Thời Thanh Xuân Năm Ấy Của Tôi

Chương 5: Ngã rẽ của định mệnh

Chiều muộn, bầu trời thành phố Z phủ một màu xám xịt, báo hiệu cơn mưa sắp đến. Nguyễn Thanh vừa tan học, trên vai khoác chiếc cặp sách nặng trĩu. Do hôm nay nhà cô có việc cần cô phải về sớm nên cô đã quyết định về bằng lối tắt. Mọi khi cô sẽ không dám đi nhưng có lẽ thời gian còn sớm giúp cô có can đảm để đi đoạn đường này. Cô bước trên con đường vắng, hai bên là những dãy nhà cũ kỹ im lìm. Minh Thư hôm nay có tiết học thêm nên Nguyễn Thanh về một mình.

Khi đi ngang qua một ngã rẽ nhỏ, một bóng người bất ngờ lao tới từ phía sau, giật mạnh chiếc cặp sách trên vai cô. Nguyễn Thanh chưa kịp phản ứng thì người kia đã bỏ chạy vào con ngõ hẹp.

-Khoan đã! Trả cặp cho tôi! – Cô vội vàng đuổi theo, không suy nghĩ nhiều.

Ngõ nhỏ quanh co, các bức tường cũ xám xịt tạo cảm giác ngột ngạt. Bước chân Nguyễn Thanh dồn dập, tiếng thở gấp vang lên trong không gian chật hẹp. Cô vẫn bám sát bóng lưng người kia, lòng chỉ nghĩ đến việc lấy lại đồ đạc quan trọng bên trong cặp.

Khi đến cuối ngõ, người cướp giật dừng lại, đứng giữa một nhóm thanh niên lạ mặt. Những gương mặt thô ráp, nụ cười nham hiểm và ánh mắt không mấy thiện cảm khiến Nguyễn Thanh cảm thấy lạnh gáy. Cô dừng bước, nhận ra mình đã rơi vào bẫy.

-Cô em chạy nhanh ghê nhỉ? – Tên cầm đầu, có hình xăm lớn trên cổ, bước lên phía trước. – Nếu cô em đã theo bọn anh vào tận đây thì bọn anh cũng sẽ hết lòng chiều cô em?

-Trả cặp cho tôi! – Nguyễn Thanh cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng tay đã bắt đầu run rẩy.

-Muốn cặp à? Được thôi... Nhưng cô em phải trả giá đấy. – Gã nhếch mép, cả đám phía sau cười rộ lên.

Nguyễn Thanh lùi lại một bước, lưng cô đã chạm vào bức tường lạnh ngắt. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm, những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán. Cô biết mình đã không thể chạy thoát.

-Các người muốn gì? – Cô hỏi, giọng đầy cảnh giác.

-Muốn gì à? Nhìn cô em xinh xắn thế này, bọn anh cũng không muốn làm khó đâu... Nhưng nếu cô em ngoan ngoãn nghe lời ngủ với bọn này, thì bọn anh sẽ nhẹ nhàng thôi. – Tên cầm đầu vừa nói vừa tiến lại gần, bàn tay bẩn thỉu đưa ra muốn chạm vào cô.

Nguyễn Thanh hét lên, cô đẩy mạnh gã ra, nhưng sức lực yếu ớt của cô không đủ để chống lại. Những tên khác lập tức lao vào, giữ chặt tay chân cô. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, tiếng cười đùa dâʍ đãиɠ xen lẫn tiếng la hét yếu ớt của cô vang vọng trong con ngõ hẹp.

Bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên. Gã đứng gần nhất đột ngột ngã lăn ra đất, mũi chảy máu ròng ròng. Cả đám giật mình quay lại, chỉ thấy Duy Khánh đứng đó, ánh mắt lạnh như băng.

-Thả cô ấy ra. – Giọng anh trầm thấp, nhưng đầy uy lực.

-Mày là ai? Muốn chết à? – Tên cầm đầu quát lên, nhưng rõ ràng trong mắt đã lộ ra sự sợ hãi.

Duy Khánh không đáp, chỉ lao vào bọn chúng như một cơn bão. Những cú đấm mạnh mẽ, những cú đá dứt khoát khiến cả đám không kịp trở tay. Nhưng vì số lượng đối thủ quá đông, anh cũng nhanh chóng bị đám côn đồ quây lại tấn công.

Nguyễn Thanh nhìn thấy Duy Khánh bị đánh ngã, cô sợ hãi và trở nên hoảng loạn. Không biết lấy đâu ra sức mạnh, cô vơ lấy một thanh gỗ dưới đất, lao vào trợ giúp anh.

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cả hai cũng khiến đám côn đồ bỏ chạy. Nhưng Duy Khánh đã bị thương nặng, cánh tay anh dường như không thể cử động được nữa.

-Cậu ổn chứ? – Nguyễn Thanh lo lắng đỡ lấy anh, giọng cô vẫn còn thở hổn hển sau cuộc vật lộn.

Duy Khánh lắc đầu, mồ hôi chảy dài trên trán. Gương mặt anh tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

-Tay của tôi có lẽ bị gãy. Anh nói một cách bình thản.

Thấy anh như vậy khiến cô lo lắng, bỗng nước mắt cô không ngừng rơi.

-Không chết được. Cậu đừng khóc.– Anh cố gắng an ủi cô.

-Để tôi đưa cậu đi bệnh viện. Không chần chừ, Nguyễn Thanh vừa cố gắng nín khóc vừa dìu Duy Khánh ra khỏi ngõ nhỏ , bắt taxi đưa anh đến bệnh viện gần nhất. Cả quãng đường, cô luôn nắm chặt tay anh, sợ rằng anh sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

Tại bệnh viện, các bác sĩ kết luận Duy Khánh bị gãy xương cánh tay trái và phải băng bó cố định. Nguyễn Thanh ngồi bên giường bệnh, gương mặt cô vẫn còn hoảng hốt và lo lắng.

-Tại sao cậu lại liều mạng giúp tôi như vậy? – Cô hỏi anh một cách trách móc.

Duy Khánh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh nét cười.

-Tôi tình cờ đi qua và đang ngứa tay thôi. Nếu biết cậu cám ơn tôi bằng cách mắng mỏ thế này thì có lẽ tôi đã bỏ đi luôn rồi.

Nguyễn Thanh không biết nói gì, cô chỉ cúi đầu, ánh mắt đỏ hoe.

-Đừng khóc. Tôi không sao . – Anh nói nhỏ, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy.

Sau khi hoàn tất các thủ tục, bác sĩ dặn dò Duy Khánh phải hạn chế vận động và cần có người chăm sóc. Duy Khánh nhìn Nguyễn Thanh, giọng nói mang nhiều ẩn ý.

-Cậu sẽ chăm sóc tôi chứ?

-Hả? – Nguyễn Thanh ngẩn ra.

-Là cậu khiến tôi bị thương, vậy nên trách nhiệm chăm sóc tôi đương nhiên là của cậu. Mỗi ngày, tôi cần cậu đến nhà giúp tôi sinh hoạt cho đến khi khỏi hẳn.

Nguyễn Thanh tròn mắt nhìn anh. Dù biết Duy Khánh đang cố trêu đùa mình, nhưng cô cũng hiểu rằng anh thực sự cần người giúp đỡ trong thời gian này.

Cô suy nghĩ đắn đo nhưng vẫn quyết định đồng ý với yêu cầu của anh . -Được rồi... Tôi sẽ giúp cậu.

Ánh mắt Duy Khánh lóe lên sự hài lòng. Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa bắt đầu rơi, từng giọt nước tí tách rơi xuống mái hiên, tạo nên âm thanh bình yên đến lạ. Nhưng sâu trong đôi mắt Duy Khánh, một cơn sóng ngầm đang cuộn trào, hệt như giông bão đang đến gần...