Tuyệt Đối Thuần Phục

Chương 38: Mất trí nhớ

Kính chắn gió phía trước của xe bị đập vỡ hoàn toàn, cành cây xuyên qua kính, đâm thẳng vào ghế lái, một giây sau khi tai nạn xảy ra Thi Tri Ôn hoảng sợ run rẩy, giãy dụa muốn xuống xe chạy xuống rừng cây.

Cành cây đâm chỉ nửa tấc nữa là có thể đâm vào trán hắn, trán bị đυ.ng chảy máu, hắn đã ngất đi, tình huống trước mắt này, Lục Ni Quốc chỉ có thể gọi 120.

"Vết thương trán của bệnh nhân có chút nghiêm trọng, gây chấn động não, có thể bị rối loạn thần kinh, trước mắt chỉ có thể đợi đến khi anh ta tỉnh lại mới có thể biết, người nhà chuẩn bị tâm lý tốt, vết thương bên trong đại não, sẽ có thể làm mất đi một số chức năng không hoàn thiện."

"Mất chức năng không hoàn thiện là gì?" Cô lo lắng hỏi.

"Năng lực phối hợp thân thể, năng lực ngôn ngữ, khả năng trí nhớ và vân vân, còn cần xem tình huống để tiếp tục trị liệu, trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng."

Cô ngồi trên một chiếc ghế bên ngoài phòng bệnh, cúi đầu lo lắng mà vặn đầu ngón tay, cô không dám đi vào.Thậm chí lo lắng hắn tỉnh lại, khi cô đứng trước mặt hắn, hắn sẽ nhớ tới lúc cô chạy trốn, sẽ phát điên, túm tóc cô quăng lên giường.

Chỉ là ngẫm lại thôi cũng làm một thân cô mồ hôi lạnh, Thi Tri Ôn khẩn trương bất an ôm mình, cúi đầu thật sâu, vùi đầu vào trong đầu gối, tiếng khóc nức nở vang lên.

Cô nên làm cái gì bây giờ, tình huống trước mắt này rốt cuộc cô có nên chạy trốn hay không, đây là cơ hội cuối cùng, nếu như cô không chạy trốn, mà tiếp tục đối mặt kết quả vẫn sẽ như cũ, cô sẽ bị hắn đánh đập, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.

"Thi tiểu thư."

Trên vai cô hạ xuống một bàn tay nặng nề, thân thể run lên, cô nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn lại, Lục Ni Quốc cầm báo cáo kiểm tra vừa rồi tới.

"Cô không cần sợ, chờ hắn ở chỗ này tỉnh lại, chúng ta cần xem tình huống thế nào, rồi quyết định, tôi luôn đứng ở bên cạnh cô, hắn sẽ không dám đối với cô như vậy, trong phòng bệnh cũng có thiết bị giám sát, nếu như hắn thật sự đánh cô, hết thảy đều có bằng chứng."

Thi Tri Ôn hung hăng hít mũi, giọng khàn khan nói, "Cám ơn, cám ơn. "

"Không có việc gì."

Lục Ương xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua trong phòng bệnh, ngón tay rủ xuống bên cạnh đang run rẩy.

"Người hình như sắp tỉnh, tôi cảm thấy cô cần phải đi vào xem một chút."

Lục Ni Quốc nói, "Đừng sợ, chúng ta ở phía sau cô. "

Cô gật gật đầu, siết chặt áo khoác đứng dậy, trái tim gần như treo trên không trung, cầu nguyện cho hắn không đánh cô.

Trên trán Thẩm Từ quấn băng gạc, cau mày, nhìn bộ dáng rất thống khổ.

Từng phút từng phút, hô hấp của cô đều khẩn trương bất an, rốt cục, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, hai mắt vô thần khiến cô có chút khó tin.

Thẩm Từ nhìn về phía cô.

"Tri Ôn."

Giọng nói của hắn dịu dàng gọi tên cô, nhưng cô vẫn nghe thấy có một chút bối rối.

Không đợi cô phản ứng lại, Thẩm Từ chống cánh tay ngồi dậy, dây nối dụng cụ trên người hắn liền bị rút đi không ít, còn chưa đợi người phía sau tiến lên ra tay ngăn cản, chỉ thấy hắn khẩn trương bất an ôm lấy cô.

Toàn bộ khuôn mặt nằm trên cổ cô, khoảng cách gần như vậy cũng có thể cảm nhận được trái tim hắn đập không vững.

"Em dọa chết tôi." Hắn nói.

"Tại sao băng qua đường mà không chú ý quan sát! Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em phải thật cẩn thận chú ý, sao em vẫn không nghe, có biết anh sắp bị em dọa chết không, lần sau băng qua đường em cứ đứng đó đừng nhúc nhích, anh sẽ đi qua với em, em đừng tự mình băng qua đường nữa. "

Cả người cô cứng đờ tại chỗ, hình ảnh ký ức tầng tầng lớp lớp mà trào đến, đây không phải là hắn, đây là hắn của trước kia.

Cô nhớ rõ sau tai nạn xe hơi, hắn cũng ở trong phòng bệnh nói với cô những lời như vậy.

"Không đúng..." Hai người phía sau đều ngây người, "Chuyện gì xảy ra vậy? "

Thi Tri Ôn tê dại bất an, thanh âm đều run rẩy, "Không đúng, gọi bác sĩ tới đây... nhanh, nhanh lên! "

Thẩm Từ tựa vào đầu giường, vẻ mặt nghiêm túc nhăn nhó, nhìn những bác sĩ kia quan sát hắn, trong giọng nói của hắn có chút không kiên nhẫn.

"Các người nhìn lầm người rồi, Tri Ôn mới là người bị xảy ra tai nạn xe cộ, không phải tôi! Kiểm tra cho cô ấy, nhanh lên! "

Bác sĩ nhìn cô một cách kỳ lạ.

"Cô nói, trí nhớ của anh ta bây giờ là kí ức của trước đây?"

"Đúng vậy. Khi đó tôi bị tai nạn xe hơi, vì băng qua đường không nhìn đường mới dẫn đến điều đó, tôi không biết tại sao hắn lại nhớ tới những chuyện này. "

Bác sĩ bỏ bút vào túi, "Đây có thể là bệnh mà tôi vừa nói với cô, anh ta bị tai nạn xe hơi, lại bị đυ.ng vào nơi đó, mà phạm vi não quá rộng, một va chạm thôi cũng có thể làm cho một số vị trí trong não bị ảnh hưởng, điều này thường được gọi là mất trí nhớ. "

"Nhưng hiện tại tình huống này, rất khó nói, có thể chỉ là chỉ mất tạm thời, cũng có thể là trường kỳ, nếu như muốn khôi phục trí nhớ, có thể dẫn anh ta đi nơi các người thường xuyên ở cùng một chỗ, nói không chừng sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não trợ giúp."

"Không cần."

Cô sợ hãi cự tuyệt, "Không cần..."

Thẩm Từ nghe bọn họ nói chuyện, "Hai người đang nói cái gì vậy? Tôi bị mất trí nhớ là sao? "

Hắn lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhìn thấy trên người cô chưa từng mặc qua loại quần áo này, làn da bệnh trạng mà tái nhợt kia, cùng khuôn mặt quá mức ôn nhu, đều có chút kỳ quái.

Thật kỳ lạ.

"Chuyện là như thế nào?" Hắn nghi ngờ.

Thi Tri Ôn bắt đầu sinh lòng sợ hãi, xoay người nắm lấy cánh tay Lục Ni Quốc đi ra ngoài.

Lục Ương nhìn thoáng qua người trên giường bệnh, khẩn trương lộ ra vẻ thật cẩn thận, muốn đuổi theo lại không dám, thật không phải là giả vờ.

"Tôi nên làm cái gì bây giờ, tôi nên làm cái gì bây giờ! "

Cô cảm thấy mình sắp phát điên, gãi tóc trong choáng ngợp.

"Đây chẳng phải là chôn một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh tôi sao! Nếu hắn khôi phục lại ký ức, tôi sẽ chết, nếu hắn không khôi phục lại trí nhớ, dựa theo điều này, bạo lực của hắn đối với tôi mà nói sẽ chẳng phải trở lại sao! Nói không chừng một ngày nào đó hắn lại giống như phát điên mà đánh tôi, không được, tôi chịu không nổi, cầu xin các người giúp tôi! "

Lục Ni Quốc vừa chuẩn bị nói chuyện thì bị Lục Ương ngăn lại.

"Thi tiểu thư, cô đừng nóng vội, tôi có biện pháp."

Cô ngẩng đầu nhìn cô ấy, Lục Ương vươn tay sờ lên thắt lưng Lục Ni Quốc, khiến anh giật nảy mình.

"Chị..."

"Nếu như tôi nhớ không lầm, anh ta sẽ dùng thắt lưng quất cô, hơn nữa còn là do cảm xúc thất thường, vậy thì, để cho anh ta không khôi phục trí nhớ, cô cần phải thay đổi anh ta!"

Thắt lưng "rắc" một tiếng liền cởi ra, cô ấy rút thắt lưng ra từ bên hông anh, Lục Ni Quốc vội vàng nắm chặt quần, trợn to hai mắt, nhìn cô ấy đặt thắt lưng lên lòng bàn tay cô.

Ánh mắt kiên định, "Từ giờ trở đi, sẽ là cô quất anh ta. ”