Đầu Thi Tri Ôn bị hắn cứng rắn ấn xuống, quỳ gối giữa hai chân hắn dùng miệng nuốt chửng côn ŧᏂịŧ hắn, cô há to miệng ngậm lấy, cổ họng dùng sức đè xuống, bản năng nôn mửa khiến cổ họng cô co rút lại.
Quá khó chịu cô muốn ngẩng đầu lên, lại bị hắn ấn xuống.
"Để cho tôi bắn ra."
"Ô..." Cô không muốn, như thế nào cũng không muốn, là thao cô hay để cho cô dùng miệng, cái nào cũng rất khó chịu và mệt mỏi.
Côn ŧᏂịŧ hắn chọc vào sâu trong miệng cô rồi bất động, Thi Tri Ôn chống cánh tay nhắm mắt lại, đầu lưỡi nói như thế nào cũng không chịu liếʍ, cô không tiếng động cùng hắn chống lại.
Người đàn ông nheo mắt lại, phát hiện ra mục đích của cô, tiếp tục dùng sức đè đầu cô xuống, qυყ đầυ đâm thẳng vào cổ họng cô.
"Ô! "
"Liếʍ cho tôi! Quên mất phải liếʍ như thế nào có phải không, nhất định phải để cho tôi dạy em một lần nữa? "
Nước mắt cô tràn ra, cô vươn đầu lưỡi liếʍ gân xanh trên côn ŧᏂịŧ của hắn, cố gắng ngẩng đầu, lại không chống lại khí lực của hắn, nức nở một tiếng, côn ŧᏂịŧ trực tiếp đâm xuyên vào yết hầu cô tiến vào.
"Sặc!"
Cô thật sự chịu không nổi, liều mạng ngẩng đầu muốn thoát ly đồ vật trong miệng.
"Ô! Ô ô ô! "
Cô giãy dụa kịch liệt, thiếu chút nữa làm côn ŧᏂịŧ của hắn bị thương, hắn buông cô ra, cả người cô được giải phóng liền sợ hãi lui về phía sau, cô ôm ngực ho khan, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lắc đầu cầu xin tha thứ.
"Em không muốn dùng miệng, em thật sự không muốn, thật sự rất mệt mỏi, anh buông tha cho em."
Thẩm Từ nheo mắt lại, đứng dậy vươn tay về phía cô, "Vậy thì thao em! "
"Em không cần, em không cần! "
Cô giãy dụa muốn xoay người chạy xuống giường, giống như phía sau có một con quỷ đuổi theo cô, cô sợ hãi cuộn mình ở góc cửa sổ sát đất, che mặt thấp giọng nghẹn ngào.
Người đàn ông đã xuống giường, bước chân chậm rãi tiến gần cô, giọng nói lạnh lùng chỉ nói một câu đã khiến cô run rẩy sợ hãi.
"Em rất không nghe lời."
Chân kia của hắn đã dừng ở trước mặt cô, Thi Tri Ôn sợ hãi ngẩng đầu, nhìn lên theo đôi chân dài trước mặt, chính là khuôn mặt có chút dữ tợn, cùng một cái thắt lưng màu đen trong tay, được hắn buông xuống một bên, mạnh mẽ quất lên không trung.
"A!"
Lục Ni Quốc ngồi ở trong liền xe run lên, khoanh tay mở mắt, nhìn tầng hai biệt thự ngoài cửa sổ, bóng đêm mông lung, vừa rồi hình như anh nghe được tiếng kêu truyền đến từ bên trong.
Mà giờ phút này đã không còn thanh âm gì nữa, anh không biết mình có phải nghe lầm hay không, nhưng rốt cuộc anh cũng không ngủ được nữa.
Lục Ương ngã ở ghế sau ngủ rất say, mà anh cứ như vậy đợi đến hừng đông.
Đại khái là 8 giờ, cửa biệt thự truyền đến động tĩnh, người đi ra chính là Thẩm Từ.
Lục Ni Quốc vội vàng lắc lắc bả vai Lục Ương. "Chị ơi, chị. Người đàn ông đó đã ra ngoài! Chúng ta có thể bắt đầu hành động. "
Cả người mơ mơ màng màng bị làm tỉnh liền ừ một tiếng, lau nước miếng ở khóe miệng, hai mắt mông lung cố gắng mở ra nhìn, một chiếc Maybach màu đen từ trong biệt thự đi ra.
Con sâu ngủ gật lập tức bị đánh tỉnh, chờ hắn rời khỏi tầm mắt của bọn họ, cô ấy liền nói, "Bắt đầu hành động! "
Mở cửa xe được vây quanh bởi cành cây, để không bị phát hiện, bọn họ đã hao tổn tâm tư đem toàn bộ xe dùng cành cây chặn lại.
"Chị ở đây chờ, em đi vào cứu người, nhanh lên! " Lục Ương ra lệnh.
"Được."
Anh không đi qua đại môn, ngược lại đi đường vòng trong hoa viên hậu viện để đi vào, hoa viên bên kia có một người đàn ông trung niên, đó hẳn là quản gia, trong phòng bếp truyền đến thanh âm, phỏng chừng chính là Lâm Tẩu trong miệng cô.
Lần trước anh cũng đã tới nơi này, nhìn thấy hắn là từ lầu hai đi tới, vậy chứng minh phòng ngủ của bọn họ cũng ở tầng hai.
Anh nhẹ nhàng trèo lên lầu, từng phòng một mà tiếp tục mở cửa, phòng ở giữa chính là phòng ngủ của bọn họ.
Anh đẩy cửa ra, người trên giường cũng quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
"Luật sư Lục, sao anh lại ở đây? "
"Suỵt! Tôi đến cứu cô, thật vất vả mới bắt được cơ hội, cô mau thừa dịp hiện tại đi theo tôi! "
Cô nhíu mày, nhịn đau đớn từ trên giường bò dậy, Lục Ni Quốc nhìn cô mặc váy, làn da trần bên ngoài toàn là vết roi đỏ tươi, rất hiển nhiên là còn rất mới, đó là vừa mới bị không lâu.
"Hắn lại đánh cô?"
Thi Tri Ôn kéo áo khoác bên cạnh khoác lên ngực mình, cúi đầu ừ một tiếng, "Vết thương không quá nặng, hắn chỉ đánh ba cái. "
Cổ họng cô rất khàn, lời nói ra tựa hồ đều phải dùng hết toàn lực, Lục Ni Quốc căng môi, đi tới cửa phòng ngủ dò xét một cái.
"Thừa dịp hiện tại, mau đi theo tôi."
Người trong phòng bếp tạm thời không có, Thi Tri Ôn một đường chạy xuống lầu, bước chân cô không mang giày nên rất nhẹ, vòng ra hậu hoa viên, nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ đi tới, cô liền sợ tới mức thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng.
"Không cần lo lắng, đây là chị tôi, chị ấy đến giúp Thi tiểu thư."
Nữ nhân yếu ớt luôn dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ bảo vệ của con người, đặc biệt là bộ dáng yếu đuối không chịu nổi này, Lục Ương đi qua cô, "Có thể đi được không? Tôi thấy bắp chân của cô bị thương nặng. "
Vết thương trên bắp chân là do hôm qua bị hắn quất lên, cô miễn cưỡng ổn định thân thể.
"Không sao! Cảm ơn."
Lục Ương cuối cùng cũng biết vì sao đứa em trai này lại tới nhờ mình, cô đáng thương như vậy, cũng là trong lòng không đành lòng.
Trên con đường ngoại ô rộng lớn, Thẩm Từ bỗng nhiên phanh xe lại, quay đầu nhìn văn kiện trên ghế lái phụ, quả nhiên thiếu một cái.
Bản vẽ thiết kế rất quan trọng, hắn buộc phải quay lại để lấy nó.
Quay dầu xe lại, hắn đạp chân ga để tăng tốc, chỗ hắn cách biệt thự không xa, nhìn thấy đối diện nhà có một chiếc xe màu trắng chạy ra đường, mà bên trong biệt thự có hai người đi ra, là một người phụ nữ xa lạ đang đỡ cô lên xe.
Thi Tri Ôn!
Đoán được cô lại chuẩn bị một lần nữa chạy trốn, Thẩm Từ phẫn nộ nhấn còi, chân ga cơ hồ là giẫm hết mức.
Tiếng còi chói tai làm bọn họ kinh động, Lục Ương khó có thể tin, "Không phải chứ, sao anh ta lại trở về, mau mau mau, mau lên xe đi. "
Bước chân của cô cứng đờ tại chỗ, thậm chí giờ phút này lại không muốn đi, bởi vì cô biết nếu như mình chạy trốn, cô sẽ bị hắn bắt trở về, cô sẽ phải đối mặt với loại trừng phạt như thế nào.
"Mau đi! Cô còn sửng sốt làm cái gì! "
Lục Ương cưỡng chế kéo cô lên xe, bối rối đóng cửa xe lại, chiếc xe phía sau tựa hồ sắp điên mà đâm tới, Lục Ni Quốc vội vàng đạp chân ga.
Tiếng gầm gừ của xe hắn không ngừng vang lên.
Nhưng chiếc xe anh, làm sao có thể so sánh với chiếc xe có tính năng tốt như vậy, anh nhìn qua gương chiếu hậu, anh dự đoán chỉ năm giây nữa là có thể đυ.ng phải, cơ hồ là sắp có một vụ tai nạn xe hơi, điên cuồng lao xuống dốc rừng ven đường.
Hai giây cuối cùng, vô lăng của hắn đột nhiên đánh sang phải rồi xông ra ngoài, trái tim bọn họ kinh hách run rẩy cơ hồ muốn dừng lại, chiếc xe phía sau hung hăng đυ.ng vào mông xe bên trái của bọn họ, rồi một đường lao ra khỏi rừng cây dốc, chiếc xe rơi xuống dốc.
"Rầm "
Chiếc xe trên đường bị đâm bay, xoay tròn nhiều vòng, khi dừng lại bọn họ nhìn thấy chỉ thiếu một chút nữa là lao xuống rìa dốc.
Tiếng ồn ào thật lớn, sau khi tất cả bụi bặm lắng xuống, xe hắn lao xuống rừng cây, bánh xe ở giữa rừng cây không ngừng xoay tròn cọ xát, kính chắn gió phía trước bị cành cây cứng rắn phá nát hoàn toàn.