Thời Thanh Xuân Năm Ấy Của Tôi

Chương 6: Bước ngoặt

Duy Khánh từ sau vụ việc cứu Nguyễn Thanh, trong lòng không yên. Linh cảm nhạy bén cùng kinh nghiệm sống trong giới hào môn khiến anh nghi ngờ rằng mọi chuyện không đơn giản chỉ là một vụ cướp giật ngẫu nhiên.

Ngay ngày hôm sau, Duy Khánh bí mật cho người điều tra về nhóm côn đồ đã tấn công Nguyễn Thanh. Anh sử dụng mạng lưới quan hệ rộng khắp của mình, từ giới xã hội đen đến những điều tra viên chuyên nghiệp. Sau vài ngày, kết quả khiến anh không khỏi nhíu mày.

Chiều hôm đó, Duy Khánh hẹn Trịnh Hoài An gặp riêng tại sân thượng trường học. Cơn gió lùa qua, làm tung mái tóc dài của Hoài An, đôi mắt cô ta nhìn anh một cách đắm đuối.

-Khánh, anh gọi em ra đây có chuyện gì vậy? Đã lâu rồi anh không chủ động nói chuyện với em. – Hoài An cười ngọt ngào, cố gắng tỏ ra đáng yêu như mọi khi.

-Là cô làm, đúng không? – Giọng Duy Khánh lạnh như băng.

-Anh đang nói gì vậy? Em không hiểu... – Cô ta hơi lúng túng, nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh.

Duy Khánh đưa điện thoại ra trước mặt cô, trên màn hình là đoạn video đám côn đồ nhận tiền từ trợ lý của Hoài An, cùng những tin nhắn giao dịch không thể chối cãi.

-Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai. Đừng động vào Nguyễn Thanh, nếu không, đừng trách tôi không nể tình. – Anh nói, từng chữ rõ ràng, ánh mắt sắc lạnh.

Hoài An run rẩy, gương mặt tái nhợt. Khi đối diện với sự đe dọa từ Duy Khánh, cô ta như bị đóng băng, trái tim bị quặn thắt lại. Tại sao?Khoảng cách giữa cô và anh lại càng ngày càng xa? Tại sao anh không còn chú ý đến cô?Anh không nhớ những chuyện còn bé nhưng trong kí ức của cô thì nó vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.

-Tại sao anh lại phải che chở cô ta?Em đã làm gì sai để anh đối xử như vậy?Anh không còn nhớ gì về chuyện hồi bé của hai chúng ta sao?. Cô ta tuyệt vọng hét lên với anh. Nước mắt cô ta không ngừng rơi, nhìn anh đầy vẻ tuyệt vọng.

-Không có lý do. Chuyện hồi bé đã qua rất lâu, cô đừng nhắc lại. Mọi chuyện đã qua và cô nên sống cho bản thân mình. Anh thật lòng khuyên cô ta. Đối với anh, tuy anh không nhớ gì về chuyện hồi bé nhưng anh vẫn biết Hoài An là hàng xóm của nhà mình và bố mẹ anh cũng rất quý cô. Vậy nên anh vẫn mong cô có điểm dừng và không đi quá giới hạn của anh.

Sau khi rời khỏi sân thượng, Duy Khánh như trút được gánh nặng trong lòng. Anh không muốn Nguyễn Thanh bị tổn thương thêm một lần nào nữa.

Thời gian trôi nhanh, kỳ thi kiểm tra giữa kỳ đã đến gần. Không khí trong trường học càng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mọi người đều cố gắng hết sức để đạt điểm cao, bởi đây là kỳ thi quan trọng, quyết định thứ hạng trong lớp và cả quyền lựa chọn chỗ ngồi sau khi có kết quả.

Cuối cùng, bảng điểm cũng được công bố. Duy Khánh đứng đầu với số điểm gần như tuyệt đối. Theo sát phía sau là Trần Phong, Hoàng Minh và Lâm Khang lần lượt xếp thứ ba và thứ tư. Điều này đồng nghĩa với việc cả bốn người đều có quyền chọn chỗ ngồi trước tiên.

Hôm công bố kết quả, cả lớp náo nhiệt hơn bao giờ hết. Ai nấy đều hồi hộp chờ đợi xem những người đứng đầu sẽ chọn ngồi ở đâu. Giáo viên chủ nhiệm vừa thông báo, ánh mắt mọi người đã đổ dồn về phía Duy Khánh.

Duy Khánh bước lên bục giảng, vẻ mặt điềm tĩnh. Anh nhìn quanh lớp học một lượt, rồi nhẹ nhàng chỉ vào chiếc bàn cạnh cửa sổ – nơi Nguyễn Thanh đang ngồi.

-Tôi ngồi ở đây.

Nguyễn Thanh ngạc nhiên đến mức suýt làm rơi bút. Cô quay sang nhìn Duy Khánh, ánh mắt anh ngập vui vẻ. Cả lớp xì xào bàn tán, nhưng không ai dám nói gì quá đáng.

Tiếp đến, Trần Phong chọn ngồi ngay phía trước Duy Khánh, rồi đến Hoàng Minh và Lâm Khang. Bốn người bạn thân chiếm trọn hai bàn gần cửa sổ, tạo thành một vòng bảo vệ vô hình quanh Nguyễn Thanh.

Cô vừa bối rối vừa có chút luống cuống. Từ ngày Duy Khánh cứu cô, Nguyễn Thanh đã bắt đầu nhìn anh bằng ánh mắt khác. Không còn là sự xa cách và chán ghét như lúc ban đầu, thay vào đó là sự cảm kích và tin tưởng.

Trịnh Hoài An ngồi ở góc cuối lớp, đôi tay siết chặt thành nắm đấm. Cô ta nhận ra rằng dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể thay đổi được sự chú ý của Duy Khánh dành cho Nguyễn Thanh. Nỗi hận thù trong lòng cô ta càng lớn dần lên, như một ngọn lửa ngầm âm ỉ, chỉ chờ cơ hội để bùng cháy.