Buổi sáng tỉnh lại, mắt cô đều sưng đỏ, cô dụi mắt, yếu ớt tựa vào đầu giường, cửa phòng ngủ bị gõ.
"Tri Ôn, có người gọi điện thoại cho anh, anh không biết anh ta là ai."
Cô vội vàng cầm thắt lưng, nó là thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho cô, cô xuống giường mở cửa, hắn nhìn thấy cô liền cười, đưa điện thoại di động cho cô.
Bên kia truyền đến thanh âm sốt ruột, "Ngài làm sao có thể không biết tôi là ai chứ? Ông chủ không muốn làm việc cũng đừng đùa giỡn với tôi như vậy có được không..."
"Này."
Đột nhiên truyền đến một giọng nữ, làm cho đại não anh ta thông một cái, rất nhanh phản ứng lại.
"Thẩm phu nhân! Ngài chính là Thẩm phu nhân đúng không, dám lấy điện thoại của ông chủ, ngoại trừ ngài không thể là người khác, phiền ngài giúp tôi khuyên nhủ ông chủ, hiện tại có một hợp đồng rất khẩn cấp, tôi sẽ gửi đến hộp thư của ông chủ, nhất định phải để cho ông chủ xem! "
Bên kia dường như lo lắng cô từ chối, vội vàng cắt điện thoại, bên kia hẳn là thư ký của hắn.
Thi Tri Ôn ngẩng đầu nhìn hắn, dùng thắt lưng cảnh cáo, "Cách xa tôi một thước. "
Hắn nghe lời lui về phía sau vài bước, "Anh nấu cơm, có muốn đến nếm thử một chút không? Có món em thích ăn nhất, thấy trong nhà có thịt, cho nên làm bánh bao kẹp thịt em thường thích ăn nhất, có thể so với bán ở cổng trường vẫn có chút khác biệt, nhưng em nếm thử một chút có được không? "
Hắn dùng một loại ngữ khí hèn mọn cầu xin cô, Thi Tri Ôn không để ý, xoay người đi vào thư phòng.
"Tri Ôn..."
Muốn đuổi kịp, nhưng hắn vẫn phải bảo trì khoảng cách một thước.
Mở hộp thư của hắn ra, quả nhiên nhìn thấy một tin nhắn, mười lăm bản vẽ do doanh nghiệp thiết kế, còn có một bản hợp đồng, đây là cửa ải cuối cùng, đều là do cô quyết định, từ mấy phần này chọn ra một phần.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, người đàn ông đứng cách cửa không xa, trí lực hiện tại của hắn hẳn là mới lên lớp 11.
Thẩm Từ cười với cô, đôi mắt sắc bén ôn nhu nheo lại.
Thi Tri Ôn cũng không để ý, cúi đầu tiếp tục nhìn phương án, kiến thức chuyên môn của cô vẫn có thể dùng được.
Cô không đứng dậy, anh cũng không đi, cứ đứng ở cửa, dựa vào khung cửa, thỉnh thoảng hỏi một câu.
"Tri Ôn, em có đói không? Bữa cơm ở tầng dưới cũng sắp nguội, anh sẽ mang nó lên cho em. "
Đáp lại hắn là một mảnh trầm mặc, Thẩm Từ xuống lầu bưng cơm lên, đang chuẩn bị tiến vào mang cho cô, Thi Tri Ôn liền cầm thắt lưng đứng dậy, chỉ vào hắn cảnh cáo, "Không được tới đây, tôi không ăn, đi xuống. "
Biểu tình hắn từ ủy khuất đến rối rắm, nhìn đồ vật trong tay, cẩn thận đặt một cái bánh kẹp thịt lên bàn.
"Anh đi xuống, em nên ăn cái này để lót bụng, buổi sáng không thể không ăn cơm."
Cô cũng không muốn đáp lại hắn, cũng không động đến đồ trên bàn.
Cả buổi chiều, cô đọc không biết bao nhiêu sách, lục soát rất nhiều tài liệu học tập, rốt cục đem kiến thức chuyên môn nhiều năm mà mình chưa từng đựng tới xem lại.
Cô mất một ngày để chọn ra hai phương án bất định, cuối cùng đưa cả hai cho thư ký kia, để anh ta tự mình lựa chọn, người trong nghề nhiều năm như thư ký so với người ngoài nghề như cô sẽ lợi hại hơn.
Nhưng chỉ cần cô vừa nghĩ đến nếu ly hôn, công ty của hắn nên làm gì bây giờ, cô liền cảm thấy đau đầu.
Hắn trí lực chỉ ở lớp 11, căn bản là vị thành niên, cho dù hành động thành thục, nhưng tâm lý còn cần có người chiếu cố, cô căn bản là tiến thoái lưỡng nan, lâm vào một loại tuyệt vọng.
Cô đói đến không chịu nổi, nhìn đồ trên bàn đã sớm để nguội, cô nhịn không ăn, nhưng cuối cùng không thể nhịn được nữa, vẫn cầm lên cẩn thận gặm một ngụm.
Hương vị quá quen thuộc, nhớ lại trước kia hắn cũng thường xuyên ở nhà nấu cho cô ăn.
Chuẩn bị xuống lầu, cô mới nhìn thấy có người cuộn mình trên sô pha, thân thể cao lớn hai chân cuộn mình, tựa vào sofa ngủ thϊếp đi, sô pha đối với chiều cao của hắn có vẻ hẹp, nhìn rất ủy khuất.
Trên bàn còn có đồ ăn hắn nấu, trong tay cầm thắt lưng một tấc cũng không rời, đi qua hắn, xuống ăn cơm.
Tay nghề hắn nhiều năm vẫn không thay đổi, cho dù là mất đi trí nhớ, hắn vẫn có thể làm ra đồ ăn phù hợp với khẩu vị của cô, khẩu vị của cô, đều là do hắn tạo lên.
Ăn được một nửa, điện thoại di động hắn đột nhiên vang lên.
Vẫn là thư ký kia, anh ta sốt ruột nói, "Không được ông chủ, đối phương không hài lòng, tôi đều sắp đem 15 phương án kia thay phiên nhau gửi tới, nhưng đều chướng mắt, ông chủ thật sự khẩn cấp, nếu không, hay ngài tự mình thiết kế một cái? "
Thi Tri Ôn nhíu mày, lúc coo nhìn cũng cảm thấy có một số chỗ không được tốt lắm.
"Để tôi thử xem."
Đầu kia kinh ngạc một cái ừm, "Thẩm phu nhân? "
Không đợi anh ta tắc mắc, cô đã cúp máy.
Cơm cũng không có tâm tình ăn tiếp, cô đang chuẩn bị lên lầu muốn tìm giải pháp, người đang ngủ trên sô pha lại bừng tỉnh, dụi mắt, nhìn thấy đồ ăn trên bàn ăn.
Với thắt lưng màu đen, và một chiếc điện thoại di động.
Mãi cho đến rạng sáng, cô mới vẽ xong một phương án coi như vừa lòng, cô thật sự mệt mỏi không chịu nổi, lảo đảo vịn vách tường đi vào phòng ngủ.
Đóng cửa lại, ánh mắt đều nhắm lại, dựa vào cảm giác để đi đến giường, cô xụi lơ nằm trên giường, kéo chăn lên.
Lại giống như có thứ gì đó ngăn cản cô, chăn chính là không kéo lên được.
Trong nghi hoặc cô chuẩn bị mở mắt ra, thân thể đột nhiên bị một cái xoay người, thân thể cao lớn mà đè lên, hô hấp ấm áp phun lên cổ cô, toàn thân cô liền sợ hãi đến cứng đờ.
"Cút... Đi! Ra khỏi đây! "
Cô hoảng hốt, mò mẫm chung quanh, ý đồ tìm thắt lưng, Thẩm Từ lại giữ chặt hai tay cô, giơ cao lêи đỉиɦ đầu, hắn ở bên tai non nớt của cô, thanh âm khàn khàn hỏi.
"Em sợ anh sao?"
Câu hỏi giống nhau nhưng lần này lại cảm thấy hắn giống như mang theo một tia du͙© vọиɠ.
"Cút xuống! "
"Em rất sợ anh sao?" Hình như cô chưa bao giờ biết thân thể này nhu nhược cỡ nào, một bàn tay xuyên qua quần áo bên hông cô, vuốt ve làn da mềm mại bên trong.
Thi Tri Ôn muốn động cũng không thể động đậy, tay nắm chặt thành nắm đấm, cô sắp khóc lên.
"Anh đang hỏi em, em rất sợ anh sao?"
Dưới thân tựa hồ có thứ gì đó bốc lửa đang chống đỡ cô.
“...... Sợ. "
Cổ họng hắn phát ra một trận cười khàn khàn, "Anh thấy video trong điện thoại di động, chúng ta cũng đã làʍ t̠ìиɦ, bên trong em thật xinh đẹp, còn ấm áp, phía dưới anh đến bây giờ đều cứng rắn, cứng rắn làm anh đau, em giúp anh. ”