Hằng Đêm Thâu Hương

Chương 2

Khiêm thành

Ngay giữa trưa, Lâm Thiên Tùng vừa đến, đi vài vòng loanh quanh. Trên đường các tiểu thương đang rao đủ các loại mặt hàng, Lâm Thiên Tùng đã quen nhìn các loại kỳ trân dị bảo nên nhìn những đồ vật bình thường này có chút chán.

Cảm thấy nhàn rỗi, hắn liền đến một tửu lầu gần đó, gọi một bầu rượu, một phần đồ ăn rồi vừa nhìn dòng người qua lại vừa thưởng thức.

Người khác thường nói ngoài dân gian thường vui vẻ hơn trong cung, có lẽ do hắn thường ra ngoài nên cũng không thấy có gì mới lạ. Nhưng mà đúng là so với trong cung thì tự do hơn, bỏ bớt được mấy bộ trang phục phức tạp của Vương gia cũng như bớt được mấy cái lễ nghi phiền phức.

"Vương...Lão gia" – Một người lên tiếng gọi – "Người ở Thanh thành đã đi mất rồi"

Tên thị vệ khom lưng bẩm báo tình hình cho hắn, sợ đến thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống.

Lâm Thiên Tùng có chút phiền lòng phất tay nói – "Quên đi, dù sao thì võ công của hắn cũng rất cao, các người đuổi không kịp cũng không có gì lạ, cũng nên đi thôi"

"Phải ạ"

Lâm Thiên Tùng lại nghĩ ngợi, nhìn thấy người hầu đứng bên cạnh liền phiền, đuổi hết họ đi rồi lại kêu thêm 1 bầu rượu. Lâm Thiên Tùng uống đủ cũng ngồi đủ liền bắt đầu lên đường tiếp.

Khiêm thành tuy không tính là nơi rộng lớn, nhưng cũng tương đối náo nhiệt. Chính là càng náo nhiệt thì Lâm Thiên Tùng càng thấy chán. Trước kia hắn cũng cải trang vi hành vài lần, khi đó Tiêu Vong Trần vẫn là người luôn đi theo, vừa là thị vệ vừa là người hầu theo sát bên người, từ nhỏ đến giờ đã vậy. Hiện tại, người nọ đã bỏ chạy, Lâm Thiên Tùng vừa tức vừa không thấy quen.

Buồn buồn rầu rầu mà đi vài vòng, người đi đường cũng nhiều nhưng chủ yếu là người dân. Đột nhiên định thần lại, Lâm Thiên Tùng mới phát hiện mình đã vô ý đi đến một chỗ khá vắng vẽ, ven đường còn có vài tên ăn mày, hắn liền mở túi lấy vài thỏi bạc ném cho bọn họ.

Thu túi lại, hắn chưa đi được vài bước đã bị gọi lại.

"Khoan đã" – Một tên ăn mày chạy đến trước mặt hắn, giơ thỏi bạc ra – "Ta không phải ăn mày"

Lâm Thiên Tùng cười nói – "Ngươi không phải ăn mày, vậy sao ăn mặc rách rưới còn ngồi trước cửa nhà người ta làm chi"

Người nọ cúi đầu nhìn lại thân mình, cười gượng một cái rồi gãi đầu nói – "Nhà ta gần đây có xảy ra chút biến cố nhưng nhanh thôi sẽ không sao. Qua thời gian này là tốt rồi, ta có tay có chân, sẽ kiếm tiền lại được"

"Vậy cứ cầm trước rồi trả lại ta sau" – Lâm Thiên Tùng nói – "Đây là 20 lượng bạc, cho ngươi làm khởi đầu, sau này trả lại ta 32 lượng bạc"

"..Cái này..." – Người nọ chưa từng gặp ai hào phóng như vậy, nhất thời có chút bất ngờ.

"Còn làm gì nữa, tránh ra, ta còn phải đi" – Lâm Thiên Tùng không kiên nhẫn nói, phất tay một cái rồi rời đi.

Tên ăn mày lúc nãy nhìn đống bạc trên tay rồi lại nhìn bóng lưng của người vừa đi, cười một cái – "Trên đời này lại còn có một người tốt như vậy" – Tên ăn mày lại hướng bóng lưng hắn mà nói – "Ân công, xin người hãy nói cho ta biết tên của người, sau này gặp lại nhất định ta sẽ báo đáp"

Nhưng Lâm Thiên Tùng không phản ứng gì. Chỉ có 20 lượng bạc thôi, hắn đường đường là một Vương gia, làm gì thiếu tiền đến mức như vậy. Hắn cũng không phải là người quá nhân hậu nhưng nếu tình cờ thấy cũng sẽ trợ giúp một chút.

Tô Hàng Phong cất đống bạc vừa được cho vào trong túi, cũng không còn việc gì cần làm nữa liền rời đi. Hắn tắm rửa một cái, rồi lại thay trang phục, lúc nãy còn là một người lôi thôi nhìn như ăn mày, thoáng cái đã trở thành một thanh niên khôi ngô, tuấn tú.

Đi mua 2 bầu rượu, trời đã muốn sụp tối. Tô Hàng Phong băng qua nhiều chỗ, rồi lại vận khinh công lẻn vào một căn phòng. Nơi này giống như là một căn phòng đã bị bỏ hoang một thời gian, chỗ nào cũng đã cũ kỹ, bàn ghế, cửa sổ cũng hư hao ít nhiều còn phủ một lớp bụi bẩn.

Hoài niệm đi một vòng nơi này, Tô Hàng Phong lại ngồi xuống. Hắn nhìn lên cái quạt có vẽ bức tranh thác nước trên tường, đây có lẽ là thứ duy nhất còn nguyên vẹn ở nơi này cũng là bức tranh mà ngày xưa phụ thân hắn khi còn sống rất thích.

"Phụ thân, đại ca, đều là lỗi của Hàng Phong, nếu ta có thể xuống núi sớm hơn một chút thì tốt rồi"

Uống thêm một ngụm rượu. Trong mắt hắn tràn đầy vẻ sầu não, cô đơn.

-------------------

Lại một ngày mới, người muốn đi tìm vẫn chưa có tin tức. Lâm Thiên Tùng ngủ thẳng đến đi mặt trời lên cao mới dậy, hỏi A Tam một ít chuyện bên Thanh thành, thấy không còn tin hữu ích gì nữa liền đuổi người đi, chỉ còn một mình ở lại ăn cơm trưa.

Tửu lâu này tên là Hoa Anh Thảo, tên nghe cũng hay, món ăn cũng khá được. Trước kia Lâm Thiên Tùng đã đến hai lần, nơi này nổi tiếng món gà xé rất ngon. Gà thì nhiều thịt, hương vị cũng ngon, chỉ duy nhất một điểm bất tiện đó là người ăn phải tự xé thịt, tự trộn với gia vị và rau sẵn của quán để ăn.

Lâm Thiên Tùng tất nhiên là không bao giờ làm cái việc phiền phức này rồi, việc này đó giờ đều là Tiêu Vong Trần làm. Hiện tại hắn có một mình cũng không muốn gọi người hầu làm, mặc dù muốn ăn nhưng cũng chả thèm làm.

"Ân công" – Một người bỗng nhiên đi tới, ôm quyền mà nói với hắn – "Không nghĩ nhanh như vậy đã có thể gặp lại người, thực sự là có duyên"

Lâm Thiên Tùng ngơ ngác nhìn người nọ, không nhớ rõ là mình gặp người này ở đâu. Người này mắt sáng mày kiếm, diện mạo khôi ngô, bất phàm, nếu có biết người này chắc chắn là hắn phải nhớ.

Thấy vẻ mặt của ân công, Tô Hàng Phong liền biết đối phương chưa nhận ra mình, liền nói – "Hôm qua ở phố, người còn cho ta mượn 20 lượng bạc, nhớ không?" – Vứa nói xong, hắn cùng ngồi xuống bàn.

"Ah, là ngươi à" – Lâm Thiên Tùng ngạc nhiên nói – "Không nghĩ mới một ngày thôi, mà người thay đổi đến như vậy"