Hằng Đêm Thâu Hương

Chương 1

Tiêu Vong Trần dùng sức đẩy, người bên dưới liền không nhịn được rên thành tiếng, âm thanh có chút ái muội, nghe vừa như đang khó chịu lại như đang hưởng thụ.

Thanh âm này vào tai Tiêu Vong Trần lại cực kỳ dễ nghe. Hắn đang trúng xuân dược, nhưng lại có cảm giác say như uống hết mấy vò rượu cực mạnh vậy.

"Ah...Ngươi...Tên cẩu nô tài này...." – Quần áo bị xé rách thành từng mảnh, bị cái đồ vật của tên thị vệ của chính mình cắm vào, lần đầu tiên Lâm Thiên Tùng bị đối đãi như vậy. Hắn trợn mắt hung hăng mà nhìn cái đồ vật to gan dám xâm phạm chủ tử đó, nhưng không duy trì bao lâu liền bị cự vật hung ác trong cơ thể đưa đẩy đến bất lực.

Chủ tử.

Tiêu Vong Trần khẽ kêu trong lòng một tiếng, lý trí nói cho hắn biết là hắn phải dừng lại, đây là điều sai trái! Nhưng du͙c vọng lại không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn phải ra sức nhấm nháp lấy thân thể chưa từng bị khai phá của Lâm Thiên Tùng. Thịt huyệt mềm mại gắt gao bao lấy đồ vật kia của hắn, thực sự là làm người ta muốn ngừng mà không được.

Tiêu Vong Trần hai tay ôm chặt, dù là trong thời điểm nào, hắn cũng muốn đem chủ tử của mình thu hết vào trong lòng. Nhất là lúc người bên dưới đang không có gì trên người thế này, hắn lại càng muốn dùng sức mà ôm lấy, quấn vào nhau.

Tội hắn đáng chết vạn lần. Hắn dựa vào dược tính mà cường bạo chủ tử của mình.

Kỳ thật từ rất lâu trước đây, hắn đã có rất nhiều suy nghĩ không an phận với chủ tử của mình rồi, nhưng đối với tình cảm, mà còn là nam nam, hắn vẫn tỉnh tỉnh mê mê nên cứ cho là do mình quá kính yêu chủ tử. Càng lớn lên, càng tiếp xúc nhiều, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra tình cảm này là gì, nhưng lại bất hạnh là không có cách nào biểu hiện được.

Thị vệ cùng Vương gia, dù thế nào thì cũng không có khả năng được. Tình cảm này nếu như nói ra cũng chỉ mang tội chết mà thôi. Không nói ra mà cất giấu trong lòng, thì cũng đến lúc sẽ phát điên. Nhân lúc vì dược tính mà điên cuồng rồi đem chủ tử áp lên giường, cũng là lúc lý trí của Tiêu Vong Trần vỡ vụng, trừ bỏ suy nghĩ muốn nhấm nhấp thân thể trong lòng ra thì không còn nghĩ được gì nữa. Cho dù là ngày mai sẽ bị kéo ra xử trảm cũng không hề hối hận.

"A...Ah..buông..ra..."

Cái đồ vật của nam nhân tráng kiện này cứ ở bên trong ra ra vào vào, thời điểm đẩy vào cơ hồ có thể chạm đến bụng, thực sự là làm người ta nhịn không được mà hoảng sợ. Lâm Thiên Tùng cố kiềm chế cảm giác muốn cao trào, nhanh dùng sức cố nâng tay tát lên mặt người phía trên một cái.

Tiêu Vong Trần tạm dừng lại, Lâm Thiên Tùng liền thở dốc một hơi, nghĩ rằng thằng nhóc này cuối cùng cũng khôi phục lý trý, thân thể thả lỏng. Bỗng nhiên bên trong cơ thể lại điên cuồng đưa đẩy, so với lúc nãy còn hăng say hơn, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hai thân thể chạm vào nhau.

"Khốn nạn...Ah....dừng lại...a.."

Giao hợp hẳn là việc nên sung sướиɠ, Lâm Thiên Tùng một chút cũng không cảm thấy như thế, thân thể chỉ có thể ép buộc mở ra để thừa nhận đau đớn đấy. Chính mình cũng có thể cảm nhận rõ cự vật nam tính trong cơ thể nóng bỏng, cứng rắn cỡ nào, mặc sức mà ra vào trong cơ thể chính mình. Rút ra một đoạn lại ngay lập tức đỉnh vào.

Lâm Thiên Tùng cắn răng, ngăn bản thân phát ra âm thanh xấu hổ. Nếu vui vẻ thì không nói gì, nhưng đây là bị xâm chiếm, bị người khác bắt lấy, Lâm Thiên Tùng không cho phép mình đường đường là một Vương gia lại bị người khác xâm chiếm đến phát ra âm thanh rêи ɾỉ khép nép đó

Nhưng Tiêu Vong Trần lại muốn nghe người bên dưới kêu lên, kêu càng lớn càng tốt. Hắn bỗng nhiên rút ra hết toàn bộ, lại ngay lập tức đỉnh vào, trong nháy mắt ngay cả hai cái túi bên dưới cũng muốn chen vào.

"Ngươi...ah...ngươi..."

"Vương gia" – Tiêu Vong Trần khẽ kêu bên tai nam nhân một tiếng.

Thuộc hạ thật muốn làm chết người.

"Khốn nạn, trong mắt...ngươi....còn có một Vương gia là ta không hả....Ah..."

Tất nhiên là có..

Lâm Thiên Tùng lại muốn tát hắn một cái, nhưng Tiêu Vong Trần thoải mái mà bắt được tay hắn, lại đè xuống giường, tay kia thì đem chân của Lâm Thiên Tùng mở ra, một Vương gia cao cao tại thượng lúc này lại đang mở rộng thân thể vì mình, tựa như một tiểu quan trong thanh lâu.

"Thiên Tùng..." – Thị vệ do dự khẽ gọi một tiếng bên tai Vương gia.

Lâm Thiên Tùng thở ra một hơi, tên thị vệ mình vẫn luôn tin cậy nay lại làm chuyện này với mình, hắn há miệng muốn mắng một tiếng, đại gia hỏa trong thân thể lại bắt đầu điên cuồng ra vào, tiếng mắng chưa kịp thốt ra lại biến thành tiếng kêu. Lâm Thiên Tùng không bao lâu sắc mặt liền trở nên tái nhợt, mồ hôi từng đợt từng đợt tuôn ra.

Cẩu nô tài, người chờ đó cho bổn vương.

- Hai tháng sau. Đức Vương phủ -

Một tên thị vệ ăn mặc trang phục thường dân chạy đến Đức Vương phủ, quỳ báo: "Vương gia, tìm được nơi ở của Tiêu Vong Trần rồi"

Lâm Thiên Tùng từ ghế đứng dậy, vội hỏi: "Ở đâu?"

"Tiêu Vong Trần gần đây đã xuất hiện ở vùng Giang Nam, hình như gã đã trở thành một tên nhân sĩ giang hồ, còn đổi lại tên, thuộc hạ không nghe được tên giả của hắn là gì nhưng người giang hồ hay gọi hắn là "Huyết Kiếm", danh tiếng trên giang hồ cũng không phải nhỏ"

"Hừ, đồ vô liêm sỉ này, sống cũng thảnh thơi quá" – Lâm Thiên Tùng nghiến răng nghiến lợi – "Vùng Giang Nam lớn như vậy, người nói vậy cũng như không, cụ thể là chỗ nào của Giang Nam mới được?"

"Thưa Vương gia, là ở Thanh Thành của Giang Nam" – Tên thị vệ nhanh chóng trả lời.

Lâm Thiên Tùng đi lại hai vòng quanh bàn, suy tư một hồi, đã nghĩ ra một biện pháp.

"Ngươi đi đến cung..." – Hắn ra lệnh – "Thông báo với Hoàng thượng một tiếng là ta phải rời khỏi kinh thành, cải trang vi hành đến Giang Nam, quan sát dân tình, phải hai, ba tháng mới có thể trở về. Sau đó, người cứ tiếp tục đi điều tra tin tức của tên cẩu nô tài đó cho ta, có tin gì mới phải lập tức báo cho ta"

"Vi....Cải trang vi hành?" – Tên thị vệ sửng sổt.

"Đúng, bổn vương muốn đích thân truy nã tên vô liêm sỉ đó về" – Nghĩ đến việc tên đó làm với mình, lại nghĩ đến việc ngay ngày hôm sau lại bỏ của chạy lấy người, Lâm Thiên Tùng nhịn không được tức đến không thở được – "Ngươi còn ở đây làm gì? Còn không mau đi"

"Tuân lệnh"

"Người đâu" – Tên thị vệ đi rồi, Lâm Thiên Tùng hô một tiếng – "Nhanh thay quần áo cho bổn vương, chuẩn bị ngựa, bổn vương phải đi Giang Nam một chuyến"

Tiêu Vong Trần – chơi đùa với chủ tử của mình xong, liền bỏ trốn ra ngoài tự tại sao, trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy chứ.