Lâm Thiên Hoan quá xinh đẹp.
Ngũ quan cô trời sinh tinh xảo, mi mày như vẽ, đôi mắt đa tình, mũi cùng bờ môi anh đào cong cong đều là kiểu hình mà mọi người yêu thích, khóe môi mị hoặc, đã vậy dáng người còn tinh tế, ngực cao mông nở, nhan sắc xinh đẹp và dáng người đỉnh cấp như vậy, khó tránh khỏi sự chú ý của người khác.
Đàn ông thích Lâm Thiên Hoan cũng thật sự rất nhiều, từ nhỏ đến lớn, số người theo đuổi cô nhiều không đếm xuể.
Úc Hàn vẫn luôn biết vợ mình có thể cậy đẹp sinh kiêu, nhưng anh trước giờ không ngờ tới cô sẽ có người khác.
Rõ ràng hai người họ đã kết hôn, hai tờ hôn thú đã trói chặt họ lại, anh cho rằng từ nay về sau cô gái này sẽ hoàn toàn thuộc về anh, sẽ thuộc duy nhất một mình anh, nhưng vết răng hiện rõ trên bầu ngực cô lại nhưng đang nhắc nhở Úc Hàn rằng anh không nên nghĩ như vậy.
"Um... A Hàn..." Lâm Thiên Hoan xoa mắt từ từ tỉnh dậy, trong cơn mơ màng, cô cũng không phát hiện sự khác lạ của chồng mình, chỉ là theo bản năng dựa vào trong lòng anh.
Đôi mắt Úc Hàn âm trầm đến mức đáng sợ, anh gọi cô: "Thiên Thiên."
Lâm Thiên Hoan vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo: "Ừm?"
Úc Hàn ôm lấy gương mặt cô, giọng chậm rãi: "Có người ức hϊếp em sao?"
Nếu Lâm Thiên Hoan là bị ép buộc, thế thì anh sẽ an ủi cô cẩn thận, hơn nữa sẽ dốc hết toàn lực làm kẻ kia trả giá đắt.
Nhưng nếu là Lâm Thiên Hoan tự nguyện thì sao?
Nghĩ đến đây, quanh người Úc Hàn đã bị bao trùm một luồng hàn khí, ánh mắt cũng lạnh băng dọa người.
Lâm Thiên Hoan rất buồn ngủ rồi, nghe được câu này chỉ theo bản năng phản bác: "Không ai ăn hϊếp em đâu, sao có người có thể ức hϊếp em được?"
Lâm Thiên Hoan đã hơi nhìn ra biểu cảm người đàn ông của mình không thích hợp, cô chưa kịp nhận ra sự không thích hợp đó là gì, đã bị cảm giác ướŧ áŧ dưới thân hấp dẫn sự chú ý.
Cô đã ướt.
Chỉ là ảo tưởng cô bị chồng mình đ* thôi, cô đã không thể khống chế mà ướŧ áŧ.
Nghĩ đến đây, du͙© vọиɠ điên cuồng lớn mạnh giống như sợi dây mây, bao phủ lấy cả người Lâm Thiên Hoan, đôi mắt đỏ ươn ướt, kẹp chân lại, rêи ɾỉ chu môi.
"Chồng ơi~" Cô gọi Úc Hàn, "Nếu anh muốn ăn hϊếp em, lúc nào cũng được nè."
Úc Hàn nhìn cô chằm chằm, không trả lời.
Lâm Thiên Hoan thật sự không chịu nổi nữa.
Chồng của cô thật sự rất đẹp trai nha, dù là lúc không nói tiếng nào như thế này, chỉ nhìn cô một cách nghiêm túc như vậy thôi, cũng có thể khiến phía dưới cô chảy nước.
Muốn...
Rất muốn...
Thật muốn bị thao một cách mạnh bạo.
Trước đó Lâm Thiên Hoan đã hạ quyết tâm phải chủ động, lúc này thấy Úc Hàn không có phản ứng, cô liền tự mình ngồi dậy, gỡ dây thắt lưng của Úc Hàn ra, giải phóng cây cự vật ngủ say kia.
"Chồng ơi," Lâm Thiên Hoan nhịn xuống cảm giác ngại ngùng, nói với Úc Hàn: "Em khẩu giao giúp anh được không? Em sẽ làm anh thoải mái."
Ngày xưa cô cũng từng đưa ra lời khẩn cầu giống như vậy, nhưng Úc Hàn không nỡ để cô làm vậy, cuối cùng đành bỏ cuộc, nhưng lúc này Úc Hàn không từ chối, chỉ là đưa tay lên đặt lên ót cô.
Đây là động tác khẳng định rồi nhỉ?
Chắc chắn là vậy rồi.
Nghĩ như vậy, Lâm Thiên Hoan kiền ghé vào trên giường, hạ thấp người nhếch cao mông, ngậm cây dươиɠ ѵậŧ còn mềm kia vào miệng.
Lại nói tiếp, từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên cô giúp Úc Hàn khẩu giao, nhưng trên thực tế, cô đã sớm ngậm qua cây dươиɠ ѵậŧ này vô số lần.
Sau khi nhân cách thứ hai của Úc Hàn xuất hiện đến cưỡng chế cùng cô làm, anh ta thích nhất là thay đổi đủ tư thế dể đuầ giỡn cô, khẩu giao là một trong những trò anh thích nhất, cho nên dù mấy năm qua chưa làm lại cái này, nhưng Lâm Thiên Hoan đã rất nhanh nhớ lại được kĩ năng.
Cô vừa liếʍ vừa dùng tay vuốt ve cây gậy, rất nhanh cây gậy trong miệng cô đã cứng lên.
"Ưm~ Thích quá..."
Cô rất thích Úc Hàn, liếʍ cho Úc Hàn cũng rất thích.
Lâm Thiên Hoan mυ'ŧ mυ'ŧ mã mắt, liếʍ qυყ đầυ, biểu cảm vừa hưởng thụ lại dâʍ đãиɠ, thậm chí mông cũng bắt đầu lắc lư theo nhịp khẩu giao, khi cô đang ra sức hầu hạ cây dươиɠ ѵậŧ này, biểu cảm của Úc Hàn vẫn lạnh lẽo như cũ.
Lâm Thiên Hoan làm rất lâu mà anh vẫn còn chưa bắn, miệng cô có hơi mỏi, nhưng cũng chưa buông lỏng ra, còn lấy lưỡi nhấp nhấp qυყ đầυ thô to kia, ủy khuất nói: "Sao anh còn chưa chịu bắn nha?"
Úc Hàn kéo cô ra.
Cây dươиɠ ѵậŧ vẫn cương cứng như cũ, Úc Hàn vẫn chưa cởϊ qυầи áo, nửa thân trên vẫn chỉnh tề cấm dục, trong chỉnh tề có chút xa cách.
Đúng lúc này Úc Hàn hỏi Lâm Thiên Hoan: "Em có làm thế với thằng khác không?"
Lâm Thiên Hoan có chút ngây người.
Cô giống như đã ý được chỗ khác lạ của Úc Hàn trong đêm nay, nhưng tại sao Úc Hàn lại như vậy?
Lâm Thiên Hoan cũng cảm thấy mình thật oan uổng, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó, từ giữa háng Úc Hàn giương mắt, nói đúng sự thật: "Em chỉ liếʍ cho mỗi anh thôi, vì sao anh lại hỏi như vậy."
Cô nói không sai.
Thao qua cô, chơi qua cô, cùng cô tiếp xúc thân mật nhất chỉ có tên đàn ông này, cô cũng chỉ ăn qua một cây dươиɠ ѵậŧ này, cũng chỉ mỗi cây dươиɠ ѵậŧ này thao qua huyệt của cô.
Dù rằng người này phân liệt ra hai nhân cách khác nhau, thế cũng là chuyện của anh, lại chả phlải vấn đề của mình.
Lâm Thiên Hoan bẹp miệng, cho rằng Úc Hàn sẽ vỗ về cô, giống như từ trước đến nay, nhưng lúc này đây, Úc Hàn lại cũng chỉ cài lại thắt lưng, giọng điệu lạnh nhạt: "Anh còn có chút việc cần xử lí, em ngủ trước đi."
Lâm Thiên Hoan đơ cả người ra.
Cô nhìn Úc Hàn mặc quần xong quay người bỏ đi, ngồi trên giường ngây ngốc một hồi, nửa ngày vẫn chưa có phản ứng.
Này rốt cuộc là sao?
Hai nhân cách rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô chuẩn bị kĩ rồi, nhân cách nào xuất hiện thì cứ nhảy bổ vào làʍ t̠ìиɦ thôi, kết quả là chẳng có nhân cách nào đến thao cô hết vậy?
Uổng phí cô có một cái lỗ thịt thao tốt như vậy mà, chặt khít, ướŧ áŧ, còn đặc biệt biết cắn...
Lâm Thiên Hoan càng nghĩ càn giận, ôm cục tức đi ngủ.
Cô không biết Úc Hàn đi ngủ lúc nào, sáng sớm hôm sau thấy anh ở ban công, còn có tàn thuốc lá rơi đầy dưới chân anh.
Ngay vào lúc Thiên Thiên đang chìm trong trầm tư, Úc Hàn đứng chỗ ban công quay đầu lại, cười nhẹ với cô, dịu dàng nói: "Thiên Thiên, lại đây."
Lâm Thiên Hoan càng lúc càng mông lung.
Dịu dàng nói chuyện với cô như vậy? Chắc là nhân cách thứ nhất rồi? Nhưng vì sao anh lại hút nhiều thuốc như vậy?
Còn không đợi Lâm Thiên Hoan lên tiếng, Úc Hàn đã hỏi một câu trí mạng: "Kết hôn mấy năm nay, Thiên Thiên cảm thấy không đủ thỏa mãn với anh phải không?"
Lâm Thiên Hoan cả kinh.
Lâm Thiên Hoan rất muốn nói ra rằng cô không phải là cảm thấy, là anh thật sự không đủ thỏa mãn em...
Nhưng cô vẫn bước qua ôm lấy eo Úc Hàn, hơi ỏng ẹo nói: "Sao anh lại nói như vậy?"
Úc Hàn dùng tay ôm lấy mặt cô, dịu dàng nói với cô: "Nếu Thiên Thiên cảm thấy không đủ thỏa mãn, có thể nói với anh, anh là chồng em, nếu em có nhu cầu, anh nhất định sẽ ra sức phối hợp."
Tuy Lâm Thiên Hoan không hiểu Úc Hàn vì sao lại như vậy, nhưng cô cũng rất vui đó.
"Em... Em..." Cô vui đến phía dưới có hơi ngứa, "Anh thật sự sẽ thỏa mãn em sao?"
Ánh mắt Úc Hàn hơi ảm đạm: "Đương nhiên."
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thiên Hoan phát sáng, bắt đầu gập ngón tay kể ra với chồng: "Đầu tiên, chính là không cần mang bao, em có thể dùng thuốc tránh thai ngắn hạn, hoặc là lùi một bước nói, dù bị anh làm cho mang bầu cũng không sao, em nguyện ý sinh con cho anh..."
"Ừ, còn gì nữa."
Lâm Thiên Hoan có chút ngại ngùng, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Úc Hàn, cô vẫn mở miệng: "Còn nữa, mỗi lần làm anh không cần phải nghiêm túc làm tiền diễn mở rộng cho em đâu, cũng không cần gel bôi trơn luôn, em, em nhiều nước lắm, dù anh có trực tiếp đi vào cũng không sao..."
Cô nói tới đây, Úc Hàn bỗng dưng động thủ, đẩy cô đến bên vách tường gần ban công.
“A, A Hàn?”
Còn không chờ Lâm Thiên Hoan phản ứng lại, Úc Hàn đã kéo xuống qυầи ɭóŧ bên dưới váy ngủ cô, thả dươиɠ ѵậŧ cương cứng ra, cắm vào tiểu huyệt khô khốc của cô.
Tại sao lại như vậy? Thật quá đột ngột?
Úc Hàn bóp eo cô, đôi mắt ảm đạm, dươиɠ ѵậŧ đã cắm được phần đầu tiếp tục đẩy mạnh vào sâu một cách tàn nhẫn, đẩy ra tầng tầng lớp lớp mị thịt chặt khít.
"Á~ Ưm, á á á... Đau quá, chồng ơi, anh to quá, phía dưới ~ a ~ phía dưới trướng quá..."
Lúc này đây Úc Hàn chẳng tiếc thương gì cô, chỉ sáp đến cạnh cô, đặt môi đến bên tai cô, nhéo mạnh lên eo cô, nghẹn giọng hỏi: “Thiên Thiên muốn, chính là như vậy sao?”