Thất Trọng

Chương 9

Nghê Y nhắm mắt lại , bỗng nhiên không muốn tranh cãi nữa. Cô đã quá mệt mỏi rồi, những chua xót tủi thân ngập tràn trong lòng, bởi vì một câu nói của anh mà nếm ra ba phần ngọt ngào mà bấy lâu nay không có.

Ngày hôm sau, Lệ Chiêu chậm rãi mở mắt, ánh mặt trời tràn ngập trong phòng.

L*иg ngực trống rỗng, vươn tay sờ sang bên cạnh, cũng không có ai.

Anh vội vàng ngồi thẳng người, nhìn thấy Nghê Y đang thay quần áo trong phòng, lúc này cảm xúc mới vững vàng trở lại. Nghê Y thay một chiếc váy dài nhạt màu, bên ngoài khoác chiếc áo len nhung, đứng trong nắng sớm vô cùng dịu dàng.

Lệ Chiêu thích cô mặc bộ đồ này, anh mang tâm tình rất tốt mà rời giường, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Râu trên cằm Lệ Chiêu khiến Nghê Y ngứa ngáy, cô càng trốn, anh càng cọ cọ lên cần cổ cô, mở miệng hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì?”

Nghê Y : “Hôm nay anh không tới công ty sao?”

“Không đi”. Lệ Chiêu không đứng đắn nói: “Bị em ép khô rồi”.

Nghê Y “Ồ” một tiếng “Đó là chuyện của anh, tôi không rảnh”

“Hửm?”

“Ngày hôm qua tới nhà anh ăn cơm làm chậm trễ, lịch của thứ sáu phải chuyển qua thứ bảy, hôm nay tôi muốn đi xemm mắt.” Nghê Y nhìn thời gian, “Tránh ra, tôi không muốn đến muộn đâu”.

Một chiêu này của Nghê Y ,đủ tàn nhẫn.

Trong chớp mắt khi cô vừa bước chân ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng điên cuồng đập đồ ở trong phòng.

Nghê Y mặt không đổi sắc bước vào thang máy, khi bước ra khỏi hành lang, cô bình tĩnh đeo kính râm lên.

Tuy nhiên, cô thật sự không muốn chọc tức Lệ Chiêu .

Trước mắt anh còn không xứng.

Mặc kệ nói như thế nào, cuộc hẹn Cung Vân sắp xếp vẫn còn đó, Tống Phi cũng được xem như nửa thanh mai trúc mã, cả hai quen biết nhau từ khi còn nhỏ, vẫn còn chút tình cảm xưa cũ. Lần gặp mặt này, ấn tượng mà Tống Phi để lại cho cô cũng không tồi.

Anh trai nhà bên cao lớn anh tuấn, học trường danh giá, ôn tồn lễ độ.

Còn tốt hơn người anh trai nào đó nhiều.

Nhưng nếu nói Nghê Y có bao nhiêu tình cảm với anh thì vẫn chưa tới mức đó. Mặc dù cảm thấy gặp lại cố nhân luôn khiến chúng ta cảm thấy được an ủi. Lưu lại phương thức liên hệ, ngẫu nhiên thăm hỏi là đủ rồi.

Nhưng Tống Phi không nghĩ như vậy, anh ấy rất vừa lòng với Nghê Y , thậm chí còn có chút rung động. Từ sau ngày hôm đó, anh ấy luôn chủ động theo đuổi, không một chút khoa trương, ngày hôm sau Nghê Y liền nhận được 199 bông hồng lửa từ anh.

Hơn nữa anh ấy không chỉ tặng một lần,mà là không hề gián đoạn, mỗi ngày đều tặng. Điều này thật xấu hổ, Nghê Y cũng không phải người dây dưa,nếu đã không có cảm giác, cô sẽ không lãng phí tình cảm của đối phương. Sau khi cô trực tiếp biểu đạt ý nghĩ của mình, Tống Phi liền cười tao nhã thong dong, “Được , anh sẽ không tặng hoa nữa, là anh lỗ mãng, không suy xét đến cảm nhận của em, thực xin lỗi”.

Anh ấy nói: “ Tiểu Y, sau này anh sẽ chú ý đến phương thức”.

Ý tứ của lời này chính là, anh sẽ không từ bỏ em.

Sự quyết tâm của Tống Phi nhanh chóng được tất cả mọi người biết đến.

Cung Vân vui vẻ muốn chết rồi, kiên tục thổi gió bên tai Nghê Y , “Tống Phi là đứa trẻ tốt, ngày hôm sau liền gọi điện cho mẹ, hỏi han ân cần, so với con gái là con còn quan tâm hơn nhiều”.

“ Tống Phi ưu tú như vậy con theo thằng bé, mẹ cũng yên tâm.”

Nghê Y hừ lạnh, “Mẹ yên tâm con sẽ không trở thành gánh nặng của mẹ, chắc không phải vì con mà Lệ gia cảm thấy không thoải mái chứ?”

Cung Vân lập tức đáp trả gay gắt, “Con nói cái gì, con nghĩ về mẹ như vậy sao? Từ sau khi ba con qua đời, mẹ dẫn theo con dễ dàng sao?”

Nghê Y nói: “Không dễ dàng, mẹ quá không dễ dàng.”

Cung Vân nói khóc liền khóc, “Thái độ của con này là ý gì chứ? Huhuhu”

Nghê Y tâm phiền ý loạn cúp điện thoại.

Không tới nửa tiếng, Cung Vân lại giống như không có việc gì nhắn tin WeChat cho cô: “Tuần sau về nhà ăn cơm nhé.”

Nghê Y trả lời : “ Con không về”.

Cung Vân gửi tới một video.

Nghê Y thoát ứng dụng, hơn nữa còn thuận tay kéo bà vào danh sách đen.

Vốn tưởng rằng việc này sẽ ngừng ở đây, nhưng hai ngày sau, Lệ Khang Thật lại đích thân gọi điện thoại cho cô, nói: “Nghê Nghê , chú Lệ đã lâu không gặp con, buổi tối về nhà ăn cơm, chú bảo lão Vương tới đón con.”

Ngữ khí hòa ái, nhưng thái độ lại cường thế.

Nghê Y không có cách nào, chỉ có thể trở về Lệ Gia.

Kết quả vừa vào đến cửa liền thấy Tống Phi ngồi trên sofa, đang trò chuyện vui vẻ với Lệ Khang Thật, Cung Vân thì vô cùng phấn khởi, nhiệt tình mời Tống Phi ăn trái cây.

Lúc này Nghê Y mới phản ứng lại, đây rõ ràng là tiền trảm hậu tấu, sắp xếp rõ ràng chờ cô cắn câu. Hơn nữa cô có thể cảm nhận được, ngay cả Lệ Khang Thật cũng rất hài lòng về Tống Phi , hơn nữa ông còn vui vẻ sắm vai một người ba nhân từ.

Dì giúp việc trong nhà bước tới hỏi Cung Vân , “Phu nhân, có cần thông báo cho thiếu gia không ạ?”

Lệ Khang Thật nói: “Không cần, thiếu gia có cuộc họp hội đồng quản trị lúc 6 rưỡi , sẽ không về đâu.”

Nói xong liền rời đi cùng Cung Vân , đồng thời dặn dò Nghê Y tiếp đãi Tống Phi .

Người đi rồi, thần sắc Nghê Y không mấy tốt đẹp.

Tống Phi tự biết không đúng, thành khẩn chủ động nhận sai: “Thực xin lỗi, anh biết như vậy là không tôn trọng ý kiến của em, nhưng Nghê Nghê , anh thực sự không không khống chế được mình.”

Thẳng thắn như vậy, không hề có ý viện cớ, điều này ngược lại khiến Nghê Y có chút ngoài ý muốn.

Suy nghĩ lại, không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, chỉ cần mình nói rõ ràng, chắc hẳn sẽ không có phiền toái quá lớn. Rốt cuộc, cô và Tống Phi lớn lên cùng nhau, tình cảm thuở còn nhỏ, ít nhiều cũng sâu sắc hơn đối tượng bình thường.

Vì vậy , Nghê Y thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh Tống Phi , chỉ một lần này thôi nhé, anh đừng làm em khó xử nữa.”

Tống Phi cười cười: “Không có lần sau”

Nghê Y nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh đã thông cảm”

Cùng lúc đó, tiếng bước chân trầm ổn dừng lại ở vị trí cửa ra vào, đôi mắt u ám khóa chặt lấy bóng dáng hai người đang nhìn nhau cười.

Loại khí chất này quá mức quen thuộc và mẫn cảm.