Phong Thiên Tuyết vừa nhìn logo xe đã nhận ra đây là đội xe của nhà họ Tư!
Cô đột nhiên kích động, chẳng lẽ là tới đón cô sao?
Lẽ nào Tư Hạo Hiên chưa bao giờ phản bội cô, lúc đầu anh ta chỉ bất đắc dĩ mới phải hủy hôn, bây giờ biết tin cô đã trở về, anh ta liền đích thân đến đón cô?
“Cô chủ, là cậu Tư đến đón chúng ta sao?”
Thím Chu vui mừng khôn xiết, đang định bước tới thì đột nhiên bị hai vệ sĩ thô bạo đẩy ra.
Sau đó, dưới sự vây quanh của tất cả mọi người, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy tao nhã bước tới.
Phong Thiên Tuyết nhìn rõ mặt cô ta, không khỏi sững sờ, hóa ra là Bạch Lộ!
Bạch Lộ cả người mặc hàng hiệu, quý phái và trang nhã, khuôn mặt cũng tinh tế hơn rất nhiều so với bốn năm trước.
Cô ta cũng dắt theo một cậu bé bên cạnh, trạc tuổi ba đứa trẻ nhà Phong Thiên Tuyết.
“Mợ chủ, cậu chủ nhỏ, mời!” Vệ sĩ vội vàng chào hỏi.
“Lần sau đừng bao giờ đi tàu cao tốc nữa, bẩn chết đi được, toàn là người tầng lớp thấp.”
Bạch Lộ làm động tác lan hoa chỉ, lấy khăn tay bịt mũi lại, vẻ mặt chê bai.
“Vâng vâng vâng, nếu không phải do thời tiết thì cậu chủ nhất định sẽ không để mợ và cậu chủ nhỏ phải chịu khổ đâu ạ…”
Được vệ sĩ vây quanh, Bạch Lộ dẫn cậu bé bước lên chiếc xe hơi sang trọng.
Hai mẹ con vênh váo tự đắc, không thèm liếc nhìn người khác, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện Phong Thiên Tuyết trong đám người.
“Chuyện này là sao?” Thím Chu nhận ra Bạch Lộ, cảm thấy rất ngạc nhiên “Vừa rồi là em họ của cô chủ đúng không? Lẽ nào cô ấy đã lấy cậu Tư rồi sao?”
“Có lẽ đúng là vậy…”
Nhìn đoàn xe của nhà họ Tư đang từ từ rời đi, Phong Thiên Tuyết đột nhiên nghĩ đến lời hứa của Tư Hạo Hiên với mình——
Anh ta đã từng nói đời này chỉ lấy mỗi cô.
Nhưng bây giờ, thoắt một cái anh ta đã kết hôn với em họ của cô và có một đứa con lớn như vậy rồi!
Phong Thiên Tuyết không nhịn được sống mũi cay cay, hốc mắt đỏ hoe…
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Phong Thiên Tuyết, ba đứa bé lo lắng xúm lại đồng loạt ngẩng mặt lên.
“Mẹ không sao.”
Phong Thiên Tuyết lau khóe mắt, ngồi xổm xuống ôm ba đứa trẻ mũm mĩm vào lòng.
“Mẹ đừng buồn, đợi Đại Bảo kiếm được tiền rồi xe mua xe hơi sang trọng cho mẹ, mẹ sẽ không cần vất vả nữa rồi.”
Đại Bảo Thần Thần còn tưởng rằng Phong Thiên Tuyết buồn như vậy là vì cô bị người khác bắt nạt.
“Mẹ, ai bắt nạt mẹ, con sẽ đánh họ.” Nhị Bảo Long Long vung nắm đấm nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận.
Tam Bảo Nguyệt Nguyệt cọ khuôn mặt hồng phấn của mình lên mặt Phong Thiên Tuyết, ngoan ngoãn đáng yêu an ủi cô: “Mẹ đừng khóc!”
“Đừng khóc, đừng khóc!”
Đột nhiên, một cái đầu nhỏ màu xanh lục từ trong túi của Nguyệt Nguyệt chui ra, đó là một con vẹt nhỏ tinh nghịch, đang nhìn xung quanh bằng đôi mắt to tròn.
“Ngoan, mẹ không khóc.” Phong Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu và nở nụ cười, “Đi thôi, mẹ sẽ đưa các con về nhà!”
“Yeah, về nhà thôi!”
Phong Thiên Tuyết hôn ba đứa trẻ, lại xách túi hành lý lên và dẫn chúng đi bắt xe.
Phong Thiên Tuyết từng là cô chủ nhà giàu được ngàn người cưng chiều, đi ra ngoài cũng phải có xe sang, tiền hô hậu ủng.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể dẫn thím Chu và ba đứa trẻ, kéo theo túi lớn túi nhỏ xếp hàng đợi xe taxi ở ga tàu.
Hai người lớn và ba đứa trẻ thuộc diện quá tải, Phong Thiên Tuyết và thím Chu phải chia nhau ra ngồi taxi.
Bầu trời mây đen dày đặc, cơn bão dữ dội sắp ập đến, tài xế taxi nóng lòng vượt xe không ngờ ‘Bụp’ một tiếng, tông vào một chiếc Rolls Royce ở ngã rẽ!
Tài xế sợ tái mặt, sợ hãi bước ra khỏi xe để thương lượng.
Phong Thiên Tuyết ngồi trên ghế phụ lái, cau mày nhìn ra bên ngoài…
Chiếc xe này lai lịch không hề nhỏ, là Rolls Royce Phantom phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có bảy chiếc, cho dù là quệt vào lớp sơn bên ngoài một chút thôi cũng đủ khiến tài xế taxi tán gia bại sản rồi!