Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 46

Nếu muốn tìm ra thời điểm nào vội nhất, mệt nhất trong năm, vậy tất nhiên đó là mùa thu. Cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều bận rộn, không có ai được nghỉ ngơi hết.

Mối lần đến thời điểm thu hoạch vụ thu, tất cả đều bận rộn, nào là đổi lương thực, ướp dưa chua, cất trữ lương thực để dành, còn phải đốn củi, đào đồ ăn, bảo đảm sưởi ấm.

Bởi mùa đông ở nơi này bắt đầu vào giữa tháng 11, cứ vào mùa là có tuyết rơi liên tục, trắng xoá cả một vùng, chẳng tìm thấy một điểm xanh tươi nào.

Nếu đã có tuyết rơi, vậy nghĩa là sắp có gió tuyết trên núi. Gió tuyết trên núi càng phiền toái hơn, người ở trên núi không xuống được, người ở dưới chân núi lại không nhặt được củi khô.

Đây cũng là nguyên nhân mà gia đình nào có điều kiện sống tốt một chút đều dọn xuống núi, ở trong núi mùa hè không sao cả, nhưng mùa đông thật sự là một cực hình.

Hơn nữa, mùa đông củi lửa đều đông lạnh hết, không biết phải đặt trong nhà bao lâu mới có thể dùng. Cho nên vừa đến mùa thu, những gia đình trên núi thật sự bận rộn. Mặc kệ là loại người nào cũng đều phải cẩn thận tích trữ.

Chỉ cần không phải là đứa con được cưng chiều hết mức, bạn nhỏ nào cũng đừng nghĩ tới việc nghỉ ngơi.

Bảo Sơn Bảo Châu đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, cho nên mặc kệ là loại rau dại gì, đều nghiêm túc nhặt về, cho đến khi lấp đầy cái giỏ tre, Tiểu Bảo Châu nhìn thấy rau như sắp tràn cả ra ngoài rồi, mới cao hứng nói: “Anh ơi, như vậy là ổn rồi, mọi người sẽ không biết dưới sọt của chúng ta là gà rừng và hạt dẻ.”

Bảo Sơn cũng vui vẻ gật đầu.

“Anh ơi, cái này tương đối nặng, anh có thể mang được không?”

Bảo Sơn gật đầu thật mạnh: “Được. Anh có thể.”

Bảo Châu cậy mạnh: “Em cũng có thể, hai chúng ta cùng có thể, cố lên…… !”

Hai người đều cảm thấy chính mình vừa thông minh vừa có sức khoẻ nha.

“Chúng ta đi về thôi, vừa lúc cũng đến giờ làm cơm trưa mang cho mẹ.”

Hai bạn nhỏ đang nói chuyện, liền nghe được âm thanh vọng lại từ rất xa “Bạn nhỏ…… mấy đứa bé bên kia…… mấy đứa bị lạc đường sao?”

Bảo Châu vươn cổ nhìn theo thanh âm vọng qua, liền thấy trên đỉnh núi khác có một đầu người ló lên, một người đàn ông không ngừng phất tay, kêu to: “Bạn nhỏ……”

Là người ở bên đỉnh núi đằng kia, ông ấy thấy bọn họ.

Cô bé giơ tay lên đầu, tiến đến bên người anh, nhỏ giọng nói: “Chú ấy là…… đang gọi chúng ta sao?”

Bảo Sơn trầm trọng gật đầu: “Đúng. Là gọi chúng ta, có chạy hay không?”

Cậu vác theo giỏ tre nhỏ trên lưng, một tay kéo em gái lại, sẵn sàng chỉ một giây phút sau là sẽ không chút do dự chạy đi.

Bảo Châu nhìn người đang phất tay ở bên kia, nói: “Anh đừng hoảng hốt, chú ấy không qua được bên này!”

Người chứ không phải là diều hâu biết bay, Không thể qua bên này ngay được!

“Hai đứa kia, các cháu bị lạc đường sao?” Thanh âm đứt quãng truyền tới, Tiểu Bảo Châu nhìn người bên kia đang cố sức hô thật to, ngẫm nghĩ một chút, đôi tay nhỏ đặt lên miệng theo hình dáng chiếc loa rồi kêu to: “Không có!”