Không Được Vãng Sinh

Chương 1: Đồng Kiêu Kỵ ra ngục

Bán Hạ, vị đắng, tính ôn, cần được bào chế trước khi dùng.

- Lời tựa



Mùng Bảy tháng Bảy, Đồng Kiêu Kỵ được tạm tha.

Lúc Hứa Bán Hạ đi đón hắn cũng không đứng đợi dưới tán cây râm ran tiếng ve, mắt hướng về cánh cửa sắt âm u lạnh lẽo giống như cảnh thả người trong mấy bộ phim điện ảnh. Thay vào đó, cô đỗ con xe Santana 2000 màu trắng mới mua dưới bóng râm, còn mình thì vui vẻ ngồi trong ô tô, hưởng thụ gió điều hòa mát rượi, trên khuôn mặt béo trắng hồng hào lộ ra ý cười thoải mái. Không có miếng bánh ngon nào tự dưng rơi từ trên trời xuống, chiếc xe này chính là thành quả mấy năm ngồi trên bàn rượu khéo đưa khéo đẩy của Hứa Bán Hạ.

Chỉ trong thoáng chốc, Đồng Kiêu Kỵ quần áo chỉnh tề bước ra. Áo trắng tay ngắn phối với quần màu xám tro càng làm nổi bật dáng người thẳng tắp được huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội của hắn, khuôn mặt đứng đắn chưa một lần buông lời cợt nhả. Trừ tóc tai ra, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ tưởng hắn là một nhân viên cổ cồn không sai vào đâu được.

Một lát sau, sau khi Hứa Bán Hạ chào hỏi với một người bạn lâu năm quen lúc đi thăm tù xong đi ra, Đồng Kiêu Kỵ nhìn thấy xe mới, cười cười nói: “Lão đại đổi xe rồi? Xem ra chuyện kinh doanh có vẻ phát đạt đấy nhỉ.”

Hứa Bán Hạ mở cửa, cố gắng chen thân hình mập mạp vào ghế ngồi, sau đó tự tay mở ghế phó lái ra cho Đồng Kiêu Kỵ, nói: “Vẫn còn hơi nhỏ, tôi đang chờ đến lúc mua được kiểu xe nhập khẩu Mỹ cơ, khoang xe rộng rãi khang trang hơn.”

Đồng Kiêu Kỵ nhắc nhở: “Lão đại, ở cửa có lãnh đạo vẫy tay chào cô nói hẹn gặp lại.”

Hứa Bán Hạ liếc mắt qua, cười lạnh nói: “Hẹn gặp lại? Gặp lại cái gì mà gặp lại? Cái chỗ quỷ quái này có mời tôi cũng không thèm đến.” Nói là nói vậy, nhưng sau khi khởi động xong, chiếc xe vẫn lượn một đường đến chỗ người đang vẫy tay nọ, Hứa Bán Hạ mặt mày tươi cười hạ cửa kính xuống, sự nhiệt tình theo hơi máy lạnh bay ra ngoài cửa xe. Tiếu kiểm nghênh nhân [*], đây là đạo lý mà Hứa Bán Hạ đúc kết được khi phụ giúp cậu ruột làm ăn lúc nghỉ hè năm 17 tuổi.

[*] Tiếu kiểm nghênh nhân: khi gặp người khác thì khuôn mặt vui vẻ tươi tắn.

“A Kỵ, tôi đặt cho chú một phòng khách sạn, chú đi rửa xui đi. Ở phía sau có mấy bộ quần áo mua cho chú, dùng số đo của lúc trước, tôi thấy mấy năm nay chú cũng không béo lên. Bộ cũ trên người này thì bỏ đi, tóc tai sửa sang lại một chút, chúng ta Đông Sơn tái khởi, làm lại cuộc đời. Tôi cho chú ba tiếng đồng hồ, sau đó chúng ta đến Hàng Châu, tham gia hội chợ. Loại tiểu thương như chúng ta lỡ mà đến muộn thì lại mất công bắt người đang ăn phải đi ra dẫn chúng ta vào, thế thì chẳng phải làm người ta giận chết hay sao. Hiện tại là chín giờ, mười hai giờ tôi gọi cho chú, không được lôi thôi, lập tức đi trả phòng, đừng để tôi phải phá cửa.”

Đồng Kiêu Kỵ ừm một tiếng “Đi.”, không hề có một chút khó chịu nào. Tuy Hứa Bán Hạ chỉ là một cô gái, nhưng từ lúc học trung học, sau khi bị khả năng kiếm tiền của cô làm cho tâm phục khẩu phục, Đồng Kiêu Kỵ vẫn luôn nghe theo sự chỉ huy của Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ năm đó tuy rằng không thể nói là xinh đẹp, nhưng dáng người cũng yểu điệu, mắt to miệng nhỏ, khi cười rộ lên khóe mắt cong cong, cho dù thấy được bao nhiêu ngọt ngào, nhưng quanh người lại mang theo hơi thở tinh anh sáng ngời. Lúc hắn vào tù, dáng người Hứa Bán Hạ vẫn rất chuẩn, dần dần mỗi lần cô vào thăm lại béo lên một chút, cuối cùng béo thành một quả bóng bầu dục.

“Lão đại, có phải mấy năm nay không có tôi cô cũng không chạy bộ luôn có phải không? Sao lại béo thành như vậy rồi? Lúc ở trong kia tôi cũng chưa hỏi cô.”

Hứa Bán Hạ cười đáp: “Chú biết thế là tốt, sau này về nhớ đi chạy bộ với tôi. Nếu tôi không béo như vậy thì kế hoạch đổi xe cũng có thể kéo dài một chút. Chiếc Poussin kia phải nói là chật không chịu nổi.”

Đang lúc nói chuyện, khách sạn đã ở trong tầm mắt. Hứa Bán Hạ vốn lười không muốn đi lên, nhưng nghĩ đến một đống lớn cà vạt giày dép quần áo trong quần áo ngoài hầm bà lằng mới mua kia cũng không thể để Đồng Kiêu Kỵ vác vào như phu khuân vác, bèn giúp hắn xách hai hộp giày, không biết Đồng Kiêu Kỵ thích đi giày da hay là giày thể thao.

Mở cửa phòng đi vào mấy bước, Đồng Kiêu Kỵ ngoài ý muốn phát hiện một cô gái xinh đẹp quần áo mát mẻ nằm trên giường. Đồng Kiêu Kỵ dừng bước, nghẹn họng nhìn trân trối: “Lão…đại, không phải chứ, thế này cô cũng nghĩ ra được?”

Hứa Bán Hạ ngay cả liếc mắt cũng không thèm, nói gì đến đỏ mặt: “Bớt giả vờ đứng đắn với tôi, cô em của chú ở tiệm làm tóc có đẹp bằng em gái này không? Nói trước rồi nhé, đúng 12 xuống dưới.” Nói xong liền mạnh mẽ dứt khoát đi ra ngoài, thuận tay đóng lại cửa phòng.

Hứa Bán Hạ cũng không ngồi chờ vô ích dưới lầu. Cô có hẹn với một xưởng gia công sẽ đi thăm xưởng con của nơi nọ. Đây là sở thích của Hứa Bán Hạ. Năm đó cô bị cha già cầm dao phẫu thuật ép chọn môn thi vẫn lì lợm không chịu học trung y kế thừa Hứa gia y bát, trên tờ nguyện vọng giấy trắng mực đen ghi rành rành ba chữ “hệ cơ khí”. Tuy lúc đi học có hơn phân nửa thời gian dùng để giúp cậu ruột buôn bán, nhưng cũng nhờ vậy mà lý thuyết môn cơ khí cũng nhớ rõ không sai một li.

Hứa Bán Hạ đi xem nhà xưởng không giống nhưng người làm ăn bình thường chỉ xem công nghệ, xem hoàn cảnh. Cô quan sát cẩn thận từng chi tiết nhỏ, ví dụ như vị trí và góc độ dao động của đầu máy, thiết kế giá tiếp nhiên liệu có thể đảm bảo cân bằng trong thời gian chờ hay không… Các nhà xưởng có quan hệ làm ăn lui tới với Hứa Bán Hạ hầu hết đều đã bị cô nhìn qua một lượt. Cũng bởi vì cô tiếu dung khả cúc [*], thái độ dễ gần, ăn nói nhanh nhẹn hàm súc, lại mang bộ dáng trắng trắng tròn tròn, sẽ không khiến cho các nhân viên kỹ thuật

mỗi-lần-nhìn-thấy-phụ-nữ-lại-đỏ-mặt-xấu-hổ kia ngượng ngùng nói không nên lời, mỗi lần xuất quân là có thể làm thân với mấy vị kỹ sư công trình, học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm quý giá. Hứa Bán Hạ không phải bắn tên không đích, cô cho dù nằm mơ cũng mơ muốn có một nhà xưởng của chính mình, có điều cái mà cô đang có chỉ có thế tính là một phân xưởng, thậm chí là một cái phân xưởng không hề ra dáng phân xưởng chút nào, chỉ có thế làm công việc gia công cơ khí đơn giản nhất: ép và cắt kim loại.

[*] Tiếu dung khả cúc 笑容可掬: nụ cười xinh xắn giống như có thể "hái" xuống được.

Bởi vì là buôn bán nhỏ, cho nên tới gần giữa trưa, xưởng cũng không kiên quyết giữ người, điều này nằm trong dự kiến của Hứa Bán Hạ. Nói thực, Hứa Bán Hạ cũng không muốn xã giao buổi trưa, hội đặt hàng ở Hàng Châu là nơi tụ tập nhân sĩ trong ngành, vẫn là nên chừa chút bụng để đến tối chém chém gϊếŧ gϊếŧ, những người kia quan trọng hơn.

Lúc trở lại khách sạn vẫn còn sớm 15 phút so với thời gian đã hẹn với Đồng Kiêu Kỵ, song Đồng Kiêu Kỵ đã rực rỡ từ đầu đến chân đứng chờ ở sảnh chính. Hứa Bán Hạ bước qua, vươn cánh tay nhỏ nhắn đầy đặn vỗ vỗ lưng Đồng Kiêu Kỵ, nói: “Đi, đi lên tầng hai ăn cơm, cho chú… Ờ, cái này là ăn cơm cổ vũ(1) hay là tẩy trần, hay là đón gió(2) đây [*]?” Vừa nói vừa một bên cười tự giễu. “A Kỵ, hôm nay cùng đi Hàng Châu, quy tắc cũ, không được nói tôi đã học đại học. Cái nghề này của chúng ta đa số là mấy ông lớn kém văn hóa, tôi vừa là phụ nữ vừa học qua đại học, ngồi trên bàn rượu không dễ tham gia nói chuyện.”

[*] (1) Ăn cơm cổ vũ 压惊: đại ý là mời một người mới chịu kinh sợ đi ăn uống để trấn an

(2) Đón gió 接风: mời người khách từ phương xa đến dùng cơm.

Đồng Kiêu Kỵ cười cười đáp: “Trông tư thái này của cô cho dù có lấy bằng tốt nghiệp tiến sĩ ra khoe thì cũng không ai tin.” Quả thật, khi hai người đứng chung một chỗ, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng Đồng Kiêu Kỵ trình độ học vấn ắt rất cao, bởi vì biểu tình của hắn vô cùng cô đọng, hầu như không cười to, cho dù mỉm cười cũng chỉ nhếch khóe miệng một chút, đáy mắt lạnh lẽo, trăm phần trăm là kiểu đẹp trai lạnh lùng trong tiểu thuyết ngôn tình. Ai mà biết được, một người như vậy lại chỉ nghe lời một viên bột mì bình thường như Hứa Bán Hạ.

Mà Hứa Bán Hạ lúc nào treo nụ cười tươi tắn trên mặt, nhìn thấy Hứa Bán Hạ, người ta sẽ nghĩ ngay đến Vô Tích Nê A Phúc, hoặc bức tranh dương liễu xanh tươi, hoặc kim đồng ngọc nữ Quan Âm Bồ Tát phái xuống, tóm lại là trông thân thiện. Con người thân thiện ấy khẽ mở môi anh đào, dùng một loại âm vực trầm thấp ít thấy ở phụ nữ, nói: “Tối hôm qua tôi đã ăn qua đồ ở đây, hải sản không ngon lắm, chú chấp nhận đi. Về nhà rồi hẳn sẽ có nhiều anh em mời chú đi ăn, đến khi ấy ăn cho đã. Rượu cũng đừng uống, chúng ta còn phải đi cho kịp.”

Đồng Kiêu Kỵ chỉ đáp một tiếng “Được” liền bắt đầu gọi món. Theo lệ thường, lúc không có khách Đồng Kiêu Kỵ sẽ là người gọi món, khi có khách Hứa Bán Hạ sẽ nói yêu cầu cho Đồng Kiêu Kỵ, sau đó vẫn sẽ là hắn gọi món. Bởi vì Hứa Bán Hạ là lão đại, lão đại khinh thường làm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy. Có điều chờ khi Đồng Kiêu Kỵ gọi đến món thịt hầm măng, Hứa Bán Hạ bổ sung hai chữ: hai phần. Đồng Kiêu Kỵ rốt cục cũng hiểu tại sao lão đại lại phát phì ra như thế này.

Chờ phục vụ rời đi, Hứa Bán Hạ nói: “A Kỵ, chú trở về rồi có nghĩ đến việc sẽ làm gì chưa? Nếu chưa thì tốt, tôi giúp chú tìm một công việc. Mẹ chú thiếu chút nữa quỳ xuống cầu tôi lo liệu cho chú, đừng để chú tiếp tục đi thu phế liệu, bà ấy bảo cứ đi trộm ống nước ngầm rất tổn âm đức.”

Trên mặt Đồng Kiêu Kỵ chậm rãi hiện lên ý cười: “Lão đại, bà mẹ già của tôi rõ là hòa thượng mắng trộm xấu. Cô không cần để ý, bà ấy biết cái gì, thấy tiền cầm về là mặt mày hớn hở. Tôi vẫn cứ đi theo làm với cô.”

Hứa Bán Hạ cười ha ha, nói: “Tôi bây giờ cũng không đi thu phế liệu, chuyện này dạo gần đây giao cho Tiểu Trần làm, tôi chỉ lo giúp hắn chuyển hàng cho xưởng thép, cho nên mẹ chú cũng không phải đang mắng tôi. Chú cũng không cần phải theo tôi làm, tốt xấu gì trong mắt các đàn em chú cũng là đại ca, thế thì cũng phải có sự nghiệp của đại ca. Cái tên A Tứ gầy như cây gậy trúc học lớp số Ba hồi trung học chú còn nhớ không? Tên này giờ là cảnh sát giao thông, nhờ được. Tôi nói hắn làm giúp chú cái bằng lái, chú đừng nhập ngũ làm bộ đội nữa, chạy vận chuyển đi. Nguồn cung tạm thời tôi giúp chú tìm, về sau ổn định rồi chú hẵng từ từ tiếp mối. Khoảng thời gian trước tôi có một người bạn ở Thanh Đảo, việc làm ăn của công ty không thuận lợi lắm, trong tay có hai chiếc xe tải dài cũ cần thanh lý, tôi khi ấy giúp hắn bán mấy căn hộ trong thành phố, hắn cảm kích không thôi, đồng ý với tôi chỉ cần trả trước tiền một chiếc xe liền có thể dùng cả hai chiếc, sang năm sau mới phải trả hết. Tôi thấy xe này có thể sử dụng, xếp được hai thùng đựng hàng, nếu chở quá tải thậm chí có thể chứa 60 tấn. Tiền xe tôi đã trả rồi. Chú thuê hai lái xe, mấy người như vậy tìm một chút là ra đầy. Có điều bây giờ chú chỉ mới được tạm tha, không làm người đại diện pháp lý cho công ty được. Hai chiếc xe cũng không đủ thành lập đội vận chuyển, tôi gọi A Tứ giúp chú tìm một chỗ đáng tin cậy mà làm. A Kỵ, sau này chú đường đường chính chính làm ông chủ, mới đầu đám anh em của tôi sẽ giúp chú một phen, sau này chỉ có thể dựa vào chú thôi.” Tuy rằng Hứa Bán Hạ nói chuyện đâu ra đó, cũng không hề ảnh hưởng cô gió cuốn lá bay tiêu diệt đĩa thịt hầm măng trước mặt.

Đồng Kiêu Kỵ tuy thường được Hứa Bán Hạ tiếp tế, nhưng thức ăn trong tù làm sao thỏa mãn được người trẻ tuổi, khả năng càn quét thực phẩm của hắn so với Hứa Bán Hạ còn cao hơn, nếu không phải đang nói chuyện quan trọng, Đồng Kiêu Kỵ cũng không muốn dừng đũa chút nào. Tốc độ ăn của hai người vượt xa tốc độ lên món, cho nên trên bàn chưa bao giờ có hơn 2 cái đĩa. Đồng Kiêu Kỵ sao có thể không biết lão đại đang giúp hắn kiếm tiền? Trong lòng cảm động, nhưng anh em bọn họ không thích nói ra mấy lời cảm động sụt sùi. Hắn chờ Hứa Bán Hạ nói xong, nâng chén trà lên, lấy trà thay rượu kính lão đại một ly, đơn giản nói: “Lão đại, tất cả đều nghe cô.”

Hứa Bán Hạ lại nói: “Ngày trước chú ở bên trong, có nhiều chuyện tôi cũng không tiện kể. Năm mà chú đi vào, quốc gia thanh lý hết nợ công trái, thu hẹp lại vòng quay luân chuyển tiền tệ, vốn đầu tư công cho các xưởng thép rất eo hẹp. Chúng ta theo nghề thép phế liệu này, bọn họ không chịu cho chúng ta tiền, chỉ cho mỗi cái chiết khấu để chúng ta tái chế vật liệu. Cũng tốt, nói cho cùng thì cũng giúp tôi xem rõ từng đường đi nước bước của thị trường vật liệu thép. Tôi hiện tại đang làm như thế này: Tiểu Trần đi thu mua gang phế liệu, tôi làm thông quan đưa hàng cho nhà xưởng, tái chế xong lại đem về phân xưởng của tôi cắt thành miếng, buôn cho các cửa hàng bán lẻ, tiền lại đưa cho Tiểu Trần tiếp tục thu mua. Giờ có chú, vậy chuyện vận chuyển xuất nhập hàng hóa để chú làm.”

Đồng Kiêu Kỵ không hỏi cũng biết, Hứa Bán Hạ nhất định là đã chịu không ít cực khổ. Có điều từ trung học đến nay, lão đại luôn ở tuyến đầu tấn công, chịu khổ trước, đến lúc hưởng thụ cũng không để bản thân rớt lại phía sau. Hắn và Tiểu Trần đã quen xem cô ấy như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, thấy chuyện lạ không hề kinh sợ. “Vẫn là bãi xếp bên biển?”

Hứa Bán Hạ nói: “Không phải ở đó thì là ở đâu? Bây giờ Tiểu Trần chiếm một nửa, tự tôi chiếm một nửa, dùng mấy cái giàn giáo cũ dựng cái lều tạm làm việc. Chẳng qua gần đây tỉnh lị đang tập trung sửa chữa đê điều, vây bùn vào trong thôn muốn tạo bãi chăn nuôi. Bí thư thôn thì không nói gì, nhưng thôn dân lại kêu ca đủ thứ, nói bãi phế liệu của chúng ta làm ô nhiễm đất bồi ở biển, làm bọn họ về sau không thể nuôi tôm nuôi cá. Tôi đau đầu không chịu được, đây không chỉ là vấn đề ô nhiễm, bọn họ vốn phê cho tôi 30 mẫu đất, bởi vì đất bồi ở biển không phải đất sản xuất, bỏ hoang thế thôi, chẳng có ai quản lý, mời bí thư thôn ăn hai bữa cơm, bọn họ liền mắt nhắm mắt mở cho chúng ta lấy thêm hơn 60 mẫu đất. Nếu sau này đê biển làm vững rồi, có thể vây bãi bùn nuôi tôm nuôi cá, đến lúc đó bọn họ lại chẳng tính toán từng mẫu từng mẫu một với chúng ta sao? Khi ấy thì rốt cuộc là tôi dời đi hay Tiểu Trần dời đi đây? Tôi còn tính toán chơi hiểm một chút, mướn người đổ ít đồ gì đó phá hư bãi bùn đó đi, xem bọn họ còn làm được cái gì. Ngặt nỗi người trong thôn vẫn luôn nhìn chòng chọc vào.

Đồng Kiêu Kỵ nghĩ nghĩ, nói: “Tôi ở trong kia có người bạn thân, ra tù trước tôi nửa năm, là ngư bá [*] vùng Ôn Lĩnh bên kia. Tôi có thể gọi hắn đưa một thuyền dầu lại đây, thừa lúc thủy triều lên đến bãi đất bồi thì đổ ra, đến lúc đó người trong thôn nghĩ đến đâu cũng không nghĩ ra được là cô làm, đám đất này cũng không giáp với bãi xếp của cô.”

[*] Ngư bá: người chuyên ức hϊếp ngư dân.

Hứa Bán Hạ vừa nghe, lập tức đập bàn trầm trồ khen ngợi, “Phải nắm chặt thời cơ này. Đội công trình không lâu sẽ tới xem xét, lát nữa chú lên xe thì gọi cho người bạn này đi.”

Đồng Kiêu Kỵ cười theo nói: “Lão đại, tôi lâu rồi không sờ vô lăng, ngứa tay, để tôi lái đi.”

Hứa Bán Hạ liếc xéo Đồng Kiêu Kỵ, giễu cợt: “Không phải là tôi sợ chú bị người ta bắt vì không có bằng lái, tôi chỉ sợ vừa rồi chú thỏa thuê quá, hai chân không còn sức mà đạp phanh thôi.”

Ngay cả đàn ông như Đồng Kiêu Kỵ nghe còn thấy ngượng ngùng, cười hì hì không biết nói gì, vất vả lắm mới nghĩ ra một câu: “Lão đại, lúc tôi vào tù việc vận chuyển hàng hóa không phải đều là xe của công ty nước ngoài làm sao? Xe bản địa mỗi năm đều phải nộp rất nhiều phí tổn, làm sao cạnh tranh qua được bọn họ?”

Hứa Bán Hạ nhận tiền thối từ phục vụ, đứng dậy nói: “Đi thôi, lên đường.” Vừa đi vừa nói: “Sợ cái gì. Rắn đi đường rắn cua đi đường cua. Đám xe người nước ngoài trốn được phí bảo trì, nhưng ở cái thành phố này phí qua đường qua cầu đều phải ngoan ngoãn nộp như nhau cả. Tôi đã nói với người bạn ở trạm thu phí đường biển, chúng ta chỉ cần mỗi tháng nộp lên một số tiền cố định để bao thầu, chỉ cần chạy được vài chuyến thì so với bọn người nước ngoài kia không thua kém bao nhiêu. Tốn ở chỗ đi đường biển, mà chỗ này thì chúng ta chiếm ưu thế, còn sợ mấy nhà trung chuyển biển không tìm đến chúng ta? Không phải lo, tôi trải đường cho chú.”

Có mấy lời này của Hứa Bán Hạ, lòng tin của Đồng Kiêu Kỵ lại tăng thêm mấy trăm lần. Ai lại không muốn vì sự nghiệp của mình mà liều một phen?

_____________________

Editor: Tiêu Tiêu, Quinn