Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 45

Bảo Sơn sắc mặt hơi hơi đỏ, cũng mang thêm một chút đắc ý, cậu bé liền tìm một cành liễu đem gà rừng trói lại, lúc nâng con gà lên mới phát hiện ra, gà rừng không phải béo bình thường, mà là thật sự mập mạp. Cậu vò đầu nói: “Con gà rừng này thật biết cách ăn uống, có thể tự vỗ béo cho mình mập mạp đến vậy.”

Bảo Châu dùng sức gật đầu nói: “Vâng, em cũng thấy thế.”

Cô bé đi theo phía sau anh trai, thầm thì thầm thì: “Anh ơi, con gà ngày hôm qua em bắt được cũng béo nữa.”

Bảo Sơn: “Hai chúng ta đều lợi hại.”

Bảo Châu quệt miệng nói: “Em cảm thấy đỉnh núi bên này rất giàu có, gà rừng cũng có thể nuôi cho béo như vậy.”

Phải biết rằng, hai người bạn nhỏ này rất khó bắt được mấy động vật nhỏ trong núi, một năm bắt được một con đã là may mắn. Nhưng bây giờ liên tiếp hai ngày, bọn họ đều bắt được gà rừng, cho nên Điền Bảo Châu thấy rằng bên này thật là một khối phong thuỷ bảo địa.

Cô bé nhìn thấy Bảo Sơn đem gà rừng đặt vào trong sọt, lập tức vui vẻ nói: “Anh ơi, nếu lại hái thêm hạt dẻ, sọt của chúng ta sẽ đầy mất, không bằng chúng ta ở phụ cận tìm xem còn thứ gì tốt hay không.”

Bảo Sơn nhìn về phía hạt dẻ, lại nhìn khuôn mặt nhỏ của Bảo Châu: “Được.”

Nếu mẹ cùng đi, sẽ mang thêm được rất nhiều rất nhiều hạt dẻ trở về, nhưng bọn họ thì không được. Bọn họ chỉ có thể mang được non nửa sọt mà thôi.

“Đây này, chúng ta ở chung quanh đây tìm một chút, bên này không ai tới, rau dại khẳng định rất nhiều.”

Tuy rằng nói muốn tìm thứ tốt, nhưng hai đứa nhỏ trong lòng chỉ hy vọng có thể tìm được ít rau dại, mà nếu vận khí tốt thì có thể tìm được nấm. Vậy đã tuyệt vời lắm rồi.

Tiểu Bảo Châu: “Em sang bên này, em…… Ơ kìa!”

Cô bé quay đầu lại, cao hứng nói to: “Anh ơi, bên này có trứng gà rừng.”

Bảo Sơn kích động hô to: “Nhiều hay ít? Nhiều hay ít?”

Bảo Châu: “Hắc hắc hắc…… Một hai ba bốn năm sáu……” Gãi gãi đầu: “Tiếp theo là bao nhiêu nhỉ?”

“Sáu bảy tám!”

Bảo Châu: “Đúng đúng đúng.”

Bọn họ có đi theo mẹ vào trong thôn theo học khoá xoá nạn mù chữ, cho nên đã biết đếm từ một tới mười. Nhưng mà học không vững, có đôi khi sẽ quên đi mất.

Cô bé ngỡ như mình đang nằm mơ, vui vẻ nói: “Có tám quả trứng gà rừng luôn nhé.”

Cô lôi kéo cánh tay của Bảo Sơn qua: “Mau mau mau, chúng ta tiếp tục tìm.”

Sau khi tìm được trứng gà rừng, hai người họ không còn gặp phải bất kỳ cái gì nữa, dù vậy, bọn họ vẫn tìm được rất nhiều rau dại. Đại khái chưa có người nào qua bên này kiếm đồ ăn, cho nên rau dại đặc biệt sum xuê.

Mùa thu, rau dại mọc không nhiều bằng mùa xuân, lại già một chút, nhưng so với cỏ dại thì cũng là thứ tốt rồi.

Rau xanh phải ăn quanh năm, cho nên không có thứ nào là không tốt hết.

Non một chút thì trực tiếp nấu lên, già một chút thì cho vào nồi hầm.