Hằng Đêm Thâu Hương

Chương 3

"Trong nhà ta có chút sự cố, nên ta bị đả kích, nhất thời nghĩ không thông nên mới thành ra như vậy" – Tô Hàng Phong cười nói – "Ân công, tuy rằng lần này là người hiểu lầm ta là ăn mày, nhưng như vậy làm ta cảm thấy rất vui, nên đêm qua ta đã quyết tâm, dùng bạc của ân công mua quần áo rồi lại sửa sang lại mình"

"Không tồi, diện mạo cũng tuấn tú, sáng sủa, nhất định sau này cũng có thể thành tài" – Lâm Thiên Tùng khen ngợi. Lần hữu duyên này cũng làm tâm tình hắn tốt lên một chút.

"Đa tạ ân công"

"Ừ, nếu không còn việc gì khác, thì ngươi cứ làm việc của ngươi" – Lâm Thiên Tùng nói, lại hớp một ngụm trà, ý tứ rất rõ ràng chính là "đừng làm phiền ta".

Tô Hàng Phong bất ngờ - "Mong ân công cho ta biết tên của người, ta còn muốn biết tên của ân công để ngày sau còn báo đáp"

"Ta chỉ là một người có tiền đi ngang qua thôi" – Lâm Thiên Tùng thản nhiên nói – "Biết cũng không có ý nghĩa gì, có duyên nhất định sẽ gặp lại, còn nếu vô duyên thì không cưỡng cầu được" – Mục đích rời kinh của hắn cũng chỉ vì muốn tìm Tiêu Vong Trần, không thể đi lâu quá. Phụ hoàng tuổi cũng đã cao, các huynh đệ cũng không hề bất hòa gì, hắn là Bát Vương gia, tuy rằng không cần động quá nhiều vào việc triều chính nhưng cũng không thể rời kinh thành đi quá lâu được, nhiều nhất cũng chỉ có thể 4,5 tháng thôi.

Ân công quả là một người phóng khoáng, Tô Hàng Phong thầm cảm thán trong lòng.

"Ta không thể vô cớ mà mang ơn của người được" – Tô Hàng Phong nghiêm túc nói – "Nghe ân công nói, chắc người không phải là người Khiêm thành đi, người đến đây là để du ngoạn đúng không?"

"Cái nơi nhỏ này thì có gì mà du ngoạn" – Lâm Thiên Tùng nói – "Ngươi tính tình cũng không tồi, còn biết tri ân báo đáp, vậy ngươi có tính toán chuyện sau này không? Muốn thi công danh hay đến chinh chiến ngoài chiến trường?"

Tô Hàng Phong lắc đầu – "Ta chỉ hy vọng làm một hiệp khách giang hồ thôi"

"Sao?" – Lâm Thiên Tùng hứng thú – "Ngươi là người trong giang hồ?"

"Đúng vậy"

"Vậy chắc là ngươi cũng biết việc trong giang hồ đi?"

"Tất nhiên rồi"

"Vậy ngươi có nghe đến "Huyết kiếm" chưa?"

Tô Hàng Phong nói – "Biết, nhưng mà không nhiều, người này võ công cao cường, chiêu thức quyết đoán, một khi ra tay thì nhất định sẽ có người bị thương, nên mới có tên là "Huyết kiếm"

Võ công của Tiêu Vong Trần cao thế nào, Lâm Thiên Tùng tất nhiên là rõ – "Vậy ngươi có biết hắn tên gì, ở đâu không?"

"Ta không rõ lắm, người này hành tung rất mơ hồ, cũng chưa có ai trực tiếp giao lưu với hắn" – Tô Hàng Phong nói – "Ân công có hứng thú với hắn sao?"

"Ta cần tìm hắn có chút việc" – Lâm Thiên Tùng nói – "Trước đó vài ngày ta có nghe nói là hắn ở vùng Giang Nam, nhưng vừa đến hắn lại đi mất"

Tô Hàng Phong suy nghĩ một lát, lại hỏi – "Chính xác là ân công cùng Huyết kiếm có việc gì?"

"Có thù" – Lâm Thiên Tùng lạnh nhạt nói.

Tô Hàng Phong lại nói – "Nếu ân công không ngại, người có muốn đi cùng với ta? Ta vừa lúc cũng muốn tìm Huyết kiếm"

"Ngươi cũng có việc với hắn?"

"Không, chỉ là ta có chút việc cần hỏi"

"Ân..." – Lâm Thiên Tùng suy tư. Người này là người giang hồ, đối với giang hồ cũng biết nhiều việc, như vậy tìm kiếm người trong giang hồ chắc chắn là tốt hơn thị vệ của hắn. Cho người này đi cũng, thì có thể để A Nhị, A Tam ra ngoài thám thính thêm tình hình. Nhưng mà nếu võ công của người này không tốt, vậy thì cần suy nghĩ lại.

"Võ công của ngươi thế nào? Nếu không tốt vậy thì không cần nữa rồi" – Lâm Thiên Tùng hỏi.

"Ân công đúng là không nể tình chút nào" – Tô Hàng Phong cười nói – "Ta lúc 5 tuổi đã đi theo sư phụ lên núi tập võ, 20 năm không hề ngừng nghỉ, nếu trong giang hồ không đứng hàng đầu thì ít nhất cũng có thể coi là cao thủ"

"Được, vậy ngươi liền đi theo ta đi" – Lâm Thiên Tùng vừa lòng nói – "Làm người sai vặt bên người ta"

"...Sai vặt?" – Tô Hàng Phong tưởng như mình đang nghe lầm.

"Ngươi không phải mới lúc nãy còn ồn ào muốn báo đáp sao?" – Lâm Thiên Tùng nói – "Đợi đến khi tìm được Huyết kiếm, người liền tự do"

Tô Hàng Phong nhíu mày suy tư. Nếu cùng ân công đồng hành, thì cũng giống như cùng một người qua đường đi cùng nhau thôi, nhưng mà làm người sai vặt sao. Hắn chưa bao giờ làm việc như này, không biết hầu hạ ân công có giống như hầu hạ sư phụ không? Nhưng thật ra thì nếu lên đường cùng ân công, tất nhiên là hắn cũng phải chăm sóc ân công rồi.

"Được thôi" – Tô Hàng Phong gật đầu – "Hôm nay liền đi, ta sẽ là người sai vặt của ân công, ta nhất định sẽ chăm sóc chu đáo cho ân công"

"Được rồi, cũng không cần hỏi tên ta, cứ gọi ta là lão gia, giờ nói cho ta biết tên của ngươi đi"

"Này...được rồi, tên của ta là Tô Hàng Phong"

"Được rồi" – Lâm Thiên Tùng lại nói – "Ta muốn ăn gà xé, ngươi gọi cho ta một phần đi"

"Ah, được thôi" – Tô Hàng Phong gọi tiểu nhị, phân phó hai câu. Xong rồi lại nhìn về Lâm Thiên Tùng, trên mặt tươi cười nhưng trong lòng thầm suy nghĩ. Ân công quả nhiên là một quý nhân, ra tay hào phóng không nói, cử chỉ lại cao quý, hẳn là sinh ra trong một gia đình có địa vị. Tính tình thì hơi bá đạo, nói chuyện thẳng thắn không nể mặt ai, nhưng vẫn là một người tốt.

Gà xé đã bưng lên, một mâm là để gà, một mâm thì gồm các gia vị và rau dưa đi kèm. Tô Hàng Phong nhanh chóng đem đồ đưa đến trước mặt Lâm Thiên Tùng nói – "À....Lão gia, mời"

"Rửa tay trước, rồi làm cho ta ăn" – Lâm Thiên Tùng nói.

"Hả?" – Tô Hàng Phong có chút hết hồn – "Muốn ta làm cho người ăn?"

"Chẳng lẽ là để ta tự làm?" – Lâm Thiên Tùng nhướng mày.

"Này..." – Ăn cơm cũng cần người chăm, cũng không phải là một đứa bé, sao ân công đến ăn cơm cũng cần có người hầu hạ chứ.

"Xé thịt đi" – Lâm Thiên Tùng nói - "Xé nhỏ một chút, để trong dĩa này là được"

Bình thường thì đều là Tiêu Vong Trần làm cho hắn, nên những việc như này đều là Tiêu Vong Trần lo, hắn không cần động đến một ngón tay. Lâm Thiên Tùng cũng không hề thấy việc này có vấn đề gì, hắn là một Vương gia, muốn làm gì chả được.