Từ Hàng Châu trở về, Hứa Bán Hạ bắt đầu mang theo con chó chăn cừu Đức mới nhận nuôi tên Phiêu Nhiễm đi chạy bộ. Cảm thấy buổi sáng nếu có thể dậy sớm được thì chạy bộ cũng không tồi, buổi sáng yên tĩnh, có thể suy nghĩ được rất nhiều việc. Cho nên dù Đồng Kiêu Kỵ ham ngủ không chịu chạy cùng cô, Hứa Bán Hạ cũng không đi thúc giục hắn.
Lại nói nữa, công việc của Đồng Kiêu Kỵ hiện tại khởi đầu tốt đẹp. Lúc ở Hàng Châu, Hứa Bán Hạ nhìn ra Quách Khải Đông trong lòng không chịu phục, biết hắn có tâm tư không mấy tốt đẹp với Cừu Tất Chính, cho nên âm thầm tung mồi chiết khấu 10% phí vận chuyển, quả nhiên hắn lập tức cắn câu. Công ty của bọn họ tuy chỉ mới đi vào sản xuất, nhưng nguyên vật liệu lại rất nhiều, mồi ngày đều phải chạy mấy cuốc liên tục. Bởi vì trong nội thành cấm xe trọng tải lớn chạy ban ngày, cho nên thường chỉ có thể vận chuyển vào ban đêm, tuy có thuê hai tài xế, nhưng bởi vì Đồng Kiêu Kỵ lần đầu làm sếp, cực kỳ nghiêm túc, muốn chịu trách nhiệm với khoản đầu tư của Hứa Bán Hạ, cho nên đều tự mình theo xe, hầu như ngày nào cũng vất vả đến nửa đêm. Mẹ Đồng Kiêu Kỵ tuy rằng rất đau lòng, nhưng nghĩ đến đứa con cuối cùng cũng có việc làm, vẫn cứ rất vui vẻ.
Có điều không biết tại sao Triệu Lũy lại thoải mái đồng ý giao việc cho Đồng Kiêu Kỵ, tuy sáng hôm đó hắn cố ý đến nói cảm ơn với Hứa Bán Hạ, nói rằng rất thích nho mà cô đưa đến, nhưng Hứa Bán Hạ hiểu được, loại sếp to nắm quyền lớn như hắn, mấy chùm nho ngon thì có là gì? Hắn tự mình sang nói cảm ơn chứng tỏ hắn làm người hào phóng lại còn trọng lễ tiết, tuy nhiên việc Triệu Lũy đồng ý thông qua bộ phận nhập hàng đưa việc vận chuyển cho Đồng Kiêu Kỵ làm, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Hứa Bán Hạ, cô thực sự chưa từng hy vọng như vậy. Nhưng với Triệu Lũy, Hứa Bán Hạ không dám lộ liễu đưa tiền hoa hồng cho hắn, có lẽ là bởi vì trông hắn có vẻ rất chính trực đàng hoàng. Dù sao đã móc nối được quan hệ, về sau có lợi nhuận cũng đều nhớ đến hắn, sau này còn phải nhờ đến Triệu Lũy nhiều. Lượng hàng của công ty Triệu Lũy nhập về rất lớn, lại còn rất dồn dập, hôm trước chỉ chạy một lần đã khiến Đồng Kiêu Kỵ sứt đầu mẻ trán, nhưng đối với lượng hàng cao như vậy, Đồng Kiêu Kỵ cảm thấy cho dù mệt đến hộc máu cũng rất xứng đáng. Hôm qua nói đến vấn đề này, Đồng Kiêu Kỵ còn ước ao nếu sau này làm tốt, mua thêm mấy chiếc xe, khi đó công ty Triệu Lũy nhập bao nhiêu hàng đều có thể ôm trọn.
Làm Hứa Bán Hạ đau đầu nhất là khi hỏi thăm tới chuyện nhập khẩu thép phế liệu từ Liên Bang Nga, lúc đó tính tính một chút, cộng tất cả chi phí lại vẫn không cao bằng so với việc thu mua phế phẩm, xem ra là làm được. Vấn đề lớn nhất là, nếu muốn nhập khẩu thì phải nhập khẩu với trọng tải cực lớn, Hứa Bán Hạ phải xoay ra được một món cứng trên dưới 600 vạn [*]. Nếu Hứa Bán Hạ đem tất tần tật nhà xe, thêm toàn bộ tài sản của Tiểu Trần, Đồng Kiêu Kỵ bán hết, lại mượn một ít của bạn bè người thân, có lẽ cũng đủ chừng này tiền. Ngặt nỗi đi hỏi thăm người quen ở ngân hàng nói, đối với khách hàng không có tài sản cố định như cô, nếu như muốn vay tiền, phải giao được tiền ký quỹ [*] theo mức cao nhất trong quy định, ngân hàng mới đồng ý cho vay. Thế nhưng vận chuyển thép phế liệu từ Nga đến Trung Quốc mất nhiều thời gian như vậy, một khoản tiền lớn nếu cứ đặt trong ngân hàng, vậy chỗ Tiểu Trần làm sao mà hoạt động được? Lúc ấy thì phế liệu còn chưa nhập đến nơi mà bát ăn cơm đã đem đạp đổ mất. Hứa Bán Hạ cảm khái, nếu hiện giờ có nhà xưởng trong tay, ngân hàng đối với cô sẽ không quá cẩn thận như vậy. Cô đối với việc kinh doanh nhập khẩu phế liệu này thật sự thèm nhỏ dãi, sáng nào chạy bộ hầu như đều nghĩ tới nó.
[*] 600 vạn NDT ~ 21 220 618 000 VNĐ
[*] Tiền ký quỹ là lượng vốn bổ sung khi mở lệnh chuyển tiền, tiền ký quỹ không phải chi phí giao dịch, mà là vốn bị đóng băng trong thời gian mở lệnh, sau đó sẽ được trả lại tài khoản khi lệnh chuyển tiền đóng.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy tiếng sủa non nớt lúc chưa phát triển của Phiêu Nhiễm, Hứa Bán Hạ cảnh giác đi tránh ra bên cạnh nhìn một chút, hóa ra là một người đàn ông trẻ tuổi mà ngày nào cô đi tập cũng gặp. Người này ngoại hình không đẹp, gương mặt giống như lúc sinh ra bị ai nhéo một phen, vị trí của mắt mũi miệng nằm gần nhau hơn so với người bình thường, có điều phần lộ ra khỏi áo may ô thật sự rất khá, cơ thể khỏe mạnh cường tráng, ấn xuống rất có độ đàn hồi. Thấy Hứa Bán Hạ quay đầu lại, người nọ cũng thân thiện mỉm cười một chút xem như tiếp đón. Hứa Bán Hạ yên tâm, xem ra người này không giống người xấu, tuy không được đẹp, nhưng dung mạo tựa hồ có vẻ nho nhã, không hung hăng, liền chào hỏi một tiếng: “Buổi sáng tốt lành, ngày hôm qua hình như không thấy anh.”
Người lạ kia đại khái là không nghĩ tới Hứa Bán Hạ sẽ chào hỏi hắn, ngây người một chút mới ngại ngùng nói: “Sáng hôm qua mới hết ca đêm, không có sức chạy.”
Nhìn người kia xấu hổ, Hứa Bán Hạ cảm thấy rất thích thú, người như vậy thực sự rất ít, nhất là trong cái vòng giao thiệp luẩn quẩn của cô, ai so với ai cũng mặt dày hơn. “Một tuần chỉ trực đêm một lần? Vậy cũng không nhiều. Bác sĩ hả?”
Người nọ giật mình, dè chừng Hứa Bán Hạ, nói: “Cô làm sao đoán được? Không chỉ có mỗi bác sĩ mới trực ca đêm.” Lúc này Phiêu Nhiễm thấy chủ nhân cùng người lạ nói chuyện, cũng ngoan ngoãn không kêu la.
Hứa Bán Hạ nhăn nhăn mũi, nói: “Tôi ghét nhất là bác sĩ, cho nên cực kỳ mẫn cảm đối với mùi nước khử trùng trên người bác sĩ, mà trên người anh lại có mùi đó, mấy ngày trước chạy ngang qua tôi đã ngửi thấy rồi.”
Người nọ lại giật mình một lần nữa: “Tôi thế mà vô duyên vô cớ lại bị cô chán ghét rồi? Có phải do lúc nhỏ đi tiêm thuốc bị bác sĩ giữ trên ghế cho nên ám ảnh không thôi?”
Hứa Bán Hạ nghe cảm thấy thú vị, cười nói: “Tôi cũng không chán ghét anh, chẳng quá cảm giác không tốt. Thật không phải vì bị tiêm nên mới ghi hận bác sĩ, có duyên cớ khác.”
Bước chân của vị bác sĩ này dài, vốn chạy trước Hứa Bán Hạ một quãng, bây giờ lại lui về bên cạnh Hứa Bán Hạ nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm, con chó này của cô là giống chó chăn cừu Đức đúng không?”
Hứa Bán Hạ thấy biết ơn người này không dây dưa hỏi tiếp cô vì sao lại chán ghét bác sĩ, trong lòng không hề bài xích hắn ta. “Anh không nhìn nhầm, nghe bảo còn là thuần chủng nữa, tôi gọi nó là Phiêu Nhiễm.” Phiêu Nhiễm giống như nghe hiểu tiếng người, nhảy cẫng lên “Âu” một tiếng, dáng vẻ trông rất đắc ý.
Người đàn ông có vẻ giật mình, nói: “Phiêu Nhiễm? Là chữ Phiêu Nhiễm trong “tóc nhuộm bị phai màu” sao?” [*]
[*]: tên chú chó của Hứa Bán Hạ là Phiêu Nhiễm 漂染, mà trong tiếng Trung tóc nhuộm bị phai màu là 头发漂染.
Hứa Bán Hạ nghe được cười cười: “Đúng vậy, chính là hai chữ Phiêu Nhiễm đó. Nghe nói mấy cô gái trẻ nhuộm tóc vàng vàng nếu như một hai tháng không để ý, tóc đen mới dài ra cứ như cái ô trên đầu, không phải là rất giống đám lông đen trên thân Phiêu Nhiễm đó sao? Tôi càng nhìn càng thấy giống, cho nên gọi nó là Phiêu Nhiễm.”
Người bên cạnh nghe cô giải thích xong lại hào sảng cười lớn, thật không ngờ cái người hay ngại ngùng này cũng có thể cười sảng khoái như vậy, trong phút chốc hoàn toàn thay đổi cách nhìn của Hứa Bán Hạ. Có điều lúc này di động của Hứa Bán Hạ vang lên, người kia nghe thấy liền phất tay chạy trước.
Sáu giờ rưỡi, sớm như vậy lại nhận được điện thoại của Đồng Kiêu Kỵ, chắn chắn là có chuyện lớn, lập tức nhận bấm nhận: “A Kỵ, người bạn ngư bá kia của chú xong việc rồi?”
Đồng Kiêu Kỵ ở bên kia điện thoại hưng phấn nói vang vang: “Anh em mới gọi điện thoại cho tôi, nói rằng hắn đã rời khỏi hiện trường. Tiểu Mã nhân lúc thủy triều lên mang một con thuyền ma dạt vào bãi bùn, lúc hắn rời đi, thuyền kia đã lật úp rồi. Bàn Tử, cô để tôi đi ra bờ biển xem bây giờ nó như thế nào.”
Hứa Bán Hạ đã sớm chuẩn bị, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn là một hồi kinh hoàng, đúng là có chút lo lắng, nhưng tất nhiên không nói với A Kỵ. “Người bạn này của chú xuống tay quá nhanh, không biết có bị những người dậy sớm làm việc bên biển phát hiện không, có điều khi đó đang có thủy triều, ngư dân còn chưa ra kéo lưới, hẳn là không ai nhìn thấy. A Kỵ, chú cứ ngủ đi, coi như cái gì cũng không biết, đừng có chạy loạn lên chỗ kia. Thời điểm này chú mà đứng hóng hớt ở ngoài đó người ta lại nghi ngờ. Việc này chú biết tôi biết, không cần cho Tiểu Trần biết, nói ra lại chịu chỉ trích của người của thôn kia, lo mà giữ mồm giữ miệng đấy.”
Đồng Kiêu Kỵ có chút thất vọng: “Bàn Tử, cô không muốn biết tình hình bên kia sao? Tôi đi không được, cô kiểu gì cũng phải đi xem một chút.”
Hứa Bán Hạ nói: “Tôi đương nhiên là phải đi, làm sao có thể không xem? Tốn nhiều tiền như vậy đổi lấy một tàu dầu thải, dù sao cũng phải có được chút tiếng động gì đó chứ. Tôi cũng đang gấp đây, chỉ trừ khi hai bãi xếp ở đó gọi điện thoại thông báo cho tôi, còn không tôi cũng chỉ có thể đi làm đúng giờ, coi như cái gì cũng không biết cái gì cũng chưa xảy ra, phải để người khác nghĩ mình không có trách nhiệm cái đã rồi làm gì mới làm. Đừng để dính dầu thải chết tôm chết cá gì đó lên người.”
Đồng Kiêu Kỵ bừng tỉnh hiểu ra, quả thực, nếu hắn nhất quyết muốn chạy ra đó, một người không liên quan gì bỗng nhiên đến thời điểm nhạy cảm lại chạy đến giúp vui, người ta nhìn sẽ nghĩ thành thế nào? Không cần phải nói, trước hết kiểu gì cũng sẽ chĩa mũi dùi về phía hắn. Vội hỏi: “Bàn Tử, dù sao thì nghe cô cũng không sai. Đúng rồi, chiều nay thuyền hàng của công ty Triệu tổng lại đến bến tàu, lần trước, người được gọi là Lão Diệp vẫn luôn chạy vận chuyển cho công ty bọn họ thấy tôi giành mất mối vẫn luôn vô cùng khó chịu, gọi xe của bọn họ ra chắn đường không cho tôi chuyển hàng, hôm đó chúng ta mất tận hai chuyến. Hôm nay không biết hắn định làm gì, phỏng chừng đã nghĩ cách đối phó chúng ta rồi. Cô nói xem giờ chúng ta nên làm sao? Tôi thật chỉ muốn đấm cho hắn vài cú.”
Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, nói: “A Kỵ, chú còn đang trong thời gian tại ngoại, đừng xốc nổi, nếu không lại ngồi tù thì tôi không có cách nào kéo chú ra được. Hai tài xế kia không phải cũng đi chung với chú đó sao? Chú gọi thêm mấy huynh đệ nữa, nếu Lão Diệp dám làm gì chú, cứ để bọn họ quậy một chút, chỉ cần dọa Lão Diệp là được, không cần phải động tay động chân. Tuyệt đối đừng đánh động đến Triệu tổng. Quan hệ giữa tôi với hắn còn chưa bền vững, mà hắn lại làm với Lão Diệp nhiều năm như vậy, nếu cứ khăng khăng ép Triệu tổng chọn giữa hai bên, sợ là chúng ta lại bị đá ra mất, nên chỉ có thể chịu đựng.” Điều Hứa Bán Hạ không nói là, đơn mua bán vận chuyển này trong mắt cô chỉ là cơ hội móc nối với Triệu Lũy, chỉ cần không lớn chuyện, cô có thể cùng Đồng Kiêu Kỵ chống đỡ. Mà cô cũng nghi ngờ đơn vận chuyển này là Triệu Lũy đang thả tín hiệu, muốn nhìn xem hai bên có thể hợp tác tốt đẹp hay không. Cô cảm thấy Triệu Lũy không phải là người giống Quách Khải Đông chỉ ham lợi nhỏ, nếu Triệu Lũy thật sự có dự định gì, chắc chắn sẽ đánh một vụ lớn chứ không phải một hai lần tiền hoa hồng là có thể giải quyết vấn đề. Nếu Triệu Lũy có ý đồ, lại nhìn trúng Hứa Bán Hạ muốn hợp tác cùng cô, vậy thì đây là cơ hội. Cho nên không cần biết ra sao cũng không thể chặt đứt mối liên hệ này.
Đồng Kiêu Kỵ không rõ mấy thứ phức tạp rối rắm bên trong, nhưng hắn đã quen nghe lời Hứa Bán Hạ, dù sao nghe Hứa Bán Hạ không sai, Hứa Bán Hạ sẽ không hại hắn, cho nên cũng đồng ý cúp máy. Lúc này người đàn ông kia vừa chạy giáp một vòng, Hứa Bán Hạ trông thấy vội đuổi theo: “Xưng hô với anh thế nào đây? Sau này nếu gặp nhau cũng tiện chào hỏi.”
Người đàn ông này trong lòng còn đang tính toán làm thế nào để hỏi thăm cách xưng hô với Hứa Bán Hạ, không nghĩ tới Hứa Bán Hạ lại nói trước, cảm thấy cô gái mập mạp ngang ngược này rất cởi mở, rất thích tính cách này, liền cười nói: “Cô cứ gọi tôi là Lão Tô đi, còn cô?”
Hứa Bán Hạ cười ha ha: “Lão Tô? Anh có già bằng tôi không, anh trông đen đen gầy gầy chưa chắc đã già, mà tôi trông như búp bê Vô Tích Nê cũng chưa chắc trẻ. Anh mỗi tuần còn phải trực ca đêm một lần, chắc chắn là vì chưa đủ tư lịch, tuổi không cao.” Lão Tô đôi với cô không có quan hệ gì, nên cô cũng không cần che dấu tính nết.
Lão Tô không phục nói: “Tôi tư lịch không đủ là vì theo học hệ 8 năm, cho nên năm ngoái mới tốt nghiệp. Tôi hai mươi tám, còn cô?”
Hứa Bán Hạ buồn bực, nói: “Tiểu nữ vừa được hai tám, có điều không phải lấy hai nhân tám, mà là hai mươi tám tuổi. Vậy sinh nhật anh vào lúc nào, không được nói dối.”
Lão Tô xem thường nói: “Cô làm sao lại không tin người như vậy, tôi lừa cô làm gì chứ? Sinh nhật tôi vào tháng 3 âm, tháng 4 dương, còn cô?”
Hứa Bán Hạ suy sụp không đáp, một lúc lâu sau mới bảo: “Được, vậy sau này tôi gọi anh là Lão Tô, anh gọi tôi là Bàn Tử đi, đám bạn tôi đều gọi tôi như vậy. Lão Tô, vậy anh là bác sĩ à, xịn nha.”
Lão Tô khiêm tốn nói: “Có gì xịn đâu chứ, chỉ mỗi học.”
Lão Tô là nghĩ Hứa Bán Hạ sẽ vì sự khiêm tốn của hắn sẽ nhìn hắn với cặp mắt khác, không ngờ Hứa Bán Hạ lại nói: “Tôi không phải là khen đầu óc anh thông minh cỡ nào, tôi nói anh thế mà đóng cửa học đại học tận 8 năm, tài thế chứ, mẹ ơi, người trong nhà tôi bảo tôi học đại học tôi cũng không chịu, nếu không phải bà ngoại một phen khóc lóc sụt sùi, tôi e là học không hết 4 năm đó đâu, thật không biết học đại học làm cái gì, gò bó muốn chết. Anh xịn thật, học một lèo 8 năm.” Nói xong liền lé mắt nhìn Lão Tô, xem thử xem hắn có buồn bực không, Lão Tô này trông rất đơn thuần, chọc ghẹo hắn rất vui.
Lão Tô trợn mắt há mồm, trong lòng lẩm bẩm “Dị loại”. Sau đó lại nghĩ, có lẽ Bàn Tử chỉ là muốn dùng cách này vớt vát lại chút buồn bực vì nhỏ hơn hắn mấy tháng, cũng khó nói, cô gái nhỏ này có vẻ rất thích ăn thua đủ. Hắn rất ngây thơ giải thích: “Thật ra đi thực tập nhiều, mà học trong trường khá ít.”
Hứa Bán Hạ nghe xong cười không ngớt, Lão Tô này đang là không phục đây. “Một trong những nguyên nhân khiến tôi ghét bác sĩ, là với vì bác sĩ mỗi ngày đều phải tiếp xúc với mấy người bệnh u uất, lại mỗi ngày quanh quẩn trong căn phòng nhỏ, tính cách khó tránh khỏi thiên nhu mì nữ tính, nếu là con gái thì thôi, đổi thành đàn ông, vậy thì quả thực chỉ có thể dùng hai từ ‘chán ghét’ để khái quát.” Nói xong lấy liếc mắt nhìn Lão Tô, chờ hắn tức giận. Hắn nhất định là tức giận, đàn ông con trai làm sao có thể để người khác nói là thiên nữ tính chứ.
Lão Tô quả nhiên là giận, nhưng hắn thế mà nhịn không phát tác, rầu rĩ nói: “Thôi vậy, tôi không so đo với cô, cô mang theo thành kiến phán xét người khác.
Hứa Bán Hạ nghe xong cười ha hả, bởi vì thực hiện được mục đích xấu xa mà vui vẻ, nói: “Tôi làm sao có thể mang thành kiến chứ? Cả cha và ông nội tôi đều là bác sĩ, một nhà chúng tôi chỉ có mỗi tôi vì không chịu học y mới có thể cởi mở như vậy.”
Lão Tô đáng thương cuối cùng cũng tìm được cơ hội phản kích, nói: “Cô nói cô ghét bác sĩ, nhưng cả cha và ông nội cô đều là bác sĩ, vậy đó còn không phải là nói cô chán ghét hai người bọn họ sao? Ha ha, cái này cũng không tốt nha.”
Hứa Bán Hạ nghe xong không chút do dự nói: “Anh đến giờ mới nói được một câu đúng, tôi ghét cha tôi. Có điều tuy anh cũng là bác sĩ, nhưng nể anh tư lịch còn thấp, anh không thuộc đối tượng chán ghét của tôi.”
Hứa Bán Hạ lăn lộn giang hồ nhiều năm, nói chuyện nửa thật nửa đùa khiến Lão Tô đáng thương đầu óc choáng váng, hoàn toàn không hiểu, cô nhóc này tại sao lại nói vậy. Hơn nữa hình như cũng là nói thật, chẳng lẽ cô có chuyện không vui? Lão Tô không khỏi thấy đồng cảm. Nhưng hắn lại quẹo đi: “Bàn Tử, sáng mai gặp, tôi phải đi rồi.”
Hứa Bán Hạ nói “Tạm biệt”, cười hì hì chạy đi, hôm nay tâm nguyện hoàn thành, lại gặp được một Lão Tô để trêu chọc, tuy rằng không có thời gian nghĩ chuyện mình muốn nghĩ, nhưng tâm tình cô rất tốt.
_____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子