Thiên Tài Tam Bảo

Chương 1: Sinh ba

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt…

Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái.

Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi.

Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt…

Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô.

Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi.

Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng…

Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người!

Khiến cô cảm thấy sợ hãi…



Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn ngừng mà không được.

Khi tỉnh dậy, toàn thân đau như bị xé rách.

Phong Thiên Tuyết ôm đầu nặng nề ngồi dậy, nhìn thấy đống lộn xộn trên giường, trên thảm còn có một chiếc áo sơ mi của đàn ông đã bị rách, cô không khỏi sững sờ, trong đầu nhanh chóng lướt qua cảnh tượng ngày hôm qua.

Trong lễ đính hôn, cô bị chồng chưa cưới phản bội, khi cô tuyệt vọng và suy sụp, em họ Bạch Lộ đã đưa cô đến Dạ Sắc uống rượu.

Cô say đến mức mơ màng, tuyên bố sẽ trả thù chồng chưa cưới, Bạch Lộ ngay lập tức sắp xếp cho cô với một tiếp viên nam…

Phong Thiên Tuyết hít một hơi khí lạnh, hoảng hốt ôm ngực mình.

Trời ạ! Lần đầu tiên của cô lại dành cho một người đàn ông xa lạ như vậy…

Phong Thiên Tuyết túm tóc, vô cùng buồn bực.

Phải một lúc lâu sau Phong Thiên Tuyết mới hoàn hồn lại, cô vội vàng đứng dậy mặc quần áo rời đi, nhưng lại bị một nhóm phóng viên chặn ngay tại cửa khách sạn.

Đèn flash liên tục nhấp nháy, không ngừng chụp ảnh Phong Thiên Tuyết khiến cô không thể mở nổi mắt, đồng thời đủ loại lời nói khó nghe tấn công cô như vũ bão—

“Cô Phong, nghe nói cô đã bị nhà họ Tư hủy hôn, sau đó đến Dạ Sắc tìm một tiếp viên nam cùng trải đêm xuân đúng không?”

“Cô Phong, nghe nói người mẫu nam này là chuyển giới, cô có biết không?”

“Cô Phong, cô có biết chuyện ba cô phá sản không?”

“Cô Phong, chúng tôi vừa nhận được tin ba cô đã nhảy lầu ở tòa nhà của tập đoàn rồi…”

Tin tức này như sét đánh giữa ban ngày khiến Phong Thiên Tuyết trở tay không kịp, vội vàng chạy ra ngoài nhưng bị một chiếc ô tô đang lao tới đâm ngã ra đất…

Sáng sớm hôm sau.

#Người giàu nhất thành phố Hải – Phong Thiên Dương nhảy lầu tự tử#

#Cô chủ nhà họ Phong bị cậu chủ nhà họ Tư hủy hôn, ngay đêm đó cùng người mẫu nam chuyển giới trải qua tình một đêm#

Hai tin tức bùng nổ ngay lập tức chiếm tiêu đề của các phương tiện truyền thông lớn trong nước và trở thành tâm điểm của các cuộc thảo luận sôi nổi khắp thành phố.

Chỉ trong một đêm, Phong Thiên Tuyết đã mất tất cả, từ một cô chủ nhà giàu được mọi người chú ý trở thành một người phụ nữ phóng túng, hành vi phóng đãng và bị mọi người hắt hủi.



Mười tháng sau, trong trạm y tế nông thôn đơn sơ, tiếng khóc của trẻ sơ sinh xuyên thấu bầu trời.

Thím Chu bế đứa trẻ đến trước mặt Phong Thiên Tuyết còn đang yếu ớt, vui mừng nói: “Cô chủ, xin chúc mừng! Hai trai một gái, sinh ba là nhà có phúc!”

*

Bốn năm sau…

Ga tàu thành phố Hải.

Phong Thiên Tuyết dẫn ba đứa trẻ và thím Chu từ vùng nông thôn trở về thành phố.

Thím Chu mập như quả bóng kéo hai chiếc vali lớn, vừa đi vừa thở hổn hển.

Phong Thiên Tuyết khoác chiếc ba lô đã phai màu, dắt ba đứa trẻ chen ra khỏi nhà ga đông đúc.

Lúc này, hình ảnh cả nhà năm người họ giống như những người công nhân ở quê chạy nạn vậy, muốn đến thành phố để nương nhờ người thân.

“Cút ra, đồ nhà quê!”

Một người phụ nữ mặc áo choàng lông chồn đẩy mạnh thím Chu ra, còn chửi bới nữa.

Phong Thiên Tuyết đang định đi tới nói lý, nhưng đúng lúc này, một hàng xe hơi sang trọng hiên ngang chạy tới, dừng lại bên cạnh cô.

Mọi người chưa kịp phản ứng lại thì mời mấy vệ sĩ đồng loạt xuống xe, đứng ngay ngắn thành hai hàng, cúi đầu chào.

“Hoan nghênh mợ chủ trở về!”