Tuyệt Đối Thuần Phục

Chương 40: Sao anh không nghe tôi nói!

"Tri Ôn."

Trong đầu cô đều là giọng nói dịu dàng trước kia của hắn, hắn nhảy nhót trước mặt cô, nụ cười rực rỡ ánh mặt trời của hắn, hắn nắm lấy tay cô.

"Tri Ôn."

Mu bàn tay đột nhiên bị cầm lấy, cô mở to hai mắt vội vàng rút tay ra, cầm lấy thắt lưng không chút lưu tình ném lên người hắn, nhưng lần này, lại quăng lên mặt hắn, từ thái dương thuận theo một vết máu trên cằm, đau đớn khiến hắn nhắm mắt lại.

"Anh đừng đυ.ng vào tôi, không cho phép anh đυ.ng vào tôi! Đi, đi! "

Cô không biết mình bị làm sao, cô sợ hãi lại kinh hãi, cô thậm chí còn lo lắng nếu đối mặt với hắn chỉ có ký ức trước kia, cô sẽ mềm lòng, cầm lấy đơn ly hôn trên bàn, ném vào mặt hắn.

"Ký tên đi! Ký cho tôi ngay bây giờ. "

Đột nhiên, hắn mở mắt ra, nắm lấy đơn ly hôn, xé thành nửa, rồi ném xuống đất, đôi mắt kiên định nhìn chằm chằm vào cô.

"Anh sẽ không ký."

Cô cắn răng, biểu tình yếu ớt này có nhìn ra được cô tựa hồ rất muốn sụp đổ, cô giơ thắt lưng lên, lại không còn khí lực, thế nào cũng không đánh nổi.

Nhớ tới những lời của Lục Ương, cô phải khiến hắn sợ cô, nên cô vẫn là hung hăng quất xuống.

Thẩm Từ không trốn, chỉ ngồi xổm ở đó bên cạnh thắt lưng của cô, cô đột nhiên đứng dậy, nắm chặt thắt lưng bên cạnh cúi đầu nhìn hắn.

"Nếu không ly hôn, tôi sẽ từ nơi này dọn ra ngoài, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, chính anh tự sinh tự diệt."

Hắn đột nhiên mở to hai mắt, đứng dậy nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, tầm mắt đối diện làm đôi mắt cô tràn đầy hoảng sợ, có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi của cô từ bên trong.

"Buông tôi ra! "

"Em rất sợ anh?" Thẩm Từ từng bước nhắm về phía cô, "Anh đối với em làm gì mới khiến em sợ anh như vậy? Hay là do anh đã lấy thắt lưng này đánh em? "

Nắm lấy cánh tay của cô, càng ngày càng đi xuống, tay hắn sờ tới thắt lưng trong tay cô đang nắm chặt, cô dùng sức muốn rút ra, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được khí lực của hắn.

"Buông tay! " Thanh âm kiên định mang theo run rẩy.

"Vậy em đừng rời khỏi anh, anh hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ, anh chỉ có em, Tri Ôn, cầu xin em đừng rời khỏi anh, coi như anh cầu em."

Hắn hèn mọn cầu khẩn, hắn muốn ôm cô, nhưng trong tầm mắt hắn đều là nỗi sợ hãi của cô đối với hắn, khiến cô căn bản không xuống tay được.

Hắn bỗng nhiên trở nên không giống như trước, cũng đúng, người mất trí nhớ sao có thể đối đãi với cô như trước đây được.

"Thẩm Từ, lúc tôi cầu anh, anh đã đáp ứng tôi sao? Lúc tôi cầu xin anh đừng đánh tôi, anh không phải vẫn không chút lưu tình, cầm thắt lưng ném lên người tôi sao? "

"Nhưng anh, căn bản không nhớ rõ, Tri Ôn..." Nước mắt của cô tựa hồ là sắp không khống chế được, đẩy hắn rồi xoay người bước nhanh lên lầu.

Người trong phòng khách cô độc đứng ở nơi đó, muốn đuổi theo cô, nhưng cơ thể lại cứng ngắc không thể di chuyển được.

Cô khóa trái cửa phòng ngủ, trong ngoài đều khóa trái một lần, lo lắng nửa đêm hắn sẽ đột nhiên xông lên, làm cô sợ hãi không ngủ được.

Bên ngoài màn đêm tối tăm, lại nghĩ hắn sẽ ngủ ở đâu, cô thật sự nhịn không được rời giường muốn đi xem.

Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy dưới lầu có ánh đèn mờ mịt, còn có tiếng vụn đυ.ng vào nhau.

Trái tim cô lơ lửng, nắm lấy thắt lưng đặt ở một bên, từ từ đi xuống cầu thang.

Đi tới cầu thang, thấy hắn đang ngồi trên ghế, trên bàn đặt một hộp thuốc, đối diện là một tấm gương, hắn cẩn thận lau vết thương trên mặt.

Ở trên lầu nhìn một hồi lâu, không biết có phải hắn nhận ra ánh mắt của cô hay không, mà ngẩng đầu nhìn lên, cùng cô đối mặt.

"Tri Ôn."

Thẩm Từ cười, "Em đang lo lắng cho anh à? "

Hốc mắt cô nóng lên, ngẩng đầu lạnh lùng nói, "Không, tôi muốn uống nước. "

"Vậy anh rót nước cho em, em không thể uống lạnh, trở về chờ anh một lát, anh sẽ giúp em lấy nước ấm."

Hắn buông tăm bông xuống vội vàng đứng dậy đi vào phòng bếp, nhìn các loại đồ đạc trong phòng bếp, tay chân có chút luống cuống.

Thi Tri Ôn ngồi trên cầu thang, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, trong tay hắn cẩn thận bưng một ly nước đi về phía cô.

Thi Tri Ôn nắm chặt thắt lưng bên cạnh, "Đưa đây. "

"Nước rất nóng, em cầm không vững, anh giúp em mang vào phòng ngủ."

"Tôi bảo anh đưa cho tôi."

Nhìn thấy sự kiên định của cô, hắn hỏi, "Em không muốn anh đi vào phòng ngủ sao?"

Cô giơ thắt lưng lên, "Tôi nói lần cuối cùng, đưa cho tôi cái cốc!"

Giằng co không quá hai giây, hắn liền chậm rãi dời ly nước đến lòng bàn tay cô.

"Rất nóng, chậm một chút."

Nhận lấy ly, hắn đặt lên bậc thang cầu thang, cô liền đứng dậy, nhìn hắn từ trên cao. Trong tay còn cầm thắt lưng màu đen, Thẩm Từ bất động nhìn cô.

"Tri Ôn."

Cô nhíu mày: "Anh muốn ly hôn với tôi. "

Thẩm Từ cười, "Không phải tôi đã xé đơn ly hôn sao? Đừng nói thế nữa, được chứ? "

"Anh có nhớ lần đầu tiên anh đánh tôi, anh đã nói gì với tôi? "

Cô đột nhiên ngắt lời, làm cho hắn không thể thích nghi.

"Anh không biết, anh sao có thể nỡ lòng nào đánh em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em có thể cho anh biết không? "

Thắt lưng xuyên qua không khí, hung hăng ném lên vai hắn, hắn đau đớn nhắm mắt lại, nghe giọng nói khàn khàn của cô nói.

"Anh hỏi tôi tại sao tôi không nghe lời anh, tại sao? Vậy tại sao bây giờ anh không nghe tôi nói! Tôi sẽ ly dị với anh, tôi muốn ly hôn! "

Thắt lưng lạnh lùng quăng lên vai hắn, vết thương xương quai xanh vừa được bôi thuốc lại một lần nữa bị rách ra, hắn nắm chặt nắm tay.

"Thực xin lỗi, anh sẽ không ly hôn với em, tuyệt đối sẽ không."

Những giọt nước mắt lớn rơi xuống đất, cảm xúc của cô sụp đổ, chỉ có thể quăng thắt lưng, học theo cách của hắn.

"Vì sao không nghe lời tôi, vì sao! "