Nghê Y theo bản năng quay đầu lại, bất ngờ không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt của Lệ Chiêu.
Biểu cảm kinh ngạc của cô càng khiến trong lòng Lệ Chiêu không dễ chịu. Ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn thịt người vậy.
Quả thực không thể hiểu được.
Ngoài ra, không phải nói hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị nên không trở lại ăn tối hay sao?
Nghê Y chậm rãi rời mắt đi, không để ý đến kẻ điên nữa.
Không nhận được sự chú ý từ phía cô, mũi nhọn của Lệ Chiêu nhắm thẳng về Tống Phi . Khác với ánh mắt vừa rồi, địch ý lần này vô cùng trần trụi, tựa như muốn lột da rút gân người trước mặt. Ý thức về lãnh thổ của Lệ Chiêu rất mạnh, giờ phút này, Tống Phi chính là kẻ xâm lược mạo phạm.
Lệ Chiêu thong thả ung dung , tháo bao tay bằng da dê xuống, ném vào khe hở so pha nơi hai người đang ngồi.
Cung Vân cũng cảm thấy ngoài ý muốn, bà nơm nớp lo sợ chuẩn bị bữa tối, chỉ cầu mong thuận lợi, ngàn vạn lần chớ chọc vị thiếu gia này không thoải mái. Quy củ của Lệ Gia, khi dùng cơm không thể nói chuyện. Có Lệ Chiêu ở đây, bầu không khí càng thêm yên ắng căng thẳng.
Nhưng Tống Phi là một người rất dễ mến, gắp thức ăn cho Lệ Khang Thật, múc canh cho Cung Vân , cẩn thận gỡ thịt cá, dốc lòng phục vụ Nghê Y . Khi anh ấy tới gần, đầu của hai người giống như hai cây nấm nhỏ đặt cạnh nhau.
Tống Phi nhẹ giọng cười khẽ, “Từ nhỏ em đã không thích ăn cá, ngại xương nhiều, miếng này em cứ yên tâm ăn đi, không có xương đâu.”
Nghê Y bỗng nhiên cứng đờ, ngơ ngác nhìn về phía anh ấy.
Người cuối cùng giúp cô nhặt xương cá ,là ba cô. Từ sau khi ba cô qua đời, chuyện cô không thích ăn cá dường như tan thành mây khói, không còn ai nhớ rõ.
Không xúc động là giả.
Nghê Y nở nụ cười cảm kích từ tận đáy lòng.
Nhưng ở trong mắt người ngoài , bộ dáng hai người chính là tình chàng ý thϊếp, vô cùng xứng đôi.
Ngay cả Lệ Khang Thật cũng cảm thấy Tống Phi không tồi, “Nếu cậu Tống Phi có rảnh thì hãy thường xuyên tới đây ăn cơm.”
Cung Vân đắc chí, việc này đã thành công tám chín phần rồi.
Từ đầu đến cuối, Lệ Chiêu không nói một lời, ngồi đến tứ bình bát ổn, khí chất tự phụ được thể hiện tới cực hạn. Chỉ ngẫu nhiên chạm phải ánh mắt của Tống Phi thì mới như sấm gặp điện, âm thầm đánh giá.
Bữa ăn gia đình kết thúc, Tống Phi lễ phép nói: “Bác trai bác gái, hai người chậm rãi dùng.”
Sau đó đứng dậy đi tolet.
Chân trước anh ấy vừa đi, chân sau Lệ Chiêu cũng buông bát đũa , rời khỏi bàn ăn.
Tại góc rẽ không người , quả nhiên, Tống Phi đang chờ sẵn ở đó. Anh ấy mỉm cười với Lệ Chiêu , lịch sự gọi, “Lệ Tổng”
Lệ Chiêu đã sớm nhìn thấu Tống Phi , anh cũng lười diễn trò, chỉ nói “Theo đuổi cô ấy à?”
Tống Phi gật đầu, “Tôi vẫn đang nỗ lực, sau này còn phải nhờ ngài giúp đỡ nhiều hơn.”
Lệ Chiêu liếc mắt nhìn anh ấy một cái, ngả ngớn lạ bất hảo, “Biết tôi giúp đỡ người như thế nào không?”
Tống Phi nhìn anh, không nói một lời.
Lệ Chiêu khẽ nâng cằm, “Nghê Y không hiểu chuyện, chuyện này mà cũng chưa nói cho anh à.”
Anh dạo bước đến gần , vóc dáng cao hơn Tống Phi nửa cái đầu, khí thế như gió cuốn , mỗi một giây ánh mắt chạm nhau đều là thị uy, tạo áp lực, cùng với cảnh cáo. Dã tâm, ý đồ cuả người đàn ông đối với người phụ nữ, tất cả đều được viết rõ ràng trong ánh mắt.
Tống Phi cúi đầu mỉm cười.
Khi ngẩng đầu lên, anh ấy bỗng nhiên xoay người, lật đổ bình hoa trang trí phía sau, thanh âm bình sứ vỡ vụn như sấm sét, tiếng bước chân vội vàng ngoài đại sảnh dần tới gần .
Tống Phi nhìn Lệ Chiêu bằng ánh mắt thách thức, tự mình lùi về phía sau một bước . Sau đó dẫm lên mảnh sứ, vấp ngã trên mặt đất một cách vô cùng tự nhiên.
Lệ Chiêu nhíu mày.
Tống Phi cũng nhíu mày, che lại vết thương mới tinh trên cánh tay, sau đó hét lớn về phía sau lưng Lệ Chiêu :
“Tiểu Y”
Thân thể Lệ Chiêu khẽ cứng đờ, anh chậm rãi quay đầu lại.
Nghê Y đứng cách đo không xa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt một cách rõ ràng: Lệ Chiêu là tên điên cuồng táo bạo, không hề phân rõ trái phải, cố ý động thủ đẩy ngã Tống Phi , hại Tống Phi bị mảnh sứ cứa đứt tay.
Ánh mắt Nghê Y nhìn về phía Lệ Chiêu đã có sự thay đổi, lạnh lùng và hờ hững, cô gằn giọng nói từng chữ một: “Xin lỗi anh ấy”
Tống Phi chậm rãi khuyên giải, ôn hòa nói: “Anh không sao, Lệ Tổng cũng không cố ý, do anh tự mình không cẩn thận, đừng để ảnh hưởng đến tình cảm anh em giữa hai người.”
Sau vài giây giằng co, chỉ thấy Nghê Y càng thêm tức giận.
Khi nhắc lại một lần nữa, giọng nói của cô đã có phần mất kiên nhẫn và chán nản : “Xin lỗi”
Lệ Chiêu hơi nheo mắt, tình cảnh này khá quen mắt.
Anh xoay người bỏ đi, trong một cái chớp mắt, trong lòng trào dâng cảm giác không khỏe.
Là cảm giác uất ức, là sự chua xót khi bị hiểu lầm.
Tiếng Nghê Y quan tâm Tống Phi vang lên phía sau lưng, qua vài phút, Nghê Y đi lấy hòm thuốc. Mới vừa bước chân lên lầu, ở ngay chỗ ngoặt cô đã bị Lệ Chiêu đột nhiên túm lấy cánh tay , ấn người lên tường.
Bốn mắt nhìn nhau, một người bình tĩnh như nước , một người không cam lòng.
Giờ khắc này, Lệ Chiêu không thể nói nổi một lời tàn nhẫn.
Bốn giờ công ty, nghe thư kí nói tối nay trong nhà có khách, anh chỉ thuận miệng hỏi xem người đó là ai. Sau khi nhận được đáp án, trái tim anh lập tức sụp đổ, vội vàng huy bỏ cuộc họp với hội đồng quản trị để phi về nhà, nhưng anh lại càng muốn giả bộ như mình không thèm để ý, anh chỉ thật sự tình cờ về nhà ăn cơm thôi.
Cung Vân nghiễm nhiên coi người nọ trở thành con rể, đối với người phụ nữ bị lợi ích làm mờ mắt như bà ta thì điều này chẳng có gì là lạ. Nhưng ngay cả Lệ Khang Thật cũng đi theo phụ họa, một bó tuổi rồi còn cố lẫn lộn mọi thứ .
Con mẹ nó, trai tài gái sắc.
Lệ Chiêu càng nghĩ càng tăm tối, theo bản năng ôm chặt lấy Nghê Y .
Nghê Y điên cuồng đá anh, “Anh lại nổi điên cái gì vậy, trong nhà có khách đấy”.
Hơi thở của Lệ Chiêu hơi gấp gáp, anh hạ lưu nói : “Vị khách đó có biết tối hôm qua em làʍ t̠ìиɦ với anh trai không?”
Nghê Y không nói lời nào, hai người im lặng giằng co vài giây.
Lệ Chiêu bỗng nhiên nới lỏng vòng tay, nghẹn giọng nói : “Nghê Nghê, tôi phát sốt rồi.”
Nghê Y ngẩn ra.
“Tối hôm qua bị em lây bệnh” .Trong giọng nói của anh còn mang theo cảm giác yếu ớt nhè nhẹ, “Em phải chịu trách nhiệm”
“Được , tôi chịu trách nhiệm.” Nghê Y cười lạnh “Chịu trách nhiệm giúp anh gọi xe cấp cứu , nhà anh cách bệnh viện rất gần, cho dù sốt tới nửa sống nửa chết cũng không đến mức mất mạng.”
“Hơn nữa….”Nghê Y giống như bông hoa hồng có gai, cười lạnh nói: “Vị khách kia có biết hay không không sao cả, nhưng sau này khi tôi và bạn trai làʍ t̠ìиɦ xong, nhất định sẽ nói cho người anh trai là anh biết.”
Lệ Chiêu : “…..”.