Không Được Vãng Sinh

Chương 2: Hội chợ ở Hàng Châu

Gọi là hội chợ, kỳ thực ở đây có thể có bao nhiêu vụ làm ăn thương lượng thành công? Nói trắng ra là, mỗi năm một lần mọi người tập trung lại, cùng nhau ăn uống tri ân khách hàng. Kỳ họp dài ngắn khác nhau, chủ yếu xem có bao nhiêu địa điểm có thể đi du lịch mà xác định. Hàng Châu là một thành phố sông nước, cho nên nhiều người sau khi xem kế hoạch đi chơi đều thảo luận muốn thay đổi lộ trình, sửa thành ngồi du thuyền nửa ngày xong liền đến thành nhà Tống dạo chơi thêm nửa ngày nữa. Đơn vị chủ sự rất biết tiếp thu, khách hàng là Thượng Đế, ý kiến của Thượng Đế làm sao có thể không nghe theo?

Nếu là tri ân khách hàng thì đương nhiên là khách lớn thì được coi trọng nhiều hơn một chút, khách nhỏ thì ít hơn một chút. Lúc ngồi quanh bàn ăn cơm thì biểu hiện ra cực kỳ rõ ràng. Ngồi cùng bàn với đơn vị chủ sự là khách hàng cao cấp, trong đám người đó Hứa Bán Hạ chỉ quen một người. Hắn cùng với Hứa Bán Hạ giống như nhau, là giám đốc công ty tư nhân buôn bán với nước ngoài, thiếu niên đắc chí, phong độ nhẹ nhàng, tầm trên dưới 30 tuổi, tên là Triệu Lũy. Chẳng qua Hứa Bán Hạ đối với Triệu Lũy chỉ là biết mặt, còn chưa nói chuyện bao giờ.

Các bàn khác hầu hết đều là phân chỗ ngồi theo vùng miền, mỗi một bàn đều có một nhân viên tiêu thụ của đơn vị chủ sự mời rượu. Chỗ ngồi của Hứa Bán Hạ và Đồng Kiêu Kỵ đương nhiên là bàn của thành phố Tân Hải. Chủ tọa không phải là nhân viên tiêu thụ của nhà xưởng mà là Ngũ Kiến Thiết của huyện kế bên. Ngũ Kiến Thiết vốn làm sale thuộc nhà xưởng của huyện nọ, từ bộ phận sale leo lên đến xưởng trưởng, lăn lộn trong xưởng đó cũng đã mười lăm năm. Vào thời điểm thay đổi chế độ xã hội, hắn hốt được toàn bộ cổ phần của xưởng, có điều hắn lại khẳng khái bỏ ra 5% cho tài vụ quản lý, 5% khác cho phó tổng sản xuất. Hai người không công được lợi tự nhiên vô cùng tận tâm, cho nên Ngũ Kiến Thiết làm người vô cùng tiêu sái, mỗi ngày đều không nhất thiết phải 9 giờ đi làm 5 giờ tan làm, khi nào có chuyện lớn mới phải động tay.

Bên trái Ngũ Kiến Thiết là nhân viên tiêu thụ của đơn vị chủ sự, Hứa Bán Hạ không biết hắn, bởi vì Hứa Bán Hạ hầu như không dùng tiền mặt đi mua vật liệu thép mà chủ yếu lấy thép phế liệu đi tái chế, không cần đi qua con đường của bộ tiêu thụ kia. Tuy hôm nay nhân vật hết sức quan trọng trong khâu tái chế không xuất hiện, nhưng Hứa Bán Hạ vẫn đến tham gia hội họp, bởi đây là cơ hội tốt để tiếp xúc với những người có tiếng tăm trong ngành.

Ngồi cùng bàn còn có một vị lão đại tên Cừu Tất Chính, ai cũng biết ông ta rất muốn ngồi vị trí chủ tọa, bình thường mong nhất là người khác mời mình ngồi chủ vị, mà ông ta bị “miễn cưỡng” không thể từ chối mới ngồi xuống, sau đó hào phóng thanh toán cho cả bàn tiệc. Không ngờ rằng hôm nay lại có một cái Ngũ Kiến Thiết rất chi là không ưa ông ta ngáng đường. Ngũ Kiến Thiết nghe một câu khách khí của Cừu Tất Chính, liền trộm cười việc nhân đức không nhường ai, đại mã kim đao [*] đặt mông ngồi ở vị trí chủ vị, làm Cừu Tất Chính tức đến hộc máu lại không thể không nuốt trở ngược lại, dẫn theo tổng giám đốc mới của hắn Quách Khải Đông ngồi bên tay phải của Ngũ Kiến Thiết. Cảnh này khiến Ngũ Kiến Thiết mừng rỡ vênh váo, mặt mày hồng hào, tửu lượng dường như cao lên được mấy phần.

[*] Đại mã kim đao: làm việc gì đó một cách rất hào sảng, khí thế

Ngồi cạnh Hứa Bán Hạ là Phùng Ngộ, mập mạp giống nhau, cao lớn mũm mĩm. Hắn và Hứa Bán Hạ, tuy là hai người nhưng lại chiếm mất chỗ cho bốn người. Phùng Ngộ làm người rất khiêm tốn, nhưng mà hai bộ dây chuyền sản xuất chính hắn trông coi đều đâu ra đấy, kiên định vững chãi kiếm lời, hắn cũng rất xem trọng sinh hoạt, đồ dùng trên người đều là loại tốt nhất. Hễ đυ.ng tới hàng hiệu là hắn có thể cùng Hứa Bán Hạ nói không hết chuyện. Hai năm gần đây, Phùng Ngộ có một nửa nguyên liệu là lấy từ chỗ Hứa Bán Hạ, cho nên Hứa Bán Hạ biết được thực lực đại khái của hắn, kỳ thực so với Cừu Tất Chính không hề thua kém.

Hứa Bán Hạ trên đường đến Hàng Châu đã dặn dò Đồng Kiêu Kỵ, ngồi trên bàn đều là lão đại, hơn nữa trong sáng ngoài tối đều đủ. Hôm nay Hứa Bán Hạ tính toán muốn đề cử thân phận ông chủ đội vận chuyển của Đồng Kiêu Kỵ cho mọi người , hy vọng bọn họ dìu dắt, cho nên nếu Đồng Kiêu Kỵ một hai gọi cô là lão đại cũng không thích hợp, từ nay về sau sửa lại gọi là Bàn Tử [*].

[*] Bàn Tử 胖子: là từ gọi người mập mạp, giống như “Cô Mập”, “Anh Béo” …

Ngũ Kiến Thiết nếu muốn giành được chủ vị, tất nhiên phải lên tiếng khai tiệc thì mới giữ chắc cái ghế anh cả của ông ta, cho nên mọi người vừa vào chỗ, ông ta liền gấp không chờ nổi nâng chén nói: “Chúng ta mấy khi mới đến được đông đủ, năm ngoái có Lộ Bán Hạ[*], năm nay trong đàn quê mùa chúng ta cuối cùng cũng có một đồng chí sinh viên, nào nào, vì sinh viên Quách tổng cạn ly.” Lần đầu tiên Ngũ Kiến Thiết thấy Hứa Bán Hạ bèn đặt cho cô cái biệt danh Lộ Bán Hạ. Từ hồi học mẫu giáo đều được gán cho biệt danh này, trước giờ chưa hề xa nhau, cho nên Hứa Bán Hạ cũng cảm thấy không có vấn đề gì, vui vẻ nhận lấy. Tên bị sửa thành như vậy, chỉ có thể trách người đặt tên.

[*] Bán Hạ là cây thảo dược, tính ôn, lộ Bán Hạ là chiết xuất của cây Bán Hạ. Gia đình của Hứa Bán Hạ nhiều đời theo trung y, nên mới đặt tên như vậy.

Cừu Tất Chính cầm ly rượu lên nhưng lại không chạm, cười nói: “Bọn chúng ta còn chưa đông đủ mà, Triệu tổng còn bên bàn bên cạnh đấy. Triệu tổng cũng là sinh viên, học đại học trọng điểm. Ngũ tổng ông cũng đừng không thừa nhận, người ta đọc sách nhiều, đủ để lên lớp chúng ta.” Cừu Tất Chính hôm nay không cướp được vị trí lão đại, trong lòng dĩ nhiên không vui, mượn Triệu Lũy chèn ép Ngũ Kiến Thiết.

Quả nhiên Ngũ Kiến Thiết sắc mặt khó coi, liếc xéo Triệu Lũy một cái, nói: “Thế thì làm sao? Làm công cho ông chủ nước ngoài thì nở mày nở mặt nhưng tiền lương cũng không bằng thu nhập một tháng của tôi, chỉ được cái mã ngoài.” Ai nhìn mà không biết Ngũ Kiến Thiết không phục. Ngũ Kiến Thiết nói xong lập tức ra tay, cụng hết một lượt ly trên bàn, nói: “Chén đầu tiên phải cạn.” Ông ta tự mình tiên phong ngửa cổ uống hết ly rượu, một tay chống lên bàn mắt sáng quắc quan sát. Mọi người tự nhiên đều phải uống, Cừu Tất Chính cũng không ngoại lệ. Trong lòng Cừu Tất Chính nghĩ, mới một câu nói đã chọc thủng con hổ giấy Ngũ Kiến Thiết, làm cho hắn giống như khỉ trèo cao lộ mông đỏ, việc hắn tranh ngồi ghế chủ trì bây giờ biến thành một trò cười, uống chút rượu này ông ta không để ý.

Đồng Kiêu Kỵ cạn lỵ, nhẹ nhàng thì thầm với Hứa Bán Hạ: “Quả nhiên không thể học đại học liền bị người ta chê cười.” Hứa Bán Hạ đá vào chân, bảo hắn đừng nói. Về phía Quách Khải Đông, khuôn mặt hắn cứng ngắc nở một nụ cười khó xử, hiển nhiên là tự biết thân biết phận không dám đắc tội Ngũ Kiến Thiết, chỉ có thể nghe hắn chế nhạo, bởi vì Ngũ Kiến Thiết hàng năm đều tiêu thụ rất nhiều mặt hàng của bọn họ. Chỉ có Hứa Bán Hạ cùng Phùng Ngộ làm người ngoài cuộc, ngồi xem bọn họ tranh làm đại ca giống như ngồi xem một vở kịch nhạt nhẽo. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, tôi chỉ có hồi học trung học mới thích làm trùm trường.

Phùng Ngộ bỗng nhiên nói: “Tiểu Hứa, chỗ cô sắp dựng đê biển, cô có nghĩ tới việc xin xây cái bến tàu, tự mình chuyển hàng của mình, về sau hàng của tôi cũng gửi cho bên cô vận chuyển luôn?”

Hứa Bán Hạ không biết Phùng Ngộ đột nhiên nhắc đến chuyện này là có ý gì, chỉ lắc đầu nói: “Tôi đã sớm nghĩ đến rồi, chỉ là mới khảo sát qua một chút đã xuất hiện rất nhiều vấn đề, làm cái này ăn không đủ no, phí dỡ hàng càng ngày càng thấp, kiếm không ra lời. Nếu nói xây mới thì không bằng đi bao thầu còn hơn, có mấy nhà đều muốn cho bao thầu giá thấp. Phùng tổng, nếu ông muốn làm, tôi có hai đứa bạn đang muốn cho thầu bến tàu, tôi giúp ông liên hệ một chút.”

Phùng Ngộ nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng, nguồn hàng là một vấn đề lớn. Tôi vốn là nghĩ cô ở đó dựa biển, tự mình chuyển ra chuyển vào một đống hàng, không xây cái bến tàu mà dùng thật đáng tiếc, có thể bớt được ít nhiều phí tổn.”

Hứa Bán Hạ nghe xong cảm thấy có lý, cười nói: “Chờ dựng xong đê biển quây hết bãi bùn lại, đến lúc đó nếu có xây bến tàu thì đỡ tốn kém hơn, cho dù chỉ có chính mình dùng thì vẫn cứ có lợi. Một khi xây xong rồi, thép phế liệu của tôi cũng có thể bán đến tận vịnh Bột Hải [*]. Phùng tổng nói cái này thực hay, cảm ơn.”

[*] Bột Hải: vùng biển giữa bán đảo Sơn Đông và bán đảo Liêu Đông của Trung Quốc

Ngũ Kiến Thiết ở đầu kia gõ gõ đũa nói lớn: “Hai người mập đang nói cái gì, ồn ào như vậy, không thấy Quách tổng của chúng ta đang kính rượu hai người đấy à?”

Hứa Bán Hạ vừa nghe, quả nhiên thấy Quách Khải Đông đứng phía đối diện cười tự giễu: “Mấy ông chủ đang nghiêm túc nói chuyện kinh doanh, tôi chen không vào.” Hứa Bán Hạ nghe lời này không vào tai, chỉ xem như nước đổ lá môn, vội vàng đứng dậy cầm ly lên cười nói: “Ngại quá ngại quá, tôi tự phạt đứng, đợi Quách tổng và Phùng tổng cụng ly, tôi lại kính Quách tổng sau.”

Quách Khải Đông thấy Hứa Bán Hạ giữ mặt mũi cho hắn, cũng cười với Hứa Bán Hạ. Quách Khải Đông xuất thân là nhân viên quản lý chính tông, ngồi giữa bàn người này trông đặc biệt nho nhã, Hứa Bán Hạ cảm giác nụ cười này của hắn thế mà lại có chút dễ thương. Phùng Ngộ không đứng dậy, hắn không giành làm đại ca không đồng nghĩa rằng hắn không có thân phận, Quách Khải Đông trước mặt hắn chỉ là tên nhóc sinh sau đẻ muộn, chỉ hơi nhổm người lên cụng ly với Quách Khải Đông, tuy rằng ngụm rượu ấy hắn uống rất sảng khoái, nhưng trong lòng Quách Khải Đông lại có chút khúc mắc, cảm thấy Phùng Ngộ không thật xem trọng hắn.

Quách Khải Đông vừa uống xong, Đồng Kiêu Kỵ đã mỉm cười đón lấy bình rượu trên tay phục vụ, đi đến đằng sau rót rượu cho hắn, làm hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn. Hứa Bán Hạ nhìn ra, Quách Khải Đông mỗi lần chạm ly với người khác luôn để ly rượu thấp hơn một nửa so với đối phương, bộ dáng vô cùng khiêm tốn cung kính, xem ra hắn rất chú trọng ở khoản này. Cho nên chờ lúc hai người nâng chén, cô làm trước một bước đệm ly của Quách Khải Đông, làm ly rượu của mình so với Quách Khải Đông thấp hơn một chút, cười nói: “Quách tổng, cái ngành này tôi là người mới, mà anh thì đã lành nghề, khi nào Quách tổng có thời gian, nhất định phải dạy tôi vài chiêu.”

Quách Khải Đông cười nói: “Tiểu Hứa cô không cần khách khí, đợi đến lúc rảnh rỗi chúng ta lại nói chuyện.”

Ngũ Kiến Thiết không hề có ý buông tha Quách Khải Đông, cũng không biết tại sao hắn luôn nắm lấy Quách Khải Đông không thả, chỉ tay vào Đồng Kiêu Kỵ, nói: “Tiểu Hứa, vị bằng hữu này của cô mặt mày đứng đắn, có phải cũng là sinh viên không? Thời thế bây giờ là sao vậy chứ, sinh viên đều hạ mình làm công cho học sinh tiểu học.”

Hứa Bán Hạ không rõ Ngũ Kiến Thiết vì sao lại luôn nhìn chòng chọc vào Quách Khải Đông, có lẽ trước kia bọn họ có khúc mắc gì. Nếu thật là như thế thì Quách Khải Đông thực thảm, chẳng khác nào tú tài gặp binh [*], mà Ngũ Kiến Thiết này lại quen hành xử như phường trộm cướp. “A Kỵ, là anh em của tôi, cũng giống tôi xuất thân từ đại học ruộng lúa, bây giờ chạy vận chuyển, hy vọng Ngũ tổng về sau còn phải chiếu cố nhiều."

[*] Nguyên câu là 秀才遇见兵, 有理说不清 Tú tài ngộ kiến binh, hữu lý thuyết bất thanh: câu tục ngữ nói đến sự bất đồng trong giao tiếp và phong cách làm việc của người có học thức và những người ít học, ngoài ra còn chỉ những người "tú tài" thường sẽ gặp nhiều trở ngại khi tiếp xúc với "binh" bởi những "binh" không hay nói lý lẽ.

Đồng Kiêu Kỵ vội đứng dậy nâng chén rượu kính Ngũ Kiến Thiết: “Ngũ tổng, Bàn Tử là xuất thân từ đại học lúa chiêm, còn em xuất thân đại học lúa mùa, mong Ngũ tổng sau này để mắt đến em nhiều hơn.”

Ngũ Kiến Thiết nghe xong cười to: “Tôi đây còn là xuất thân từ đại học Bắc Kinh Thanh Oa [*] đấy, ha ha ha. Hai anh em các chú thú vị.”

[*] Thanh Hoa, nhưng lại phát âm sai thành Thanh Oa, nghĩa là con ếch xanh.

Dù ngồi một bàn đều là người làm ăn lớn, nhưng người mới vào nghề như Hứa Bán Hạ chỉ có thể cười cười mà nghe. Thỉnh thoảng liếc sang bàn tiệc chính, cái Triệu Lũy kia thế mà có thể cân sức ngang tài với mấy sếp to của nhà chủ, khống chế được cục diện, vô cùng tiêu sái. Nhìn một lát, Hứa Bán Hạ nói với Đồng Kiêu Kỵ: “Chốc nữa chú mua ít nho gửi đến phòng của Triệu Lũy, bỏ danh thϊếp của tôi vào trong, tôi thấy hắn ăn nhiều nhất chính là nho, xem ra hắn rất thích.”

Vừa nói xong, Ngũ Kiến Thiết đã mang Cừu Tất Chính sang bàn lớn kính rượu. Sang được bàn bên kia đều phải có chút thân phận, Hứa Bán Hạ không đi theo. Chỉ thấy Ngũ Kiến Thiết sau khi đi qua đã khoác vai Triệu Lũy, trông có vẻ rất thân thiết. Cũng đúng, ai mà không muốn có quan hệ với tiền, huống hồ hai xí nghiệp của bọn họ vốn có dây mơ rễ má chằng chịt. Nếu Triệu Lũy chịu dung túng một chút, cho dù đó là ý của công ty hay là của chính hắn, thì đối với Ngũ Kiến Thiết mà nói đều là tài nguyên cuộn vào như nước. Hai người ở bàn nấn ná một lúc lâu mới quay về, lại ngay lập tức đi xã giao với một đám người khác, hăng say như xe chiến.

Lúc này không khí khắp nơi mới thoải mái hơn. Đều là đồng nghiệp, nhìn đi nhìn lại đều là người quen. Không ngờ là Phùng Ngộ trông tẩm ngẩm tầm ngầm lại biết nhiều người như vậy. Cừu Tất Chính quen biết cũng không ít, đến Ngũ Kiến Thiết cũng không bằng ông ta. Cho nên càng về sau Cừu Tất Chính càng hăng hái, mang theo Quách Khải Đông chạy khắp nơi. Có điều đến cả Đồng Kiêu Kỵ cũng nhìn ra được Quách Khải Đông không thích làm tùy tùng.

Bữa tiệc chấm dứt, ai nấy đều say vất vưởng, nếu không say thì một là tài xế trợ lý, hai là loại người mới không biết xếp vào đâu như Hứa Bán Hạ. Cho nên bên chủ sự tất nhiên không thể bố trí thêm tăng hai, mọi người ai nấy đều đi ngủ.

Hứa Bán Hạ thấy Quách Khải Đông còn chưa gục, liền bước qua nói: “Quách tổng, vẫn còn sớm, không vội đi nghỉ, chúng ta sang quán trà bên hồ uống chút gì đó được không?”

Quách Khải Đông nhìn Cừu Tất Chính say lay không tỉnh, cười nói: “Được thì được, nhưng trước tôi còn phải đưa Cừu tổng về, cô đợi tôi một chút.”

Hứa Bán Hạ cười: “Việc này còn nhờ đến anh làm sao? A Kỵ, chú đỡ Cừu tổng lên, đến quán trà bên phải khách sạn tìm tôi. Quách tổng, đi thôi.”

Quách Khải Đông vốn không muốn cùng người như Hứa Bán Hạ thông đồng làm bậy, nhưng thấy có người lo liệu cho Cừu Tất Chính, liền mặt mày hớn hở dẫn đầu đi ra, lại bị người ở cửa gọi lại: “A Quách, gặp mặt cũng không chào hỏi một chút, chú tưởng tôi mờ mắt hay sao, lại còn chờ tôi đến đây chặn đường chú.”

Quách Khải Đông cũng có chút say, vừa giương mắt lên đã thấy Triệu Lũy vịn cửa nhìn hắn, liền vui vẻ chạy đến ôm Triệu Lũy, nói: “Chú Lũy cũng đừng làm khó tôi, tôi không làm cách nào qua đó được. Đi đi đi, đi uống trà tỉnh rượu đi.” Vừa nói vừa kéo Triệu Lũy bước đi. Tửu lượng của Triệu Lũy cao hiếm thấy, chiến xong một trận vẫn không gục, có điều hắn cùng Quách Khải Đông cả hai đều chân nam đá chân chiêu xiêu vẹo mà đi. Một hàng ba người đến được quán trà không khỏi nhận lấy ánh mắt chán ghét của người xung quanh.

Quách Khải Đông thật sự uống nhiều, vừa ngồi xuống liền gấp không nhịn được nói với Triệu Lũy: “Chú Lũy nói xem tại sao thói đời bây giờ lại trái ngược như vậy, sinh viên đi làm công cho học sinh tiểu học, nghiên cứu sinh đi làm trợ lý cho học sinh tiểu học. Nói đọc sách càng nhiều càng vô dụng, hôm nay trên bàn rượu đó tự dưng tôi lại biến thành vật hy sinh chịu chê cười, đây là bác bỏ tôi hay là làm sao, chú nói xem, sớm biết vậy chúng ta còn đi học bốn năm trời làm cái gì?”

Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ, nhận định của hắn về Hứa Bán Hạ khá độc đáo, nhìn ra được quần áo mà Hứa Bán Hạ mặc không tầm thường, nhìn không giống không có văn hóa, thêm nữa hắn đã uống nhiều rượu, không suy xét tỉ mỉ cho lắm, cho rằng Hứa Bán Hạ cũng là người học đại học, liền nói với Quách Khải Đông: “A Quách, tại chú không kín miệng thôi, chú nghĩ lại xem có từng nói mấy lời khinh thường Ngũ Kiến Thiết với người khác bao giờ chưa? Mọi người đều kháo nhau là chú từng bảo Ngũ Kiến Thiết chỉ là học sinh tiểu học không có văn hóa, Ngũ Kiến Thiết lúc đó giận đến nỗi đập vỡ một két bia. Tiệc rượu hôm nay còn không phải là hắn đang cố tình chơi khăm chú?”

Hứa Bán Hạ lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là như vậy, chẳng trách Ngũ Kiến Thiết hôm nay vừa đến nơi đã nhắm chuẩn Quách Khải Đông, cũng không tránh khỏi người ta bực mình. Khó lắm mới có cơ hội ngồi cùng Triệu Lũy, Hứa Bán Hạ đương nhiên không bỏ qua, vội đưa danh thϊếp qua: “Triệu tổng, hân hạnh, đã thấy Triệu tổng mấy bận, bây giờ mới là lần đầu được trò chuyện với anh.”

Cũng không biết thái độ của Triệu Lũy đối với bà chủ một công ty buôn bán nho nhỏ chưa biết tên là thế nào, có điều hắn vẫn rất khách khí hai tay đưa danh thϊếp của mình cho Hứa Bán Hạ, mỉm cười nói: “Đều là người cùng một thành phố, không ngờ phải đến tận Hàng Châu mới quen biết, sau này giao lưu với nhau nhiều một chút.” Vừa nói vừa quay đầu hỏi Quách Khải Đông: “A Quách, Hứa tổng là bạn của chú? Giới thiệu một chút cho tôi chứ.”

Quách Khải Đông ngẩn người, nhìn Hứa Bán Hạ nói: “Tiểu Hứa, tôi cũng là hôm nay mới biết cô đi? Trước kia chỉ nghe nói cô có làm ăn với Cừu tổng chúng tôi.”

Hứa Bán Hạ cười: “Đúng vậy, tôi năm kia mới bắt đầu buôn bán vật liệu gang thép, không được lành nghề giống các anh, lại không quen biết nhiều người trong ngành ở ba tỉnh lân cận.”

Quách Khải Đông có rượu trong người nên cảm thấy vô cùng khó chịu, tu trà ừng ực, uống xong liền giơ tay gọi phục vụ châm nước. Áo hắn mặc là loại áo sơ mi tay ngắn rộng rãi, chất vải hơi rũ, lúc duỗi thẳng tay ra tay áo liền trượt xuống, lộ ra vùng dưới cánh tay thâm đen, vô cùng mất thẩm mỹ. Hứa Bán Hạ lăn lộn đến giờ, tiếp xúc qua biết bao hạng người, cảm thấy sinh viên Quách Khải Đông khinh thường học sinh tiểu học này suy cho cùng cũng không ra làm sao, khó trách lại ăn nói ngang ngược như vậy. Quách Khải Đông cũng nhiều lời, nhìn thẳng Hứa Bán Hạ nói: “Tiểu Hứa, cô trước kia là làm gì? Bọn họ bảo cô từ khi còn trẻ đã bắt đầu làm ăn.”

Triệu Lũy vừa nghe vừa để ý, nhìn Hứa Bán Hạ này tuổi tác không lớn, nếu đã sớm làm ăn thì có lẽ không học qua đại học, không biết đối với mấy lời vừa rồi của Quách Khải Đông có ý kiến gì không, cũng hỏi: “Tiểu Hứa đây từng học trường nào?”

Nghe hỏi, Quách Khải Đông bật cười, nói: “Tiểu Hứa bảo cô ấy học đại học lúa chiêm [*], ha ha ha ha.”

Triệu Lũy khó hiểu, đại học Waseda [*] thì có chỗ nào buồn cười, liền hỏi Hứa Bán Hạ: “Là trường đại học Waseda của Nhật sao? Không tồi nha.”

[*]Nguyên văn dùng từ 早稻田大学, nghĩa đen là đại học lúa chiêm, mà trường đại học Waseda của Nhật cũng viết là 早稻田大学. Trường đại học Waseda là trường tư thục hàng đầu của Nhật Bản. Quách Khải Đông và Ngũ Kiến Thiết thì tưởng chị Hạ là nông dân không học đại học, còn Triệu Lũy lại tưởng chị Hạ học đại học Waseda :))

Hứa Bán Hạ cười nói: “Cái gì cơ chứ, đều là nói đùa với bọn họ thôi. Đầu năm nay nông dân bỏ lúa trồng hoa, sau này tôi vẫn nên tốt nghiệp đại học hoa màu đi. Tôi từ năm lớp 10 đã bắt đầu theo chân cậu ruột theo nghề may mặc, nếu như khi ấy mà đã tính là làm ăn sớm thì tôi hẳn là mười mấy năm lăn lộn, so với thời gian Ngũ tổng buôn bán cũng không ngắn.”

Triệu Lũy mỉm cười nói: “Từ may mặc chuyển sang vật liệu thép, khoách cách này không nhỏ nha. Có thích ứng được không?” Chẳng trách trước kia chưa nghe nói qua, có vẻ là làm cũng không lớn. Có điều Triệu Lũy là người nhìn không ra thất tình lục dục, càng là người không quen hắn sẽ càng khách sáo.

Hứa Bán Hạ cười nói: “Tôi theo ngành may mặc được vài năm, tốt nghiệp trung học xong thường ở nước ngoài làm liên lạc cho cậu., chúng tôi làm ăn nhỏ, vẫn tin tưởng người một nhà hơn. Đại khái là trong bốn năm các anh học đại học, tôi cùng với một bạn học giải ngũ về nước, chúng tôi liên thủ ở bờ biển chiếm được một bãi đất hoang thu phế liệu. Thời ấy có không ít xí nghiệp tập thể, cũng có xí nghiệp tư nhân, thép phế liệu và thép buộc cứ xếp ở ngoài đó là được, chúng tôi giúp bọn họ thu dọn đồ dư thừa, bọn họ ngược lại đem phế phẩm đưa cho chúng tôi. Mấy xưởng trưởng chỉ mong bớt chuyện, ước có người giúp bọn họ dọn dẹp, cho nên chúng tôi rất nhanh đều có một chân. Chẳng qua vào thời điểm thay đổi chế độ xã hội, vụ này càng ngày càng không dễ làm, phế phẩm không thể lấy miễn phí, ai chẳng biết phế liệu có thể bán lấy tiền, hơn nữa giá cũng không rẻ, hỏi thăm lại mấy nhà xưởng này, người ta lại bắt đầu thương lượng giá cả.”

Quách Khải Đông tuy đã có hơi men trong người nhưng đầu óc vẫn phản ứng rất nhanh, chen miệng nói: “Tiểu Hứa, không ngờ là cô còn từng buôn bán phế phẩm, so với Ngũ Kiến Thiết xem ra cô còn nho nhã hơn. Mọi người đều nói kiếm được chỗ phía dưới ăn được nhiều tiền, cô hồi đó cũng lời được không ít hả?”

Triệu Lũy nghe xong cảm thấy Quách Khải Đông hỏi như vậy quá đường đột, nếu như cùng một câu như vậy mà đem đi hỏi Ngũ Kiến Thiết kiểu gì cũng kết thêm thù. Có điều thấy Hứa Bán Hạ cũng thật tốt tính, người cứ luôn cười híp mắt lại rất dễ gần, không giống như là đang tức giận, trong lòng hắn liền sinh hảo cảm, cảm thấy nữ gian thương này có lẽ bởi vì là con gái, tuổi còn trẻ, cho nên nhìn thế nào cũng không gian cho lắm.

Ai mà biết được Hứa Bán Hạ thực ra là bởi vì trong lòng biết trước, lại tay cầm chắc bằng đại học trọng điểm, cho nên đối mặt với sự khinh thị của Quách Khải Đông mới không thấy khó chịu. Lại nói, những người sáng suốt đều nhìn ra được Quách Khải Đông đối với một người không quen cho lắm hỏi một câu như vậy thật không thích hợp, vậy thì có gì mà đáng giận? Hơn nữa chính mình cũng là Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái Công [*], Quách Khải Đông hành xử ngông cuồng như vậy vừa hay lại tương phản với sự “trung hậu” của mình, vậy tùy hắn muốn làm sao thì làm, thẳng thắn cùng hắn đáp: “Nền tảng từ khi đó vững rồi, có điều cũng có hạn, lúc tôi vào nghề thì đã khá muộn, tình hình của các xí nghiệp nhà nước không khởi sắc cho lắm, năng lực sản xuất cũng không cao, phế phẩm mà tôi lấy được cũng khá ít. Tiền kiếm được so với những người mới không hơn kém bao nhiêu.”

[*] Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái Công: bên ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nguy hiểm gϊếŧ người không dao (chú thích theo vtudien.com)

Quách Khải Đông bỗng nhiên nói: “Tôi nhớ ra rồi, năm đó thanh toán nợ trái tam giác, vốn nhà nước cho ngành gang thép rất eo hẹp, cô chắc là bị ép cho không có cách nào khác mới phải dùng thép tái chế, đến khi đó mới bắt đầu tiến vào ngành sản xuất thép đúng không?”

Hứa Bán Hạ nhìn Triệu Lũy cười nói: “Triệu tổng anh xem, cùng người lành nghề nói chuyện không tốt là ở chỗ này, muốn nói dối chút cũng không xong, tôi còn chưa nói gì, sự tình bên trong đã bị Quách tổng nhìn thấy hết rồi. Quách tổng hiện giờ còn đang say, nếu như tỉnh táo, phỏng chừng mấy lời của tôi phía trước chỉ cần nói một nửa cũng được.”

Triệu Lũy nghe cũng cười cười: “Tôi cùng với A Quách chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, phản ứng của người này lúc nào cũng nhanh nhất. Thường thường người lớn nói chưa xong hắn ta đã hiểu được ngụ ý trong câu rồi, cho nên bọn tôi trước kia đều ngây ngây ngô ngô nghe theo hắn chỉ huy.”

Quách Khải Đông cười chế nhạo nói: “Triệu tổng đây là đang khen tôi hay là đang châm chọc tôi đây? Trước kia chú là lớp trưởng của lớp, học thì chú học giỏi, chạy bộ chú cũng chạy nhanh, chú có lúc nào chịu nghe tôi chứ? Chỉ có thầy cô cha mẹ toàn nhéo lỗ tai tôi bảo tôi phải học tập chú.”

Hứa Bán Hạ bên cạnh cười nói: “Các anh đều là tinh anh cả, ha ha, thầy cô cha mẹ tôi bình thường toàn phải xách tai tôi bảo không được ham chơi, chăm chỉ đọc sách, không thể so với các anh được.”

Hứa Bán Hạ đang nói thật, từ nhỏ cô đã chơi chung với đám con trai, cùng đám Đồng Kiêu Kỵ và Tiểu Trần kết bè kết phái nghịch ngợm, đi ngược với Hứa gia tổ truyền không được giao lưu với người học võ, đến khi học trung học lại phụ giúp cậu ruột buôn bán, trong tay có mấy đồng tiền liền tranh hơn thua với người khác làm chị đại. Thầy cô cha mẹ nhìn thấy ngứa răng, luôn túm lấy cô la rầy không dứt. Có điều mấy lời này vào tai Quách Khải Đông và Triệu Lũy lại nghe thành ý khác, rất nhiều người thi không đậu đại học đều hay nửa úp nửa mở ám chỉ do mình ham chơi, ý đồ che dấu nguyên nhân đằng sau. Cho nên Quách Khải Đông nói: “Sớm biết thế tôi cũng không thèm nghe lời giáo viên không học đại học nữa, chú Lũy à, thế thì có khi giờ chú đang làm công cho tôi ấy chứ.”

Triệu Lũy chỉ mỉm cười, nếu như Hứa Bán Hạ hôm nay không ở đây, hắn có lẽ sẽ phụ họa theo, nhưng mà hắn không làm vậy. Cho nên trong mắt Hứa Bán Hạ, người tên Triệu Lũy này thực sự không tổi, không trách được tuổi trẻ đã làm to, ngay cả khi đã say rượu cũng có thể quản chặt miệng, có thể thấy bình thường lòng dạ hắn thâm trầm cỡ nào. Triệu Lũy hỏi Quách Khải Đông: “A Quách, ngày mai ngồi thuyền dạo chơi Tây Hồ, chú có đi không? Tôi lại muốn ngủ một giấc cho sướиɠ cơ, đến tối kiểu gì cũng có tiệc rượu.”

Quách Khải Đông chua chát nói: “Chú không giống tôi, thích làm thế nào thì làm thế đó, sếp tôi vừa nãy ngồi trên bàn ăn bảo ông ta phải đi dạo Tây Hồ, chú nói xem tôi có thể không đi theo hắn làm osin sao?”

Triệu Lũy cười: “Xem chú nói kìa, Cừu Tất Chính cũng là người hào sảng, sẽ không cùng chú so đo mấy chuyện đó, không bằng chú sang phòng tôi, chúng ta nói chuyện.”

Quách Khải Đông cười nịnh bợ: “Cừu tổng tuy là không tính toán chi li, nhưng người làm công như tôi không phải là nên tự giác sao? Chú Lũy, chúng ta còn đầy thời gian, về sau tôi vẫn nên đến công ty tìm chú, đến lúc đó chúng ta muốn nói gì thì nói.”

Hai anh em bọn họ nói chuyện, Hứa Bán Hạ cũng không chen vào, chỉ nhìn nhìn cười cười, người ngoài nhìn vào sẽ thấy thái độ của cô cực kỳ chuẩn mực. Bỗng nhiên phía sau có người đập tay lên lưng, đúng hơn là đập tay lên ghế, nhưng nguồn lực mạnh mẽ kia truyền đến vẫn làm cô giật mình, quay đầu nhìn lên, một người mập mạp đứng bên cạnh nàng cười: “Hứa Bán Hạ, cô làm sao cũng học tôi rồi? Mập thành thế này. Vừa rồi thấy cô, tôi do dự nửa ngày mới dám xác nhận.”

Hứa Bán Hạ liếc mắt một cái, trong lòng liền than thầm hỏng rồi, đây chính là Cung Phi Bằng điên cuồng theo đuổi cô lúc còn học đại học, hiện tại không thể buông hắn ra được, nếu như hắn nói lộ ra cái linh tinh gì, vậy hình tượng tốt nghiệp đại học ruộng lúa của cô không phải là tốn công sao? Vội nhổm người lên nói: “Anh làm sao cũng ở đây? Nói chuyện lại lớn tiếng như vậy? Đi, chúng ta sang bàn khác nói chuyện, đừng làm phiền Triệu tổng Quách tổng.” Nói xong liền đi về phía bàn trống phía xa, vừa ngồi xuống liền nói: “Chiều mai có rảnh không? Bọn họ đi chơi ở Tây Hồ, tôi đã đi mấy lần rồi, không muốn đi, vốn còn muốn ngủ một giấc, nếu anh không có lớp thì ngày mai đi uống chút trà?”

Cung Phi Bằng tiếc nuối nói: “Không được rồi, tôi còn có hai tiết dạy nghiên cứu sinh, không đi được. Tối mai đi ăn đi, tôi mời.”

Hứa Bán Hạ đáp: “Tối mai thì tôi lại không được, nếu anh không rảnh thì chúng ta lại hẹn bữa sau đi. Ể, bây giờ tiến sĩ có thể lên lớp cho thạc sĩ rồi à? Nhưng bây giờ đang nghỉ hè mà.”

Cung Phi Bằng lắc đầu: “Tôi bây giờ là phó giáo sư. Tuy là nghỉ hè nhưng cũng không nghỉ được nửa tháng, sau này còn phải đi thực tế, không thể vì nghỉ hè mà làm mất liên hệ với đơn vị hợp tác được. Bán Hạ này, tuy rằng tôi cũng mập, nhưng mà mập quá đối với thân thể không tốt…”

Hứa Bán Hạ thấy cái đề tài này rất phiền, cắt ngang hắn: “Cung Phi Bằng, nghe nói anh kết hôn rồi, vợ cũng là một thạc sĩ, sao không báo một tiếng, chia tôi mấy viên kẹo cưới ăn chứ?” Hứa Bán Hạ không thích nhất là giao tiếp với người học vấn đầy mình, tuy rằng năm đó hắn hơn cô hai khóa, nhưng đối với người sớm đã lăn lộn giang hồ như Hứa Bán Hạ, hắn chẳng qua cũng chỉ là đứa nhóc chưa mọc hết tóc, cơ bản là không để hắn vào mắt. Điều này làm Cung Phi Bằng lòng đau như cắt, hắn thế mà lại bị học muội dưới hai khóa khinh thường. Hứa Bán Hạ thấy Cung Phi Bằng lại giống như hồi đại học bắt đầu nói mấy lời săn sóc lập tức liền nhắc chuyện kết hôn, Cung Phi Bằng là người có học thức, để hắn nghe nhạc điệu đoán chương trình, tự biết mà im miệng.

Quả nhiên Cung Phi Bằng buồn bực im miệng, không tiếp tục đề tài đó nữa: “Cô cũng biết tôi mà, không thích phô trương, người trong nhà ăn một cỗ, bạn học ở Hàng Châu một cỗ, những người khác còn chưa thông báo nữa.”

Hứa Bán Hạ cười cười: “Được, không nói chuyện với anh nữa, hôm nay tôi cùng hai người bạn có việc, về sau nếu có đến Hàng Châu lại gọi cho anh. Hẹn gặp lại.” Nói xong bước đi, tuy rằng trên mặt tiếu dung khả cúc, nhưng hành động dứt khoát, khiến Cung Phi Bằng thất vọng vô cùng.

Trở lại bàn, Triệu Lũy và Quách Khải Đông đã đổi đề tài, nói chuyện nhập khẩu thép của Liên Bang Nga. Hứa Bán Hạ đột nhiên lại nghĩ không biết nhập khẩu phế liệu của Nga có khó không? Với tình hình bây giờ, giá cả thép tái chế tốt hơn so với mua mới, nếu nhập khẩu được phế liệu giá hời, vậy thì tự mình xây một bến tàu ở chỗ bãi xếp, dùng thuyền nhỏ trung chuyển [*] hàng cho tàu viễn dương, thấy xưởng thép nào tốt thì thì đưa cho xưởng thép đó, vậy là linh hoạt rồi? Được, vậy chiều mai phải tìm mấy người bạn trong mấy mỏ khoáng hỏi thăm thị trường thế nào.

[*] Nguyên gốc là 短驳, tiếng Anh là drayage, thường được dùng trong ngành công nghiệp vận tải biển và logistic, có nghĩa là vận chuyển hàng hóa trong cự ly ngắn, ví dụ như từ tàu đến cảng hoặc từ cảng đến các nhà máy, nơi tiêu thụ v.v. Mình dùng tạm từ “trung chuyển” thôi chứ thực ra dịch như vậy cũng chưa đúng nghĩa lắm, vì tiếng Việt không có từ tương ứng.

_____________________

Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子