Đến bệnh viện, Cừu Tất Chính tự mình lái xe quay về, Hứa Bán Hạ đi xuống trông thấy Lão Tô đang đứng ở cổng liền vội vàng len qua dòng người tiến lên, "Còn chưa tới hả?"
Lão Tô thấy Hứa Bán Hạ, vội nói: "Đừng nóng vội, khả năng là bọn họ đi trên đường cũng không thuận lợi như cô."
Mới nói xong, Cao Tân Di đã điên cuồng phóng xe đến, đằng sau còn có một chiếc xe cảnh sát, đèn báo hiệu sáng lấp lá. Cao Tân Di vừa dừng xe, xe cảnh sát phía sau cũng nhanh chóng thắng gấp, cảnh sát lập tức xông đến chặn đường Cao Tân Di đang định xuống xe. Hứa Bán Hạ thấy dáng vẻ mèo hoang trông giống như chuẩn bị nổi khùng lên với cảnh sát liền rối rít xông lên hoà giải: "Ngại quá, vẫn nên cứu người trước. Mèo hoang em giúp chị đỡ Tiểu Trần xuống, bớt nói vài câu đi."
Mở cửa sau, lôi ra một Tiểu Trần mặt cắt không còn hột máu, cảnh sát xem xét cũng hiểu là có chuyện, bèn không nói gì, tự mình rời đi. Lão Tô nhanh nhẹn tới đỡ lấy Tiểu Trần đưa vào trong bệnh viện. Hứa Bán Hạ vỗ vỗ vai Cao Tân Di mặt mũi tái mét, có trời mới biết lúc vượt đèn đỏ cô sợ hãi đến mực nào, kéo lấy cô đi vào bên trong, đuổi theo Lão Tô đang chạy nhanh như gió. Có một “nội gián“ như Lão Tô ở đây thì làm chuyện gì cũng thuận lợi hơn, mình chỉ cần ngoan ngoãn giao tiền. Hứa Bán Hạ nhìn tiền ra như nước chảy hoa trôi, bèn phân phó Cao Tân Di, để cô nghĩ cách kiếm ra chừng 1 vạn (~35 280 000 VNĐ). Hứa Bán Hạ cảm thấy nếu không có vấn đề gì, Lão Tô nhất định sẽ ra thông báo trước một tiếng, mà giờ từ sau khi hắn vào phòng cấp cứu chỉ thấy y tá ra ra vào vào, còn hắn vừa vào thì đến này còn chưa thò đầu ra lần nào, đoán là có vấn đề lớn, vấn đề lớn thì cần lượng tiền lớn, Hứa Bán Hạ lo lắng lát nữa không đủ tiền dùng nên đành phải sử dụng đến bảo bối mèo hoang, nói gì thì nói, chỗ Cao Dược Tiến nhất định có tiền mặt.
Cao Tân Di cũng là kiểu người thoải mái, nghe như vậy mà một chút dị nghị đều không có, có điều cô không gọi trực tiếp cho Cao Dược Tiến, mà là gọi cho thư ký của Cao Dược Tiến, nhờ chuyển lời nói ông ta tranh thủ thời gian phái người đưa một vạn tới phòng cấp cứu. Hứa Bán Hạ lúc này chỉ tập trung lo cho Tiểu Trần, không để ý Cao Tân Di, đứng ngồi không yên, chỉ biết chấp tay sau lưng đi tới đi lui. "Tiểu Trần nhất định là làm đến mức mệt chết rồi, nếu không phải do tôi kêu hắn gấp rút thu phế thép liệu, hắn làm sao ra nông nỗi này được?"
Cao Tân Di ở bên cạnh nghe, câu thứ nhất vẫn kiềm chế không lên tiếng, Hứa Bán Hạ nói ra câu thứ hai, cô nhịn không được phản đối: "Thu phế thép cũng không đến nỗi mệt mỏi như vậy, sau này còn có em giúp đỡ rất nhiều, mấy việc leo trèo cũng là tự em kiểm tra mà.”
Hứa Bán Hạ coi chừng Cao Tân Di, muốn giải thích nhưng lại cảm thấy được rồi, đi theo mèo hoang nói: "Mèo hoang, mặc dù em đến sau nhưng lại giúp cho chúng tôi nhiều lắm."
Cao Tân Di thấy Hứa Bán Hạ biết ơn mình, lại xấu hổ, vội nói: "Cảm ơn gì chứ, chúng ta lại chẳng phải là một hay sao?"
Hứa Bán Hạ đem tiền của mình giao tất cả cho Cao Tân Di, nói: "Mèo hoang, Tiểu Trần với chị là anh em lâu năm, hiện tại chị đang rất bối rối, sợ gây ra sơ xuất, mấy chuyện tiền bạc em lo đi."
Nói vừa dứt lời, điện thoại của Cao Tân Di kêu lên, Cao Tân Di vừa nhấn trả lời liền nói: "Hỏi nhiều làm gì, mau tranh thủ đưa tiền tới phòng cấp cứu bệnh viện số hai đi." Cao Tân Di để điện thoại di động xuống, liền nói với Hứa Bán Hạ: "Ông già đó có thấy phiền hay không vậy, em đã nói hết với thư ký rồi mà ông ta vẫn muốn đến đây xem tình hình, em còn thấy phiền nữa là, A Kỵ mà tới nhất định sẽ xảy ra chuyện."
Hóa ra cô ấy phiền chính là cái này, Hứa Bán Hạ không còn sức lực để để ý đến cô, tìm một chỗ trước phòng cấp cứu, ngẩn người ngồi. Chờ một lúc, Đồng Kiêu Kỵ cũng hùng hùng hổ hổ bước tới, Chu Thiến đến chậm hơn một chút cũng tới, lúc gặp thì mặt cô đã ướt đẫm nước mắt.
Đồng Kiêu Kỵ ngồi cạnh Hứa Bán Hạ, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Trần bị bệnh gì?"
Hứa Bán Hạ lắc đầu, buồn bực vùi mặt vào tay không muốn ngẩng lên. Anh em với nhau lâu như vậy, bây giờ công việc của tôi mới có chút khởi sắc mà Tiểu Trần đã gặp chuyện, nếu không hắn đi theo tôi ăn nhiều như vậy đau khổ, không có hưởng qua mấy ngày phúc. . . Ai nha, tôi không nói*."
Đồng Kiêu Kỵ với Tiểu Trần còn không phải là anh em lâu năm hay sao, nghe vậy quay lưng, lẩm bẩm: "Nghiêm trọng như vậy sao? Bàn Tử, đừng nghĩ lung tung." Nói rồi lấy tay vỗ vỗ bả vai của Hứa Bán Hạ, an ủi cô. Cao Tân Di thấy cảnh này lập tức ăn dấm chen ngồi vào giữa hai người, dùng hai ngón tay kẹp lấy bàn tay của Đồng Kiêu Kỵ vứt qua một bên. Đồng Kiêu Kỵ sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý của cô, nhíu mày quát: "Không được lộn xộn"
Hứa Bán Hạ bị Đồng Kiêu Kỵ làm giật mình, ngẩng đầu thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, ngược lại còn giúp cô cảm thấy tỉnh táo hơn, thấy Chu Thiến lẻ loi trơ trọi ngồi ở một bên khóc, không biết nên khuyên cô như thế nào, lại bất chợt nghĩ đến chuyện gì đó, liền nói với Đồng Kiêu Kỵ: "A Kỵ, chú đi ra siêu thị mua một ít thức ăn qua đây, sau đó đem xe đỗ vào tầng ngầm, đoán chừng còn lâu mới về được. Mèo hoang em đi theo chị, cha emkhả năng rất nhanh sẽ đến, để lúc quan trọng lại không gặp được người." Hứa Bán Hạ vừa nói vừa nháy mắt với Đồng Kiêu Kỵ, Đồng Kiêu Kỵ lập tức hiểu, hắn với Cao Tân Di ở gần nhau rất dễ lộ ra sự thân mật, làm cho cha của mèo hoang cảnh giác, lần trước cũng đã bàn bạc với Hứa Bán Hạ, bây giờ chưa phải thời điểm tốt để công khai, phải đợi kỳ hạn tạm tha kết thúc rồi hẵng bàn tiếp. Cao Dược Tiến không phải người bình thường, ông ta nhất định sẽ cho người điều tra bạn trai của con gái, dù có ra sao đi nữa, Cao Dược Tiến chắc chắn sẽ không muốn con gái mình qua lại với người có tiền án.
Đồng Kiêu Kỵ vội vàng rời đi, tới chỗ quẹo xém chút đυ.ng phải một người đàn ông, người này nhìn cũng không them nhìn Đồng Kiêu Kỵ một cái, nghiêng người né rồi vội vàng đi tiếp. Đồng Kiêu Kỵ giật mình nhìn lại, quả nhiên thấy người đàn ông trung niên này đang bước về phía Cao tân Di, không cần phải nói, nhất định là Cao Dược Tiến danh tiếng lẫy lừng, Đồng Kiêu Kỵ nhận ra khuôn mặt này liền lập tức quay đi.
Cao Tân Di thì lải nhải oán trách than Cao Dược Tiến phiền, Cao Dược Tiến lật qua lật lại con gái xem cô có bị gì không, hai người không ai nói với nhau được câu nào ra hồn. Hứa Bán Hạ muốn an ủi Chu Thiến một chút, nhưng từ trước đến nay cô vốn là một người không giỏi an ủi người khác, đành vươn tay mập ra vỗ vỗ bả vai Chu Thiến, nói câu mà chính mình cũng lo sợ "Không sao không sao”, rồi cũng không biết nói gì nữa. Nếu là huynh đệ, Hứa Bán Hạ có thể dễ dàng xử lý hơn, kéo ra ngoài uống rượu với nhau, lời gì mà không thế thật lòng nói nữa? Nhưng mà đối với mấy cô gái thút tha thút thít như thế này thì cô cũng đành bó tay.
May mắn lúc này Lão Tô xụ mặt đi ra, gặp Hứa Bán Hạ liền lớn tiếng chất vấn: "Đây có phải là người lần trước cô đề cập với tôi không? Tại sao cô không chịu đưa hắn tới? Hiện tại mãn tính biến thành cấp tính rồi, đều là do trị liệu chậm trễ mà ra. Cánh tay hắn đầy vệt máu thâm, các cô làm sao mà một chút tự giác cũng không có vậy?"
Hứa Bán Hạ không nghĩ tới bình thường Lão Tô ôn hòa như vậy nhưng bây giờ lại hung dữ đến thế, chẳng qua mấy người hung dữ hơn như thế Hứa Bán Hạ đều đã thấy hết rồi. Nhưng nghe trong lời nói của Lão Tô, xem ra Tiểu Trần bệnh vô cùng nghiêm trọng, vội vã hỏi: "Lão Tô, anh khoan hãy mắng người đã, Tiểu Trần cuối cùng mắc bệnh gì? Có nặng lắm không? Hiện tại hắn ra sao rồi?" Những người ở đó đều chăm chú chờ câu trả lời của Lão Tô.
Lão Tô đã quen với tình huống này, hôm nay cũng sẽ không bởi vì Hứa Bán Hạ ở đây mà ảnh hưởng tới năng lực làm việc, chuyên nghiệp nói: "Hiện tại chưa có kết quả xét nghiệm ban đầu, nhưng căn cứ vào phán đoán sơ bộ, Tiểu Trần có lẽ mắc bệnh bạch cầu mãn tính dòng tế bào tủy xương CML, gọi tắt là bệnh bạch huyết mãn tính. Hiện tại có xu hướng chuyển biến thành dạng cấp tính. Trước mắt, Tiểu Trần đã qua cơn nguy kịch, có điều, mọi người vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, Tiểu Trần bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm."
Hứa Bán Hạ ngây người, nhìn Lão Tô nói không ra lời. Lão Tô đã nói rất rõ ràng, hỏi lại thì cũng chỉ là đáp án giống như vậy. Cao Tân Di cũng ngây người, không ngờ tới bệnh của Tiểu Trần bệnh sẽ nghiêm trọng như vậy, xem ra là Hứa Bán Hạ đã đoán đúng rồi. Chu Thiến thì khỏi phải nói, vừa kêu lên đã mềm oặt người ngã ra đất, may còn được Cao Dược Tiến đỡ lại, Hứa Bán Hạ lúc này mới phản ứng kịp, vội ôm lấy Chu Thiến, đang định an ủi Chu Thiến vài câu, bỗng nhiên Chu Thiến rít lên một tiếng, hỏi một câu kinh động lòng người: "Bác sĩ, Tiểu Trần còn được mấy ngày?"
Hứa Bán Hạ đang lục tìm ký ức về bệnh bạch cầu mãn tính, chợt nghe Chu Thiến hỏi như vậy, trong lòng run lên như bị sét đánh, cánh tay đang giữ lấy Chu Thiến không khỏi siết chặt, nếu là người ngoài dám hỏi gở như vậy, Hứa Bán Hạ đã sớm cho ăn một bạt tai, nhưng thấy Chu Thiến khóc đến mức mắt mũi đều sưng đỏ, không xuống tay được, chỉ trừng mắt nhìn cô ấy một chút rồi thôi. Cao Dược Tiến thấy con gái không có việc gì, ban đầu định để tiền lại rồi đi, nhưng thấy bác sĩ ra tuyên bố bệnh tình không tốt lắm, không tự chủ được nán lại, vì toàn bộ chuyện này không có quan hệ gì với hắn, cho nên hắn không quan tâm, dù đang bận vẫn ung dung nhìn ngó lung tung.
Lão Tô nghe vậy, cực kỳ thận trọng nói: "Cái này còn chưa xác định được, đều phải chờ có kết quả xét nghiệm rồi hẵng nói. Tạm thời không có gì, mọi người không cần lo lắng."
Hứa Bán Hạ không nhìn Chu Thiến, chỉ nhìn chằm chằm Lão Tô nói: "Lão Tô, về phương diện trị liệu, xin anh hãy hết sức giúp tôi. Sau này không cần biết được mấy ngày, tôi muốn mỗi ngày Tiểu Trần đều có thể thoải mái dễ chịu dễ chịu. Lát nữa anh tan ca anh đợi một chút, tôi có chuyện muốn hỏi."
Lão Tô nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tôi đã tan làm rồi, cô có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
Hứa Bán Hạ trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Anh tan cái gì mà tan, Tiểu Trần bây giờ ở phòng bệnh nào? Nhỡ đâu thiếu phòng bệnh phải nằm hành lang thì sao? Tôi còn chưa thấy Tiểu Trần ra, kết quả xét nghiệm cũng chưa có, anh thân làm bác sĩ chủ trị đòi tan ca cái gì?"
Cao Dược Tiến nghe Hứa Bán Hạ nói, hiểu ý cười một tiếng, mấy câu đó vừa rồi trong lòng hắn cũng đã nghĩ tới, chỉ là hắn là người ngoài, không tiện nhiều lời.
Lão Tô bị Hứa Bán Hạ chất vấn như thế cũng không hề tức giận, hắn đã sớm quen bị Hứa Bán Hạ khi dễ, chỉ giải thích: "Ý của tôi là tôi đã sớm hết giờ làm việc rồi, thời gian sau này đều là thuộc về Tiểu Trần, tôi cũng sẽ phủi bỏ trách nhiệm đi về, cô không phải lo."
Lúc này đến cả Cao Tân Di cũng thấy lời Lão Tô nói nghe rất mờ ám, không khỏi tò mò nhìn hai người này. Không ngờ lại bị cha kéo qua một bên nhỏ giọng dặn dò vài câu, sau đó Cao Dược Tiến để lại 1 vạn tệ, còn mình thì đi trước. Ông ta còn có cuộc hẹn quan trọng đang chờ, nếu không phải vì con gái thì làm sao có thể rời đi.
Hứa Bán Hạ biết là mình nóng vội hiểu lầm Lão Tô, cũng may Lão Tô tính tình tốt, sẽ không để ý, vội vàng xin lỗi: "Lão Tô, tôi hơi quá đáng với ảnh rồi. Nhưng mà Lão Tô à, tôi có vài câu này nghe không xuôi tai, anh đừng trách tôi nói thẳng. Đầu tiên, anh có đảm bảo rằng trang thiết bị trong bệnh viện này đều tốt cho việc chữa trị của Tiểu Trần không? Tiếp theo, tôi biết anh nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp tôi, nhưng liệu anh có đủ sức hay không? Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn Tiểu Trần chữa trị thật tốt."
Lão Tô nghĩ trong chốc lát, lập tức quyết đoán nói: "Tôi chưa chắc là bác sĩ giỏi nhất, bệnh viện của chúng tôi cũng không phải bệnh viên tốt nhất, nhưng là đối với Tiểu Trần mà nói, đây là nói phù hợp nhất." Lúc nói câu này, khuôn mặt của Lão Tô cực kì tự tin, cả người đứng thẳng tắp, tuấn tú hẳn lên.
Hứa Bán Hạ nhìn Lão Tô, lúc này mới nói: "Được, Lão Tô, tôi tin anh. Tiểu Trần chúng tôi giao cho anh."
Đồng Kiêu Kỵ không biết từ đâu xuất hiện, cũng kiên định nói: "Tôi cũng tin Lão Tô, bác sĩ dù có giỏi đến mấy mà không có thành ý thì đều vô dụng."
Cao Tân Di nhìn thấy Đồng Kiêu Kỵ, vô cùng tự nhiên bám vào người hắn, nói: "A Kỵ, em cũng nghĩ giống anh, cho Lão Tô một phiếu tán thành." Tiểu Trần hôn mê sắc mặt trắng bệch được đẩy ra, cuộc nói chuyện của mọi người cũng dừng lại. Phòng bệnh đã được Lão Tô sắp xếp từ trước, có người quen thì chuyện gì cũng dẽ, từ xưa cũng đẫ thế rồi. Chu Thiến vẫn còn lôi kéo Lão Tô hỏi "Anh ấy tại sao vẫn còn bất tỉnh vậy?", "Lúc nào anh ấy mơi tỉnh?", "Khi nào mới có kết quả?", đều là mấy câu hỏi mà người nhà bệnh nhân đang lo lắng đều hơi. Cao Tân Di được Lão Tô nhờ chuyện này chuyện kia nên phải chạy khắp noi lo việc nhập việc, vậy mà cô còn rất đắc ý, cảm thấy mình rất có ích, nhất là A Kỵ còn vỗ vai cô khen ngợi nữa.
Để Chu Thiến một mình lại phòng bệnh, cũng là chờ người nhà của Tiểu Trần tới, tất cả mọi người đi đến văn phòng Lão Tô. Trên đường, Hứa Bán Hạ liền đối Lão Tô nói: "Lão Tô, anh cho tôi danh sách mấy quyển sách cơ bản về bệnh của Tiểu Trần. Tôi tìm hiểu sơ qua một chút, tránh khỏi hỏi mấy câu ngớ ngẩn, còn không hiểu được ý của bác sĩ."
Lão Tô kiên nhẫn nói: "Thật ra cô có thể không đọc cũng được, tôi có thể tóm tắt loại bệnh này giảng giải cho mọi người chút để mọi người hiểu rõ. Có điều sách ngày mai tôi sẽ đem tới cho cô, cô xem qua một chút cũng được thôi."
Cao Tân Di bỗng nhiên nói: "Chút nữa thì quên mất, cha tôi có nói, nêu không đủ tiền có thể mượn của ông. Nhưng ông cũng muốn chúng ta để ý tới Chu Thiên, sợ cô ấy sẽ có ý khác."
Hứa Bán Hạ với Đồng Kiêu Kỵ nghe vậy đều nhìn chằm chằm Cao Tân Di, Hứa Bán Hạ như có điều suy nghĩ nói: "Chu Thiến mỗi lần mở miệng đều hỏi Tiểu Trần còn mấy ngày, thực sự rất phản cảm, nhưng tôi còn chưa nghĩ đến ý đó. Cao tiên sinh là người ngoài cuộc chắc sẽ tỉnh táo hơn người chúng ta, hơn nữa còn là lão cáo già như ông ta, lời của ông ấy chúng ta nhất định phải xem xét.”
Cao Tân Di không tin tưởng cướp lời nói: "Không thể nào, Chu Thiến với Tiểu Trần chuẩn bị kết hơn, nếu lúc này thấy Tiểu Trần ra nông nỗi này mà bỏ anh ấy thì thật là quá đáng."
Hứa Bán Hạ thản nhiên nói: "Cũng bình thường thôi, bệnh bạch huyết dù sao cũng không giống với mấy căn bệnh cảm sốt. Trên TV mấy người mắc bệnh này đều trở thành vô dụng. Tiểu Trần nếu như còn được mấy ngày hay nửa thàng, Chu Thiến chắc chắn sẽ vì tình cảm mà ở lại chăm sóc đến cùng, còn nếu như kéo dài mấy năm, cô ấy không thay lòng đổi dạ mới là kì lạ. Đây là bản tính của con người."
Đồng Kiêu Kỵ lạnh lùng nói: "Lúc này Tiểu Trần cần nhất là Chu Thiến, nếu như Chu Thiến dám rời bỏ Tiểu Trần, cô ta mang theo cả họ nhà mình cuốn gói." Hứa Bán Hạ vẫn là lạnh nhạt nói: "Quan sát cô mấy ngày, Tiểu Trần có cái gì cũng không cần giấu cô ấy. Nếu như cô ấy chuẩn bị bỏ cuộc giữa chừng, A Kỵ, để chú đi dọa cô ta." Cao Tân Di cướp lời nói: "Để em giúp A Kỵ đi dọa, em cũng nghĩ vậy, em cũng làm được.”
Hứa Bán Hạ dở khóc dở cười, nhìn Cao Tân Di nói: "Vấn đề không phải là em làm được hay không làm được. Một con mèo hoang như em, để em đi dọa người chị còn sợ em không đủ uy tín, em thích thì đi làm đàn em cho A Kỵ. Nhưng dưa hái xanh không ngọt, dù cho Chu Thiến miễn cưỡng ủy khuất ở lại, chị cũng không cần, người bệnh rất mẫn cảm, Chu Thiến có cái động tĩnh gió thổi cỏ lay gì chẳng lẽ Tiểu Trần nhìn không ra hay sao? Đợi hai người thị uy xong thì chị sẽ tìm Chu Thiến bàn điều kiện. Bắt buộc phải khiến cô ấy tình nguyện lưu lại. Nhưng hy vọng chúng ta đã nhìn lầm Chu Thiến, mong là không phải chơi đến chiêu ấy."
Lão Tô nghe mấy người bọn họ thương lượng mà hãi hùng khiếp vía, làm sao mà lời này nghe cứ như lão đại xã hội đen vậy. Đây là lần đầu tiên Lão Tô gặp Hứa Bán Hạ ngoài giờ tập thể dục, trong lòng cảm thấy bội phục, cho rằng Hứa Bán Hạ dám nghĩ dám làm, những chuyện hắn chỉ dám nghĩ trong đầu cô đều có thể hiện thực hóa, rất tiêu sái. Không khỏi liên tưởng đến thân thế Bàn Tử, nghĩ thầm, nếu không có thủ đoạn và sự quyết đoán bậc này, cô làm sao có được ngày hôm nay? Trước kia thành đầu đường nhỏ ma cà bông.
Lão Tô lọc ra một ít kiến thức khái quát về bệnh bạch huyết, kết hợp với bệnh tình trước mắt của Tiểu Trần nói qua một lần.
Tất cả mọi người không ai có tâm tư ăn cơm, chờ Lão Tô nói xong, Hứa Bán Hạ hỏi: "Trong nhà Tiểu Trần không có người lớn mắc bệnh bạch huyết, bệnh của hắn chẳng lẽ có liên quan đến việc hắn trước khi kết hôn muốn mặc lễ phục đẹp một chút nên nâng cao cường độ rèn luyện cơ bắp?"
Lão Tô nói: "Bệnh bạch huyết vẫn chưa xác định được nguyên nhân gây bệnh cụ thể, rất có thể trước Tiểu Trần nhiễm virus nhưng không phát tác, gần đây mệt nhọc quá độ dẫn đến chức năng của hệ miễn dịch suy giảm, hoặc là tiếp xúc với chất hóa học trong trang trí phòng ốc, hoặc là nhiễm phóng xạ, đây đều là nhân tố kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát bệnh."
Hứa Bán Hạ nghe, suy nghĩ một lát mới nói: "Năm ngoái Tiểu Trần bởi vì rèn luyện quá độ nên phát sốt liên tục, khả năng là khi đó đã vào thời gian phát bệnh, đáng tiếc hắn hắn lại xem nhẹ, chỉ đi khám mũi họng, chụp thêm X quang loại trừ bệnh lao phổi. Không ngờ Tiểu Trần bình thường khỏe như vâm vậy mà cũng sẽ mắc bệnh bạch huyết. Các nhân tố khác có lẽ không phải, Tiểu Trần còn chưa mua nhà ở, trang trí thì không cần phải nói." Nói đến đây, Hứa Bán Hạ bỗng dưng nghĩ đến gì đó, cả người đột nhiên ngây dịa. Trong đầu hiện ra bãi đất bồi bị đổ dầu thải đen bóng bốc mùi hôi thối gay mũi. Nhất thời cảm thấy máu não tựa như đột nhiên rút sạch, trống rỗng, mồ hôi lạnh từ từ chảy ra hai bên thái dương, bên tai văng văng truyền đến bà lão già vân vê tràng hạt nguyền rủa "Không được vãng sinh" !
Lão Tô thấy Hứa Bán Hạ đang nói chuyện đột nhiên gương mặt trắng hồng tròn béo trong một giây trở nên trắng bệnh, hai mắt đờ đẫn nhìn thẳng như trúng tà, giật nảy mình, lập tức đè vào mạch Hứa Bán Hạ, lo lắng lớn tiếng quát hỏi: "Bàn Tử, cô làm sao rồi?" Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di nhìn cũng giật nảy cả mình.
Hứa Bán Hạ lúc này mới như tỉnh mộng lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Lão Tô một hồi, lại nhìn Đồng Kiêu Kỵ một hồi, quyết định không nói ra. Kiểu áp lực tâm lý như thế này, một người gánh thì cũng là gánh, hai người gánh thì cũng là gánh, trên vai ai cũng không bớt đi một chút trọng lượng nào, tội gì lại để Đồng Kiêu Kỵ không vui, hắn không nghĩ đến hướng này là tốt nhất. Bèn lắc lắc đầu nói: "Tôi giống như đột nhiên bị thiếu máu. Như vậy đi, A Kỵ cùng mèo hoang hai người về nhà trước, xe A Kỵ chú lái trở về, sau này để chú dùng. Tiểu Trần chỗ này còn nhiều thời gian, tôi thương lượng một chút với người nhà về chuyện luân phiên, kiểu gì các người cũng có lượt. Chu Thiến thì tạm cứ nhìn xem cô ta biểu hiện thế nào, sau này hẵng tính sau. Lão Tô anh đi xem phòng bệnh với tôi, người nhà Tiểu muốn hỏi gì thì phiền anh trả lời thật cặn kẽ. Đi thôi, tan họp." Nói xong, đứng dậy trước, nhanh chân đi ra ngoài.
Đồng Kiêu Kỵ cảm giác Hứa Bán Hạ nhất định có chuyện trong lòng, nhưng hắn tin, Bàn Tử không có ác ý. Nhưng mà nhìn thần sắc Bàn Tử, nhất định không phải là việc nhỏ, trong thâm tâm rất muốn hỏi thăm rõ ràng, nhưng lại biết rõ, tính tình Bàn Tử từ trước đến nay nói một là không có hai, cô nếu không nói, thì không đi hỏi là hơn. Cho nên cũng kéo tay Cao Tân Di, ngăn để cô ấy tò mò nhiều chuyện.
Hai nhóm người sau khi tách ra, Hứa Bán Hạ lúc này mới ra vẻ không có việc gì hỏi Lão Tô: "Lão Tô, ô nhiễm chất hóa học có bao gồm dầu máy thải không?"
Lão Tô nghĩ nghĩ, nói: "Chủ yếu là benzen và dẫn xuất của benzen, ví dụ như sơn, dầu diesel, xăng các kiểu, ngoài ta còn có một số dược phẩm. Tôi không biết công thức phân tử của dầu máy công thức là gì, nhưng trong dầu máy thải thì cái gì cũng có, khó nói."
Hứa Bán Hạ không lên tiếng, cô quen thuộc máy móc, mặc dù không biết công thức phân tử cảu dầu máy, nhưng bên trong dầu máy thải có cái gì, cô đại khái rõ ràng, nếu là từ dầu thải ra từ ô tô, vậy thật đúng là muốn dầu diesel có dầu diesel, muốn xăng có xăng, muốn benzen có benzen. Mãi cho đến phòng bệnh Tiểu Trần, cô cũng không nói thêm câu nào. Người nhà Tiểu Trần đến đông đủ, đại khái là nghe Chu Thiến nói qua, mấy người phụ nữ đều khóc sướt mướt, Chu Thiến cũng ôm các bà các mẹ ngồi thành một cục khóc to.
Lão Tô đi vào, đương nhiên là lập tức bị vây lại hỏi thăm. Hứa Bán Hạ đứng ở đầu giường Tiểu Trần, nhìn mặt Tiểu Trần không có chút huyết sắc, trong lòng tràn đầy bứt rứt. Mặc dù nguyên nhân gây bệnh của Tiểu Trần là là lây nhiễm, hơn nữa cũng không xác định được nhân tố kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát bệnh có phải là dầu máy thải hay không, nhưng giờ phút này nội tâm cô nặng nề, tự mình giày vò mình. Nhưng hết thảy mọi chuyện hôm nay, Hứa Bán Hạ chỉ cần tự mình biết là đủ, ai cũng sẽ không nói, ch.ết cũng sẽ không nói. Trong suy nghĩ của Hứa Bán Hạ, việc đã đến nước này, nói còn có tác dụng gì? Tiểu Trần đã bất tỉnh nhân sự, nếu như nói cho Tiểu Trần, Tiểu Trần có thể đánh có thể mắng cô, thế thì còn có chút ý nghĩa, cùng người khác nói làm cái gì, cầu cho lương tâm được bình an sao? Nói lương tâm bình an thì liền bình an luôn? Hứa Bán Hạ cảm thấy, làm ra hành động thực tế mới là việc đúng đắn.
Nhưng về đến nhà, Hứa Bán Hạ ngồi trên ban công, tay cầm đĩa thịt khô xào đậu phộng, đơn độc ngồi uống hết bình Ngũ Lương Dịch. Sau đó lại ôm trên bồn cầu nôn đến dời sông lấp biển. Nước mắt ngắn dài, không biết là nôn nên bị khó chịu hay là trong lòng khó chịu, dù sao nôn ra xong lập tức đâu vào đấy tắm rửa sạch sẽ đi ngủ, hệt như giờ giấc sinh hoạt ngày thường.
Từ đầu đến cuối, dì giúp việc già đã ngủ say cũng không hay biết gì.
_____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子