà điên cuồng thanh lý kho, cũng là do mùa đông năm nay ấm ấp, mùa xuân đến sớm. Ngoài ra, tối hôm đó hắn ngồi trên bàn rượu moi ra được, xưởng thép nếu mỗi ngày sản xuất được mười phần thì chỉ tung ra bảy phần, chỉ cần xoay vòng vốn linh hoạt liền giữ hàng không bán. Chính bọn họ cũng đoán được giá cả tăng cao nên ém hàng đầu cơ tích trữ.
Bằng nhiều năm kinh nghiệm, Phùng Ngộ đương nhiên hiểu rõ, tình trạng chặt chém giá cả giờ mới chỉ là bắt đầu, lúc này trong kho xưởng thép vẫn có hàng, còn có thể tìm cách mua được. Chờ đến khi giá cả bị đẩy lên cao xưởng thép mới chịu tung ra, thì khi đó các công ty lại bừng bừng khí thế muốn đi mua, thế thì phải giành giật cỡ nào hàng mới về tới tay? Phùng Ngộ đem ý tưởng này thương lượng cùng Hứa Bán Hạ, hai người cùng rút ra một kết luận: kẻ nào lấy được hàng sớm kẻ đó thắng. Thế là, Phùng Ngộ lập tức đi ngân hàng, rút một lần bốn vạn tiền mặt (~141 triệu VND), cười hì hì nhét vào ngăn kéo người quản lý. Bốn vạn tệ thậm chí còn không được bọc lại, bốn cọc tiền còn y nguyên mác của ngân hàng vừa nhìn là thấy, giống như công khai ghi giá, không cần đối phương đau đầu phỏng đoán. Người kia cũng rất dứt khoát, lập tức đồng ý, qua hôm sau đã bắt đầu bàn bạc với Phùng Ngộ quy cách sản phẩm, hợp đồng ba ngày giao hàng.
Có tiền mua tiên cũng được, Phùng Ngộ chiêu này đánh rất chuẩn, đánh rất hung ác, cho nên sáng hôm nay hắn đã có thể nhìn thấy từng thuyền thép một bắt đầu vận chuyển chở hàng sang kho nhà mình, lúc này mới dám thả lỏng tinh thần. Vừa đi gặp Hứa Bán Hạ liền cảm khái: "Bàn Tử à, cô nói xem nếu hôm đó tôi chỉ cầm hai vạn, vậy chắc chắn là không chịu xếp hàng cho tôi nhanh như vậy đúng không?"
Hứa Bán Hạ vừa lái xe vừa cười nói: "Chỉ sợ là phải kéo dài mấy bữa, nhưng mà đại ca, tôi cảm thấy bốn vạn này rất đáng, tính bình quân ra thì cứ cho là mỗi tấn hàng tăng thêm 20 tệ (~71 000 VND) đi, nhưng mấy ngày nay giá thị trường ngày tăng đêm cũng tăng, xưởng thép ậm ừ đến 10 ngày nửa tháng thì không chỉ tăng mỗi 20 tệ, 2 vạn đó bù không lại. Mà nếu anh chờ mấy ngày rồi không thấy người ta giao hàng, trong lúc nóng vội lại nhét thêm 2 vạn nữa thì lại bị đối phương xem thường, hiệu quả kém xa so với khi anh nhanh tay quyết định lập tức đưa ra 4 vạn. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, đại ca anh làm thế là đúng."
Phùng Ngộ thở dài, nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn quyết định bảo thủ một chút, nếu như trước tết mà tôi làm giống như cô, đem toàn bộ tiền nhàn rỗi đi nhập hàng, cùng lắm thì chỉ là xe hàng đến không có chỗ đỗ, máy xúc lật dùng nhiều quá bị hư, mà thế thì cũng không tổn thất nhiều bằng bây giờ tôi vác mặt mo này đi sang chỗ người ta, tốn 4 vạn tệ không nói, giá cả như vậy so với những năm gần đây cao hơn rất nhiều."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Đại ca, nếu để so cao thấp, anh nói một lời liền lấy ra được bốn vạn, cho dù sau này Quách Khải Đông có biết được đi nữa thì tiền cũng không phải là của hắn, không thể không xin chỉ thị của Cừu Tổng, khả năng cao là Cừu Tổng còn phải tự mình hỏi thăm quanh cho yên tâm. Chạy đi chạy lại như thế thì còn không biết sẽ chậm trễ thêm bao lâu? Không tin anh cứ chờ xem, Cừu tổng nhất định sẽ tự mình tìm tới đây thông qua anh để tìm hiểu giá thị trường, để xem anh có định hối lộ mở đường hay không."
Phùng Ngộ cười nói: "Ha ha, tôi làm sao có thể đưa hối lộ? Xưởng thép chịu giao hàng sớm là do mặt mũi của Phùng Ngộ tôi đây lớn, hối lộ là cái trò gì? Chưa nghe nói qua bao giờ. Ha ha ha."
Hứa Bán Hạ nghe cười to, nói: "Thế là xong, lần này Quách Khải Đông còn không bị anh hại chết? Cừu tổng nhất định hoài nghi hắn có ý khác."
Phùng Ngộ mỉm cười nói: "Hai người bọn họ còn cần chúng ta hại hay sao? Lúc đầu hai người họ cũng đã hoài nghi lẫn nhau rồi, hơn nữa cũng rất hận đối phương, chỉ là ỷ lại nhau đã quen, người này không thể thiếu người kia được. Kiểu như bọn họ, nếu tôi bảo tôi có đút lót, nhỡ đâu bọn hắn cái nhau câu nọ xọ câu kia, lỡ xảy ra hiểu lầm gì thì có phải người khác lại nghĩ là tôi cố tình? Về sau trong nghề ai cũng biết tôi miệng rộng, còn ai dám hợp tác với tôi nữa? Như vậy chẳng khác gì tự đâm mình một cái cả? Mấy chuyện lợi cho người ta hại cho mình tôi không đời nào làm đâu."
Hứa Bán Hạ nghe thì hì hì cười, đúng vậy, người nào lại đi thích làm mấy chuyện như vậy, nhất là ai cũng không muốn đi giúp người không biết thức thời."Đại ca, Lão Tống mấy ngày nhập 6 000 tấn hàng, tôi nhìn qua hóa đơn có thấy mấy loại anh đang cần, tôi nghĩ anh như thế nào cũng phải mua, xem xu hướng thị trường thế này thì trong 2 tháng bán không hết đâu."
Phùng Ngộ cũng biết Hứa Bán Hạ vẫn còn biết ơn chuyện lúc trước, cô ấy nói như vậy là đang muốn đón đầu thị trường, hắn không hề chần chừ nói: "Để tôi về liên lạc mấy người bạn thử, xem thử ai có tiền thì mượn. Bàn Tử, lúc này cô đại phát rồi."
Hứa Bán Hạ ha ha cười, một hồi lâu mới nói: "Đến tận hôm qua mới bắt đầu không lỗ. Tôi đã móc nối lại với Lão Tống, chuẩn bị nhập thêm một đợt nữa. Lần này mà thành công thì có thể nói chuyện với bên ngân hàng được rồi, bọn họ cũng đồng ý tôi không cần đóng hết tiền cọc nữa, chẳng qua cũng không khách khí lắm, tôi vẫn phải trả trước 80% tiền cọc. Tôi nghĩ bây giờ làm nhanh một chút, tranh thủ thời điểm giá còn đang tăng như thế này thuận lợi nhập đợt thứ hai về." Hứa Bán Hạ thật ra không nói thật hết toàn bộ, kết quả thương lượng của cô với Lão Tống là, đợi 6 000 tấn hàng này đã thanh lý hết thì sẽ dùng món tiền này đặt cọc cho ngân hàng. Kế hoạch này tổng công ty của Lão Tống cũng đã duyệt. Mặc dù bây giờ Phùng Ngộ nhập hàng là chuyện tốt, nhưng Hứa Bán Hạ cảm thấy nếu như cô đem suy nghĩ của mình nói ra, không biết Phùng Ngộ trong lòng sẽ nghĩ như thế nào. Vẫn nên cẩn thận một chút thì hay hơn.
Phùng Ngộ cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Bàn Tử, lần này cô quyết định làm lớn. Tuy thay đổi này có hơi khó khăn một chút, nhưng dù sao kết quả cũng rất tươi sáng. Có tài chính của công ty Lão Tống hỗ trợ rồi, cô chơi cho thật tốt, này cũng gần như là hai tay không có tiền mà vẫn làm nên việc."
Hứa Bán Hạ vội nói: "Nếu không phải trước tết đại ca ra tay cứu giúp thì làm sao cũng không có tôi hôm nay. Anh nói không sai, khéo léo giám sát các khâu thì coi như là không cần chi tiền vẫn làm nên việc. Cho nên tôi chuẩn bị rút một phần tài chính ra, làm hạng mục bến tàu mà trước kia anh đề cập qua với tôi. Mấy ngày nay tôi chạy chuyện mua đất. Xung quanh bãi xếp tôi không phải đất nông nghiệp, biển cũng không thích hợp nuôi hải sản, chính phủ còn đang mong có người nhìn trúng. Nếu đợi đê biển xây xong rồi thì các ưu thế nơi đó đều đã lộ ra, bởi vậy nên tôi phải làm thật sớm, sau này có ai muốn giành cũng giành không được."
Phùng Ngộ biết tính tình Hứa Bán Hạ, cười hì hì: "Vâng, mảnh đất kia họ Hứa, ai dám xía vào?" Đang nói chuyện, có điện thoại gọi cho Phùng Ngộ, Phùng Ngộ ừ à mấy tiếng đặt điện thoại xuống nói với Hứa Bán Hạ: "Tiểu Hứa, đưa tôi đi sang chỗ Tiểu Lý đi, Tiểu Lý mắc bệnh, tôi không thể không đi qua xem. Cô giúp tôi hẹn Cừu tổng ra, làm gì cũng được. Để tôi còn tiện nói với vợ là bị Cừu Tất Chính lôi kéo không về nhà được."
Hứa Bán Hạ mặc dù năm ngoái còn cảm thấy che dấu Phùng Ngộ nɠɵạı ŧìиɧ thì rất có lỗi với chị Phùng, nhưng khi nước đến chân thì vẫn đi giúp Phùng Ngộ. Loại chuyện này, cô cảm thấy chỉ cần Phùng Ngộ cân bằng được hai bên thì cô cũng không cần xen vào việc của người khác làm gì."Đại ca, anh cũng không phải không biết Cừu tổng giờ mà trông thấy tôi thì ghét tôi còn không kịp, làm sao có thể cho tôi mặt mũi chịu đi với tôi được nửa ngày? Trừ khi là tôi giúp hắn vạch trần chuyện Quách Khải Đông ăn lén tiền riêng. Nhưng chuyện đó mà vỡ lở rồi không biết chỗ bọn hắn nhộn nhịp đến mức nào nào, đại ca, đến lúc đó anh cũng phải gánh chịu nguy hiểm cùng tôi đó."
Phùng Ngộ cười nói: "Tiểu Hứa, vừa khéo cho cô vãn hồi quan hệ với lão Cừu, bọn họ về sau thế nào chúng ta không cần biết. Bọn họ còn có thể thế nào nữa? Cừu tổng tìm không ra người có thể thay thế Quách Khải Đông, Quách Khải Đông cũng tìm không ra người ký sinh khác tốt hơn, bọn hắn kiểu gì chẳng phải tiếp tục giày vò nhau. Không sợ, chẳng lẽ có chuyện rồi tôi lại ném cô ra làm vật hy sinh hay sao? Cô đừng lo lắng, tôi thay cô hẹn Cừu tổng ra, để tôi nói chuyện trước, chuyện phía sau thì cô làm."
Mặc dù nghĩ đến việc hai người Cừu Quách mà làm ầm ĩ lên thì tiền của Triệu Lũy khả năng là không dễ lấy ra, suy đi nghĩ lại Triệu Lũy thì tháy tuy đã đồng ý đầu tư, nhưng ai biết được hắn thực sự đầu tư được mấy lần, huống hồ số tiền hắn có thể bỏ ra cũng không phải quá lớn, chủ yếu là dựa vào công ty hắn phối hợp bao tiêu. Phương diện tiền bạc chủ yếu vẫn phải dựa vào công ty Lão Tống công ty. Lúc này Phùng Ngộ đã nhờ thì vẫn nên giúp Phùng Ngộ trước cho thỏa đáng, hơn nữa Phùng Ngộ đã tự mình gọi điện thoại hẹn Cừu tổng ra, thế chẳng khác gì là gánh chuyện trên người mình, nếu cô lúc này cứ chối đây đẩy thì rất khó coi.
Phùng Ngộ nói chuyện với Cừu Tất Chính cực kỳ trực tiếp: "Cừu tổng à, có chuyện ngày tết đó tôi nghĩ mãi, hiện tại cảm thấy vẫn nên nói cho anh biết. Phương diện này tôi là người ngoài nghề, cho nên gọi Hứa Bàn Tử giải thích cho anh, hơn nữa tôi hôm nay vừa bay về cũng không rảnh. Hay là anh đến cửa khách sạn Tiểu Trọng Sơn chờ tôi, tôi để Bàn Tử đến giúp anh."
Chẳng cần nghĩ cũng biết, Cừu Tất Chính nhận được cuộc gọi thế này sẽ liên tưởng đến cái gì. Phùng Ngộ cúp máy liền nói: "Sớm muộn vẫn cứ phải nói cho Cừu tổng, tôi ghét nhất là loại hành vi này của Quách Khải Đông. Tôi lúc này thay Quách Khải Đông giấu diếm, về sau người khác cũng sẽ thay người dưới của tôi giấu diếm tôi. Không bằng đưa cho Cừu tổng món nợ này."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Cũng đúng, nghe nhân dân toàn cầu hay bảo giai cấp vô sản đang liên hợp lại với nahu, thế sau này giai cấp vô sản như chúng ta cũng nên hợp lại đó nha." Nhưng thâm tâm Hứa Bán Hạ còn đang nghĩ đến việc Quách Khải Đông trong tay có nắm nghiệp vụ vận chuyển hàng hóa, nhỡ đâu Quách Khải Đông biết là Hứa Bán Hạ cô thích thọc gậy bánh xe, cũng chưa chắc được hắn có thể làm ra chuyện chó cùng rứt dậu hay không, nổi điên lên chặn đường làm ăn của Đồng Kiêu Kỵ? Xem ra hôm nay làm gì cũng phải treo Phùng Ngộ lên bên miệng mới được.
Cho nên gặp được Cừu Tất Chính ở cửa khách sạn Tiểu Trọng Sơn, câu đầu tiên của Hứa Bán Hạ là: "Phùng tổng vốn là chuẩn bị tự mình đi cùng Cừu tổng một hôm, mà thực sự là bận quá không có thời gian nên đem tôi ra thế tội. Tôi thì không hiểu rõ chuyện như Phùng tổng, có gì đợi lát trở về tôi đi hỏi Phùng tổng xem sao."
Cừu Tất Chính nghi hoặc hỏi: "Tiểu Hứa, nói đại khái trước cho tôi nghe thử, để tôi có chút đầu mối."
Hứa Bán Hạ cười cười nói: "Cừu tổng, chuyện này chúng tôi không lấy được chứng cứ xác thực, chỉ kết hợp các thay đổi bất thường mà tự mình suy đoán, Phùng tổng nói, không thể lừa dối anh, thị phi đúng sai, đành phải xem Cừu tổng thấy thế nào. Cừu tổng, chỗ giáp ranh thành phố có một nhà xưởng nhỏ, thiết bị bên trong rất giống với thiết bị trong dây chuyền mới lắp đặt của Cừu tổng, nhưng so ra thì kém hơn công ty Cừu nhiều. Ông đi xem một chút, biết đâu lại thấy cái gì hay họ. Đã giữa trưa rồi, chúng ta ăn đại cái gì trên đường vậy, nếu không chỉ có nửa ngày thì xem không kịp."
Cừu Tất Chính suy nghĩ một chút, nói: "Phùng tổng sẽ không đi xem loại xưởng như thế, Tiểu Hứa, là cô nói cho Phùng tổng biết đấy à?"
Hứa Bán Hạ mỉm cười nói: "Tôi xem cũng vô dụng, nếu không phải Phùng tổng thì tôi làm thế nào cũng không nghĩ ra có chuyện như vậy." Hứa Bán Hạ mặc dù biết Cừu Tất Chính không phải người ngu, sao mà có thể dễ qua mặt ông ta, nhưng cô một mực không thừa nhận, Cừu Tất Chính cũng không thể xác định được đây là chủ ý của Hứa Bán Hạ cô, đây lại không phải vấn đề cực kỳ quan trọng gì, Cừu Tất Chính sẽ chẳng có hứng thú muốn đào sâu. Huống hồ thân phận của Phùng cao hơn một chút, Cừu Tất Chính thiếu ân tình của Phùng Ngộ có mặt mũi hơn.
Quả nhiên Cừu Tất Chính không hỏi tới nữa, ngồi trò chuyện về thị trường kinh tế với Hứa Bán Hạ câu được câu chăng, Hứa Bán Hạ lười nói chuyện cùng kiểu người không có mấy kiến giải này, đành phải giả vờ than khóc ầm ĩ, cuối cùng làm cho Cừu Tất Chính không dám hỏi nhiều, đành phải đổi thành chủ đề phong hoa tuyết nguyệt.
Hứa Bán Hạ lái rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nhà máy đã hẹn, Cừu Tất Chính lặng lẽ quan sát, quả nhiên nhân viên xưởng rất quen thuộc với Hứa Bán Hạ, mặc kệ bọn họ ở trong xưởng muốn đi đâu thì đi. Có thể thấy được sự thật là Hứa Bán Hạ hiểu rõ chuyện này, Phùng Ngộ cùng lắm chỉ là biết được từ miệng Hứa Bán Hạ, nói ra phán đoán của hắn mà thôi. Nhưng Hứa Bán Hạ đã không chịu giành công, Cừu Tất Chính cũng không đi hỏi, có Phùng Ngộ ra mặt đảm bảo, Cừu Tất Chính tin tưởng, chắc chắn sẽ không phải Hứa Bán Hạ cố tình làm ra thủ đoạn gì. Mà lại ông ta còn đang sợ Hứa Bán Hạ giành công hỏi mình vay tiền.
Hứa Bán Hạ đi vào, dẫn Cừu Tất Chính tham quan từ đuôi máy đến đầu máy, nói rõ thiết bị của hai nhà xưởng để so sánh. Điều khiến Cừu Tất Chính cảm thấy kiêu ngạo đó là, trong miệng Hứa Bán Hạ, xem ra là thiết bị nhà hắn tốt hơn rất nhiều. Lúc nhìn thấy đầu máy, cho dù ngu ngơ như Cừu Tất Chính cũng nhìn ra có chút vấn đề, "Tiểu Hứa, của bọn họ hình như nhiều hơn so với bọn tôi một công đoạn, đầu máy chỗ bọn tôi không có cái máy cắt này."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Nói chuyện chỗ này rất ồn ào, chúng ta đến văn phòng của bọn họ đi." Dẫn Cừu Tất Chính đến phòng làm việc, việc đầu tiên Hứa Bán làm là cùng mọi người hàn huyên hết nửa ngày, có thể thấy mọi người rất quen thuộc với nhau. Cuối cùng mới đối Cừu Tất Chính nói: "Cừu tổng, loại thiết bị mà anh nhìn thấy ở đầu máy đó gọi là máy mài phẳng, chắc ông cũng đã thấy vật liệu thô trong xưởng thép rồi, hình dạng lộn xộn không ra làm sao, phải qua khâu cắt mài này mới có thể đưa vào sản xuất. Chỗ các anh thiếu mất công đoạn này, lại đưa cho xưởng gia công bên ngoài làm."
Cừu Tất Chính trong lòng lờ mờ hiểu ra, có lẽ hôm nay Hứa Bán Hạ dẫn ông ta đến xem là xem cái này, nghĩ nghĩ, hỏi: "Tiểu Hứa, cái công đoạn này nếu làm chung một chỗ với nhà xưởng của mình thì có phải là tiết kiệm hơn một chút?"
Không đợi Hứa Bán Hạ nói, anh kỹ thuật viên bên cạnh đã cười: "Đó là đương nhiên, làm cùng một nơi thì bớt tốn công lắp đặt, triển khai, bớt tốn công vận chuyển mà còn giúp giảm thiểu thời gian giữa các khâu, về tiền về sức đều có lợi, theo cái nghề này thì kiểu gì máy cắt mài cũng phải đặt ở đầu máy, không trật đi đâu được."
Cừu Tất Chính trong lòng run lên, nói như vậy chẳng lẽ là Quách Khải Đông cố ý không thiết kế thiết bị cắt mài này? Ông ta lập tức gọi điện cho tiểu cô nương hay dạy máy vi tính cho mình, bảo cô lập tức tra xem bình thường chi phí gia công cắt mài nguyên liệu là bao nhiều. Để điện thoại xuống liền hỏi: "Tôi thấy khâu này có vẻ rất đơn giản, nếu như để đơn vị khác gia công thì thường tính giá bao nhiều?"
Hứa Bán Hạ không nói, cái kia công trình sư nói: "Cái này không tốn nhiều tiền, chỉ tầm vài tệ một khối, nếu đã lắp thiết bị ở ngay đầu máy thì gần như chi phí giảm thiếu đến không đáng kể. Nghề này của chúng ta lợi nhuận vốn có mỗi tí tẹo, nếu còn giao cho bên ngoài làm nữa thì ông chủ còn kiếm tiền chỗ nào nữa?"
Cừu Tất Chính nghe, chỉ cảnh giác nhìnHứa Bán Hạ, hung hăng lẩm bẩm: "Có vấn đề, có vấn đề, có vấn đề."
Hứa Bán Hạ cũng không đi nói rõ với hắn, để tránh cho Cừu Tất Chính thấy cô nhiệt tình như vậy, ngược lại hoài nghi cô có ý đồ gì. Chờ một lát, thu ngân của Cừu Tất Chính đã gọi điện thoại tới, yểu điệu báo cáo Cừu Tất Chính gia công phí là mỗi tấn năm mươi tệ. Cừu Tất Chính nghe chỉ hét được một tiếng "Cái gì", lập tức mặt mũi xanh xao tái mét, điện thoại bị ông ta ném phăng vào bệ xi măng trước mặt, tiếng vỡ truyền ra, không cần nhìn cũng biết, điện thoại đẹp đẽ đến vậy thế là hỏng rồi.
Cừu Tất Chính không để ý ghế trong phòng vừa đen vừa bẩn, ngồi địa lên rút ra một điếu thuốc buồn bực hút, một câu cũng không nói, tiếng động cơ ồn ào cũng át không nổi tiếng phun khỏi “xì xì” của ông ta. Không ngờ là lúc này chị Phùng lại gọi điện thoại tới, câu đầu tiên lại hỏi điện thoại Cừu Tất Chính tại sao không nằm trong vùng phủ sóng. Hứa Bán Hạ vội vàng đi ra ngoài cười hì hì giải thích cho chị Phùng nghe, nói Cừu Tất Chính vừa mới nổi giận đập hư cả điện thoại. Lại hỏi Phùng Ngộ, Hứa Bán Hạ tự nhiên có chuyện để ứng đối. Chị Phùng lúc này mới yên lòng cúp máy. Hứa Bán Hạ thầm nghĩ mình may mắn, nếu chị Phùng gọi điện thoại sớm hơn một phút nữa thôi thì hỏng, chị Phùng bây giờ cũng thật biết cách, gọi cho Cừu Tất Chính trước, Cừu Tất Chính vốn không được thông báo thì chắc chắn sẽ lộ tẩy. Trong lòng cảm thấy Phùng Ngộ làm như vậy cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Hứa Bán Hạ đi dạo khắp nơi, chào hỏi một lượt với mấy người quen biết, đoán chừng đại khái là Cừu Tất Chính đã hút xong một điếu thuốc rồi mới quay về nói với ông ta: "Cừu tổng, chúng nên về được rồi, tôi dẫn ông đi xem công trường gia công công đoạn cắt mài cho nhà máy của ông."
Cừu tổng trợn mắt mấp máy môi, từ cuống họng ùng ục phát ra hai chữ "Được rồi", thế mà đến thời điểm ra về cũng không quên chào hỏi, cấp bậc lễ nghĩa một chút cũng không thiếu. Nhưng Hứa Bán Hạ cảm thấy chiêu hình thức này của ông ta không có ý nghĩa gì, không có tính thực tế.
Tết vùa qua, đồng ruộng đã bắt đầu có chút không khí mùa xuân, cỏ xanh lún phún mọc khắp nơi, thi thoảng có một hai con chim sẻ bay qua, đã không còn tiêu điều như năm ngoái nữa. Nhưng trong xe lại âm trầm ngập tràn sát khí, Cừu Tất Chính sau khi lên xe ngồi buồn bực hơn nửa ngày, mới hỏi một câu: "Tiểu Hứa, cô phát hiện ra lúc nào?"
Hứa Bán Hạ chỉ đem vấn đề giao cho Phùng Ngộ: "Cừu tổng, tôi nhìn thấy không tính, người phát hiện ra vấn đề là Phùng tổng. Về phần thấy được bao lâu, tôi nghĩ ông cũng không cần tra, nếu Quách tổng cố ý thu xếp, vậy ông nghĩ thử xem hắn ta làm kiểu này đã được bao lâu rồi? Mà đây là chúng tôi mới phát hiện gần đây, cộng thêm lần trước ông kiểm tra phát hiện ra vấn đề, thật không biết Quách tổng tại chỗ anh còn làm thêm bao nhiêu chuyện nữa."
Cừu Tất Chính im lặng nghe, hai mắt đăm đăm nhìn về phía trước, hồi lâu mới nói: "Tiểu Hứa, cô giúp đỡ tôi đi, có thể đến công ty của tôi nhìn kỹ một chút, xem còn có thiết bị gì cho Quách Khải Đông động tay động chân không? Cô tìm ra cái gì khả nghi thì cứ âm thầm nói với tôi, tôi lại nghĩ cách."
Hứa Bán Hạ lấy làm kinh hãi, Cừu Tất Chính làm sao lại đưa ra cái loại chủ ý này? Công ty này là của hắn, cũng không phải của Quách Khải Đông, thế nào mà không thể giơ đuốc cầm gậy điều tra, ngược lại muốn người ngoài như cô len lén đi thăm dò? Chẳng lẽ Cừu Tất Chính có nhược điểm gì bị Quách Khải Đông nắm giữ? Không phải là không có khả năng, Quách Khải Đông người này tính tình tiểu nhân, chuyện gì cũng làm ra được, trừ phi Cừu Tất Chính không thèm đếm xỉa, Quách Khải Đông mới có thể sợ hắn một chút. "Cừu tổng, công ty của ông tôi đã sớm nhìn qua một lần, trừ vấn đề hôm nay tôi nói cho ông, cái khác dựa vào bản lĩnh mèo cào của tôi cũng nhìn không ra vấn đề gì, không bằng ông đi tìm người trong nghề nhìn xem. Người như Phùng tổng vừa nhìn đã thấy chuyện rồi."
Cừu Tất Chính chỉ thở dài, hung hăng nói mình hết lòng quan tâm giúp đỡ Quách Khải Đông như thế nào, Quách Khải Đông làm sao có thể vong ân phụ nghĩa như thế. Lại không nói ra biện pháp nào có thể sử dụng, thậm chí nổi giận cũng chỉ có thể đập điện thoại di động của mình, không làm ra được chuyện gì lớn. Hứa Bán Hạ trong lòng rất băn khoăn, người nay sao không có máu gì cả, cả một câu mắng cũng mắng không nên lời. Ban đầu mấy lời của Cừu Tất Chính còn có thể dùng để ăn dưa, nhưng nghe nhiều liền chán, cũng chỉ có mấy câu của đợt trước đợt này lại đem ra nói lại lần nữa, ai cũng xem ông ta như Trường Lâm tẩu rồi.
Xe chạy nhanh đến công trường của Quách Khải Đông, Hứa Bán Hạ đột nhiên nhận một cuộc gọi từ mèo hoang Cao Tân Di gọi tới, "Bàn Tử, không tốt rồi, Tiểu Trần bị ngất. Em làm sao bây giờ?"
Hứa Bán Hạ nghe xong, chỉ cảm thấy tóc mình đều dựng đứng lên: "Mèo hoang, đừng lo lắng, em lập tức lái xe mang Tiểu Trần đi bệnh viện số Hai, tôi gọi bạn tôi ra đón, tôi cũng tới ngay đây." Lập tức liền gọi điện thoại cho Lão Tô, bảo hắn mấy phút sau tới cửa tiếp chiếc xe Satana biển số XX gì đó, sau đó lại gọi điện thoại cho Chu Thiến, bảo cô ấy đi bệnh viện xem tình hình. Gọi xong mấy cuộc, công trường của Quách Khải Đông đã hiện ra phía trước, Hứa Bán Hạ ngừng xe ven đường, nói với Cừu Tất Chính: "Cừu tổng, ở chỗ này đây. Thằng em tôi là Tiểu Trần vừa ngất xỉu, tôi phải chạy tới xem, không cùng anh được. Anh tự mình xem hay là để tôi đến bệnh viện xong quay lại đưa anh đi xem?"
Cái người Cừu Tất Chính này thích làm lão đại, phát sinh ra chuyện như này cũng rất trượng nghĩa, lập tức liền khẳng khái mà nói: "Chỗ này vắng vẻ, không bắt được xe, cô cứ lái xe của tôi đến bệnh viện đi. Chỗ này để tôi ghi lại địa chỉ, về sau tự tôi sẽ tới nhìn."
Hứa Bán Hạ gần như không đợi Cừu Tất Chính nói hết câu, lập tức khởi động xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện. Trong lòng luôn luôn mơ hồ cảm thấy, Tiểu Trần trước kia liên tục phát sốt, lúc này đột nhiên lại ngất ở bãi xếp, có lẽ không phải chuyện nhỏ, người ta cũng không phải phụ nữ có thao. Lúc này bất kể thế nào cũng phải tra ra được căn nguyên.
____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子