Không Được Vãng Sinh

Chương 17: Lão Tô xuống bếp

Sau bữa ăn, đương nhiên là không có hứng thú làm tăng hai, cũng may căn cứ vào cuộc điện thoại vừa rồi, Triệu Lũy hẳn không phải là đi gặp mặt bạn gái, mà là đi gặp Quách Khải Đông. Hứa Bán Hạ trong lòng hơi hơi cảm thấy an ủi: Hắn hôm qua vừa trở về không gặp bạn gái, hôm nay cũng gặp bạn gái, có thể thấy được vị trí của người bạn gái này cũng không quan trọng gì.

Nhưng chính Hứa Bán Hạ cũng biết, trừ phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không thì dựa theo tình hình hôm nay, khả năng cao là Triệu Lũy sẽ không thể nào nảy sinh ý tứ với cô. Chỉ vì cô không phải mỹ nữ? Hứa Bán Hạ nhìn thoáng qua tấm gương bên cạnh, thân thể có hơi nở nang một chút, thế nhưng gương mặt này thật sự nhìn không thuận mắt tí nào? Rõ ràng hắn trò chuyện với Hứa Bán Hạ tâm đầu ý hợp lắm cơ mà? Thật không biết đàn ông thích là cái gì, người bạn trai trước kia của cô cũng thế, khi đó cô không mập chút nào, mi thanh mục tú [*], ngôn ngữ khôi hài mạnh mẽ, nhưng hắn nhất định cứ phải thích một con nhóc cái gì cũng không hiểu mới chịu. Chẳng lẽ bản tính bên trong của đàn ông luôn thích con gái yếu đuối hơn so với hắn, ngốc ngếch hơn so với hắn , để hắn thuận tiện có cơ hội làm nam tử hán đại trượng phu?

[*] Mi thanh mục tú: lông mày nhỏ dài, ánh mắt sáng ngời, ý chỉ dung mạo đẹp đẽ.

Thế nhưng cái người ngốc ngếch ngơ ngác như Lão Tô không phải hình như thích Hứa Bán Hạ cô đây hay sao? Hứa Bán Hạ rất không cam tâm, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, đến tột cùng là do cô không có mị lực hay là người ta có mắt không tròng, không thấy được cái tốt đẹp của cô đây. Không ngờ gọi điện thoại tới hỏi, Lão Tô thế mà đang trực ca đêm, điện thoại hắn cũng trong văn phòng cho người khác nhận.

Lão Tô bệnh viện ở trong trung tâm thành phố, mặc dù đã cải tạo đổi mới hoàn toàn nhưng lúc dừng xe vẫn không thuận tiện, Hứa Bán Hạ không muốn muộn như vậy mà còn đỗ xe dưới đường, kìm nén một bụng tức giận chen vào giữa hai chiếc xe. Đến lúc xuống xe lại còn phiền phức hơn nữa, nín thở ưỡn ngực giơ hai tay lên trời mới lách được bụng béo ra.

Hứa Bán Hạ khó lắm mới tới bệnh viện, đến cả việc lần trước mình tới bệnh viện làm gì cũng không nhớ rõ. Hứa Bán Hạ đi theo chỉ dẫn của cô y tá lúc nãy, nhưng lại không muốn chen chúc thang máy với bệnh nhân nên đành phải cắn răng leo cầu thang bộ, đến khi sắp tuyệt vọng mới tìm được văn phòng của Lão Tô. Không ngờ Lão Tô đã làm tới chức phó chủ nhiệm rồi mà vẫn phải ngồi chung phòng với người khác, trông rất chật chội. Đáng nói là trong phòng cũng không có mấy chỗ trống để đứng. Kỳ lạ hơn nữa là trong phòng không có người nào.

Đứng ở cửa, Hứa Bán Hạ mệt mỏi đánh giá, phân vân không biết cái bàn bừa bộn là của Lão Tô, hay là cái bàn sạch sẽ kia mới đúng. Theo quan sát bộ dạng của Lão Tô khi đi chạy bộ, Lão Tô hẳn là người tương đối gọn gàng chỉnh tề, mặc dù quần áo có chút cũ nhưng cũng không sao. Đang suy nghĩ, đằng sau có giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Cô đang tìm ai vậy?” Chỉ có bác sĩ y tá trong bệnh viện mới ăn nói uy nghiêm như vậy. Hứa Bán Hạ quay lại nhìn, quả nhiên là một em gái hộ sĩ trẻ tuổi mặc đồng phục màu hồng, mắt sáng long lanh, gương mặt nhỏ nhắn hình hạt dưa, tràn ngập cảm giác thiếu nữ. Hứa Bán Hạ cười: “Tôi tìm bác sĩ Tô. Ban nãy gọi điện thoại đến có người nói anh ấy hôm nay trực ca đêm.”

Cô y tá cảnh giác nhìn lại, sau có lẽ thấy gương mặt mập mạp này trông rất phúc hậu, liền nói: “Cũng đừng đứng đây, bác sĩ Tô đang phẫu thuật ở phòng mổ sáng đèn dưới tầng 4. Hôm nay anh ấy không có ca trực, xong việc rồi sẽ về nhà luôn đấy, nhiều khi anh ấy không quay lại văn phòng đâu. Hứa Bán Hạ cười chân thành cảm ơn, vốn là đang muốn quay về, nhưng dù sao tới cũng đã tới, xuống đến tấng 4 thì rẽ qua một chút cũng được. Xem ra là Lão Tô rất lợi hại, lại còn được phẫu thuật nữa. Mà trông cô y tá trẻ này rất biết rõ thói quen sở thích của Lão Tô, cũng không biết hắn ta thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp tinh tế vậy thì sẽ cảm giác thế nào.

Dựa vào địa chỉ mà người y tá lúc nãy nói mà tìm tới tầng bốn, phòng phẫu thuật vẫn đang đóng kín cửa, bên ngoài một vòng người thần sắc u buồn lo lắng nhìn chằm chằm vào phòng mổ, xem ra là bạn bè thân thích của người nằm trong kia. Thế thì người kia cũng coi như là thành công, nằm lên bàn mổ mà vẫn còn nhiều người như vậy ở bên ngoài chờ lấy tin tức tốt của hắn. Hứa Bán Hạ rất hiếu kì muốn biết, Lão Tô lúc đi ra mặc áo khoác trắng mang theo khẩu trang sẽ trông như thế nào, có còn dễ bị bắt nạt như buổi sáng nữa không. Quanh quẩn mãi không có việc gì, Hứa Bán Hạ mới tìm tạm một chỗ ngồi xuống. Bệnh viện được bố trí được rất ấm áp, nhưng ánh đèn trắng bệch đã đem không khí ngọt ngào êm ái phá tan không còn một mẩu. Hành lang thông gió, Hứa Bán Hạ ngồi thấy hơi lạnh.

Vừa mới ngồi xuống, Lão Tô giống như biết có Hứa Bán Hạ đang chờ ở bên ngoài, kết thúc giải phẫu. Theo bệnh nhân bị đẩy ra, Lão Tô chờ một lúc cũng xuất hiện tại cửa ra vào. Người nhà bệnh nhân ở lại chờ bác sĩ lập tức chắn đường Lão Tô hỏi han nọ kia, Lão Tô đứng giữa đám người nhưng Hứa Bán Hạ vẫn trông thấy được nửa cái đầu, dáng vẻ rất xuất chúng, nhưng đáng tiếc như thế lại càng làm nổi bật gương mặt bị-nhíu-lại-một-chỗ kia. Nhưng nhìn lâu rồi cũng không thấy xấu. Trong hoàn cảnh lạnh lẽo nhường này mà có thể thấy một gương mặt quen thuộc, thật sự làm Hứa Bán Hạ thấy yên tâm.

Lão Tô đúng là tốt bụng, người khác bám quanh hắn hỏi đủ thứ như vậy, hắn kiên nhẫn trả lời hết từng câu một, còn tiện thể an ủi thân nhân vài câu. Nhưng Hứa Bán Hạ nhìn ra được, mặt mũi Lão Tô tràn đầy mệt mỏi, còn có hai lọn tóc xổ ra trước trán. Hứa Bán Hạ không đi qua, chỉ đứng nhìn xa xa, chờ thân nhân bệnh nhân rối rít cảm ơn rời đi mới đứng dậy kêu một tiếng "Lão Tô" làm cho Lão Tô đang ngáp giật nảy mình, kinh ngạc nhìn xem Hứa Bán Hạ, nói: "Cô làm sao lại đến đây? Đưa bạn của cô tới à?"

Hứa Bán Hạ không trả lời hắn, chỉ là cười nói: "Lúc đầu nhìn từ xa nhìn anh anh dũng lắm đây, thế mà nhìn gần lại hóa thành Lão Tô dễ bị bắt nạt thường ngày rồi. Tôi ngồi đây nghe thấy người nhà bệnh nhân có vấn đề một chút là lại hỏi, thế mà anh vẫn rất chịu khó trả lời từng câu hỏi của bọn họ, đổi lại người khác, chỉ sợ không được kiên nhẫn như anh mà thôi."

Lão Tô không ngờ sẽ gặp Hứa Bán Hạ trong bệnh viện nên rất vui vẻ, mặc dù cô vẫn chưa giải thích lý do đến đây, nhưng cái này còn phải nói sao? Đương nhiên là đến xem hắn làm việc rồi. Bị Hứa Bán Hạ trêu chọc, Lão Tô đành phải bận bịu giải thích: "Ai nói tôi luôn luôn bị người ta bắt nạt chứ, hôm nay bọn họ muốn sắp xếp cho tôi hai ngày ca đêm, liền bị tôi nói không được. Bệnh nhân thì khác, bác sĩ nói 1 câu bằng người khác nói 100 câu, tôi an ủi bọn họ chút thì có gì"

Hứa Bán Hạ cảm thấy đây cũng là đạo lý. Lúc này có mấy y tá vừa đi vừa về đi qua, đều tò mò nhìn xem Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ ngại phiền hà, liền nói với Lão Tô: "Anh không sao chứ? Nhìn anh mệt mỏi lắm, còn chưa thay đồng phục làm việc nữa?"

Lão Tô trong lòng cảm thấy rất ấm áp, nhìn Hứa Bán Hạ mà cười ngây ngô, cô đây là tới đón hắn? Nhưng Lão Tô nghĩ nửa ngày, thế mà hỏi một câu: "Buổi sáng thịt khô ăn có ngon không?"

Hứa Bán Hạ có chút áy náy mà nói: "Còn chưa được ăn. Bảo mẫu nhà tôi nói chưa thấy loại lạp xưởng này bao giờ, muốn tôi gọi hỏi anh phải nấu thế nào, lại nghĩ buổi sáng vừa chạy vừa nói cũng vô ích, định lúc nào đó mời anh qua nhà làm mẫu cho bảo mẫu xem luôn. Đồ tốt thì không nên lãng phí." Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới văn phòng ở lầu trên.

Lão Tô chỉ cảm thấy từng đợt sóng hạnh phúc đang ập vào người hắn, Hứa Bán Hạ vậy mà mời hắn tới nhà cô? Nhất thời chưa biết trả lời như này, nhưng hắn không biết là, Hứa Bán Hạ đối với mấy hành động uốn éo nũng nịu của mấy cô gái cực kì khinh thường, mời anh em về nhà chơi cũng chẳng là việc gì to tát. Cũng may bên trong có y tá vừa ngáp vừa nói: "Tô bác sĩ, chúng tôi có thể về nhà được không? Mọi người đứng hơn tám tiếng rồi, xương cốt cả người đều cứng hết rồi."

Quả nhiên, Hứa Bán Hạ thấy bên trong có mấy cô y tá xiêu xiêu vẹo vẹo, đếm được 4 người, đều là mấy cô gái trẻ trung xinh xắn, thế nhưng mỗi người ngồi không ra dáng ngồi đứng không ra dáng đứng, trông rất mỏi mệt. Chờ Lão Tô nói "Có thể trở về nhà" xong, Hứa Bán Hạ nhịn không được nói: "Giờ này làm gì có xe buýt mà đi? Nếu không chê, mọi người chịu khó chen chúc trong xe một chút, tôi chở mọi người về, Lão Tô anh cùng đi đi?" Không biết tại sao, Hứa Bán Hạ hôm nay đặc biệt không muốn về nhà, sợ ngồi xuống liền nhớ lại cuộc đối thoại lúc ăn cơm. Hôm nay chạy tới chỗ Lão Tô là để tìm chút cảm giác cân bằng.

Đám con gái đều cùng kêu lên reo hò, Lão Tô thì là mừng rỡ nhìn Hứa Bán Hạ, trong lòng hiện lên vô số lý do giải thích vì sao Hứa Bán Hạ vì cái gì hôm nay lại đến, lại còn chịu khó đưa mấy cô y tá này về. Đại khái là những y tá kia lúc thay đồ thì có bàn luận một chút, lên xe liền có người hỏi: "Tô bác sĩ, chị này là bạn gái của anh à?" Hứa Bán Hạ chết đứng không trả lời, mà không ngờ là tới người đàng hoàng như Lão Tô lại có lúc ăn nói ngả ngớn như vậy, hắn nói bóng gió: "Nhìn là được rồi, hỏi mấy cái này làm gì." Lập tức phía sau phát ra mấy tiếng cười hi ha. Hứa Bán Hạ dở khóc dở cười nói: "Lão Tô, không cho anh lừa dối đồng nghiệp. Nếu không sau này anh không tìm được vợ, tôi với Phiêu Nhiễm không chịu trách nhiệm được đâu đó. Mọi người có đói bụng không? Có muốn đi ăn khuya không?" Phía sau có người đáp lời: "Tôi vừa muốn về nhà ngủ, vừa muốn đi ăn khuya, phải làm sao đây?" Lão Tô nói: "Tốt nhất vẫn là về nhà ngủ đi, ngày mai chúng ta còn có tiểu phẫu, giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn.”

Hứa Bán Hạ không hề biết làm bác sĩ thế lại cực khổ như thế, nhịn không được nói: "Cái đó tính sau đi. Lão Tô, anh mỗi ngày đi làm đều vất vả như vậy mà sáng nào cũng đi tập thể dục sao? Không sợ mệt chế.t ư?" Thuận tiện nửa nghiêng đầu đối phía sau các y tá nói: "Chào mấy cưng, chị bạn tập thể dục thể thao với Lão Tô, mỗi sáng sớm đều dẫn Phiêu Nhiễm đi chạy bộ, kiểu gì cũng gặp được Lão Tô. Chị nhìn kiểu gì cũng không giống bác sĩ, hôm nay tới xem thì đúng là bác sĩ thật, mà xem ra còn là bác sĩ rất xịn. Lão Tô, thật xin lỗi, trước kia rất khi dễ anh, về sau không dám."

Ai cũng nghe ra được Hứa Bán Hạ xin lỗi chỉ là làm bộ làm tịch, nhưng tất cả mọi người rất Bát Quái nghĩ, sự thật chẳng lẽ đơn giản như Hứa Bán Hạ nói vậy sao? Nhưng rồi nghĩ lại hình như thấy Lão Tô cũng không đến mức đó? Đáng giá một cái người giàu có lái xe theo đuổi, còn chủ động đưa mấy người các cô về nhà? Bác sĩ Tô đúng là rất xịn, nhưng tướng mạo kia người khác nhìn không dám lấy lòng, người ta vừa giàu vừa trẻ lại không xấu, trừ hơi béo một chút, dường như không có lý do gì để theo đuổi bác sĩ Tô, lúc này tất cả mọi người không nói, nhưng trong lòng đều kìm nén đến ngứa ngáy, ngày thứ hai sau khi đi làm liền thảo luận đến khí thế ngất trời.

Lão Tô tuy rất muốn nói "Cô không bắt nạt tôi", lại cảm thấy không phải sự thật, muốn nói "Tôi rất thích bị cô bắt nạt", lại cảm thấy ngay trước mặt đồng nghiệp mà lại nói mấy lời như vậy nghe rất buồn nôn, nói chung là khi nói chuyện với Hứa Bán Hạ thì cho dù hắn có lý lẽ cũng thành không có lý lẽ. Cũng được, không nói thì không nói.

Đưa cô y tá cuối cùng về nhà, Hứa Bán Hạ mới nói: "Lão Tô, hôm nay tôi hơi chán nản. Muốn vừa ăn khuya vừa uống bia, anh muốn uống cùng không?"

Lão Tô kinh ngạc nhìn Hứa Bán Hạ, tại sao từ đầu đến giờ hắn lại không nhận ra là cô có tâm sự? Nhìn cô một mặt cười ha hả, còn chủ động đưa đồng nghiệp của hắn về nhà, Lão Tô còn tưởng rằng Hứa Bán Hạ là ăn được chỗ hời nào nên vui vẻ."Bàn Tử, ăn khuya ở ngoài không sạch sẽ, không bằng qua chỗ tôi, tôi xào vài món thức ăn."

Hứa Bán Hạ cũng không từ chối, chỉ nói "Được", sau đó liền im lặng lái xe. Lúc này, Lão Tô mới cảm giác ra Hứa Bán Hạ thật sự có tâm sự, hiếm khi tháy được cô nghiêm túc như vậy. Lúc đến dưới lầu nhà Lão Tô, Hứa Bán Hạ lại hơi do dự: "Lão Tô, cả một ngày làm giải phẫu, chắc anh cũng mệt rồi đúng không?"

Lão Tô vội nói: "Hơi mệt một chút, không sao đâu. Lên đây đi, lầu một là kí túc xá của bệnh viện chúng tôi."

Hứa Bán Hạ đi theo vào xem xét, là một căn phòng cũ nho nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách, cũng may đồ vật của Lão Tô không nhiều nên cũng không cảm thấy quá chật chội. Quả nhiên không ngoài suy đoán của Hứa Bán Hạ, Lão Tô dọn dẹp rất sạch sẽ."Lão Tô, bây giờ không phải mấy đơn vị sẽ không phân phòng nữa sao? Đơn vị chỗ các anh tại sao vẫn còn cấp chỗ ở?"

Lão Tô lật qua lật lại trên bếp lò để kiếm đồ, thấy cô hỏi thì vội nói: "Đây là đãi ngộ của bọn họ lúc nhận tôi vào làm, lúc đầu nói là căn hai phòng ngủ, về sau lại cho tôi một căn một phòng ngủ một phòng khách. Dù sao tôi ở cũng có một mình, như vậy là đủ rồi."

Hứa Bán Hạ gật đầu, người này thật sự rất dễ vừa lòng, nhưng mà trên phương diện học thuật chắc không còn dễ vừa lòng như vậy nữa, nếu không làm sao bẹnh viện có thể đưa một bộ phòng sinh viên mới tốt nghiệp như hắn.."Vậy cha mẹ anh tới ăn tết làm sao mà ở? Đúng rồi, còn có em trai của anh nữa. Chẳng lẽ mùa đông lại đi nằm ngủ trên đất?"

Lão Tô nói: "Cái này không khó, trải trên đất mấy tấm xốp dày, vừa cách nhiệt lại vừa co dãn tốt."

Hứa Bán Hạ trong lòng còn có rất nhiều nghi vấn, chăn mền đâu? Đệm giường đâu? Ga giường đâu? Thậm chí còn không thấy tủ lạnh? Lúc này Hứa Bán Hạ nhận ra thời gian qua cuộc sống của Lão Tô rất chật vật. Không biết thu nhập của một bác sĩ là bao nhiêu, người không chịu nhận phong bì của người nhà bệnh nhân chắc chắn không cao, trừ đi tiền sinh hoạt, lại thêm tiền sinh hoạt của em trai, hơn một năm qua chắc cũng không dễ dàng gì. Lão Tô đang xào rau ở trong bếp, Hứa Bán Hạ mở hết tất cả đèn lên tay chấp sau lưng đi đến ban công quan sát, Lão Tô ở trong bếp thấy vậy thì run sợ, sợ Hứa Bán Hạ sẽ chế nhạo hắn. Biết Hứa Bàn Tử giàu, không biết cô nghĩ sao về chỗ ở đơn sơ này của hắn , huống chi hôm nay tâm tình cô dường như không tốt, không biết liệu cô có nói ra mấy điều không hay hay không. Lão Tô trong lòng cực kì thấp thỏm.

Hứa Bán Hạ lại nhìn vào phòng bếp, phòng bếp có một cái máy hút khói kiểu cũ, có thể là gia đình trước vẫn chưa dỡ xuống, có lẽ vì cũ quá mà hoạt động không tốt lắm, Hứa Bán Hạ vừa vào cửa khói hun cho cay cả mắt. “Lão Tô, phòng bếp nhà anh rất lớn, làm một cái bàn có thể tháo dỡ là có thể ăn cơm ở đây luôn, phòng khách cũng được bố trí tốt hơn. Lão Tô, cái máy hút khói kia làm việc không hiệu quả lắm, không bằng tắt nó đi, chúng ta nói chuyện nghe cho rõ ràng một chút."

Lão Tô bận bịu tuân mệnh tắt máy hút khói: "Phòng bếp này nếu để thêm máy giặt với tủ lạnh thì cũng không còn rộng nữa."

Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy thế, nếu làm thêm một kệ tủ bát thì có còn khác gì phòng bếp nhà cô?."Lão Tô, ngươi trời lạnh như vậy, lẽ nào mỗi ngày anh đều tắm nước lạnh, tôi nhìn xung quanh đều không thấy máy nước nóng."

Lão Tô nói: "Ừ, lúc đi học ở Bắc Kinh đã quen rồi."

Hứa Bán Hạ nói: “Làm sao mà giống được, trong phòng ở Bắc Kinh vẫn có hơi ấm. Chỗ này lạnh đến nỗi tay chân đều run hết, tắm nước lạnh làm sao mà chịu được. Nếu như tập xong liền tắm nước lạnh còn rất dễ bị viêm khớp nữa. À, không, tôi làm sao dám múa rìu qua mắt thợ chứ."

Lão Tô dọn ra hai cái đĩa, cười nói: "Tôi không sợ. Bàn Tử, cô nhìn hai món như vậy có đủ ăn không?"*

Hứa Bán Hạ xem xét, một đĩa là thịt khô xào dưa chua, một bàn có vẻ là cá khô xào đậu phộng (lạc), mùi thơm nức mũi. Nhịn không được rút đôi đũa trong tay Lão Tô ăn một miếng thịt, vừa cay vừa thơm hương, thật là không chê vào đâu được. "Thế là hết, Lão Tô, sự nghiệp giảm béo vĩ đại của tôi đã bị hủy trong tay anh rồi." Mà nói gì thì nói, không đợi Lão Tô đặt đĩa xuống đã đã gắp lấy một hạt đậu phộng. Ừm, xốp giòn ngon miệng, tuyệt phẩm."Lão Tô, có thể thấy người làm chuyện gì cũng phải thông minh nhanh nhẹn, cho dù là xào rau cũng thế, người có đầu óc, không chỉ là xào rau, đến cả dao phẫu thuật cầm cũng tốt."

Hứa Bán Hạ chỉ cần chịu ăn ngon nói ngọt thì không có ai là không say dưới thuốc mê của cô, mà Lão Tô vốn là thích Hứa Bán Hạ, lúc này bị Hứa Bán Hạ rót mật vào tai đến mức hồn bay phách lạc. Nhưng vẫn biết lấy một ly nước nóng đưa cho Hứa Bán Hạ: "Bàn Tử, tôi chỗ này không có máy sưởi, cô cầm cái ủ tay cho ấm. Nếu không lát nữa uống bia xong sẽ rất lạnh."

Hứa Bán Hạ sững sờ nhìn Lão Tô nói không nên lời. Từ nhỏ đến lớn, chỉ trừ người bà đã mất sớm, trong trí nhớ Hứa Bán Hạ dường như không có người nào khác quan tâm tới cô như thế. Sau khi bà qua đời, cô còn đang trong thời kỳ thân thể phát triển, khoan nói tới dinh dưỡng có đầy đủ hay không, đến cả quần áo ngắn cũng không ai quan tâm, ngày rét cũng như ngày thường, tay dài chân dài bị lộ ở bên ngoài, đến cả da trên cánh tay cũng bị nứt. Cho tới tận lúc giúp cậu ruột buôn bán, trong tay mình có mấy đồng tiền, lại thêm mấy món hàng thanh lý kho, Hứa Bán Hạ lên cấp ba mới bắt đầu được ăn mặc đàng hoàng. Nhưng đó cũng là mình quan tâm chính mình chứ cũng chẳng có ai thương lấy mình. Kiểu quan tâm như cẩu Lão Tô này, Hứa Bán Hạ dù cố nhớ lại cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tiểu Trần và A Kỵ mặc dù là huynh đệ vào sinh ra tử, thế nhưng mọi người lại đều xem nhau như đàn ông, quan tâm đối phương đương nhiên là có, nhưng không biểu hiện ở những chi tiết đó. Hứa Bán Hạ hiện tại cảm giác giống như mình đang được Lão Tô yêu thương, yêu thương ấm áp.

Hứa Bán Hạ mặc dù không nói chuyện, nhưng tay cũng không nhàn rỗi, đặt hai chiếc đũa trúc vào dưới nắp chai bia, khum khum ngón tay lại làm điểm tựa, nhẹ nhàng gảy một chút nắp chai đã bật ra ra. Lão Tô đứng bên cạnh nhìn mà giật mình, "Bàn Tử, cái tuyệt chiêu này cô học được ở đâu thế?"

Hứa Bán Hạ lúc này giống như tỉnh lại từ trong mơ, ngơ ngác nói: "Cái này từ hồi mười bảy tuổi bắt đầu đi làm ăn học được."

Lão Tô không hiểu hỏi: "Không phải cô nói còn học đại học sao?"

Hứa Bán Hạ cười hì hì đáp: "Tôi phải kiếm tiền sinh hoạt nữa chữ. Nếu sống không được thì còn học hành cái khỉ gì nữa?"

Lão Tô thấy cô nói tục cũng không thấy phản cảm, chỉ cười nói: "Cô đừng có mà lừa gạt tôi, cô còn nói là cha cô lấy dao phẫu thuật dọa bắt cô học đại học, cho dù như thế nào đi nữa thì cha cô hẳn cũng không đến nỗi không đủ năng lực chu cấp cho cô."

Hứa Bán Hạ da mặt dày, đương nhiên sẽ không bởi vì hành động ân cần của Lão Tô mà xấu hổ, chỉ liếc xéo hắn nói: "Trí nhớ anh tốt như vậy làm gì? Có cha làm sao mà lại đồng nghĩa với có người chu cấp? Lão Tô anh căn bản là sẽ không tưởng tượng đợi thời bé của tôi như thế nào. Quá khứ đó, hừ, nói ra chỉ sợ về sau anh thấy tôi liền tránh." Hứa Bán Hạ cẩn thận quan sát biểu cảm của Lão Tô, muốn nhìn ra gì đó trong ánh mắt của hắn.

Lão Tô cười nói: "Bàn Tử, cô đừng dọa tôi, cô một đứa con gái có thể làm ra chuyện gì ghê gớm chứ? Cô mặc dù phóng khoáng lại có chí khí nam nhi, nhưng cuối cùng cũng là một cô gái mập mạp đáng yêu, làm thế nào cũng không thể chạy đi đánh nhau với con trai được."

Hứa Bán Hạ kinh ngạc phải mở to hai mắt nhìn: "Lão Tô, tôi mà là cô gái mập mạp đáng yêu? Anh không lầm chứ? Tôi còn trêu cợt anh suốt ngày đây. Mấy y tá mặt trái xoan mắt to tròn trong bệnh viện anh kia mới gọi là đáng yêu kìa."

Mặt mo đen của Lão Tô thế mà đỏ bừng, đấu tranh tư tưởng một hồi mới nói: "Dù sao thì tôi vẫn cứ cảm thấy cô đáng yêu, mỗi sáng đi chạy bộ cùng cô là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi."

Hứa Bán Hạ tiếp tục trợn tròn mắt không có cách nào khôi phục lại như bình thường: "Lão Tô, anh chẳng lẽ là người tình trong mắt hóa Tây Thi sao, từ cổ chí kim anh là người đầu tiên nói tôi đáng yêu. Để tôi nói cho anh nghe một vài thứ để anh khỏi nhìn lầm vậy." Triệu Lũy căn bản không thèm xem Hứa Bán Hạ là phụ nữ chứ đừng nói là phát triển quan hệ yêu đường, Hứa Bán Hạ vì thế rất tức giận. Nhưng nghe Lão Tô nói cô đáng yêu, Hứa Bán Hạ lại cảm thấy không chân thực, dự định muốn tìm kiếm cảm giác cân bằng từ chỗ Lão Tô hoàn toàn biến mất. Mặc dù lời Lão Tô nói chính là đáp án mà Hứa Bán Hạ muốn, thế nhưng khi nghe thì lại thấy rất mất tự nhiên, lại càng làm cô cảm thấy suu nghĩ của Triệu Lũy là chính xác, loại như Hứa Bán Hạ đây, trước kia không muốn người ta đối đãi như phụ nữ, bây giờ muốn người ta xem cô là phụ nữ, đúng thật là miễn cưỡng người ta.

Không đợi Lão Tô nói chuyện, Hứa Bán Hạ liền đứng lên nói: "Lão Tô, anh chuẩn bị đi, tôi vặn tay anh thử cho anh xem." Lão Tô còn không cho là Bán Hạ nghiêm túc, một cô gái như vậy, cho dù là mập một chút, sức lớn một chút thì nói thế nào cũng không phải đối thủ của đàn ông. Huống chi hắn còn là người thường xuyên rèn luyện. Cho nên lúc Hứa Bán Hạ nghiêng người qua, Lão Tô cười hì hì làm bộ giống như đang đùa giỡn mà đẩy tay ra ngoài. Không ngờ là lòng bàn tay đột nhiên tê rần, còn không rõ là xảy ra chuyện gì, tay bị giữ cứng không thể động đậy, ngoan ngoãn mặc cho Hứa Bán Hạ quặt ngược về phía sau, toàn bộ cánh tay từ trên xuống dưới ê ẩm, thậm chí không thể vận động cơ bắp. Lão Tô cả kinh nói: "Chiêu khóa siết?"

Hứa Bán Hạ cười buông tay hắn ra, nói: "Cái gì mà khóa với chả siết, tôi cũng không phải võ lâm cao thủ. Đây là là chiến thuật đơn giản nhất, điểm huyệt ở hổ khẩu thì chiêu gì cũng không thi triển được, cái này cảnh sát nào cũng biết. Thế nào, lần này tin chưa? Sự thật thắng hùng biện."

Lão Tô vẫy vẫy tay, lòng bàn tay bị Hứa Bán Hạ bóp rất mạnh, lúc này còn có chút đau nhức, trong lòng hậm hực, không ngờ một người trưởng thành như hắn khi đánh nhau lại đánh không lại phụ nữ. Thế nhưng lại nghĩ một chút, chẳng lẽ Hứa Bán Hạ thật sự là có chuyện như vậy? Vậy không phải là Bàn Tử từ nhỏ đã phải chịu không ít khổ cực sao? Hắn thay Hứa Bán Hạ rót rượu, thành tâm thành ý mà nói: "Bàn Tử, tôi từ nhỏ chỉ biết đi học cho giỏi, trừ lúc tan học cùng bạn bè đi đá bóng thì gần như chỉ di chuyển theo một đường thẳng từ nhà đến trường. Cha mẹ tôi đều là giáo viên, bình thường bề bộn nhiều việc, chuyện nấu nướng và chăm sóc em trai đều do tôi làm. Mặc dù nghe nói có không ít bạn học nam ở bên ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhưng tôi trước giờ đều chưa từng gặp qua. Hồi trung học trung tôi đậu vào trường trọng điểm của tỉnh, mỗi ngày chỉ biết ngồi trong trường đọc sách, cho nên cô nói như vậy làm tôi không thể nào tưởng tượng ra được. Nhưng tôi nghĩ, cô nhất định có lý do của riêng mình, tôi biết cô không phải là người không biết phân biệt phải trái."

Hứa Bán Hạ vốn đã chuẩn bị tinh thần chờ Lão Tô nổi giận, dù sao cũng không có mấy đàn ông đánh nhau thua phụ nữ mà còn vui vẻ hạnh phúc được, không ngờ tới Lão Tô chỉ hơi xấu hổ một chút, sau đó ăn nói thành thật với cô, còn giúp cô tìm lý do, Hứa Bán Hạ như thế lại càng thấy áy náy. Không nhịn được giơ ly rượu lên cạn với Lão Tô, nói: "Lão Tô, anh là người thứ nhất nói tôi không phải là người không thèm nói đạo lý. Nhưng tự tôi biết lấy tôi, tôi là người phân rõ phải trái, chỉ có điều cái lý của tôi khác với anh. Cái lý của tôi trong tư duy của anh lại thành cưỡng từ đoạt lý [*]. Bởi vì mẹ tôi vì sinh tôi qua đời, cha tôi ghét bỏ tôi đem tôi nhét vào nhà ông bà, tôi trong mắt người khác chính là một đứa trẻ không được hoan nghênh. Không có người che chở cho tôi, tôi chỉ có thể tự mình đấu tranh, tự mình sinh tồn. Cho nên từ lúc đi học nhà trẻ tôi đã biết đánh nhau, khi đó chênh lệch thể lực giữa bé trai bé gái còn chưa đủ lớn, tôi chắc thắng, nhưng đến tiểu học lại không được, tôi không thể làm gì khác hơn là về nhà quấn lấy đòi người ông theo trung kia đòi ông dạy mấy chiêu. Lúc đầu ông tôi ghét bỏ tôi con gái không ra con gái, không chịu dạy, vẫn là bà tôi thương xót, thấy hôm nay tay trái chảy máu hôm sau tay phải xước da, xin ông dạy tôi cho bằng được, ông tôi nghe bà, không có cách nào khác đành phải dạy tôi. Cũng may tôi đầu óc tốt, năng lực tiếp thu mạnh, về sau ông tôi lại hào hứng mong sao tôi học cho thật tốt. Tôi khi đó bản lĩnh đánh nhau hơn người, thế là bắt đầu lười biếng học tập. Từ cấp hai đã đánh hết một lượt dân anh chị trong trường, hồi ở quê cũng có chút danh tiếng. Nhưng còn may tôi học hành tốt, thi văn thi toán gì đó không thiếu được tôi, cho nên giáo viên mặc dù nhìn thấy tôi thì chướng mắt nhưng lại không làm gì được. Lão Tô, trước kia nếu anh mà học cùng lớp với tôi, anh kiểu gì cũng phải ăn chút đau khổ. Bởi vì hễ thành tích của anh tốt hơn tôi là tôi phải đánh anh một trận cho hả giận. Thế nhưng nghĩ lại thấy anh xào đồ ăn ngon như vậy, tôi cũng không đành lòng đánh anh."

Lão Tô nghe mà không cách nào tiếp nhận nổi, từ nhỏ đến lớn hắn đều cảm thấy trên đời này không có việc gì đáng phải dùng nắm đấm đi giải quyết."Bàn Tử, đừng tự giẫm đạp mình, cô không xấu, đừng nghĩ như vậy."

Hứa Bán Hạ cười cụng ly với Lão Tô, hai người đều uống cạn: "Lão Tô, năm tôi mười bảy tuổi ai mà nhìn thấy tôi thì không có ai không bảo tôi là người xấu, hồi đó tôi còn không biết cười toét miệng như bây giờ, thậm chí hiện tại nhìn lại tôi cũng thấy bản thân khi đó tràn đầy oán hận, lúc nào cũng cảm thấy người khác kỳ thị tôi. Bởi vì anh biết không, hồi tôi mới lên tiểu học, mới biết đọc có mấy chữ, người cha vô lương tâm kia của tôi đã gọi tôi lại, ôm vợ và đứa con sau của ông ta đi giải thích ý nghĩ cái tên của tôi. Lão Tô, không rõ anh có biết về Trung y hay không, tên của tôi là thảo dược Bán Hạ, cha tôi thâm trầm hướng tôi giải thích, "Sinh Bán Hạ độc" [*] . Nhìn trên mặt chữ cũng lắm chỉ nói lên được rằng tôi là đứa con hư, nhưng là kết hợp với chuyện mẹ tôi vì khó sinh mà qua đời, Lão Tô, anh hiểu dụng ý của cha tôi khi đặt cái tên "Bán Hạ" chưa?"

Lão Tô nghĩ một chút đã thông, không chút do dự nói: "Bàn Tử, tôi về sau sẽ không bao giờ gọi tên cô." Dừng một chút, lại nói: "Bàn Tử, cái loại cha này cô đừng tha thứ cho hắn, hắn là đồ không có nhân tính, năm đó nhất thời xúc động đặt tên vậy thì cũng thôi đi, làm gì mà chờ cô lớn rồi hắn lại cố ý đi giải thích cho cô nghe làm gì? Cái này còn không phải là muốn hủy hoại cô sao? Khó trách tại sao cô không thích bác sĩ, tôi khi đó không hiểu nhưng giờ đã hiểu rồi, cô không thích thì cứ không thích đi, tôi không miễn cưỡng cô thích. Còn có, cái người cha kia của cô, tôi vĩnh viễn sẽ không thích hắn, đồ không phải đàn ông."

Hứa Bán Hạ không ngờ một Lão Tô hiền lánh thế mà một không hề khuyên cô tha thứ cho cha, ngược lại một lòng hướng về cô, tức giận thay cô, thái độ rất trực tiếp. Vốn còn tưởng Lão Tô nhất định sẽ nói thiên hạ không ai hơn được cha mẹ chuyện đã qua để nó qua đi gì gì đó, bất ngờ là Lão Tô không những không nói, ngược lại còn bảo vĩnh viễn cũng sẽ không thích hắn. Hứa Bán Hạ nhịn không được lại cụng ly với Lão Tô lần nữa: "Lão Tô, anh thế mà lại nói ra lời trong lòng tôi, trước nay chỉ trừ mấy anh em thân thiết, còn đâu người ngoài đều làm bộ làm tịch khuyên tôi tha thứ cha tôi, nói tôi hiện tại làm ăn lớn mạnh như vậy, cha tôi đã già yếu, không nên canh cánh trong lòng chuyện xưa. Thế nhưng là tôi làm ăn lớn mạnh là tự tay tự chân tôi làm ra, cha tôi là cho tôi miếng cơm hay là lựa lời động viên cổ vũ tôi? Hắn thậm chí lúc trước tết chỉ ước gì không nhìn thấy tôi, sợ xúi quẩy. Tôi hiện tại làm lớn, không quay lại chèn ép ông ta đã là may rồi, còn muốn để tôi hiếu kính ông ta, nằm mơ đi."

Lão Tô tửu lượng không tồi, nhưng giờ cũng có chút hưng phấn, lời nói bắt đầu nhiều: "Bàn Tử, chuyện cha cô đừng nói nữa, cái này người chán vậy có gì hay mà nói. Nói xem thử cô nằm 17 tuổi làm ăn thế nào."

Hứa Bán Hạ cười, còn không phải sao, loại này cha này có gì đáng nói, không quan tâm tới mới là tốt nhất. "Lão Tô, cả ngày hôm nay tôi cực kì buồn bực, tại sao chỉ nói chuyện với anh một chút mà đã khá nhiều rồi. Được rồi, dù sao ngày mai cũng không dậy sớm chạy bộ, hôm nay thả lỏng một đêm." Hứa Bán Hạ nhấc đũa lên, khéo léo tách thịt cá với xương cá ra, gắp thịt cá, Lão Tô rất tự nhiên dùng đũa gắp xương cá bỏ ra. Hứa Bán Hạ nhìn xương cá, rồi lại nhìn Lão Tô nói: "Lão Tô, ban đầu tôi cứ nghĩ ở đây mình là một con cá lớn có thể dễ dàng nuốt chửng mấy con cá khác, vậy mà khi ra ngoài kia rồi lại biết hóa ra mình cũng chỉ là một con cá nhỏ bé. So với mấy người làm ăn kia, tôi vẫn là một thanh niên chẳng có gì ngoài sức trẻ. Tôi khi đó mới biết được nắm đấm không phải hết thảy, mới biết được núi cao còn có núi cao hơn. Từ đó trở đi, tôi không cò dốc sức đánh đấm để tranh nhau chức lão đại nữa, một lòng một dạ hướng tới chuyện làm ăn, chỉ có điều thời gian hạn hẹp, khi nào được nghỉ hè nghỉ đông mới có thể làm đôi chút, nhưng chừng đó cũng đủ kiếm cho tôi không ít tiền tiêu vặt. Không lâu sau ông của tôi qua đời, tôi đến ở chung với bà ngoại.Thu nhập của bà tôi có hạn, cho nên tiền ăn mặc tôi cũng tự kiếm. Lúc tốt nghiệp tôi cũng không nghĩ đến chuyện học đại học, ai ngờ người cha kia lại quan tâm đến tôi, bắt tôi phải thi đại học, ông ta nói thế nào thì kệ ông ta, nhưng một phần là bà ngoại tôi cũng gấp, không cho phép tôi làm việc cho cậu tôi, tôi không có cách nào khác đành phải chịu khó nửa năm, cuối cùng thi lên đại học. Thực ra thì thời đại học cũng không nhất thiết phải lao đầu làm mọt sách, mà giáo viên thích uống rượu hút thuốc cũng không ít, phân nửa thời gian học đại học tôi đều đi giúp cậu tôi buôn bán. Trừ tiền học phí tiền sách ra, tôi còn tiết kiệm được tiền để dành sau này lập nghiệp. Năm 4 tôi đã bắt đầu làm ăn, lúc đó rất muốn vứt cái bằng tốt nghiệp qua một bên, nếu không phải vì bà ngoại tôi, tôi sớm học tập Bill Gates rồi. Cho nên Lão Tô à, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi làm sao anh có thể đọc sách tận 8 năm mà không chán?"

Lão Tô trước kia cảm thấy việc đọc sách nhiều như vậy là chuyện đương nhiên, bây giờ mới biết, người như Hứa Bán Hạ, tiền học phí cũng tự mình kiếm, làm sao có thể ổn định mà đọc sách. Tình thế bức người, cũng không thể trách cô được. Lại nhớ đến lúc trước mình khoác lác với Hứa Bán Hạ rằng em trai mình có chí khí cỡ nào, quả đúng là trò con nít. Lúc này Lão Tô so sánh mình với Bàn Tử, cảm thấy mình vô cùng ngây thơ, vô cùng nhỏ bé, đành đỏ mặt không biết nói gì.

Hứa Bán Hạ nói ra mấy lời trong lòng, mặc dù không phải là chuyện mới đây nhưng vẫn cảm thấy vui sướиɠ, phản ứng của Lão Tô trông buồn cười cực kỳ. Nhưng nhìn Lão Tô lúc này cả mặt đỏ bừng, Hứa Bán Hạ hơi suy nghĩ một chút, không khỏi cười nói: "Lão Tô, nếu anh cùng chung cảnh ngộ với tôi, chắc chắn cũng không thể nào học đủ 8 năm. Đều là do hoàn cảnh, không có lựa chọn. Được rồi, Lão Tô, hôm nay tại ngươi chỗ này ngược lại một xe rác rưởi, tôi vẫn nên về nhà thôi. Bát đũa để lại cho anh từ từ dọn."

Lão Tô nhìn đồng hồ đeo tay một cái, quả thật cũng k còn sớm, cũng liền đứng lên nói: "Được, tôi đưa cô về nhà, cô uống nhiều không thể lái xe được."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Uống chừng đó làm sao gọi là nhiều được, dù có uống hết mấy bình bia đó cũng không gục đâu, trước kia uống nhiều hơn thế này đều tự lái xe về nhà, chỉ có điều qua ngày hôm sau lại không nhớ tối qua mình đậu xe chỗ, ha ha. Anh không cần đưa tôi về đâu."

Lão Tô xông về phía trước giúp Hứa Bán Hạ mở cửa, nhất định phải đi theo xuống dưới, Hứa Bán Hạ cũng không miễn cưỡng. Nhưng Lão Tô lại muốn lên xe đi theo, cũng lên xe ngồi rồi, Hứa Bán Hạ không thể nào đẩy hắn xuống xe được, dù sao chỗ ở cũng gần nhau, đành phải nghe lời hắn vậy. Cô cười hì hì nói: "Lão Tô, anh đừng đối tốt với tôi như vậy, nếu không để tôi bám lấy anh thì sẽ rất thảm đó."

Lão Tô nghe không nói lời nào, lúc xe tới dưới lầu của Hứa Bán Hạ, Lão Tô mới xuống xe nói "Bàn Tử, tôi quyết định sau này sẽ đối xử với cô thật tốt."

Hứa Bán Hạ nghe mà sửng sốt một hồi, người trong xe người ngoài xe nhìn nhau, mới nói: "Được, vậy tôi lại thêm một người anh em. Lúc nào tôi tôi dẫn anh đi gặp mắt các đàn anh." Hứa Bán Hạ không phải không biết Lão Tô nói "tốt" không phải là tốt kiểu huynh đệ, nhưng hôm nay lười nói rõ với hắn, dứt khoát coi như không biết, hơn nữa, cô không muốn mất đi một người bạn như Lão Tô, tự mình lại phải khoác lên bộ mặt giả dối đi đối mặt với thế giới, Lão Tô là thành thật, làm rõ rồi hắn về sau thậm chỉ có thể còn không chịu đi gặp Hứa Bán Hạ cô nữa. Cho nên làm như không có việc gì phất phất tay lên lầu, đi nửa đường lại nhô đầu ra từ cửa sổ cầu thang nhắc Lão Tô đi về. Đến lúc vào nhà rồi thấy Lão Tô còn đứng đấy, nhưng cũng không phản ứng lại.

Nhưng Hứa Bán Hạ cuối cùng đã hiểu rõ một cái lý, cô không có ý tứ với Lão Tô, Lão Tô cho dù đối xử với cô tốt đến đâu cũng vô dụng. Từ đây suy ra, cô đối xử Triệu Lũy tốt đến đâu, Triệu Lũy cũng chỉ xem cô là huynh đệ, vô dụng.

_____________________

Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子