Không Được Vãng Sinh

Chương 4: Bờ biển nhiễm dầu đen

Về đến nhà, người giúp việc hơn 50 tuổi của Hứa Bán Hạ đã sớm chuẩn bị cho cô một chén cháo ngô, hai quả trứng gà luộc, năm con tôm he to, một chén canh rong biển, một hộp sữa chua, một quả dưa chuột. Tuy Hứa Bán Hạ có thể ăn được gấp đôi, nhưng hiện tại đang trong quá trình giảm béo, thực đơn cũng là do Hứa Bán Hạ nghiên cứu từ sách dinh dưỡng mà ra. Trước khi ăn phải cân, sau đó ghi lại số liệu lên tấm bảng treo sau cửa, trọng lượng cơ thể vẫn là trên đà đi xuống. Có điều ăn uống điều độ thế này cực kì gian nan, bữa sáng ăn ít như vậy, đến khoảng 10 giờ trưa gì đó chắc chắn sẽ đói. Đau khổ vô cùng.

Bảo vệ của bãi xếp không hề gọi đến, mãi cho đến khi Hứa Bán Hạ đang trên đường mới thấy điện thoại của Tiểu Trần. Tiểu Trần không biết tình hình, ở đầu dây bên kia chỉ có tiếng kêu quang quác rất kinh hãi, Hứa Bán Hạ im lặng nghe hắn nói xong, chỉ đơn giản đáp một câu: “Chú đi xem hiện trường thế nào, tôi lập tức đến đây.” Phản ứng kinh ngạc của Tiểu Trần vừa khéo chính là chứng cứ ngoại phạm tốt nhất của Hứa Bán Hạ, loại phản ứng đó của Tiểu Trần cho dù Hứa Bán Hạ dù muốn diễn cũng diễn không được, cái giúp lấy được lòng tin của mọi người chính là sự chân thực.

Lúc Hứa Bán Hạ đến được bờ biển, tuy đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn cứ kinh sợ không thôi. Cho dù chưa đến nơi, gió biển đã mang theo mùi dầu máy nồng nặc len lỏi vào chiếc xe đóng kín cửa. Đến được công ty, thấy ở phía xa xa chen chúc người là người, trong khi đó khu vực quanh bãi xếp của Hứa Bán Hạ lại không có tí váng dầu nào. Vòng đến phía bên kia, rất nhiều những con cua nho nhỏ không được may mắn, cố gắng lật phần bụng bị nhuộm đen lăn vào bụi cỏ. Bãi bùn vốn là màu vàng đậm, trên mặt đầy các chấm tròn đầy màu sắc, trước kia chỉ cần ném xuống một viên đá, tôm cá lập tức vội vã bơi nhanh vào hang. Bây giờ mặt nước đều đã bị bao phủ bởi màu đen bóng, hôi thối nồng nặc, còn có vài con cá chết trôi lềnh bềnh, bụng nổi trắng hếu, là kiểu yên ắng chết chóc khiến người ta thấy lục phủ ngũ tạng đều nhộn nhạo hết cả lên. Ý định ban đầu Hứa Bán Hạ là khiến cho bãi bùn này ngấm toàn mùi dầu máy mà không thể chăn nuôi, nếu có nuôi ra cái gì thì cũng sẽ có vị lạ không ai muốn ăn, không nghĩ tới lại khiến hệ sinh thái ở bãi bồi bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng. Phía xa, một chú chim biển nghiêng ngả lảo đảo, Hứa Bán Hạ nhìn mà trong lòng áy náy không chịu nổi.

Đột nhiên có người gọi to một tiếng: “Bàn Tử! Sao bây giờ cô mới đến? Làm thế nào bây giờ?” Hứa Bán Hạ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên liền thấy thôn trường thở hổn hển đứng ngay gần đó, vội vã bước nhanh qua nói: “Thế này là thế nào? Tôi đang đi trên đường nhờ Tiểu Trần gọi mới biết là anh gặp chuyện không may.” Áy náy thì áy náy, việc đã đến nước này, chỉ có thể diễn thật đạt cái vai người ngoài cuộc này thôi . Đi đến gần còn nói thêm một câu: “Hình như là mùi dầu máy, thôn trường, ông phải nghĩ cách đi, nếu không bùng lửa lên thì hai bãi xếp của tôi coi như bỏ rồi.”

Tiếng la hét chói tai của thôn dân trong nháy mắt nhấn chìm câu nói của Hứa Bán Hạ, mọi người đều đang mắng chửi, tuy không biết đây là việc làm của mấy người Hứa Bán Hạ, nhưng lọt đến lỗ tai của Hứa Bán Hạ, từng câu từng câu đều là đang mắng cô, chửi cô. Có điều cái này cô đã sớm có chuẩn bị, cũng không để ý. Thôn trưởng ngây ngẩn hồi lâu mới nói với Hứa Bán Hạ: “Tôi đã thông báo vào trong trấn, chốc nữa bọn họ sẽ phải người vào đây. Vấn đề là người đến thì có làm được cái gì, mùi dầu máy nặng như vậy không phải ngày một ngày hai mà hết, vài năm nữa có khi cũng không hết, sau này đê biển vây vào đây, vậy đất ở bãi bùn này cũng xem như chết mất rồi?”

Hứa Bán Hạ không hé răng, lúc này đầu óc cũng bình tĩnh hơn, đi lẫn vào trong đám người của thôn trưởng. Cố gắng ẩn mình vào bầu không khí xung quanh, tránh không làm nổi bất là cách tự vệ tốt nhất.

Người trong trấn lẫn người trong huyện đều lục tục đến, nhưng ô nhiễm cũng đã ô nhiễm rồi, không có biện pháp khắc phục. Hứa Bán Hạ thấy bọn họ nhao nhao cãi nhau, giống như đang đưa ra ý kiến suy nghĩ gì đó, cuối cùng lại không dám quyết, lại đi tìm thôn trưởng xin chỉ thị, cô vội nói tạm biệt, trở về bãi xếp. Vốn đang định ở đó đưa tiền mua mấy chục xe cát đổ xuống, nhưng nghĩ lại việc này không giống cách hành xử của gian thương cho lắm, lúc này quần chúng xúc động, mình vẫn nên cố gắng thu mình lại thì tốt hơn, tránh cho bị bọn họ chĩa mũi dùi về phía bản thân, moi ra được sơ hở.

Bây giờ, trong lòng Hứa Bán Hạ không thả lỏng được như khi sáng sớm, trong lòng ngập tràn hổ thẹn. Ở trong văn phòng đứng ngồi không yên, đi ra ngoài tìm bạn bè nói chuyện phiếm, nhiều người khi làm buôn bán, những lúc không bận bịu thì lại nhàn rỗi đến đáng sợ. Hứa Bán Hạ hôm nay chịu chấn động, suy đi nghĩ lại, thấy việc hôm nay mình làm quá vô đạo đức, bị người ta mắng chết không được tử tế cũng đáng.

Chỉ là Hứa Bán Hạ không rõ cho lắm, bà già mà run run rẩy rẩy cầm tràng hạt đứng xa xa kia là đang nói cái gì. “Không được vãng sinh”? Nghe còn rất huyền bí. Buổi trưa đến giờ ăn, Hứa Bán Hạ lên Google tìm kiếm một chút, không nhịn được bật cười, hóa ra là kiểu nguyền rủa còn cao cấp hơn là nguyền bị chết không tử tế. Bờ biển phá hư cũng đã phá hư rồi, dựa vào lời một bà già lẩm bẩm thì có ích lợi gì? Hứa Bán Hạ cô không tin Phật, trù cô khi còn sống đoạn tử tuyệt tôn cô còn thấy sốc một chút. Vãng sinh? Kiếp này còn lo cho bản thân chưa xong.

Suy nghĩ này ngược lại làm cho tâm tình chuyển biến tốt đẹp, liền lái xe đi chỗ Quách Khải Đông đưa tiền hoa hồng. Lần đầu tiên hợp tác đều cần thăm dò xem đối phương có bao nhiêu đáng tin, đem hoa hồng dâng lên sẽ làm Quách Khải Đông hiểu được thành ý của Hứa Bán Hạ, thuận tiện kéo dài việc làm ăn thêm dài lâu.

Trong văn phòng của Quách Khải Đông có không ít người, cửa phòng chẳng khác nào cái ống phun khói thuốc mịt mù. Hứa Bán Hạ cũng không vào, đứng chờ ở cửa đợi Quách Khải Đông nhìn đến mình thì gật đầu chào, sau đó chỉ chỉ vào phòng của Cừu Tất Chính, lúc này mới rời đi. So ra thì, chỗ Cừu Tất Chính tuy rằng có hơi hiu quạnh, nhưng lại hơn ở chỗ có mỹ nhân. Một cô gái trẻ, đại khái chắc là nhân viên tài vụ đang nhỏ nhẹ thỏ thẻ dạy Cừu Tất Chính cách dùng máy tính. Hồng tụ thiêm hương, từ xưa đến nay cõ lẽ nam nhân nào cũng thích kiểu yểu điệu thục nữ, ăn nói dịu dàng thế này. Phải thế này mới là hợp lý, Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, lại đồng thời cho rằng, một người không có thất tình lục dục, vậy mới đúng là đao thương bất nhập, khó có thể tiếp cận.

Cừu Tất Chính cũng không cho thế là khó coi, vừa thấy Hứa Bán Hạ liền bảo cô gái kia đi ra ngoài châm trà. Người trong nghề đều công nhận, Cừu Tất chính là người nhiệt tình hào sảng, rất có dáng đại ca, có điều trong bụng ít chữ, cho nên không thể làm lớn. “Tiểu Hứa, làm sao mà lại có thời gian qua đây? Hiếm có nha.”

Hứa Bán Hạ cười nói: “Chỗ bãi bùn của tôi có một con thuyền chở dầu bị lật, mùi dầu máy đúng là nhức đầu, cho nên chạy qua đây tị nạn một chút.”

Cừu Tất Chính lại cười nói: “Ai cũng nói cô thích xem thiết bị trong nhà xưởng, có phải là nghe nói tôi có dây chuyền sản xuất mới lên sàn, liền chịu không được đến đây? Đi, tôi dẫn cô đi xem.”

Hứa Bán Hạ nhìn đôi giày xăng đan trắng của Cừu Tất Chính, cười nói: “Thật không thể giả bộ ngớ ngẩn trước mặt người từng trải, Cừu tổng liếc mắt đã nhận ra ý đồ của tôi. Có điều Cừu tổng ăn mặc chỉnh tề, vẫn đừng nên tự mình xuống đó, kêu một người…”

Cừu Tất Chính tưởng Hứa Bán Hạ có mục đích này thật, còn tưởng bản thân đoán trúng, đắc ý đứng dậy nói: “Khụ, cô còn khách khí với ông anh này làm gì, giữa chúng ta có gì mà nên với không nên, đi thôi, tôi dẫn cô đi xem. Vài người đều đến xem qua, Triệu tổng cũng tới, ai nhìn cũng bảo là tốt, Tiểu Quách dù sao thì cũng xuất thân làm kỹ thuật, muốn đưa dây chuyền mới vào sản xuất, người khác làm phải nửa năm, còn hắn ba tháng đã đâu ra đấy.”

Chủ nhân thiết tha cho người khác xem bảo bối, nếu không để cho hắn khoe khoang, tất nhiên trong lòng người ta sẽ bức bối khó chịu, bởi vậy Hứa Bán Hạ cười hì hì đi theo Cừu Tất Chính xuống xe. Quả nhiên dây chuyền sản xuất mới, đến cả đèn chiếu cũng thay, đường đi sáng choang, trong các ngóc ngách của thiết bị một hạt bụi cũng không có, nhìn rất đẹp mắt. Chẳng qua Hứa Bán Hạ nhìn từ đầu máy đến đuôi máy, đặt một nghi vấn trong đầu: Tại sao lại thiếu mất công đoạn làm phẳng nguyên liệu? Xem nguyên liệu mà công nhân thêm vào đều là được làm phẳng sẵn. Quách Khải Đông là tay lão nghề, hắn hẳn là phải biết nếu thêm công đoạn làm phẳng vào sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền, theo lẽ thường, hắn hẳn là sẽ không quên thêm cái công đoạn này. Lại nói nữa, phân xưởng này là đặc biệt vì thiết bị mới mà xây dựng, không có chuyện vì hết chỗ mà phải đơn giản hóa đi bước này. Hứa Bán Hạ đoán chừng trong này nhất định có điều mờ ám, cho nên mới không lắp đặt máy mài, nhưng cũng chỉ luôn miệng khen dây chuyền này rất tốt, thị trường trong khu vực cần sản phẩm này, chắc chắn chỉ có lời chứ không lỗ.

Nhưng Cừu Tất Chính nghe xong nhíu mày nói: “Có thể là do mới đi vào sản xuất, lỗ nhiều đến sượng cả mặt. Tôi lại không biết có vấn đề chỗ nào, có điều nghe nói dây chuyền mới sản xuất, không lỗ đã là tốt lắm. Bình thường dây chuyền mới đều hay cho ra phế phẩm, cái này của tôi ra tỉ lệ phế phẩm cũng không quá cao.”

Trong lòng Hứa Bán Hạ đã mơ hồ hiểu rõ, chẳng qua không có chứng cứ, mà nếu có chứng cứ cũng sẽ không nói ra, hiện tại đối với cô Quách Khải Đông quan trọng hơn Cừu Tất Chính. Chỉ cười hì hì: “Cũng phải, Tiểu Trần dài cổ tò tò theo chỗ Cừu tổng đây thu phế phẩm, giờ đây lại thất vọng tràn trề. Cừu tổng này, dây chuyền mới hoạt động, không lỗ chính là lời. Tôi nghe mọi người làm nhà xưởng đều bảo vậy.”

Cừu Tất Chính nghe xong cười ha ha, nhìn đồng hồ nói: “Tiểu Hứa, cô buổi tối không bận chứ, chúng ta đi ăn cơm, tôi gọi thêm Phùng Ngộ.”

Lên văn phòng xem lại, người chỗ Quách Khải Đông đã ít đi phân nửa, Cừu Tất Chính đứng ở cửa nói: “A Quách, buổi tối chú đừng sắp xếp việc gì, tôi làm chủ mời chú ăn cơm.”

Hứa Bán Hạ không biết lời này lọt vào lỗ tai tay Quách Khải Đông ý thức tự chủ cao sẽ ra cái cảm giác gì, nhưng Quách Khải Đông cười nói: “Được, mọi người chờ một chút, tôi gọi Triệu Lũy, xem hắn có thể đến hay không, hắn luôn miệng nói muốn cùng nhóm chúng ta tụ tập một bữa, còn đang oán giận tôi không cho hắn cơ hội đi.” Nói xong rất nhanh nhẹn bật điện thoại. Cừu Tất Chính thấy vậy rất hứng thú, đi vào ngồi bên cạnh chờ.

Hứa Bán Hạ nhân lúc này đi ra, đến một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Đồng Kiêu Kỵ: “A Kỵ, chú gần đây có chở cho Quách tổng loại vật liệu nào trông như thế này không?” Nói xong liền miêu tả đại khái quy cách cho Đồng Kiêu Kỵ “Có chở hay không?”

Hứa Bán Hạ không dám nói to, cho đỡ bị Quách Khải Đông hoặc Cừu Tất Chính nghe thấy, nhưng Đồng Kiêu Kỵ đang ở trên xe, container khi chạy phát ra tiếng ồn ào, chữ được chữ mất, ở bên kia liên tục hỏi cái gì cái gì. Hứa Bán Hạ cúp máy, nhắn tin cho Đồng Kiêu Kỵ.

Không bao lâu, Đồng Kiêu Kỵ nhắn lại, nói loại đồ này hắn không chở đến công ty Quách tổng, mà chở đến một chỗ giống bãi xếp của Hứa Bán Hạ, sang hôm sau lại chuyển lại về công ty của Quách tổng. Hứa Bán Hạ vừa thấy tin nhắn, liền hiểu Đồng Kiêu Kỵ vừa rồi đã chứng minh phán đoán của cô. Cô vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra dây chuyền mới dùng loại nguyên liệu gì, nếu thiếu công đoạn mài phẳng, thì ắt là công đoạn này hoàn thành ở chỗ khác, gần như có thể khẳng định chỗ bãi xếp mà Đồng Kiêu Kỵ chở hàng vào là nơi làm việc này. Quách Khải Đông là một nhân viên kỹ thuật xuất sắc như vậy, lúc bố trí dây chuyền không thể nào quên được công đoạn mài phẳng, nguyên nhân chỉ có một, hắn cố ý làm vậy. Rất có thể bãi xếp làm công đoạn mài phẳng kia chính là bãi của hắn Quách Khải Đông, bởi vì máy móc kỹ thuật mài ít tốn chỗ, giá cả tiện nghi, dễ dàng lắp đặt, cái này Quách Khải Đông chịu được. Nếu đó là sự thật, thế thì người này đến vậy mà cũng làm ra, đi tống tiền tên đại quê mùa Cừu Tất Chính kia. Hứa Bán Hạ thực sự khinh thường Quách Khải Đông, cảm thấy loại thủ đoạn này quá đê tiện.

Triệu Lũy đã đồng ý lời mời của Quách Khải Đông, còn nói muốn dẫn thêm người bạn sang đây. Ngoài ý muốn là Phùng Ngộ lại nói với Cừu Tất Chính hắn đã hứa về nhà làm cơm cho vợ con, không đi được. Hứa Bán Hạ vừa nghe liền biết Phùng Ngộ chơi mạt chược lỗ đến sượng mặt, xung phong nhận việc đi cắp Phùng Ngộ đến.

Phùng Ngộ ở công ty, quả nhiên là đang ngồi bên bàn mạt chược chiến đấu hăng say, thấy Hứa Bán Hạ vào liền cười: “Bàn Tử, cô còn không chịu buông tha cho tôi à?”

Hứa Bán Hạ theo thói quen ôm lấy vai vợ Phùng Ngộ cho đến khi cô kêu toáng lên mới chịu đứng lên, nói: “Biết anh đang chơi mạt chược, vốn cũng không muốn ảnh hưởng anh làm giàu. Chẳng qua hôm nay Triệu tổng cũng tham dự, là Quách Khải Đông mời, tôi nghĩ đến anh đã nói muốn tìm cơ hội cùng Triệu tổng ăn bữa cơm, mà Cừu tổng không tiện lấy Triệu tổng ra treo bên miệng, vậy thì ông ta mất sĩ diện quá. Tôi thế là đành chạy qua đây mời anh. Thế nào? Có đi hay không? Nếu anh chịu đi, tôi nói cho anh một chuyện siêu thú vị.”

Phùng Ngộ xấu hổ nhìn vợ không nói, vẫn là Phùng thái thái nặng nề ngẩng đầu lên: “Bàn Tử, cô chỉ cần tìm cho tôi người bồi chơi, các cô muốn đi đâu thì đi. Nhưng phải đem chuyện thú vị nói cho tôi biết.”

Hứa Bán Hạ cười nói: “Chị dâu, em đã sớm biết chị chắc chắn là sẽ nói những lời này, yên tâm đi, Tiểu Trần đang trên đường rồi. Chuyện thú vị kia chờ Phùng tổng trở về rồi nói cho chị, được chứ.”

Phùng thái thái “Hừ” một tiếng, không thèm đáp, bà ta nhìn tuy Hứa Bán Hạ là nữ, nhưng Phùng Ngộ tuyệt đối không thích người mập mạp, trải qua nhiều ngày tiếp xúc cũng cảm giác người này không tồi, cho nên chồng mình cùng Hứa Bán Hạ ra ngoài, cũng khá yên tâm, bởi vì có Hứa Bán Hạ, bọn họ chắc chắn không thể đi đến mấy chỗ hoan lạc, dù sao cũng phải kiêng dè một chút.

Chờ Tiểu Trần đến, Phùng Ngộ mới làm ra bộ lưu luyến rời khỏi bàn mạt chược, mỗi bước chân đặt xuống cẩn thận vô ngần. Bởi vì thời gian còn sớm, hai người vào văn phòng nói chuyện phiếm, Phùng Ngộ vừa ngồi xuống liền hỏi: “Có cái gì thú vị? Nói mau.”

Hứa Bán Hạ cười đem chuyện nhìn thấy ở chỗ công ty Cừu Tất Chính nói ra, trong lúc đó chỉ chỉ vào một chỗ trên bản đồ: “Đây này, chính là chỗ này, anh cùng Quách Khải Đông đã sớm quen biết, anh có biết đây là nơi nào không?”

Phùng Ngộ nhìn kỹ rồi mới lắc đầu thở dài: “Kể ra thì A Quách là tôi giới thiệu với Cừu tổng, không ngờ hắn có thể làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như vậy, tôi còn tưởng hắn là người tri thức trọng lễ nghĩa. Cũng không biết công đoạn mài đó hắn thu của Cừu tổng nhiều hay ít, đoán chừng cũng không thấp, Cừu tổng cũng không chịu học tập, không biết giá thị trường. Chỗ cô chỉ tôi không biết, nhưng tôi khẳng định bên trong khẳng định là có đồ bẩn thỉu.”

Hứa Bán Hạ cười: “Cừu tổng làm sao mà không chịu học, hắn chỉ khinh thường học thôi. Chiều nay tôi chạy qua chỗ bên hắn, hắn còn đang theo em gái nhỏ trong công ty học máy vi tính hơi bị hăng hái luôn.”

Phùng Ngộ nghe mà cười: “Cái này… Ha ha, A Quách cũng kể lể với tôi, nói là Cừu tổng đồng ý cho một nhân viên văn thư học lái xe, học phí công ty trả không nói, ngày đi học lái xe vẫn nhận lương như đi làm. Tôi bảo A Quách hắn hoàng đế không vội thái giám vội cái gì, dù sao đều là tiền của Cừu tổng hắn, thích tiêu thế nào thì tiêu thế ấy, A Quách tội gì đau lòng thay cho hắn chứ. A Quách nói Cừu tổng như vậy hắn làm việc không được, vẽ chuyện, có cái gì mà làm không được? Đem cô gái này tống đến làm thư ký cho Cừu tổng không phải là xong rồi?”

Hứa Bán Hạ nghe xong cười, cảm thấy cái Quách Khải Đông này cũng kỳ quái, chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn, chính hắn còn đang ăn bớt tiền của Cừu tổng thì nói cái gì, “Tôi nhớ rõ Quách tổng trước kia xuất thân từ xí nghiệp nhà nước, có thể yêu thích việc quản lý nên không buông được. Nếu hắn là người của anh, thấy Phùng tổng trong giờ làm việc lại ngồi trong phòng họp đánh mạt chược chắc là tức đến hộc máu. Cũng may Cừu tổng là đi học máy tính, ha ha, đúng rồi, Cừu tổng trước kia là làm gì?”

Phùng Ngộ không khách khí cười: “Bàn Tử, xuất phát điểm của bọn họ ai cũng cao hơn người đi thu phế phẩm như cô, cô nói một cô gái trẻ đang yên đang lành tại sao lại đi thu phế phẩm vậy? Vợ chồng Cừu tổng trước kia ở miếu thành hoàng Thượng Hải mở cửa hàng bán sỉ, sau này càng làm càng lớn, tiền nhiều rồi bắt đầu buôn bán vật liệu thép. Khi đó hắn quen với trưởng phòng của nhà máy thép gì đó ở Thượng Hải, phát tài rồi, bây giờ ngược lại là làm không nổi nữa mới nghĩ đến mở xưởng. Con người này không có tí cầu tiến nào, nếu không A Quách cũng sẽ không ở sau lưng giễu cợt hắn không có văn hóa, nhưng A Quách con người này cũng không tốt.”

Hứa Bán Hạ cười nói: “Cũng không biết Quách tổng nhìn nhận người thu phế phẩm như tôi thế nào.”

“Cô còn chưa lọt vào mắt xanh của A Quách, tôi với hắn là bạn bè nhiều năm, hắn cũng không nói với tôi. Ngay cả Ngũ Kiến Thiết cũng không thoát khỏi cái miệng thúi này của A Quách, Ngũ Kiến Thiết lòng dạ hẹp hòi, A Quách bây giờ lúc nào cũng phải phòng bị hắn.”

Hứa Bán Hạ nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi.” Hứa Bán Hạ cũng không nói, kỳ thật Phùng Ngộ cũng không lọt được vào mắt xanh của Quách Khải Đông, hôm đó trong quán trà ở Hàng Châu là biết, có điều cũng không cần châm chuyện. Quách Khải Đông bòn tiền của Cừu Tất Chính, Phùng Ngộ có biết cũng chỉ khoanh tay đứng xem, cho nên nói cho hắn nghe cũng không có việc gì, coi như bạn bè với nhau chia sẻ ít chuyện vui. Mà nếu nói Quách Khải Đông nói xấu sau lừng Phùng Ngộ, kiểu gì cũng sẽ chọc giận Phùng Ngộ, tuy rằng quan hệ giữa cô và Phùng Ngộ không quá thân thiết, nhưng chính mình cũng không cần đi châm ngòi, đem thị phi dây vào người. Mình không nói, tự nhiên sẽ có người khác nói, đây cũng không phải vấn đề nghiêm trọng, không tổn hại đến lợi ích của Phùng Ngộ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Đi đến chỗ đậu xe, Phùng Ngộ mới nói nhỏ với Hứa Bán Hạ: “Bàn Tử, ăn tôi xong tôi qua chỗ Tiểu Lý một chút, nếu vợ tôi có gọi hỏi cô, cô giúp tôi nói chút.”

Hứa Bán Hạ cười: “Yên tâm.” Phùng Ngộ năm ngoái quen Tiểu Lý, là một thành phần tri thức trong công ty, thu nhập không tệ, đơn thuần là vì tình yêu mới ở bên Phùng Ngộ, không phải nhắm đến tiền của Phùng Ngộ, cũng không dây dưa lôi kéo Phùng Ngộ, nên hắn đối với nàng rất chân thành. Hứa Bán Hạ biết điều đó, cũng bởi vì Phùng Ngộ cần Hứa Bán Hạ che dấu.

Lúc Hứa Bán Hạ đuổi theo xe Phùng Ngộ đã hoàn toàn đem chuyển bãi đất bồi nhiễm dầu ở biển ném ra sau đầu.

_____________________

Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子