Tuyệt Đối Thuần Phục

Chương 39: Thoát khỏi hắn

Bàn tay của cô đang run rẩy, cô không thể tin được.

"Cô nói cái gì..."

"Thi tiểu thư, cô không cần sợ hãi, đây là phương thức duy nhất cô có thể thay đổi anh ta, từ giờ trở đi, trí nhớ của anh ta đã ở mười năm trước, không có tiền đề khôi phục trí nhớ, cũng chỉ có thể dùng biện pháp này thay đổi anh ta, khiến anh ta sinh lòng sợ hãi đối với cô."

"Nhưng nếu hắn khôi phục trí nhớ thì sao! "

"Vậy thì cô nên nghĩ biện pháp tránh để anh ta khôi phục trí nhớ, trí nhớ loại này, xác suất khôi phục cũng rất thấp, không thể để cho anh ta nhớ tới những chuyện kia, mà hãy bắt đầu lại từ đầu."

Lục Ương rất nghiêm túc nói với cô, "Nghe tôi. "

Cuối cùng bọn họ thả cô vào phòng bệnh, nhìn người trên giường nhìn về phía cô, trong lòng cô khẩn trương bất an.

"Tri Ôn, em có thể cho anh biết, rốt cuộc anh bị sao vậy không? Tất cả các bác sĩ đều nói rằng anh bị mất trí nhớ, họ nói chúng ta là vợ chồng, nhưng chúng tôi kết hôn khi nào? "

Hắn nhíu mày, khó chịu tựa hồ rất lợi hại, nhìn cô từng bước từng bước đi về phía mình, vừa định vươn tay bắt lấy cánh tay cô, đột nhiên cô giơ thắt lưng tay phải lên, đánh lên vai hắn.

"Đừng đυ.ng vào tôi! "

Tiếng kêu chói tai kinh hách, cũng làm hắn sợ hãi, thân thể cứng rắn bị một roi của cô quất vào, nhưng cả người hắn đều cứng ngắc tại chỗ, khó có thể tin nhìn cô, kinh ngạc mà xa lạ.

"Tri Ôn, vì sao em... Đánh anh? "

Đôi mắt của cô vẫn tiếp tục tràn đầy nước mắt, cắn môi dưới, nước mắt không cam mà lòng rơi xuống.

"Vậy lúc anh đánh tôi, tôi đã làm gì sai?"

"Anh đánh em? Anh không thể đánh em, làm sao anh có thể đánh em! Tri Ôn, anh không nhớ, anh đã làm gì anh thực sự không nhớ! "

Hắn lo lắng muốn giải thích, nhưng thấy rằng tất cả mọi thứ là vô ích, hắn hoàn toàn không nhớ những gì hắn đã làm.

Thẩm Từ lại đau lòng nhìn cô, "Thực xin lỗi, anh sẽ không đánh em, anh thật sự không biết mình đã làm gì, em tha thứ cho anh có được không? "

Thi Tri Ôn cười một tiếng, giống như nhìn thấy chính cô, lau sạch sẽ nước mắt, lại một lần nữa giơ thắt lưng đánh lên vai hắn.

Tầng tầng ký ức chồng chéo lên nhau, cha hắn cũng từng dùng thắt lưng để đánh hắn.

Hắn giơ tay ra nắm lấy thắt lưng của cô. Thắt lưng nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, nhưng chỉ nghe cô nói.

"Mỗi khi tôi nói xong những lời này để anh tha thứ cho tôi, anh vẫn sẽ không chút lưu tình đánh tôi, Thẩm Từ, cho dù anh hiện tại không đánh tôi, anh dám cam đoan sau này anh cũng sẽ không đánh tôi sao?"

Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, hắn lắc đầu, "Anh sẽ không đánh em, cả đời cũng sẽ không đánh em, anh làm sao nỡ đánh em, rõ ràng mỗi khi em bị thương anh đều đau lòng muốn chết, anh sẽ không đánh em, em hãy tin tưởng anh. "

Nghe hắn nói, cô đơn giản chỉ là muốn cười và khóc.

Cô cũng luôn nghĩ như vậy, nhưng kết quả cuối cùng thì sao, đổi lại cuối cùng thì trên người cô cũng chỉ là từng vết thương chồng chéo lên nhau, cô chỉ có thể khóc rống lên mà liều mạng ôm đầu cầu xin tha thứ.

"Tôi sẽ không tin anh nữa, vô luận anh nói cái gì, tôi cũng sẽ không tin, đừng nghĩ từ chỗ tôi, anh có thể cướp lấy một phần tín nhiệm."

Hắn vươn tay về phía cô, mà bàn tay kia đối với hắn mà nói là một nanh vuốt ma thuật, cô kinh hách giơ thắt lưng lên, lần thứ hai quất lên cánh tay hắn, tiếng gầm chói tai run rẩy.

"Tôi bảo anh đừng đυ.ng vào tôi! "

"Tê..."

Hắn đau đến co rút che đi cánh tay, gân xanh trên trán đột nhiên nhảy dựng, nhắm mắt lại cố nén đau đớn, "Thực xin lỗi."

Cô cũng rất sợ hãi, sợ một giây sau hắn sẽ khôi phục lại trí nhớ, bắt lấy thắt lưng đánh vào người cô, cô kinh hách, cả người đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Cô có thể nắm bắt cơ hội này để thảo luận về ly hôn với hắn, vì vậy cô có thể thoát khỏi hắn mãi mãi.

Phải, như vậy có thể thoát khỏi hắn.

Thẩm Từ không dám nói chuyện với cô nữa, chỉ cảm thấy cô có biến hóa thật lớn, cái gì cũng thay đổi.

Nếu như nói chuyện duy nhất có thể làm cho hắn vui vẻ, đó chính là đã kết hôn với cô, hắn đã suy nghĩ điều này mười mấy năm, rốt cục hắn cũng đã kết hôn với cô, bọn họ là vợ chồng, còn được pháp luật thừa nhận.

Quan sát ở bệnh viện một ngày, ngoại trừ bộ phận trí nhớ bị thiếu, những thứ khác không có gì đáng ngại, Thi Tri Ôn không muốn ở lại đây nhiều, cô muốn nhanh chóng trở về, nhanh chóng ly hôn với hắn.

Lục Ni Quốc lái xe tới tiễn cô, nhìn người đàn ông kia tính cách đại biến, không ngừng lo lắng.

"Cô xác định một mình cô có thể ứng phó được với hắn sao? Cô có cần tôi giúp không? "

"Không cần, rất nhanh sẽ kết thúc, cám ơn anh đã trợ giúp trước đó."

"Không cần khách khí."

Thẩm Từ đi theo cô xuống xe, đứng trước biệt thự xa lạ, "Nơi này là nơi nào? "

"Nhà."

"Nhà của chúng ta có phải không?" Ngữ điệu trong lời nói của hắn đều mang theo tia vui vẻ, khuôn mặt hắn thành thục lạnh lùng, trong mắt lại mang theo một tia non nớt, Thi Tri Ôn vẫn không đáp lại.

Lâm Tẩu cùng quản gia đều nhớ hôm qua mình đã để cho bọn họ rời đi, mới sảy ra tai nạn xe cộ, điều này làm cho bọn họ rất kinh hãi, bọn họ đành phải nói dối tiên sinh và phu nhân muốn ở bệnh viện điều trị tạm thời, mới đuổi được bọn họ đi.

Thẩm Từ sải bước chân dài, đuổi theo phía trước, hỏi, "Người đàn ông vừa rồi là ai? "

"Luật sư của tôi."

"Tại sao phải mời luật sư?"

Thi Tri Ôn quay đầu lại, nghiêm túc nhìn hắn, "Bởi vì tôi muốn ly hôn với anh. "

Không lâu sau, cô lấy ra đơn ly hôn mà hôm qua cô nhờ Lục Ni Quốc in ra, đặt trước mặt hắn, đem bút đưa cho hắn.

"Ký tên đi, hết thảy sẽ kết thúc."

Thẩm Từ không chút suy nghĩ, "Không có khả năng, anh sẽ không ký tên, càng sẽ không ly hôn với em. "

Cô nắm lấy thắt lưng đặt trên ghế sofa, đôi mắt đỏ son nhìn thẳng vào hắn, "Anh nói lại lần nữa? Tôi phải ly dị! Ký tên cho tôi. "

"Không có khả năng."

Cô cắn răng, dùng hết toàn lực giơ thắt lưng lên giống như có vạn cân, đánh vào trên người hắn, rơi vào xương quai xanh của hắn, đánh ra một dấu đỏ.

"Ký tên!"

"Anh sẽ không ký."

Hốc mắt cô thoáng cái liền ướt đẫm, thắt lưng tiếp tục đánh lên người hắn, tựa như lúc trước hắn đánh cô, không chút lưu tình, nặng hơn từng chút một.

Nhưng mà hắn vẫn kiên định, thậm chí cũng không trốn, giống như một tác phẩm điêu khắc ngồi ở chỗ đó, tùy ý để cô đánh, thủy chung đều là một câu nói kia.

"Anh sẽ không ký tên, sẽ không ly hôn với em."

Trên xương quai xanh của hắn bị đánh ra máu, vòng qua hai má với cằm cũng không may mắn mà bị đánh vài cái, hắn nhịn đau nhắm mắt lại, băng gạc màu trắng quanh đầu, mơ hồ phiếm đau.

Cuối cùng, cô thật sự không còn sức lực, ném thắt lưng lau khô nước mắt, cô không biết mình đang khóc cái gì, nhưng thật khó chịu, thật thống khổ.

Hắn có thể nhìn ra sự thống khổ của cô, cái loại sợ hãi này không phải giả vờ, hết thảy hắn đều có thể cảm nhận được cảm giác quen thuộc, nhưng hết lần này tới lần khác, vì sao lại biến thành như vậy.

"Anh có thể cho tôi biết, tôi đã làm gì anh?"

Cô không nói, cố gắng cứng rắn nhịn đi vẻ nghẹn ngào, nhưng nước mắt vẫn không hề có dấu hiệu ngừng rơi xuống, Thẩm Từ đứng dậy, ngồi xổm bên cạnh cô nửa mét, không dám tiến lên, lo lắng sẽ dọa cô.

"Anh sẽ không làm tổn thương em, cầu xin em, đừng ly hôn với anh, được không?"