Tuyệt Đối Thuần Phục

Chương 35: Cứu cô ấy

Cánh cửa có chút không kiên nhẫn bị mở ra, Lục Ương dậm chân đi tới cửa, ngữ khí rất không vui, hướng về phía phòng hô to, "Lục Ni Quốc có phải em lại nổi tật xấu không, gọi chị về sớm như vậy làm cái gì, không biết chị rất bận rộn sao! "

Người trong thư phòng nghe tiếng liền vội vàng đi ra, "Chị, giúp em một việc, không phải chị học tâm lý học sao? Em gặp phải một vụ ly hôn rất khó giải quyết, người đàn ông đó được coi là một kẻ biếи ŧɦái, có khuynh hướng bạo lực, thích dung thắt lưng để đánh đập người khác, rất nghiêm trọng, thậm chí người đàn ông đấy còn nhốt người lại để giam cầm, điển hình là một nhân cách bị thiếu tình yêu thương. "

Lục Ương nhướng mày, "Biếи ŧɦái như vậy? Mấy đời chị chưa gặp phải loại án này a, chị cũng không giúp được em. "

"Đừng, đừng a! "

Anh nắm lấy cánh tay cô ấy, có chút sốt ruột, "Em đã thất bại một lần rồi, người không cứu được, ngược lại còn đưa cô ấy vào vào nguy hiểm, hiện tại cô ấy khẳng định bị người đàn ông kia nhốt ở nhà mà đánh đập, cho dù em không phải thân chủ của cô ấy, nhưng em cũng không thể thấy chết không cứu. "

"Em trai, em thật sự tìm nhầm người rồi, chị dựa vào tri thức của chị cũng không thắng được, làm sao có thể giúp em? Chị cũng chỉ là một học viên làm tạp vụ cho giáo sư tâm lý học, không giúp được em. "

Cô ấy vội vàng đẩy tay anh ra rời đi, nhưng lại bị anh nắm lấy không chịu buông tay.

Ánh mắt trừng anh, biểu tình hung ác, lạnh lùng nói, "Buông tay! "

"Không! Chị ơi, chị giúp em đi, em cần phải làm thế nào để cứu được cô ấy? Nhưng em không biết làm thế nào để giải quyết người đàn ông đó, ly hôn cũng không có khả năng thể ly hôn, trước tiên nên đặt vấn đề này sang một bên, chỉ cần cứu người ra, giúp em nghĩ ra một cách, cầu xin chị! "

Lục Ương nheo mắt, vươn năm ngón tay.

"Đáp ứng đủ con số này, chị sẽ giúp em."

"Năm trăm?"

"Chị nghèo như vậy sao?"

"Năm ngàn?"

"Thêm nữa."

"Năm vạn! "

Anh kinh hô thành tiếng, "Chị nghèo như vậy à, chị xem toàn thân em cao thấp đâu có gì có thể đưa cho chị? Ngay cả khi em cứu người, phí luật sư cũng không nhiều như vậy. "

"Đừng tưởng rằng chị không biết em giấu một kho bạc nhỏ, tiền bên trong so với chị mà nói còn nhiều hơn, cho em thời gian ba giây suy nghĩ."

Cô ấy vươn ngón tay ra bắt đầu đếm ngược,

"Ba. "

"Hai."

"Được! Vaayh giờ chị phải giúp em! "

Lúc này, cô ấy mới hài lòng cười, ném túi xách hành lý trong tay xuống, đi đến bên sô pha ngồi xuống, vểnh chân lên, "Nói tình huống chi tiết đi, để đại sư tham khảo cho em một chút chú ý. "

Anh đi thư phòng cầm lấy sửa sang lại văn kiện, cùng hồ sơ tất cả mở ra cho cô ấy xem, "Đây là thân phận của người đàn ông kia, giám đốc công ty niêm yết, hơn nữa là một tên..."

Lục Ương phất phất tay, "Loại quyền lợi phú quý này chị thấy nhiều rồi, càng là người có tiền, càng biếи ŧɦái, khẩu vị càng nặng, địa chỉ nhà anh ta ở đâu? Em đã điều tra anh ta chưa? "

"Chị, chị quá coi trọng em đi, em làm gì có thế lực nào lớn thế để có thể điều tra chuyện xưa của hắn ta?"

"Di truyền mắc chứng bệnh tâm thần, anh ta có không?"

"Em không biết."

"Đem địa chỉ nhà anh ta đưa đến cho chị xem."

Lục Ni Quốc đưa cho cô ấy, anh ngồi xổm trên mặt bàn, mặt có chút khó hiểu, "Em chỉ muốn cứu người ra, chị điều tra quá khứ trước kia của hắn ta làm gì? "

"Từ miêu tả của em, chị có thể nghe ra hắn biếи ŧɦái bao nhiêu, nếu em lấy đi "thứ" quan trọng của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho em. "

Cô ấy liếc mắt một cái, đem bản đồ chung quanh nhà hắn ghi lại, muốn cứu người ra, chỉ có thể từ hướng đường lớn ngoại thành này, hướng ngược lại là một ngọn núi chết, mấu chốt là làm sao dẫn người ra ngoài.

"Trong nhà hắn có bao nhiêu người?"

"Một quản gia, còn có một bảo mẫu."

Suy nghĩ một lúc, ngón tay của cô ấy đặt trên hai con đường.

"Chị sẽ giúp em từ nơi này cứu người đi ra, cửa biệt thự của hắn có được giám sát theo quy luật nào không, dù sao chỉ cần bắt được một khoảng trống, liền có thể cứu người ra, có được hay không?"

"Vậy, nếu sau khi bị hắn phát hiện, em sẽ đem người của hắn đi, vậy em nên làm cái gì bây giờ?"

"Đây là kế tiếp theo chị muốn giúp em a, lấy được năm vạn từ em cũng không phải lỗ, chị sẽ đến phân tích kế hoạch hành động của anh ta, giúp em đưa người đến nơi an toàn, đến thần không biết quỷ không hay, thế nào?"

Trước mắt anh không có biện pháp nào khác, chị có thể gật đầu, "Có thể. "

Lục Ương vỗ vỗ bả vai anh cười, cô ấy chống đùi đứng dậy, "Vậy đi thôi, bây giờ đi luôn. "

"Hiện tại, bây giờ sao? "

"Không đi sao? Em muốn đợi cho đến khi cô ấy bị đánh đến nửa chết nửa sống sao? Chị rất bận rộn, vẫn còn nhiều công việc khác. "

Lục Ni Quốc vội vàng thu dọn đồ đạc, ôm bản đồ mới in xong, cầm chìa khóa xe trên bàn đuổi theo.

Thẩm Từ từ ngày từ bệnh viện trở về đó liền có chút biến hóa, có thể thấy cô bị thương quá nặng, mà liên tục ba ngày không động đến cô.

Khi bà Lâm đi lên đưa cơm, bà nói: "Hôm qua tôi nghe tiên sinh gọi điện thoại, mẹ tiên sinh đã qua đời, đang xử lý hậu sự, thưa phu nhân, phu nhân nói chuyện vẫn nên chú ý một chút. "

Mẹ?

Thi Tri Ôn chưa từng thấy qua mẹ hắn, hắn cũng chỉ nói qua trước mặt cô một câu, bà ấy là một người bị bệnh tâm thần, bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, xem ra lần trước hắn đi ra ngoài hẳn là vì chuyện này.

Buổi tối hắn đi lên tầng, đóng cửa phòng lại không nói hai lời liền chui vào trong chăn cô, tay xuyên qua váy vuốt ve dưới thân cô, cô đỡ bả vai hắn, cắn răng.

"A..."

Hơi thở ấm áp phun vào tai cô, "Sáng mai tôi sẽ đi họp ở công ty, tối nay chúng ta làm một chút. "

"Không, phía dưới rất đau! " Cô vội vã nắm lấy tay hắn.

Động tác của Thẩm Từ liền dừng lại.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ buông tha cô, ngược lại, hắn lại cắn một cái vào tai cô, thanh âm trầm thấp.

"Vậy thì dùng miệng! "