Thiên Tài Tam Bảo

Chương 3: Hình xăm đầu sói

Tranh chấp này sợ là nhất thời không thể làm rõ ngay được, sắc trời u ám, sắp có bão rồi.

Phong Thiên Tuyết không muốn con mình bị dính nước mưa, nhất là Nguyệt Nguyệt, từ nhỏ cơ thể đã yếu, vừa dính mưa liền bị cảm lạnh ngay.

“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam bảo, các con ở trong xe đừng đi lại tung tung, mẹ xuống xem một chút.”

Phong Thiên Tuyết dặn dò bọn trẻ và đẩy cửa bước xuống xe.

“Mẹ chú ý an toàn!” Ba đứa trẻ đồng thanh nhắc nhở.

Con vẹt nhỏ trong túi Nguyệt Nguyệt thò đầu ra và nhìn xung quanh.

Nguyệt Nguyệt lấy ra một gói đồ ăn vặt nhỏ nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của con vẹt, đưa tay xoa cái đầu nhỏ đầy lông của nó: “Tiểu Tứ Bảo, nhịn thêm một chút nữa, sắp về đến nhà rồi!”



“Xin lỗi anh, tôi không cố ý.” Lái xe taxi lo lắng giải thích, “Tất cả đều tại người phụ nữ đó, dẫn theo ba đứa trẻ và một đống hành lý, hại tôi bị quá tải nên mới không cẩn thận đâm vào xe của các anh.”

Nói rồi, tài xế taxi chỉ trích Phong Thiên Tuyết, “Chuyện này cô cũng phải chịu trách nhiệm!”

“Dựa vào cái gì…”

Phong Thiên Tuyết đang định tiến đến nói lý thì lúc này cửa sổ của chiếc Rolls Royce đột nhiên hạ xuống.

“Bỏ đi, chủ tịch còn có việc quan trọng phải làm!”

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ lái lạnh lùng nói, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua mặt Phong Thiên Tuyết.

“Vâng!”

Người đàn ông mặc vest gật đầu đáp lại, nói với tài xế ‘Lần sau lái xe cẩn thận vào’ rồi nhanh chóng lên xe.

Phong Thiên Tuyết vô thức quay đầu lại nhìn, thấy có một người đàn ông ngồi trên ghế sau xe Rolls Royce, quay lưng về phía cô, nửa người trên cởi trần.

Anh bị thương, sau lưng có một vết sẹo đáng sợ, máu không ngừng chảy xuống dính đầy… hình xăm đầu sói trên thắt lưng!

Hình xăm đầu sói! ! !

Phong Thiên Tuyết kinh ngạc mở to mắt, sững sờ nhìn hình xăm đó, tim cô gần như ngừng đập…

Con sói đó hung dữ đáng sợ, sống động như thật dưới lớp máu, đôi mắt đỏ như máu của nó dường như đang nhìn chằm chằm Phong Thiên Tuyết.

Là anh ta!

Đúng là anh ta! ! !

“Đừng cản đường, tránh ra!”

Đột nhiên, tài xế taxi đẩy Phong Thiên Tuyết.

Phong Thiên Tuyết loạng choạng và ngã xuống đất, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì chiếc Rolls Royce đã lao đi…

Đầu của Phong Thiên Tuyết ong ong, cô nhìn theo hướng chiếc xe đang lái đi.

Người đàn ông trong xe vừa rồi có thực sự là anh ta không? Ba của con cô…

Anh ta không phải là trai bao của Dạ Sắc sao? Sao lại có thể trong một chiếc xe đắt tiền như vậy? Sao lại bị thương nữa?

“Này, sao chú lại đẩy mẹ tôi?”

Nhìn thấy Phong Thiên Tuyết bị đẩy ngã, Nhị Bảo Long Long lập tức giống như một con sư tử con tức giận, nắm chặt nắm đấm nhỏ giận dữ chất vấn tài xế.

“Nhóc con, còn dám la hét với tôi, nếu không phải tại các người tôi sẽ xui xẻo như vậy sao?”

Tài xế chửi bới.

“Là do chú vượt xe phía trước, liên quan gì đến chúng tôi?” Đại Bảo Thần Thần rõ ràng rành mạch phản bác lại bằng giọng nói non nớt, “Chúng tôi là hành khách, không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào. Ngược lại là chú, không chỉ vượt xe, mà còn chạy quá tốc độ, điều này là vi phạm luật giao thông, chúng tôi có thể tố cáo chú!”

“Đúng vậy, chú bắt nạt mẹ tôi, tôi phải bảo chú cảnh sát bắt ông lại.” Tam Bảo Nguyệt Nguyệt chu môi tức giận chỉ vào giữa đường, “Có một chú cảnh sát giao thông ở đằng kia!”

Nói xong, Tiểu Tứ Bảo trên vai cô bé đã vỗ cánh và cất tiếng gọi “Chú cảnh sát giao thông, chú cảnh sát giao thông!”

“Thật phiền phức, các người mau xuống xe đi, tôi không chở các người nữa.”

Tài xế taxi mở cốp xe ra, trực tiếp ném hành lý của Phong Thiên Tuyết xuống rồi lên xe lái đi.

“Này, anh thật quá đáng!”

Phong Thiên Tuyết vội vàng nhặt hành lý trên mặt đất lên, che chở cho ba đứa bé đến bên vệ đường.

**

Trong chiếc xe Rolls Royce đang lăn bánh, Dạ Chấn Đình ở ghế sau ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu.

Bóng dáng người phụ nữ đứng bên ngoài xe vừa rồi hơi quen nhưng anh nhất thời không nhớ được mình đã gặp ở đâu…

“Sếp Dạ, tôi sẽ tiêm thuốc gây tê trước cho anh!” Bác sĩ đang xử lý vết thương cho người đàn ông.

“Không cần.” Người đàn ông đang cúi đầu duyệt tài liệu, vết thương vẫn còn đang chảy máu, nhưng anh không hề quan tâm đến.

“Vậy thì… anh nhịn một chút, tôi phải khâu vết thương cho anh.”

Bác sĩ nhăn mày bắt đầu khâu vết thương cho người đàn ông, vì không tiêm thuốc gây tê nên bác sĩ có chút căng thẳng.

Làn da màu đồng của người đàn ông toát lên vẻ lạnh lùng dưới ánh đèn, cơ bắp khẽ run lên vì cơn đau dữ dội, nhưng anh lại không có bất kỳ phản ứng gì…