Không Được Vãng Sinh

Chương 5: Bán Hạ muốn giảm béo

Lúc Triệu Lũy đi vào phòng tiệc còn dẫn thêm hai người. Một người là nữ, mắt ngọc mày ngài, Hứa Bán Hạ nhìn mà trong lòng chua chua, theo như Triệu Lũy giới thiệu, cô ta là Bao tiểu thư của bên văn phòng thiết kế kiến trúc, đang thiết kế nhà xưởng mới cho công ty bọn họ. Người còn lại là Lão Tống, là giám đốc quản lý kinh doanh công ty Ngũ Khoáng của tỉnh. Lão Tống mặc áo sơ mi xám tro vải bóng, vô tình trở thành phông nền cho cái áo màu hồng phấn vỏ sò bên cạnh của Triệu Lũy. Màu nổi như thế mà Triệu Lũy cũng dám mặc, có điều hắn mặc vào thì trông rất lịch lãm. Hứa Bán Hạ không tự chủ được liếc nhìn Triệu Lũy tận mấy lần. Trong lúc đó, Triệu Lũy và Cừu Tất Chính đang đưa đẩy, cuối cùng Cừu Tất Chính “bị” đẩy ngồi lên ghế chủ vị, chú định kết quả tối nay Cừu Tất Chính trả tiền.

Quách Khải Đông nhất định phải ngồi cạnh Triệu Lũy, cho nên Bao tiểu thư phải ngồi giữa Triệu Lũy và Cừu Tất Chính, Cừu Tất Chính còn chưa biết cô gái này có quan hệ gì với Triệu Lũy cho nên cũng không dám ăn nói cà chớn hoặc hành động thiếu suy nghĩ. Lão Tống ngồi phía bên còn lại cạnh Cừu Tất Chính, kế tiếp là Phùng Ngộ, Hứa Bán Hạ đương nhiên là ngồi ghế hạng bét. Luôn luôn là như vậy. Bao tiểu thư bởi vì thân phận tiểu thư nên hưởng được ưu đãi mà Hứa Bán Hạ cho tới tận bây giờ vẫn chưa một lần được trải nghiệm. Có điều Hứa Bán Hạ cảm thấy thà như bây giờ lại tốt hơn.

Cừu Tất Chính hỏi Triệu Lũy: “Triệu tổng, lúc chiều chúng tôi gọi điện thoại anh hình như cũng không ở công ty ha?” Nếu Cừu Tất Chính nói “Ôi khó khăn lắm mới mời được Triệu tổng” thì hắn thấy rất mất thân phận, còn hỏi như vậy người ngoài lại tưởng hai người cực kỳ thân thiết, lại kéo gần được quan hệ của đôi bên.

Triệu Lũy khách khí đáp: “Đúng vậy, khi đó đang cùng đi dạo loanh quanh với Lão Tống ở khu mới khai phá chỗ thành Đông, tiện thể hỏi thăm một ít chính sách ưu đãi. Công ty của Lão Tống chuẩn bị lập chi nhánh ở thành phố chúng ta, tôi nghĩ khu đô thị mới nhiều ưu đãi hơn so với trong nội thành, đăng ký ở đó tương đối tốt. Ngại quá, để Bao tiểu thư ở công ty mất công đợi nguyên cả buổi chiều, thật xin lỗi.” Câu cuối cùng là nói với Bao tiểu thư, Bao tiểu thư nghe vậy xấu hổ khe khẽ đáp “Không sao”.

Hứa Bán Hạ nhìn thấy nghĩ thầm, Bao tiểu thư này nếu trong lòng không có ý đồ gì đó với Triệu Lũy, cô nguyện ý hái đầu mình xuống dâng tận tay cho cô ta. Khó lắm mới có cơ hội tiếp cận với Triệu Lũy, Hứa Bán Hạ vội nói: “Triệu tổng, nếu anh nói sớm thì không cần tốn sức anh chạy tới chạy lui như vậy, tôi lúc trước mới tìm hiểu qua chính sách của khu đô thị mới, so với vùng ven biển kia của chúng ta có nhiều ưu đãi nhất, một là đây là khu vực do quốc gia phê chuẩn, hai là có hậu trường vững. Bình thường thì các công ty mậu dịch khi đóng tại khu đô thị mới đều phải nộp thuế, chỉ duy có nơi kia là không cần, chỉ cần phía bên trên có ít quan hệ thì tiền thuế sẽ giảm được rất nhiều; ngoài ra các thuế phí kèm theo cũng ít hơn, kiểu chênh lệnh giá này đối với người buôn bán nhỏ như chúng tôi thật sự rất có lợi; thêm nữa, thường thì ở những chỗ khác sẽ có kiểm tra thí điểm, mà ở đây lại không cần, chỉ cần có giấy phép kinh doanh là được, không phải dây dưa thêm mấy lần tiếp đón nữa, tiện hơn nhiều. Có không ít người ở đó đều mua một căn hộ để hưởng thụ ưu đãi, còn văn phòng lại lập ở nội thành cho tiện lợi giao thông, căn phòng kia thì cho thuê lại lấy tiền nhà. Tôi có quen với ban chiêu thương bên đó, nếu Lão Tống đây đồng ý, sáng mai tôi qua khách sạn đón ông, chỉ cần có đầy đủ thủ tục, đăng ký kinh doanh và đăng ký thuế vụ sẽ nhanh thôi, ngày mai tôi gọi người bạn bên ban chiêu thương đó đi cùng.”

Triệu Lũy nhìn Lão Tống vui vẻ cười nói: “Chúng tôi cũng đang muốn hỏi mấy vấn đề này, ngặt nỗi chỗ chiêu thương lại vướng víu đến các phương diện khác, sớm biết Tiểu Hứa biết rõ như vậy, chúng tôi cũng đỡ vài phần phiền toái rồi. Lão Tống, Tiểu Hứa là bạn của tôi, làm người lại nhiệt tình hòa nhã, ông xem ngày mai đi qua đó với cô ấy có được không?”

Lão Tống gật đầu liện tục, bưng chén rượu kính Hứa Bán Hạ một ly, nói: “Tiểu Hứa, ngày mai có lẽ làm không hết việc đâu, công ty chúng tôi là công ty nhà nước, mấy đồ như dấu mộc gì đó không đem theo được, chẳng lẽ bên chiêu thương không yêu cầu cái này sao?”

Hứa Bán Hạ cười cụng ly với Lão Tống, uống một ngụm mới nói: “Chuyện nhỏ thôi, ngày mai chúng ta sang khu đô thị mới đó hạch chuẩn công ty trước, sau đó điền thuế công thương, thuế đất và đăng ký tài khoản ngân hàng, đăng ký được tài khoản ngân hàng xong, tôi nói nhé, đi một vòng quay lại là đã thấy đâu ra đó rồi.” Hứa Bán Hạ nhìn Lão Tống vui vẻ gật đầu, cũng nâng cốc uống cạn, trong lòng nghĩ, có thể khiến cho Triệu Lũy làm chân chạy cả một buổi chiều chắc chắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ gì, bây giờ tạo nhiều mối quan hệ một chút, sau này đi đâu làm gì cũng dễ dàng hơn

Triệu Lũy cũng cười nâng ly: “Tiểu Hứa, cái cần nói cô đã nói hết rồi, lại còn rõ ràng mạch lạc như vậy, thật cảm ơn.” Hắn cạn ly với Hứa Bán Hạ xong, lại nói tiếp: “Ngày mai hai người sang bên đó, giúp tôi hỏi một chút, đầu tư vốn nước ngoài ở khu đô thị mới có chính sách ưu đãi gì không.”

Hứa Bán Hạ cười hì hì: “Không cần hỏi, tôi lập tức giải đáp nghi vấn cho anh. Dùng vốn nước ngoài tuy không thể thiết lập công ty thương mại, tuy nhiên nếu là công ty sản xuất thì ưu đãi rất lớn, nếu làm ở khu đô thị mới sẽ được miễn mấy thứ thuế lặt vặt kèm theo. Nhưng mà hiện tại nhà nước ta kiểm tra cực kì nghiêm ngặt thu nhập của các công ty sản xuất hưởng chính sách trong khu đô thị mới, có được chút ưu đãi đều phải ăn bữa hôm lo bữa mai, có khi đến cuối năm thứ hai thì thuế hoàn lại mới trả đến tay, mà thủ tục lại rườm rà phức tạp, nói tóm lại là không hơn chỗ nào. Triệu tổng nếu muốn lập công ty sản xuất, không bằng thấy chỗ nào giá đất tốt, giao thông thuận lợi liền chọn chỗ đó cho xong.”

Mọi người nghe xong đều cười, Phùng Ngộ nói: “Tiểu Hứa, cô làm sao mà lại rõ mấy chính sách này như vậy, thế công ty của cô đăng ký ở chỗ nào? Chiếm bao nhiêu lợi của quốc gia rồi?”

Triệu Lũy cũng cười cười nói: “Tiểu Hứa, cô nói như vậy làm tôi không còn thắc mắc nào nữa rồi, về sau có vấn đề chính sách gì, tôi cũng không cần tìm hiệp hội ngoại thương nữa, trực tiếp đến tìm cô luôn còn đáng tin hơn.”

Hứa Bán Hạ đắc ý cười: “Loại công ty nhỏ như của tôi, nếu không hiểu rõ luật mà ngoan ngoãn nộp thuế thì chẳng phải là nhịn đói hay sao? Chúng tôi không trốn thuế lậu thuế, nhưng có chính sách thì phải tận dụng triệt để chứ!”

Quách Khải Đông cười: “Tiểu Hứa, cô có khi nên đi dạy một khóa đại học, mấy lời này của cô so với trong sách vở còn thực tế hơn nhiều.”

Hứa Bán Hạ vội cười nói: “Không dám không dám, Quách tổng không cần chê cười tôi, trong thời điểm cải cách văn hóa, đến sinh viên còn phải học lớp của bần nông trung nông. Chúng tôi chỉ múa mồm múa mép một chút, còn các giáo sư giảng đều là đạo lý lớn, cái đó không giống nhau.”

Triệu Lũy chỉ nhìn Hứa Bán Hạ cười, mà Bao tiểu thư thì là giật mình cười. Cừu Tất Chính nói: “Tiểu Hứa, cô đúng là cái đồ dở hơi.”

Hứa Bán Hạ cười cười, việc nhân đức không nhường người khác. Trong lúc tư lịch và giá trị con người mình chưa bằng ai, chẳng lẽ cứ phải ôm khư khư cái mác học đại học như Quách Khải Đông hay sao? Đừng nói là bị người khác không thích, chính bản thân mình cũng phải chịu khổ. Không bằng làm một kẻ dở hơi, hòa lẫn vào với mọi người cũng tốt lắm, hại thì chưa thấy đâu nhưng cơ hội cho Hứa Bán Hạ lại nhiều vô cùng.

Người trong ngành gặp mặt, bình thường nói chuyện đều nói mấy thứ giá cả thị trường, chỉ có Cừu Tất Chính không chen miệng được. Hắn tuy rằng trước kia cũng kinh doanh vật liệu thép, tuy nhiên cách thức đã lỗi thời. Hứa Bán Hạ cũng thấy tội nghiệp cho hắn. Mà hắn cũng thật gan lớn, bản thân mình dốt đặc cán mai, thế mà dám yên tâm đem công ty giao cho tên dối trá như Quách Khải Đông này lèo lái. Kiểu gặp mặt này mang lại rất nhiều lợi ích cho Hứa Bán Hạ, có điều cô bình thường phải trăm phương nghìn kế mới tìm được một cơ hội đến nghe cao kiến như vậy, trừ khi Phùng Ngộ chịu dẫn cô theo, tiếc là Phùng Ngộ cũng không có nhiều cơ hội lắm. Cô nhìn ra được, tên Quách Khải Đông này là người có thực lực, hắn đối với các phương diện xuất nhập hàng hóa rất có hiểu biết, ngay cả Triệu Lũy cũng không bằng. So ra thì, quan điểm của Triệu Lũy rất có tính vĩ mô, tuy nhiên trong giai đoạn hiện tại của Hứa Bán Hạ, cách giải thích của Quách Khải Đông có tính thực tế cao hơn. Nhưng cô vẫn âm thầm ghi nhớ lại mấy lời Triệu Lũy nói, trong lòng phân tích đủ hậu quả trước sau, về lâu về dài có lẽ sẽ dùng được.

Sau khi ăn xong, bởi vì Phùng Ngộ có việc cho nên cực lực phản đối đề nghị đi hát karaoke của Cừu Tất Chính, mọi người ai về nhà nấy. Không biết tại sao, Hứa Bán Hạ nhìn thấy Bao tiểu thư lên xe của Triệu Lũy, được Triệu Lũy chở về nhà, trong mũi quanh quẩn mùi dấm chua. Chẳng qua Hứa Bán Hạ rất nhanh đã bỏ qua suy nghĩ này, kiên trì muốn đưa Lão Tống về khách sạn, lý do là đi cho biết chỗ, tiện ngày mai đi đón Lão Tống. Không ngờ Triệu Lũy lại đồng ý rất thoải mái, lúc này Hứa Bán Hạ lại ê ẩm nghĩ, Triệu Lũy e là chỉ muốn tận dụng từng cơ hội để được ở một mình cùng Bao tiểu thư?

Có điều sau hôm nay, địa vị của cô trong lòng Triệu Lũy lại được củng cố không ít. Nhưng lúc Hứa Bán Hạ trên đường đưa Lão Tống về, nghĩ nghĩ, mình để ý Triệu Lũy như vậy, có phải là có ý khác hay không? Chắc một phần là do tên Triệu Lũy này cũng thật đẹp trai, nhìn thôi cũng thấy thoải mái, còn địa vị của hắn chắc chẳng cần nói đến làm gì.

Lão Tống với Triệu Lũy giao tình hời hợt, hôm nay ông ta được Hứa Bán Hạ chạy theo giúp việc một ngày đã sớm xem Hứa Bán Hạ như người thân. Bởi vì Hứa Bán Hạ so với Triệu Lũy linh hoạt hơn nhiều, có thể thay ông ta tìm bến tàu thích hợp, kho hàng thích hợp… Lão Tống không hiểu tại sao cô nương mập mạp này lại quen biết nhiều người như vậy, đi đến đâu cũng là bạn thân bạn tốt bạn học cũ, lúc làm thủ tục một đường chỉ bật đèn xanh thì không nói đến, cứ cho là chính sách chiêu thương tốt đi, không ngờ lúc xem bến tàu xem kho hàng xem văn phòng, đâu đâu cũng cực kỳ hợp ý của Lão Tống. Mấy cái hợp đồng này kia, lỡ như Lão Tống một ngày làm không xong, chỉ cần đưa cho Hứa Bán Hạ là đảm bảo đều ổn thỏa. Ông ta bỗng nhiên phát hiện, ngày mai quay về công ty có thể nói là chiến thắng trở về, vui vẻ đắc ý đặt hợp đồng lên bàn cho sếp đóng dấu là xong. Trong lòng ông ta cảm kích Hứa Bán Hạ không thôi.

Nhiệm vụ đưa Lão Tống đi sân bay là Hứa Bán Hạ tranh thủ được từ chỗ Triệu Lũy trong tiệc tối, Lão Tống đón chuyến bay lúc 8 giờ, Triệu Lũy không dậy nổi, mừng rỡ đẩy cho Hứa Bán Hạ. Lúc đó đối với Hứa Bán Hạ cũng không sớm, thời gian cô dậy đi chạy bộ còn sớm hơn nhiều. Chỉ là không biết Lão Tô thấy cô vắng mặt sẽ cảm thấy như thế nào.

Đồng Kiêu Kỵ dạo này quanh người toàn việc là việc, hơn nửa thời gian trong ngày đều ngồi trong xe, bởi vì hắn cảm thấy không thể cô phụ kỳ vọng của lão đại đối với hắn. Trừ mối làm ăn Hứa Bán Hạ nhận được cho hắn, hắn lại tự mình kéo thêm được hai nhà nữa, nhưng hắn cũng chỉ có hai cái xe, ngày nào cũng bận đến chân không chạm đất.

Vất vả lắm mới có một buổi sáng dậy sớm, hắn vội ân cần mở chiếc xe Phổ Tang cũ mượn được chỗ Tiểu Trần, cái xe mà vốn là xe của Hứa Bán Hạ, đến chỗ lão đại chạy bộ. Hứa Bán Hạ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, khí thế bừng bừng dẫn theo chú chó nhỏ vui vẻ Phiêu Nhiễm xuống lầu, vừa thấy Đồng Kiêu Kỵ liền cười: “Cái gì đây, khó lắm chú mới có một ngày thoải mái, sao không ngủ một giấc cho đẫy?”

Đồng Kiêu Kỵ tuy trong lòng đang xun xoe, thế nhưng trên mặt vẫn rất lạnh lùng, mỉm cười, vẫn tiếp tục mỉm cười, cho dù nhìn thấy lão đại cũng không thèm tăng cao độ ấm, lạnh lùng cười, bởi vì đôi lông mày rậm đã che đi ánh mắt nhiệt tình của hắn: “Tiểu Trần nói, con gái có ý định giảm béo, chắc chắn là có gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Hứa Bán Hạ làm động tác dãn cơ, không cho là đúng nói: “Tôi là con gái sao? Hình như người khác đều không xem tôi là con gái thì phải.”

Đồng Kiêu Kỵ không dãn cơ, chỉ yên tĩnh đứng một bên, ngắn gọn đáp một câu: “Không phải thế.”

Hứa Bán Hạ cười: “Nói thật với chú, việc thu mua phế liệu thật ra chủ yếu chỉ có chú và Tiểu Trần làm, tôi không cần phải ra mặt, chú mặc dù trẻ tuổi, nhưng nhanh nhẹn dứt khoát, nói chuyện không hợp là rút dao, không ai dám không ngoan ngoãn nghe lời. Có chú ở đó, đám lưu manh còn dám làm càn sao? Từ sau khi chú phải đi bốc lịch, Tiểu Trần mặt non choẹt búng ra sữa, ứng phó không được, tôi lại phải ra mặt giúp đỡ. Chú thử nói xem, đám vô lại đầu đường xó chợ đó làm sao có thể nghe lời một thiếu nữ có vẻ ngoài xinh đẹp như hoa, mong manh dễ vỡ chứ? Tôi đành phải làm mình ít đẹp hơn một chút, mũm mĩm tròn trịa như bây giờ thì may ra bọn họ mới không xem tôi là phụ nữ. Chú bây giờ đã ra tù, tuy không làm ở chỗ Tiểu Trần, nhưng danh tiếng của chú vẫn còn đó, so với sư tử đá giữ cửa thời cổ đại còn xịn hơn, tôi còn béo thế này làm gì nữa? Tốt xấu gì tôi cũng xuất thân từ một gia đình từ trên xuống dưới toàn là bác sĩ, là sao có thể không biết béo có trăm hại?” Hứa Bán Hạ vừa nói vừa bắt đầu chạy.

Đồng Kiêu Kỵ nghĩ thầm, cô trước đây đúng là trẻ tuổi, ngũ quan thì cũng thể gọi là động lòng người một chút, nhưng cá tính lại rất mạnh mẽ, ăn nói thì lại đầy khí chất, ở đâu ra cái “xinh đẹp như hoa, mong manh dễ vỡ” chứ? Nhìn Hứa Bán Hạ bây giờ mũm mĩm còn đáng yêu hơn nhiều. “Bàn Tử, cô cũng nhẫn tâm thật, các cô gái bình thường lên mỗi một cân thôi đã bắt đầu gào thét muốn hủy diệt cả thế giới rồi.”

Hứa Bán Hạ cười nhưng không đáp, chạy ra khỏi tiểu khu mới hung hăng nói: “Tôi mập lên nhanh thì lúc giảm cân cũng nhanh!” Lúc nói chuyện, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Bao tiểu thư yểu điệu đi dự tiệc cùng Triệu Lũy.

Đồng Kiêu Kỵ tuy không lên tiếng trả lời nhưng trong lòng biết, Hứa Bán Hạ quen thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ cần cô muốn làm cái gì, cho dù là trăm nguy vạn hiểm cũng dám làm, giảm béo, chuyện nhỏ.

Hứa Bán Hạ chạy trong chốc lát đột nhiên hỏi: “A Kỵ, hai chiếc xe của chú đủ dùng không? Có cần tôi giúp chú sắp xếp thời gian xe chạy cho hợp lý chút?”

Đồng Kiêu Kỵ nói: “Thế thì tốt. Hôm trước tôi vừa bị Quách tổng trách, nói chúng ta làm chậm trễ thời gian của bọn họ.”

Hứa Bán Hạ cười “Ha” một tiếng, đáp: “Người khác trách chú thì chú còn để ý một chút, lão Quách Khải Đông này, xem như gió thổi bên tai đi, có ai gửi tiền hoa hồng cho hắn cao như chúng ta đâu chứ? Hắn bây giờ giống như mèo thấy mỡ, lẽ nào bỏ qua miếng mồi ngon mà chúng ta dâng lên cho hắn sao? Cứ mặc kệ hắn, nói mấy lời ngon ngọt cho có lệ thôi, nếu có mối chỗ khác chú cứ ưu tiên chạy trước. Yên tâm, nhà xường bình thường cũng cứ để nguyên liệu tồn kho tận mấy ngày, Quách Khải Đông lòng dạ hẹp hòi mới đi trách lên đầu chú. Nhưng mà cũng phải để ý xem hàng, nếu không đám nhân viên của hắn không phục, lại đi tìm công ty vận chuyển khác.

Đồng Kiêu Kỵ đáp “Được.”, nhưng lại nói tiếp: “Có điều nhiều khi vẫn cứ bận không xuể. Đột trước bất đắc dĩ tôi phải tìm một người bạn để mượn xe, mà cái người này thấy bài bạc liền không tài nào rời mắt được, tôi chỉ có thể kêu Tiểu Trần đến hỗ trợ. Vậy cũng không phải cách làm hay.”

Hứa Bán Hạ gật đầu: “Đúng, cũng không thể nào vì muốn dùng xe của ma bài bạc mà đặc biệt thí ra một tài xế. A Kỵ, chú xem chỗ nào có bán lại xe container cũ thì chúng ta làm thêm một chiếc. Chú nói đúng, đấy không phải cách hay, mà chúng ta chỉ có mỗi hai chiếc xe, mối to thì không ăn được, mối nhỏ thì lại không thèm ăn, kiểu dở dở ương ương này chả ra làm sao, đã làm thì phải làm cho lớn. Tôi xem chú một tháng nay cũng kiếm không ít, nếu mua hai chiếc xe không đủ thì tôi giúp chú trả trước một khoản.”

Đồng Kiêu Kỵ lo ngại nói: “Bàn Tử, chúng ta vẫn còn tiền một chiếc xe chưa trả hết, chuyện mua xe cứ từ từ đi.”

Hứa Bán Hạ không hề để ý nói: “Loại kinh tế tiểu nông mới phải lo lựa cơm gắp mắm, nợ nần một chút có làm sao? Có thể nợ cũng là một loại bản lĩnh, chỉ cần tiền lời nhiều hơn tiền lãi, chút nợ đó có là cái gì? Hiện tại xe còn ở trong tay chúng ta, bọn họ muốn lấy đi cũng không được, nếu thật sự không còn tiền thì xoay ra cho bọn họ một ít, còn lại kéo dài được bao lâu thì kéo, không nhất thiết là cứ phải trả tiền đúng hạn. Hiện tại chú làm rất tốt, tôi chỉ lo là chú mới đầu không quen việc, cho nên lúc đó chỉ cho chú hai chiếc xe chơi chơi. Làm cho tốt, đợi chú đủ tư cách lập công ty, tôi giúp chú xin ngân hàng cho vay.”

Đồng Kiêu Kỵ từ nhỏ đã quen nghe mấy lý lẽ không đứng đắn của Hứa Bán Hạ, cho nên cũng cảm thấy không có gì sai, chỉ thấy Hứa Bán Hạ quả nhiên là người nhìn xa trông rộng. Lại ngắn gọn đáp một tiếng “Được.”

Hứa Bán Hạ không để ý Đồng Kiêu Kỵ nói nhiều hay nói ít, gần đây hắn đều nói ít như vậy, ở trước mặt cô nói được mấy từ như vậy đã được coi là nhiều rồi. Hắn đối với mấy tiểu huynh đệ của hắn đều mặt mày âm u nghiêm túc “hừm” một tiếng coi như là nói chuyện, người khác không đoán được hắn đang nghĩ gì trong lòng. Xa ở phía trước thấy Lão Tô đang chạy, không biết Lão Tô thấy hôm nay thấy Đồng Kiêu Kỵ ở đây có còn chào hỏi nói chuyện với cô, sau đó trên đường về lại kể mấy chuyện thú vị ở bệnh viện hay không.

“Đúng rồi, A Kỵ, tôi thấy chó chăn cừu Đức không tệ, ngày hôm qua tôi mới nhận thêm hai con cho nuôi ở hai bãi xếp, lúc nào chú có rảnh thì đi xem, chú với Tiểu Trần mỗi người nuôi một con, về sau mỗi lần đi ra đi vào cứ mang theo nó, so với một thân một mình vẫn cứ yên tâm hơn.”

Đồng Kiêu Kỵ cười lạnh một tiếng: “Bàn Tử, cô sợ tên thái giám kia tìm tôi gây chuyện? Yên tâm, hắn đã bị dọa sợ mất mật rồi.”

Hứa Bán Hạ cười nói: “Chú đừng có mà cậy mạnh, bảo bối của đàn ông của hắn bị chú thiến mất, hắn hận chú cả đời còn không đủ, từng giờ từng khắc hắn đều tìm cơ hội trả thù chú, cho nên tôi đi chạy bộ không cần biết thế nào đều phải mang theo Phiêu Nhiễm. Chú sau này tuy không cần đề phòng hắn, nhưng chú không giống tôi, tiền mặt trên người nhiều, khó tránh khỏi có người đỏ mắt ghen tị, mang theo con chó ít ra cũng khiến người ta thu lại mấy cái ý nghĩ vô lại.”

Đồng Kiêu Kỵ lại đáp một tiếng “Được”, nghĩ ngợi một lát vẫn là nói thêm một câu: “Lúc tôi ở trong tù hắn không tìm cô chứ?”

Hứa Bán Hạ giận tái mặt nói: “ Lúc chú đi vào tôi tìm mấy người anh em lái xe máy, nổ máy chạy vòng vòng xả khói quanh nhà hắn để xả giận, không đến một tuần hắn đã sợ tới mức mất dạng, nghe bảo là đi Quảng Đông. Nhưng hiện giờ chúng ta ở ngoài sáng hắn ở trong tối, lỡ như hắn lặng lẽ tìm đến… Tên này nhìn mặt là biết thù dai rồi, gặp chuyện như vậy tâm tình sẽ thay đổi không có yếu đuối như trước nữa, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút.”

Đồng Kiêu Kỵ nhìn sắc mặt âm trầm của Hứa Bán Hạ, đây là lần đầu tiên từ khi ra tù hắn nhìn thấy Hứa Bán Hạ như búp bê Nê A Phúc hòa nhã vui vẻ không cười. Cũng không trách được, cô trước kia một lòng một dạ yêu thái giám, thái giám ngay trước mặt mọi người làm xấu mặt cô, dám trái ôm phải ấp mấy em gái nhỏ, Hứa Bán Hạ giận đến mức lật bàn ngay tại chỗ, khinh thường so đo cũng em gái kia, chỉ vào thái giám rủa một câu hắn chắc chắn sẽ không chết tử tế. Nếu như thái giám lúc ấy nói được mấy câu ra hồn thì còn tốt, đằng này lại ỷ vào có men rượu trong người mắng Hứa Bán Hạ là cái đồ mụ già không hiểu phong tình là gì, Hứa Bán Hạ lúc ấy giận đến tột độ, ra tay đánh thái giám ngã lăn ra đật, Đồng Kiêu Kỵ lại đạp thêm một cú, thuận thế thiến luôn hắn. Chuyện này bởi vì quá ly kỳ như vậy nên ở thời điểm đó đi đâu cũng nghe mọi người đều ồn ào truyền miệng nhau, các anh em nghe xem đều bật ngón cái khen hay. Đồng Kiêu Kỵ tuy là bị bắt, nhưng như vậy lại giúp địa vị giang hồ của hắn thêm vững chắc. Qua vài ngày đã thấy, mọi người đều xem hắn như đại ca. Tuy rằng hắn chịu sự dẫn dắt của Hứa Bán Hạ, nhưng chỉ cần trong tay có tiền thì không sao.

Biết Hứa Bán Hạ nhắc đến chuyện này trong người không thoải mái nên Đồng Kiêu Kỵ không dám nhiều lời, chỉ nói: “Được, sáng nay tôi cũng phải đi bãi xếp, còn đi mượn xe của Tiểu Trần nữa kìa.”

Hứa Bán Hạ “Ừm”, không nói gì, chuyện của thái giám làm cô rất mất mặt, nhưng cũng nhờ vậy mà cô có thêm thể diện, giang hồ đều biết Hứa Bán Hạ có công phu trong người, lại còn bụng dạ nham hiểm, không ai dám không cung kính.

Hứa Bán Hạ không nói, Đồng Kiêu Kỵ tự nhiên cũng không nói, hai người im lặng chạy bộ, cho tới tận Lão Tô ở phía xa chào hỏi. Đồng Kiêu Kỵ thấy Phiêu Nhiễm kêu to chạy đến chỗ người đàn ông diện mạo không ưa nhìn lắm kia, nghĩ rằng hắn có quen biết với Hứa Bán Hạ, không khỏi chăm chú nhìn hắn thêm mấy cái.

Trông thấy Lão Tô, Hứa Bán Hạ tự động thu liễm, chạy đến cười nói: “Hôm nay anh có chịu nói anh thuộc khoa nào không?”

Lão Tô nhìn thấy Hứa Bán Hạ, cười lên làm cho khuôn mặt bị nhíu vào một chỗ: “Không nói, trừ khi cô nói trước tại sao cô lại chán ghét thầy thuốc. Nếu không tôi vừa khéo lại trúng vào khoa mà cô ghét nhất, tôi không phải là lại mơ mơ hồ hồ mà có thêm một người thù ghét?”

Hứa Bán Hạ giảo hoạt nói: “Thực ra anh không nói tôi cũng biết, anh chắc chắn là bác sĩ thú y, thảo nào Phiêu Nhiễm lại thích anh như vậy.”

Lão Tô không để ý đáp: “Nói bậy, làm gì có bác sĩ thú ý nào học 8 năm mới tốt nghiệp chứ.”

Hứa Bán Hạ đảo mắt cười: “Lão Tô à, bác sĩ thú y cũng không sao cả, hiện tại mấy em gái xinh đẹp đều thích nuôi thú cưng, anh chỉ cần có bàn tay vàng cứu chữa bảo bối của bọn họ, bọn họ còn không coi anh là tri kỷ quý nhân hay sao? Lão Tô à, chuyện hôn nhân đại sự của anh liền luôn với công ăn việc làm. Ai da, không ngờ anh trông thành thật như vậy, thực ra lại vô cùng gian xảo, lúc thi đại học đã nghĩ tới kế tán gái nha. Ha ha à Thật là bái phục.” Hứa Bán Hạ nghiêm trang nhận xét.

Lão Tô giận đến mức đi không được, phủ nhận: “Tôi không phải bác sĩ thú y giống như cô nói, không tin hôm nay cô đến ngoại khoa ung bướu của bệnh viện số Hai nhìn xem, tôi ở…” Nói rồi mới phát hiện mình bị cô mũm mĩm này lừa, nghiêng mặt nhìn chằm chằm Hứa Bán Hạ ảo não không thôi, làm sao mà lại dễ bị cô ấy kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy?

Đồng Kiêu Kỵ đứng một bên nghe cảm thấy buồn cười, biết là Hứa Bán Hạ lại bắt đầu trêu chọc người ta.

Hứa Bán Hạ biết rồi cũng không kỳ kèo, cười hì hì làm như không biết Lão Tô đang bực, tự chạy thẳng, lại còn nói: “Xịn quá, thế mà là trị ung bướu, xịn lắm. Tuyệt, thế là không phải khoa trung y mà tôi ghét nhất.”

Lão Tô rất có cảm xúc nói: “Nếu ai bị cô ghét, người đó hẳn là xui xẻo lắm.”

Hứa Bán Hạ nửa đùa nửa thật nói: “Đương nhiên, tôi cho Phiêu Nhiễm đi cắn hắn.”

Lão Tô cười: “Thế tôi không sợ đắc tội cô rồi, Phiêu Nhiễm với tôi bây giờ đã là bạn tốt.”

Hứa Bán Hạ cười: “Nói anh là bác sĩ thú y anh còn không nhận, người bình thường làm sao mà có bản lĩnh nói dăm ba câu lừa đảo đã dụ được Phiêu Nhiễm nhà tôi đầu quân cho địch vậy chứ? Anh hay là đổi làm bên thú y, bảo đảm có lời.”

Lão Tô bị làm cho giận đến mức bật cười: “Tôi cuối cùng cũng hiểu, cô thế này gọi là bốc đồng tuổi dậy thì. Ha ha, người lớn nói một cô lại khăng khăng là hai, mặc kệ cô.”

Đồng Kiêu Kỵ cũng bật cười, lão đại thế mà là bốc đồng tuổi dậy thì? Nói ra không sọ người ta cười rụng răng hàm sao? Hứa Bán Hạ liếc Đồng Kiêu Kỵ, dở khóc dở cười nói: “Thứ bảy này tôi không chạy bộ, cùng mấy người bạn thuê chiếc thuyền đi câu cá.”

Lão Tô hai mắt phát sáng, nhưng lập tức ảm đạm trở lại: “Thứ bảy tôi đi làm, ây dà.”

Hứa Bán Hạ khó hiểu: “Câu cá vui thế sao? Tôi làm sao mà nhắc đến câu cá, các nam đồng bào đều hưng phấn nhảy nhót thế, chẳng lẽ đàn ông đều thuộc họ mèo?” Hứa Bán Hạ nhớ tới hôm đó cùng Lão Tống và Triệu Lũy nói chuyện đi câu cá, thấy Triệu Lũy nhiệt liệt tán thành mới nghĩ đến việc sắp xếp một chuyến. Không ngờ Lão Tô cũng thích như vậy.

Lão Tô khẩn thiết nói: “Hôm nào tôi đưa số điện thoại cho cô, sau này nếu có cơ hội thế này nhớ nói sớm, tôi có thể thay ca với đồng nghiệp.”

Hứa Bán Hạ gật đầu, nhưng trong lòng cũng không xem trọng mấy lời này, bởi cô không thể mang một người bạn đơn thuần biến thành người trong cái vòng luẩn quẩn phức tạp kia được, về sau lúc gặp nhau cũng không ăn nói thoải được nữa. Đợi lúc Lão Tô chào tạm biệt, Hứa Bán Hạ mới nói với Đồng Kiêu Kỵ: “Người này thế nào? Tôi chạy bộ gặp được, sau này lỡ có chuyện gì có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Đồng Kiêu Kỵ lúc ấy mới hiểu được mục đích của Hứa Bán Hạ, không khỏi cảm thán: “Được, là một bác sĩ thì tốt.” Sau đó lập tức sửa lại: “Nhưng bình thường cũng không có việc gì, còn có Phiêu Nhiễm nữa.”

Hứa Bán Hạ cười: “Lúc chưa có chuyện mới phải phòng, mất bò mới lo làm chuồng, muộn rồi.”

Đồng Kiêu Kỵ phúc sát đất suy nghĩ kín đáo của Hứa Bán Hạ, mỗi đường đi nước bước đều đâu ra đấy.

_____________________

Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子