Tuyệt Đối Thuần Phục

Chương 37: Ngoại truyện (2): Ác mộng bắt đầu

Sau khi từ chức công việc, cô đã trải qua hai tháng cuộc sống không có việc gì làm, cô thật sự không muốn ở nhà, khi nhìn thấy lời mời tụ tập trong nhóm bạn cùng lớp, cô không nói hai lời liền đi đến đó.

Đêm trước hôm đó cô còn đang nói chuyện này với Thẩm Từ.

"Ngày mai, em sẽ đến về trường một chuyến, chồng có muốn đi cùng không?"

Ngón tay của hắn rời khỏi bàn phím và suy nghĩ gì đó.

"Ngày mai tôi có một phương án cần thiết kế, nên không đi được."

Thi Tri Ôn bĩu môi, vừa định nói chuyện, liền bị hắn cắt ngang, hắn đi về phía cô, dịu dàng hôn đôi môi đỏ mọng của cô.

"Em cũng không được đi, có biết không?"

"Tại sao? Em rất chán quá. "

Đôi mắt tràn đầy tình yêu thương nhìn cô dần dần trở nên nghiêm túc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ đôi tai mẫn cảm của cô, "Tôi sợ em sợ bị người ta dòm ngó."

Đối với cô mà nói, cô sắp bị du͙© vọиɠ chiếm hữu của hắn chọc cười, cô ôm lấy cổ của mình, hai chân kẹp eo của hắn nói, "Đồ ngốc, anh lo lắng cái gì, tất cả mọi người biết chúng ta đã kết hôn, không ai sẽ nhìn trộm vợ của anh đâu."

"Vậy cũng không được." Hắn nắm lấy cái mũi nhỏ nhắn của cô, cưng chiều nói, "Ngoan, nghe lời. "

"Hừ."

Nhưng cô quá nhàm chán, cuối cùng vẫn không nghe lời, chờ hắn đi làm xong, cô mặc một chiếc váy bảo thủ nhất cùng với áo ngoài, cao hứng phấn chấn đi ôn lại chuyện cũ với bạn học.

Cô gặp được ủy viên đã lâu không gặp, vừa vặn ngồi ở bàn bên cạnh, không khỏi nói chuyện với nhau vài câu, mấy người đàn ông chung quanh cũng tiến lại gần, nói chuyện cười cười, cùng nhau tán gẫu chuyện thú vị hồi đại học. "

Ủy viên đi ra ngoài nghe điện thoại một chuyến, lúc trở về liền cất giọng nói, "Mọi người, nhìn xem tôi đυ.ng phải ai này! "

Ủy viên vừa dứt lời, Thi Tri Ôn còn đang nói đùa với mấy người chung quanh, cô vừa nói vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Từ, nụ cười bỗng chốc trở nên cứng đờ, cô vội vàng nở nụ cười rồi xin lỗi với mọi người.

Trong lòng cô có chút áy náy, sau đó mới biết được hắn đến đây thì ra là để nói chuyện hợp tác, sau khi hắn nói chuyện được vài câu, rồi chuẩn bị đi, hắn quay sang nhìn cô một cái.

"Tri Ôn, lại đây."

Mấy nam sinh ở một bên trêu ghẹo, "Ai nha vợ chồng nhỏ sắp phải về nhà rồi, không giữ các người lại nữa! "

Cô vừa cười vừa gật đầu rời đi, khi cầm tay hắn, hắn đặc biệt dùng sức. Xương như sắp vặn lại với nhau.

Ra khỏi khách sạn, hắn lái xe đưa cô về nhà.

Biết hắn có chút tức giận, cô liền vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi chồng, em thật sự là quá nhàm chán, lần sau nhất định sẽ nói cho anh biết có được không, tha thứ cho em lần này đi mà. "

Hắn lại không lên tiếng, không nói một lời, mặt cũng không chút thay đổi tiếp tục lái xe, vô luận cô dùng thủ đoạn làm nũng gì, cũng đều vô dụng, cuối cùng chỉ nghe một câu nói lạnh lùng của hắn.

"Về nhà rồi nói."

Hắn vừa xuống xe liền nắm lấy tay cô đi về phía thư phòng trên lầu, hắn nặng nề đóng cửa phòng lại, ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài, đoán được hắn thật sự rất tức giận.

"Xin lỗi ông xã, em thật sự sai rồi."

Hắn đi thẳng đến trước bàn ngồi xuống, bộ dạng bắt đầu làm việc, lạnh lùng hỏi, "Biết sai rồi?"

"Em không nên đi dự tiệc bạn học, nhưng em thật sự rất nhàm chán, anh xem mỗi ngày em ở nhà, cho dù là nhìn mặt anh cũng sẽ chán a."

Đột nhiên, tất cả động tác của hắn dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười.

"Em nói gì?"

Hắn chưa từng thật sự tức giận với cô, lần nào không phải dỗ dành hắn là tốt rồi, cô nghĩ lần này với lần trước cũng có thể giống nhau, cô liền cười hì hì.

"Chẳng lẽ anh không cảm thấy như vậy sao? Anh ngẫm lại a, mỗi ngày em đối mặt với anh nhiều như vậy, cũng sẽ chán đúng không, em đương nhiên phải ra ngoài chơi một chút a, không thể lúc nào cũng nhốt em ở nhà, bằng không ngày nào đó em sẽ rất chán..."

"Phanh! "

Hắn đạp mạnh về phía bàn, tất cả mọi thứ trên mặt bàn bắt đầu run rẩy, bút và một vài thư mục rơi xuống, làm cô giật mình.

"Ông xã..."

"Mẹ nó em nói lại cho tôi nghe một lần nữa!"

Tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc, cô sợ tới mức cứng đờ tại chỗ, tất cả máu trong người đều chảy ngược lại, rồi chết lặng.

Đây là lần đầu tiên hắn mắng chửi.

"Không, tại sao anh hung dữ với em như vậy, em chỉ nói đùa một chút thôi mà."

"Nói đùa? Em thật sự không coi trọng tôi, em nghĩ tôi kết hôn với em để làm gì, em nghĩ tôi để em từ chức để làm gì! Tính khí của tôi như vậy là muốn tốt cho em! Không phải sao? "

Hắn đột nhiên đứng lên, từng bước từng bước đi về phía cô, Thi Tri Ôn thật sự bị dọa sợ, cô như sắp khóc ra.

"Anh đừng tức giận a, em, em... Thực sự chỉ nói đùa, tôi thật sự không có ý gì khác. "

Thẩm Từ giận dữ trừng mắt nhìn cô, gân xanh toàn thân đột nhiên nhảy lên như muốn sôi trào, hô hấp của hắn trở nên đặc biệt nặng nề.

"Bắt đầu từ giờ trở đi, em không được phép đi ra khỏi cái nhà này, một bước cũng không cho phép đi ra ngoài! "

Thi Tri Ôn không thể tin được.

"Anh nói gì vậy! Dựa vào cái gì không cho em đi ra ngoài, em nói cho anh biết em cũng rất tức giận, em muốn đi ra ngoài, em không cho phép anh nhốt em, bằng không tin em sẽ cùng anh ly hôn. "

Thẩm Từ bị tức giận đến bật cười.

"Ly hôn? Em rất tốt, Thi Tri Ôn, ai cho em lá gan để cho em nói ra loại lời này? Em rất tuyệt! "

"Tách"

Thắt lưng bị ở thắt lưng hắn bị kéo ra, cô vẫn không hiểu hắnmuốn làm, cô chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn, hắn rút ra thắt lưng và ném mạnh vào cô.

"A!"

Thắt lưng lạnh lẽo nặng nề đánh vào vai cô, đau đớn khiến cô ôm lấy bả vai, nước mắt tràn ra, khó có thể tin nhìn hắn.

"Anh đánh em?"

Hắn trước giờ chưa bao giờ dám, thậm chí nhìn trên người cô có một vết thương nhỏ đều đau lòng như vậy, nhưng cô chưa từng nghĩ tới hắn lại dám lấy thứ này quất lên người cô, cô chưa từng nghĩ tới chuyện này.

"Không phải là không nghe lời sao? Hả? Nhất định phải cho em một chút giáo huấn, tôi xem em từ hôm nay còn dám ra ngoài hay không! "

Thắt lưng lại một lần nữa rơi xuống, kèm theo giọng nói giận dữ của hắn, "Để em không vâng lời! Ai bảo em nói chuyện với người đàn ông khác! Còn không hiểu ý tôi là sao, hết lần này tới lần khác làm cho tôi tức giận, hết lần này đến lần khác khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, em rất tốt Thi Tri Ôn! "

Thắt lưng cứng rắn không ngừng ném lên người cô, hung hăng hạ xuống, đánh cho quần áo của cô đều bị rách, cả người truyền đến cảm đau đớn làm cho cô không có chỗ tránh né, cô xoay người muốn chạy ra ngoài.

Ai ngờ hắn đã sớm khóa trái cửa thư phòng, hắn sải bước tiến lên, nắm lấy tóc cô bấm lên tường, tay kia giơ thắt lưng lên, hung hăng quất lên người cô.

"Ah! Đừng đánh em, đừng đánh em, đau quá, cứu mạng, cứu mạng! "

Nam nhân trợn tròn mắt, đôi mắt nham hiểm kia giống như đang khát máu, "Tôi cho em ra ngoài sao! Còn dám hay không, không nghe lời tôi quất chết em! Ai bảo em không nghe lời, em còn dám hay không! "

Cô đau đớn trong tuyệt vọng, tê tâm liệt phế kêu cứu, khiến hắn càng tức giận mà muốn đánh cô, mặt cô bị đè lên tường gần như biến dạng, cô chưa từng bị đối xử như vậy, tiếng khóc đinh tai nhức óc vang lên.

"Anh dám đánh em, em muốn ly hôn với anh, ly hôn với anh!"

"Tôi thấy em chính là không muốn sống! "

Thắt lưng lạnh như băng lại lần lượt quất xuống người cô, đánh cô rốt cuộc cũng không kêu ra được nữa, cũng không dám nói hai chữ kia nữa, cô đau đến hấp hối.

Vết máu trên lưng càng ngày càng nhiều, tiếng thét chói tai của cô cơ hồ bị che dấu, một ít máu tươi bị đánh ra, theo thắt lưng nhỏ xuống đất, khuôn mặt dữ tợn của Thẩm Từ, cô cả đời cũng sẽ không quên.

"Buông tha cho em. Em không dám, xin lỗi, em không dám ô ô..." Một giây bị hắn khuất phục, cô bị nghiền nát tất cả lòng tự trọng, hắn ấn đầu cô dập xuống đất, trên nhãn cầu phủ đầy tơ đỏ trừng mắt nhìn cô, dùng thắt lưng trong tay chỉ vào mũi cô.

"Em nếu dám không nghe lời, lần sau tôi sẽ quất chết em! Đừng bao giờ hi vọng có thể ra khỏi nhà! "