Gió đầu thu có chút lạnh, nhưng khi thổi tới bên người lại cảm thấy thật sự rất sảng khoái. Mặt trời lúc ẩn lúc hiện, sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào mạn thuyền, tuy rằng đang ở trong tàu cá nặng mùi thịt sống, Hứa Bán Hạ vẫn vui vẻ ôm bụng ngủ. Nhưng cô cũng không dám bất cẩn, sợ mình hơi nặng, cực kỳ ngoan ngoãn đem vải buồm gấp lại giống như chiếc ghế dựa người vào boong thuyền mà nằm. Đường đi hải đảo tốn mất gần ba giờ đồng hồ, không ngủ thì làm gì? Chẳng lẽ ngồi nhìn Triệu Lũy cùng hai cô gái hắn mang đến liếc mắt đưa tình với nhau? Lần này mấy người bạn nữ của Triệu Lũy không phải Bao tiểu thư, không biết lại là Bối tiểu thư Giang tiểu thư gì đây.
Tên Triệu Lũy này xem ra còn lợi hại hơn Lưu Bị, Lưu Bị từng nói: “Huynh đệ như tay chân, thê tử như quần áo”, Triệu Lũy làm theo Lưu Bị, trực tiếp đưa lý thuyết vào thực hành, đổi bạn gái còn nhanh hơn đổi quần áo. Nhưng ai bảo hắn là người đàn ông độc thân hoàng kim chứ? Đầu năm nay không phải báo đài đều nói tỉ lệ nam cao hơn nữ sao? Tại sao cuối cùng cô lại nhìn trúng một người đàn ông bị các chị em giành giật tới tấp thế này? Hứa Bán Hạ rất buồn bực, lấy mũ che mặt, chu miệng khó chịu.
Đi đến một chỗ nhất định sẽ bị mất sóng điện thoại, cũng tốt, đỡ bị ồn ào. Lúc Hứa Bán Hạ rơi vào mộng đẹp, hơn một nửa người trên tàu đã say sóng đến nỗi đứng còn không vững. Triệu Lũy với mấy người bạn đẹp trai xinh gái của hắn cũng không thoát khỏi kiếp nạn say sóng, làm hại Tiểu Trần và bạn gái Chu Thiến chạy chỗ này chỗ kia để hầu hạ, Đồng Kiêu Kỵ cũng phải đi giúp bọn họ súc miệng. Động tĩnh lớn như vậy mà Hứa Bán Hạ vẫn không tỉnh, trong mơ cười hi hi ha ha chọc ghẹo Lão Tô, làm cho con người ngây thơ thành thật này khóc không được cười cũng không xong. Khuôn mặt dưới mũ lộ ra nét cười nhẹ.
Tàu cập vào một bến tàu nho nhỏ giản dị, Hứa Bán Hạ cũng vừa kịp lúc thức dậy, lúc mở mũ chỉ cảm thấy ánh mặt trời chói chang rất đau mắt, chớp chớp mắt một lúc để thích ứng mới lắc lắc đầu đứng lên, lại kinh ngạc phát hiện trên tàu có bốn người chật vật tới mức đầu bù tóc rối, nhìn không ra hình người. “Làm sao vậy? Say sóng à?”
Không ai đáp lại cô, bởi vì hai người đàn ông tuy còn sức lức tự mình nhảy lên bờ, nhưng hai cô gái chỉ có thể nhờ Tiểu Trần và Đồng Kiêu Kỵ một người kéo một người đẩy lên, đằng sau còn có Chu Thiến tay trái tay phải chống đỡ, rất bận rộn. Hứa Bán Hạ nhìn thấy cảnh tượng này bèn cười thầm trong bụng, tự mình nhảy lên bến tàu, giúp Chu Thiến đỡ một cô gái, trông có vẻ là người của Triệu Lũy. Đương nhiên, Hứa Bán Hạ cố ý chọn cô ấy.
Dìu cô gái kia đến gần Triệu Lũy, Hứa Bán Hạ mỉm cười nói: “Ngại quá, Triệu tổng, tôi ngủ quên mất, cái gì cũng không biết.”
Triệu Lũy tuy vẻ mặt đau khổ nhưng vẫn đứng thẳng lưng, nghe vậy nói: “Cũng không nghiêm trong đến vậy, tôi còn tưởng ngồi tàu thủy đường dài không việc gì thì thuyền đánh cá cũng không việc gì, sớm biết thế này lúc trước đã uống thuốc chống say của cô.”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Đã bị nôn rồi thì uống không có hiệu quả. Đến lúc đi về, phải uống trước khi lên thuyền, sau đó giống tôi ngủ một giấc tới nhà là xong. Bây giờ đến nhà ngư dân nghỉ ngơi một chút, không có gì to tát hết. Mấy cô gái trẻ thậm chí còn vì giảm béo mà cố ý uống thuốc khiến mình thượng thổ hạ tả [*] nữa là.”
[*]: nói về bệnh thổ tả, vừa nôn mửa vừa phải đi đi ngoài.
Triệu Lũy nhoẻn miệng cười, nhìn Hứa Bán Hạ: “Nói vậy thì đáng ra nên nôn lại không nôn được rồi?”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Triệu tổng thay tôi nói vậy là mừng rồi, nếu không lời này mà để tôi nói lại bị bảo là đứng nói chuyện không biết lưng đau.” Triệu Lũy nghe mà cười lớn, dịu dàng quay đầu nói với cô gái kia: “Không có việc gì, đừng lo lắng, coi như là giảm béo thành công ấy mà, đợi lát nữa đến nới ăn uống chút gì là lại không sao.”
Cô gái trẻ tựa vào vai Triệu Lũy, hoàn toàn không có sức trả lời, chỉ chớp chớp mắt, đứng cạnh Hứa Bán Hạ khỏe mạnh hồng hào lại trông càng yếu đuổi tái nhớt, nhưng mà cái này gọi là điểm đạm đáng yêu, em Lâm cũng có một kiểu phong tình riêng.
Hai cô gái vào nhà ngư dân thuê trước, vừa đến nơi liền muốn đi ngủ, bị Hứa Bán Hạ ngăn lại, tận tình khuyên bảo hai cô gái uống ngụm nước nóng mới thả ra. Triệu Lũy và bạn nam đi cùng thế mà lại có thể gắng gượng không ngủ, nhưng thật ra cũng không có sức đi lại, đờ đẵn ngồi trên sân thượng nhà dân nhìn về phía biển khơi màu ngọc bích, khác hẳn với mấy bãi tắm đυ.c ngầu gần bờ ở thành phố. Trời xanh mây trắng đại dương sâu thẳm, cùng với lá cây mùa thu nửa đỏ nửa vàng, nhìn thôi cũng thấy vui vẻ thoải mái.
Đồng Kiêu Kỵ, Tiểu Trần và Chu Thiến đã không nhịn nổi, xách cần câu ra chỗ ngư dân chỉ, tìm nơi đất thấp đi câu cá. Hứa Bán Hạ giờ xem như là một nửa chủ nhân, phải chăm sóc người già yếu, bèn ngồi lại híp mắt ăn hải sản khô ngư dân mang đến, ngon đến chảy nước miếng, vừa ăn vừa nghe Triệu Lũy và người kia nói chuyện, hoá ra người kia làm bên ngân hàng. Hứa Bán Hạ cũng không muốn móc nối với anh ta, cô có người của mình bên ngân hàng, bạn bè nhiều năm, còn lâu làm việc với người khác.
Chợt nghe Triệu Lũy hỏi: "Tiểu Hứa, hiện tại cô đang làm gì? Có ý tưởng gì không?"
Hứa Bán Hạ ngây người một lát mới nhận ra Triệu Lũy đang nói chuyện với mình, lúc nãy xém chút nữa đã ngủ quên mất. Nhưng cô rất nhanh bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Vẫn thế thôi, lấy thép phế liệu đi tái chế. Nhưng gần đây tôi đang muốn nhập khẩu phế liệu từ Nga, đã liên lạc ổn thoả với các bên rồi, báo giá cũng không tệ, tính một chút thì chi phí thấp hơn so với cách tôi hay làm, quan trọng là bớt lo nữa, có thể làm hàng loạt. Nếu đưa đến bãi xếp rồi tút tát thêm một chút mới đưa đến xưởng thép thì còn lời hơn nữa."
Triệu Lũy nghe xong, trên khuôn mặt nhợt nhạt vì sau sóng cuối cùng cũng hiện lên ý cười. Người bạn kia của hắn thấy câu chuyện không liên qua tới mình bèn đi xuống, tìm đường đến câu cá chung với đám Tiểu Trần. "Tôi nghe nói làm thép phế liệu lúc cân hàng có thể ăn gian rất nhiều, rốt cục là làm sao?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Làm gì có thần kỳ như người ta nói chứ, người trong xưởng thép cũng không ngốc, làm sao có thể không biết? Bây giờ thường làm nhất là kiểu lén lút quan hệ với người bên trong, lúc chở thép thì cho thêm mấy tấn nước vào xe, người khám nghiệm cũng giả vờ không nhìn thấy, sau đó tìm nơi vắng người xả nước đi, ăn gian được là mấy tấn nước này." Thực ra còn rất nhiều bí quyết, nhưng đây là bát cơm, Hứa Bán Hạ làm sao có thể nói hết? Kiểu thêm nước này là chiêu trò phổ biến người trong ngành phế liệu nào cũng biết, nói cũng không làm sao, nhưng Triệu Lũy chắc chắn chưa nghe qua.
Quả nhiên Triệu Lũy nghe xong giật mình cười: "Còn có cả chuyện này? Có cần dùng thùng xe đặc chế không?"
Hứa Bán Hạ tiếu dung khả cúc, bày ra dáng vẻ vô hại nói: "Vậy thì tốt, nói là đặc chế, chỉ cần hàn chắc một chút, chịu được áp lực nước là ổn."
Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ cười như vậy, nghĩ một lát mới nói: "Vậy sao cô còn không làm? Phải bắt lấy thời cơ chứ?"
Hứa Bán Hạ trong lòng lộp bộp, cô nghe ra được ám chỉ trong lời của Triệu Lũy: "Không phải không muốn làm, nhưng kiểu vận chuyển quốc tế yêu cầu trọng lượng lớn. Công ty Triệu tổng có phải thường nhập một lần 3000 tấn hàng không? Tôi đã tìm hiểu qua, bắt buộc 5000 tấn phế liệu mới cho phép nhập khẩu. Tôi không phải là không đủ tiền, vấn đề là không có cách nào để ngân hàng cho vay, nếu toàn bộ tài sản đều ném vào làm tiền ký quỹ để mở lệnh chuyển tiền, vậy thì trong lúc chờ hàng về các mảng khác lại không có vốn lưu động, tôi cũng không thể bắt chước gấu chó bẻ ngô, lấy một cái lại vứt một cái được. Lại nói nữa, đến lúc phế liệu về đến nơi, còn phải đến xưởng thép tái chế, chờ lấy được nguyên liệu ra cũng không phải nói xong là xong, tôi không thể đem toàn bộ tiền đều đổ vào được. Cho dù bây giờ bắt đầu làm, cũng phải đến đầu tháng 1 dương lịch năm sau mới lấy được thép tái chế về đến tay. Thời điểm này năm ngoái lượng tiêu thụ và giá cả đều cực kỳ thấp, tôi đoán năm nay cũng chẳng cao được đến bao nhiêu, cho nên tôi đamg rất là do dự." Hứa Bán Hạ không có chút che dấu nào, từ giọng điệu đến nội dung đều rất thành khẩn.
Triệu Lũy chỉ ngắn gọn nói một câu: "Đúng vậy, đây là một vấn đề, không, cả hai cái đều là vấn đề."
Hứa Bán Hạ im lặng chờ Triệu Lũy nói tiếp, nhưng đợi rất lâu đều không thấy hồi âm, có chút thất vọng, bèn không có chuyện thì tìm chuyện nói: "Tôi cũng hẹn với Quách tổng, anh ấy nói cuối tuần đi chơi một ngày thì còn được, hai ngày thì không thể nào, chuyện công ty dính vào không dứt ra được."
Phải một lúc sau Triệu Lũy mới có vẻ hồi phục tinh thần, đáp: "Tôi cũng nói với A Quách rồi, cách thức quản lý của tôi với hắn không giống nhau, hắn việc lớn việc nhỏ gì cũng muốn nắm trong tay.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, hắn đương nhiên là thích mọi chuyện đều nắm trong tay, bởi vì hắn cần mò vàng trong đống chuyện đó. Nhưng Triệu Lũy là bạn của Quách Khải Đông, chuyện này không thể nói lung tung. "Thảo nào Quách tổng lại gầy như vậy."
Không ngờ Triệu Lũy lại trầm ngâm nói: "Một người quản lý, không phải cứ làm nhiều là tốt. Một người nếu như lúc nào cũng bận rộn, làm ra vẻ luôn luôn lo lắng thay ông chủ mà suy nghĩ, kỳ thực là đang muốn khiến cho vốn lưu động túng thiếu khó xử, làm ông chủ không dám đuổi việc hắn, vì sợ thay người mới sẽ làm tài chính đứt đoạn. Nhưng một người không làm ra lãi, không có lợi nhuận, túng bấn khó khăn, hắn cũng không có chỗ nào mà tham ô, ông chủ thực ra lại yên tâm hơn nhiều, nhưng cũng chẳng được bao lâu, bởi vì sẽ khiến ông chủ mất niềm tin, cuối cùng đau dài không bằng đau ngắn, đổi người. Kiểu thứ ba là tiền lãi sống dở chết dở, tự nhiên lại chẳng có ai ngấp nghé vị trí này, sẽ không buông lời gièm pha với ông chủ, chỉ cần ông chủ không muốn làm khó, vậy là thái bình."
Hứa Bán Hạ nghe xong giật mình, Triệu Lũy nói mấy cái này với cô làm gì? Hắn nếu đã nói, chứng minh hắn cũng là người đang ngồi trên miệng núi lửa, người ngồi trên miệng núi lửa sẽ nghĩ gì? Không cần hỏi, chỉ có một đáp án: tìm đường lui. Triệu Lũy đã nói với Hứa Bán Hạ, tức là hắn cố ý cùng Hứa Bán Hạ hợp tác. Hứa Bán Hạ lập tức thấy lửa đổ thêm dầu, nói: "Một khi đề cập đến tiền, nhất là món tiền lớn, người không ai có khả năng tránh xa, mấy ai có thể "nghi thì không dùng, dùng thì không nghi". Bởi vậy, mâu thuẫn giữa ông chủ và người quản lý vẫn luôn tồn tại. Trừ khi là có nhiều người đầu tư, các ông chủ tự kiềm chế nhau, người quản lý lại biến thành lợi thế chứ không phải một quân cờ tùy ý di động."
Triệu Lũy hơi ngạc nhiên nhìn qua Hứa Bán Hạ, gần như không suy nghĩ nói: "Không sai, cô nói rất đúng."
Hứa Bán Hạ không ngờ Triệu Lũy dứt khoát như vậy, hoài nghi nhìn Triệu Lũy, hai người đối diện nhau một lúc lâu, Hứa Bán Hạ mới nói: "Đây là đứng trên lập trường của tôi mà nói, hay cũng chính là tổng hợp lại mâu thuẫn giữa người quản lý và người đâu tư. Ha ha Triệu tổng anh đừng ngạc nhiên, đây là tôi xem được trong tạp chí "Giới thương nhân" gì đó."
Sắc mặt Triệu Lũy chuyển từ kinh ngạc chuyển sang cười đùa, nói: "Tôi cứ tưởng "Giới thương nhân" là kiểu bánh vẽ trên tường, giúp khích lệ những người trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào, không ngờ cũng có chỗ tốt, sau này có lẽ nên xem một chút. Tiểu Hứa à, không biết lúc ở Hàng Châu cô thấy mấy lời Ngũ Kiến Thiết nói kia thế nào, A Quách hắn nghe xong rất để bụng."
Hứa Bán Hạ nghe Triệu Lũy nhắc đến A Quách, biết rằng cố ý nói như vậy là muốn mượn A Quách xem thái độ của cô. "Triệu tổng, mấy lời đó của Ngũ tổng, người khác nhau nói thì lại có ý nghĩa khác nhau, nếu là Quách tổng nói, thì tức là người thông minh thì hiểu ý nhau, mà Ngũ tổng nói, thì lại có ý khác hoàn toàn. Nhưng mà lời Ngũ tổng nói cũng không phải hẳn là thật." Hứa Bán Hạ hiểu, vào thời điểm nhạy cảm như thế này cần biết mình nên nói gì, Triệu Lũy hắn sẽ tự hiểu cô đang đối đáp qua loa hay là nói thật lòng. Với kiểu tình huống này, không bằng cứ nói thật, chỉ cần ngữ khí có điều độ, lại làm cho người ta thấy mình thẳng thắn thành thật.
Triệu Lũy nghe xong không đáp, rút một cây thuốc lá trong hộp để trên bàn hút, tuy hắn chỉ phát ra tiếng hít thở trong lúc nhả khói, Hứa Bán Hạ dường như lại nghe thấy tiếng thở dài thật sâu từ thâm tâm hắn. Không biết vì sao, trong lòng Hứa Bán Hạ có chút xót xa, rất muốn thốt lên "Nào nào nào, có gì không vui thì chúng ta cùng nhau tâm sự cùng nhau", nhưng cô biết, trong cảm nhận của Triệu Lũy, thân phân địa vị của mình còn chưa đủ ngang vai ngang vế với hắn, chưa đủ để hai người đối xử chân thành hoặc đối chọi gay gắt. Triệu Lũy có thể cùng cô nói mấy lời đó, một là có ý thăm dò cho kế hoạch tương lai của hắn, hai là vì Hứa Bán Hạ nhỏ bé không quan trọng, không ảnh hưởng đến hắn, thậm chí có thể nhờ chuyện này mà lôi kéo nhân tâm, ban một chút ân huệ. Về phần Triệu Lũy có mưu tính thâm sâu thế nào, vẫn chưa đến lượt cô tham dự. Lòng dạ của Triệu Lũy thế nào, có lẽ cả Quách Khải Đông cũng không biết.
Bởi vì vậy, Hứa Bán Hạ cũng không nói, híp mắt ngắm cảnh phơi nắng, không quấy rầy suy nghĩ của Triệu Lũy. Có điều Hứa Bán Hạ nghĩ đến vấn đề của Quách Khải Đông, lại nghĩ đến Triệu Lũy nói quan hệ mèo chuột giữa người đầu tư và người quản lý, Quách Khải Đông cũng thật là có nỗi khổ tâm trong lòng đi. Cừu tổng này không cầu tiến, chỉ thích làm đại ca, mỗi ngày ngồi ở công ty giám sát nhất cử nhất động của Quách Khải Đông, lâu lâu nhúng tay vào công việc quản lý nhân viên cấp dưới, Quách Khải Đông tính cách cao ngạo muốn nói mà không nói nên lời. Một lần thì thôi, hai lần ba lần, khó tránh người ta để bụng.
Hứa Bán Hạ liên hệ đến mình,dù việc thu mua phế phẩm giao cho Tiểu Trần, bản thân cô ở phía sau lại là người điều khiển mọi thứ, đội xe vận chuyển của Đồng Kiêu Kỵ cũng thế, cô đối với từng việc bên trong đều rõ rõ ràng ràng, không biết Tiểu Trần và Đồng Kiêu Kỵ liệu có thấy chỗ nào phản cảm hay không. Nếu như có, liệu có thể góp gió thành bão, cuối cùng dẫn đến anh em đồng nghiệp bất hoà? Cũng không phải không thể. Xem ra việc của Quách Khải Đông cũng là một tấm gương, trở về phải suy nghĩ thật kỹ, dứt khoát nói chuyện với Tiểu Trần và A Kỵ, để mọi người rõ ràng chức trách của bản thân, tuy trong thời gian ngắn hạn sẽ không tiện, nhưng đối với việc phát triển dài lâu, nếu làm lớn mà không có phép tắc rõ ràng, khó tránh Đồng Kiêu Kỵ và Tiểu Trần cũng sẽ đào chân tường như Quách Khải Đông. Cái khác không nói, tình nghĩa anh em nhiều năm bởi vì chuyện này mà tan vỡ, thật là chuyện không thể chịu đựng nổi. Hứa Bán Hạ tuy không vùi mình trong khói thuốc như Triệu Luỹ, thế nhưng trong lòng hai người giống nhau đều đang loạn xạ suy nghĩ, tuy nhiên thể hiện ra bên ngoài đều chỉ có yên tĩnh mà thôi.
Cuối cùng Triệu Lũy đứng dậy, ném mẩu thuốc đã dụi vào một thứ trông có vẻ là thùng rác trong nhà dân, lúc này Hứa Bán Hạ mới nói: “Triệu tổng, nghe nói Quách tổng hiện tại dùng người đều là đồng nghiệp trước kia, lẽ ra có thể bớt lo, thế nhưng tại sao anh ấy so với anh còn bận bịu hơn? Có phải là do cách thức quản lý không giống nhau?”
Triệu Lũy ý vị sâu xa nhìn Hứa Bán Hạ, cười nói: “A Quách vốn là kỹ thuật viên ưu tú, hắn lúc nào cũng muốn mọi thứ phải hoàn mỹ, cái gì cũng muốn làm cho tốt, vậy nên lúc nào cũng bận đến chân không chạm đất. Tôi thì lại có chút lười, nếu việc nhỏ thì cứ mắt nhắm mắt mở mà cho qua, tuy không dám tự nói mình ‘không làm gì mà có thể trị’, nhưng thật ra cũng không sai lệch lắm.”
Triệu Luỹ nói đến đó là dừng , xem Hứa Bán Hạ sẽ hiểu như thế nào. Bởi vậy Hứa Bán Hạ chỉ cười nói: “Tính cách của Triệu tổng sáng suốt, làm việc rất có phong thái, không cực đoan tù túng, mạch suy nghĩ quản lý có lẽ giống như Trần Bình, Lữ Đoan [*] ?" Cô nói xong liền âm thầm cắn đầu lưỡi, nói bậy bạ cái gì mà Trần Bình Lữ Đoan, lần này không có có cách nào dùng "Giới kinh doanh" đến lấp liếʍ nữa.
Cũng may Triệu Luỹ cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ mỉm cười nói: "Nắm chắc mọi việc, chủ yếu tập trung vào khâu lợi nhuận, mấy cái nhỏ nhặt khác, chỉ cần không vượt quá giới hạn cho phép, cho nhân viên một con đường sống cũng không quá đáng lắm đâu. Lại nói nếu lo không tốt chi tiết, chi phí quản lý lại cao hơn, trộm gà không được còn mất nắm thóc, mà lại đem công ty biến thành một vũng nước đọng, nhân viên thiếu năng động, bản thân lại mệt mỏi. Có ý nghĩa gì chứ?"
Hứa Bán Hạ nghe vội nói: "Đúng vậy đó, được hay mất, lấy hay bỏ đều là do học vấn." Vừa nói vừa thầm cảm thán may mà Triệu Luỹ đối với Trần Bình Lữ Đoan gì đó không chú ý.
Câu này của Hứa Bán Hạ tuy là cảm khái, nhưng thực chất lại là vuốt mông ngựa, vừa mới nói xong, phía sau đã nghe thấy tiếng bạn gái Triệu Luỹ: "A, hai người không đi câu cá sao?"
Triệu Luỹ dịu dàng quay đầu cười: "Thoái mái hơn chưa? Em còn đang nằm trên giường, anh làm sao dám bỏ đi chơi chứ."
Cô gái đi tới, nhẹ nhàng tựa vào vai Triệu Luỹ, nhẹ nhàng cười trêu: "Chính anh cũng không có sức đi chơi chứ gì? Lừa ai chứ."
Hứa Bán Hạ chịu không nổi việc nhìn bọn họ lời ngon tiếng ngọt qua lại, dứt khoát nói: "Thế là tốt, trong nhà còn một cô gái nữa cần chăm sóc, vậy giao cho mọi người nhé, tôi muốn đi câu cá lắm rồi." Nói xong liền cười ha ha kiếm đường đi xuống.
Cô gái nhìn Hứa Bán Hạ, lúc này mới nói nhỏ: "Ban nãy em nghe hai người nói chuyện, cô mũm mĩm này thật biết cách nịnh nọt anh nha."
Triệu Luỹ cười: "Làm người cũng không cần quá chính trực, theo như quan hệ bây giờ giữa anh và cô ấy, cô ấy cũng chỉ có thể làm như vậy, còn may cô ấy cũng tương đối có chừng mực, không làm người khác thấy phản cảm. Tiểu Hứa mặc dù trình độ văn hoá không cao, nhưng kiến thức cũng không ít, làm người thành thật, lại còn biết phép tắc. Cô ấy còn trẻ, năng lực hoạt động mạnh, tuy nhiên lại ít trải đời, dễ dàng bị điều khiển, hợp tác với cô ấy cũng đỡ lo. Phải cho cô ấy một chút cơ hội, thì cô ấy mới có thể tiếp cận với anh. Chứ nếu anh mỗi câu mỗi chữ của cô ấy anh đều bắt thóp được, cô ấy còn dám tiếp cận anh sao? Nước trong quá thì không có cá."
Cô gái kia bội phục sát đất, nhẹ nhàng hôn Triệu Luỹ, nói: "Anh thật là đa mưu túc trí, chẳng có chuyện gì qua mắt được anh. Tội nghiệp Bàn Tử, em bắt đầu thấy thương hại cô ấy."
Triệu Luỹ mỉm cười: "Hợp tác với anh làm sao lại là tội nghiệp? Anh là chính trực công bằng nhất đấy, nếu không buôn bán không thành lại còn thêm gánh nặng sao? Tìm được một người có thể hợp tác không dễ gì, thiên thời địa lợi nhân hoà đều phải có, anh tất nhiên sẽ không bạc đãi Tiểu Hứa."
Cô gái nũng nịu nói: "Thế tại sao anh không hợp tác với em? Em cũng làm được mà. Em có thể nhờ cha và bạn bè của ông ấy giúp đỡ."
Triệu Luỹ trong lòng nghĩ, em một chút tài năng kinh doanh nào chứ còn không có, thế nhưng miệng lại nói ngọt: "Em đó, có phúc không hưởng, đòi làm ăn buôn bán cái gì? Loại việc thấp kém phải đi nhìn sắc mặt người khác này cứ để người khác làm, đến anh còn chẳng muốn làm nữa là."
Nhìn thân ảnh Hứa Bán Hạ đi xuống, Triệu Luỹ thầm nghĩ, cô gái này ít âm mưu, cũng gọi là thành thật, mà xem cô giúp Lão Tống làm chân chạy vặt kia, nhìn qua cũng rất chịu khó, có thể co cũng có thể giãn, vừa vặn bù cho Triệu Luỹ bởi vì vấn đề thân phận mà có một số việc không thể làm được. Nếu như vào lúc cô ấy thiếu thốn mà mình lại giúp đỡ một chút, có phải Hứa Bán Hạ này sẽ rất cảm kích trong lòng không?
_____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子