Nghê Y nói lời này rất nặng nề, hơn nữa dù nhiều dù ít cũng có chút hạ thấp chính mình, nhưng so sánh với việc khiến Lệ Chiêu không thoải mái, Nghê Y có thể chấp nhận chiến thuật đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Lệ Chiêu khó chịu, cô rất sảng khoái.
Đáng tiếc còn chưa thưởng thức đủ vẻ mặt âm trầm của Lệ tổng, Tống Phi đã ở dưới lầu gọi cô, "Nghê Nghê, anh không sao, chỉ chảy một chút máu thôi."
Đã chảy máu rồi còn nói không sao?
Nghê Y lại càng cảm thấy có lỗi hơn, vì thế thái độ của cô đối với Lệ Chiêu lại càng không tốt. Cô đẩy người ra ngoài, vội vàng đi tìm hòm thuốc, để khách bị thương nói tóm lại vẫn không tốt, Lệ Khang Thật và Cung Vân cũng quan tâm tới vấn đề này.
Nghê Y nửa ngồi xổm, cẩn thận bôi thuốc bằng bó cho anh ấy.
Tống Phi rũ mắt, nhìn không ra một chút khác thường, chỉ khi ngẩng đầu va chạm ánh mắt với Lệ Chiêu mới hiện ra một tia giảo hoạt khôn khéo, cùng với một phần thị uy như có như không. Lệ Chiêu hờ hững xoay người bỏ đi.
Bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ, Nghê Y nhẹ giọng cứu vãn: “Đừng để ý"
Tống Phi cười cười, hòa khí như thường: "Là anh không tốt, khiến em lo lắng rồi."
Trong lòng Cung Vân được an ủi, thấu tình đạt lý như thế, rốt cuộc con gái cũng có chỗ dựa đáng tin cậy rồi.
Đêm nay, thái độ của Nghê Y đối với Lệ Chiêu không thể nghi ngờ đã thực sự giận đương sự. Sau đêm đó, sắc mặt Lệ Chiêu không có gì tốt đẹp, gặp lại cô cũng coi như người xa lạ.Đồng thời, sự đầu tư theo đuổi của Tống Phi cũng càng thêm kỹ lưỡng.
Anh ấy ngừng tặng quà và hoa, ngay cả điện thoại cũng ít khi gọi tới, chỉ ngẫu nhiên gửi tới một bức ảnh chụp, hoặc là khi đi công tác, hoặc là khi tham dự tiệc --
- Em có cảm thấy hình dạng của cây xương rồng này rất đặc biệt hay không?
- Đi qua trung tâm thương mại quốc tế, đèn neon đêm nay thật đẹp, chỉ là đáng tiếc.
Nghê Y nhướng mày, trả lời tin nhắn: Đáng tiếc cái gì?
Tống Phi nói, đáng tiếc ngày tốt cảnh đẹp nhưng lại thiếu giai nhân.
Thậm chí, thời điểm tham gia tiệc xã giao, anh ấy cũng sẽ nói với cô, món cá hôm nay hương vị không tồi.
Nghê Y không trả lời.
Hai tiếng sau, Tống Phi bảo cô xuống tầng.
Người đàn ông tây trang giày da mỉm cười như mặt trời tỏa nắng, quơ quơ chiếc hộp giữ ấm trong tay, “Anh cảm thấy chắc hẳn em sẽ thích."
Vẻ mặt Nghê Y bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, “Em không thích ăn cá”
"Xem cũng chưa xem, sao em biết mình không thích" Tống Phi tiến lên đón người, sau đó dẫn cô ngồi xuống bên cạnh bồn hoa. Thời tiết lạnh, hai người đều co rúm thành quả bóng, Nghê Y nhìn vào hộp cơm còn đang bốc khói, tất cả đều là thịt cá đã được nhặt sạch xương.
Cô ngẩn người.
Tống Phi cười hỏi: “Bây giờ thích chưa?”
Nghê Y thành thật nói: “Anh lấy lòng như vậy, có chút cũ kỹ, làm tôi nhớ tới ba tôi."
Tống Phi cũng không giận, anh ấy chân thành nói: "Chỉ cần có thể khiến em nhớ tới một số chuyện hoặc người tốt đẹp, cũ kỹ thì cũ kỹ thôi.”
Nghê Y ngước mắt nhìn về phía anh ấy, nhìn hồi lâu, cuối cùng cong môi cười rộ lên.
Tống Phi đưa đôi đũa cho cô, “Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, bát đũa anh sẽ rửa."
Ý cười trên mặt Nghê Y càng sâu hơn.
Không thể phủ nhận, trong đêm đông giá rét như vậy, sự dịu dàng vô cùng đáng quý.
Trong lúc ăn cá, Tống Phi trò chuyện với cô một hồi lâu về kinh nghiệm sống, những điều thú vị khi du học, dí dỏm hài hước thật sự là điểm cộng chí mạng đối với đàn ông. Toàn thân Nghê Y thả lỏng, sự thoải mái vui vẻ được thể hiện hoàn toàn trên mặt.
Tống Phi rời đi, Nghê Y nhìn theo tới khi anh ấy biến mất sau khúc cua, lúc này cô mới quay trở về.
Kết quả, người nào đó đã hiên ngang đứng chắn trước lối vào hành lang.
Lệ Chiêu mặc một chiếc áo khoác màu đen, ngay cả găng tay cũng là da dê màu đen. Ngoại trừ gương mặt tái nhợt thì từ trên xuống dưới hoàn toàn không tìm thấy loại sắc thái thứ ba.
Nghê Y lười nhác liếc anh một cái, sau đó lách người sang bên trái.
Lệ Chiêu lại đi theo ngăn cản phía bên trái.
Nghê Y không nói gì, đi sang phía bên phải.
Lệ Chiêu lại đi theo chặn phía bên phải.
Nghê Y dừng bước, chắp tay ở sau người, đưa mắt nhìn hoa hoa cỏ có ở bồn cây bên cạnh.
Sự im lặng ngắn ngủi.
Lệ Chiêu đột nhiên tiến lên phía trước một bước, Nghê Y cho rằng anh chỉ chắn đường của mình. Không nghĩ tới, thế nhưng anh lại vươn tay, dùng sức bóp cằm, ép cô phải ngẩng đầu lên. Đau đớn ập đến khiến Nghê Y ứa nước mắt.
Giọng điệu Lệ Chiêu lạnh lùng như sương, bên trong ánh mắt tìm không ra một chút nhân từ nương tay, "Nhìn thấy anh cả sao không chào?”
Nghê Y bị đau, nhấc chân đá về phía đầu gối anh.
Lệ Chiêu nhíu mày thành chữ xuyên, theo bản năng buông lỏng tay ra, đầu gối chính là nơi yếu ớt nhất trên người anh, Nghê Y biết điều đó, Lệ Chiêu leo lên được vị trí như ngày hôm nay, đương nhiên không thể trông cậy vào những việc làm chính trực. Khi còn trẻ từng đắc tội với người khác, nghe nói còn xảy ra cuộc đấu súng, anh từ trong xe nhảy xuống cho nên đầu gối mới để lại chút bệnh cũ.
Một chiêu này nhất định có hiệu quả, Nghê Y hung hăng đẩy anh ra, "Có bệnh!"
Lệ Chiêu híp mắt, “Tôi thiếu em một con cá sao?"
Nghê Y phản ứng lại, cười lạnh, "Anh là thiếu tâm nhãn, hơn nửa đêm còn tới nơi này của tôi tìm cảm giác tồn tại.”
Cái miệng sắc bén này, bất cứ lúc nào cũng muốn anh không được thoải mái.
Bốn mắt nhìn nhau, lạnh lẽo, kháng cự, Nghê Y tựa như con nhím xù lông, cho dù có nhổ hết gai nhọn trên người xuống cũng phải liều chết ra trận gϊếŧ địch, so sánh với tình cảnh ở bên cạnh người đàn ông khác lúc vừa rồi, thật sự giống như hai người khác nhau.
Trái tim Lệ Chiêu bị treo lơ lửng, cứng rắn như cát trên sa mạc không tiếng động tiêu tán.
Thích gϊếŧ địch như vậy phải không?
Được, anh nhận thua trước.
Lệ Chiêu lại im lặng tiến về phía trước một bước, vươn tay kéo cô vào lòng, bên trong giọng nói trầm thấp mang theo một tia bất đắc dĩ , "Nói chịu thua với tôi khó như vậy sao?”
Nghê Y để mặc anh ôm, nói: "Khó."
Cánh tay Lệ Chiêu cứng đờ, sau đó lại càng ôm cô chặt hơn, mặc dù không nói rõ, nhưng anh đã dùng hành động để thể hiện, “Vậy tôi chịu thua"
Bốn chữ này từ trong miệng anh nói ra, không phải không khiến cô chấn động.
Hương gỗ nam tính trên người người đàn ông xâm nhập vào khoang mũi, lạnh lẽo, rất có cảm giác tồn tại. Anh không hề thay đổi, hai năm trước, lần đầu tiên Nghê Y được anh ôm như vậy, chính là mùi hương này.
Khi đó ái muội ngây thơ, Nghê Y từng tìm kiếm mùi hương này khắp nơi.
Nhưng không có kết quả.
Sau này vẫn là do thư ký của Lệ Chiêu vô tình nhắc tới, đồ vật của Lệ Tổng đều được đặt riêng, lọ nước hoa đó độc nhất vô nhị trên thế giới. Khi đó Nghề Y còn trong sáng ngây thơ, hai chữ tiếc nuối được viết rõ ràng trên mặt.
Sau khi Lệ Chiêu biết, anh đã ôm cô, trêu chọc nói: “Muốn cùng một mùi hương với anh sao?"
Nghê Y đỏ mặt, không lên tiếng.
Lệ Chiêu hôn vành tai cô, thấp giọng nói, “Trên đời chỉ có một Lệ Chiêu, em ở đâu cũng không mua được. Sau này ôm nhiều hơn một chút, không phải sẽ giống nhau sao?"
Chuyện cũ loạn tâm, như ngó sen tơ chém hoài không đứt.
Nghê Y yếu đuối và tuyệt vọng, nghe những lời nói nhẹ nhàng như vậy, dường như Lệ Chiêu lại biến trở về bộ dáng năm đó. Tuy nhiên mối quan hệ hiện tại phải tính như thế nào?
Hiểu lầm và thành kiến như vực sâu, không có cách nào tháo gỡ.
Không nói tới việc, đối với người ngoài mà nói, hai người là anh em.
Nghê Y nhắm mắt lại, chịu đựng cơn sóng chua xót và đau đớn. Khi mở mắt ra một lần nữa, cô đã khôi phục lý trí, lạnh lùng nói: "Tôi cũng không hiếm lạ".