Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 47

Cô bé lớn tiếng nói: “Cháu không bị lạc đường!”

Nói xong, dùng sức vẫy vẫy tay, người bên kia nghe được tiếng trả lời, tựa hồ có chút sửng sốt.

Bảo Châu thấy người bên kia không nói nữa, liền lôi kéo Bảo Sơn: “Anh à, chúng ta đi thôi.”

Bảo Sơn: “Làm như vậy không sao chứ?”

Bảo Châu mắt to ngập nước: “Xa như vậy lại nhìn không rõ mặt chúng ta, cứ trả lời người ta một tiếng cũng không sao.”

Bảo Sơn: “Em nói có lý.”

Hai đứa trẻ tay trong tay, cùng nhau đi trở về, Bảo Sơn nói: “Chúng ta mang thật nhiều hạt dẻ trở về, cả nhà sẽ không bị đói nữa.”

Bảo Châu: “Như vậy chúng ta cần phải đi thêm vài lần nữa.”

Lại nghĩ đến cái gì, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa không thể bị người khác phát hiện rồi cướp đi.”

Bảo Sơn ừ một tiếng thật mạnh, hai bạn nhỏ cõng giỏ tre đi xuyên qua sơn động, vòng qua sườn núi lớn đi lên, bọn họ đã đi con đường này mấy lần rồi, cho nên hiện tại rất quen thuộc, hai người đi thẳng qua rừng cây trở về nhà.

Mắt thấy sắp về đến nhà, thì đúng lúc gặp được mấy chị em nhà họ Điền từ một sườn núi khác đi ra.

Hai bên không phải mặt đối mặt, nhưng lại cùng quẹo vào một con đường nhỏ trước mặt, Nữu Tử dừng lại, có chút do dự, có điều vẫn chủ động lại gần rồi chào hỏi: “Bảo Châu, em cũng đi đào rau dại trở về sao?”

Cô bé ngay cả liếc mắt nhìn Bảo Sơn một cái cũng không muốn.

Bảo Châu gật đầu, cười tủm tỉm, má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, cất giọng trong trẻo: “Đúng vậy, hiện tại đào thêm rau dại, mùa đông sẽ không phải ra khỏi nhà.”

Nữu Tử cùng mấy chị em nhìn vào sọt của Bảo Châu và Bảo Sơn, cả đám đều cảm thấy hâm mộ cùng ghen ghét.

Bọn họ đào được thật nhiều đồ.

Đôi mắt của Phán Đệ như dính vào sọt của Bảo Châu: “Thật nhiều!”

Ngay sau đó nhỏ giọng: “Chúng ta đào được ít như vậy, về nhà khẳng định sẽ bị mắng. Nếu Bảo Châu chia cho chúng ta một chút thì tốt rồi.”

Bảo Châu tươi cười không thay đổi, cũng không bắt chuyện, cô bé mấp máy miệng nhỏ nói: “Được rồi, anh ơi chúng ta mau về nhà đi. Bằng không sẽ không kịp đi đưa cơm cho mẹ, đến lúc đó cả hai đứa sẽ bị mắng đấy. Chào chị họ, chúng em phải đi rồi.”

Tiểu Bảo Châu không thèm để ý tới Phán Đệ.

Nữu Tử nghe vậy cũng gật đầu nói: “Ừ, đi nhanh thôi.”

Phán Đệ ở một bên nhỏ giọng lầm bầm: “Thật keo kiệt, mình có hỏi bọn họ đào được ở đâu đâu.”

Phúc Tử khẽ đáp lại: “Hỏi thì có ích gì, bọn họ đào được nhiều như vậy, khẳng định là đã đào hết rồi!”

Mấy cô bé thở ngắn than dài, đi theo con đường xuống núi. Bảo Châu Bảo Sơn thì vòng qua con đường này, qua một sườn núi khác đi về nhà. Bọn họ vừa vào tới cửa, Bảo Sơn liền xoa khuôn mặt Bảo Châu nói: “Em cười quá giả dối.”

Bảo Châu không có má lúm đồng tiền, nhưng mỗi lần cô bé dùng sức mím môi lại, thoạt nhìn giống như là đang cười ngọt ngào mang theo hai má lúm đồng tiền.

Nụ cười này của cô bé được Thích Ngọc Tú gọi là nụ cười giả trân.