Cô Rất Muốn

Chương 12: Phía dưới cô lại ướt

An Nhiên giúp Lâm Thiên Hoan nhấc máy, từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp dịu dàng: "Thiên Thiên, bên em đã kết thúc chưa, cần anh đến đón em về nhà không?"

Lâm Thiên Hoan không nói gì, nhưng An Nhiên vẫn luôn cầm điện thoại hướng về phía Lâm Thiên Hoan, ý bảo cô hãy trả lời."

“Thiên Thiên?”

“Có nghe thấy không Thiên Thiên?”

Mắt thấy Úc Hàn càng lúc càng nôn nóng, cuối cùng Lâm Thiên Hoan cũng mở miệng, nhưng lại nói: "Em không có việc gì đâu, anh cũng không cần đến đón em, hôm nay em không về."

Úc Hàn khựng lại một giây, rồi lặp lại một lần: "Không về?"

An Nhiên vội vàng lên tiếng, "Đúng vậy, ừm, Úc Hàn, hôm nay mình uống khá nhiều rượu, đầu quay vòng vòng, người cũng thấy không thoải mái, cần có Thiên Thiên chăm sóc, cậu có thể cho mình mượn vợ cậu một đêm được không?"

Úc Hàn cuối cùng cũng đồng ý.

Cúp máy, An Nhiên chống cằm nhìn Lâm Thiên Hoan, hỏi cô: "Sao cậu không về nhà? Chẳng lẽ đây không phải nhân cách mà cậu chờ mong?"

Lâm Thiên Hoan lắc đầu: "Anh ấy chuyển đổi nhân cách thật sự rất nhanh, nhưng mình không thể thay đổi cảm xúc nhanh như vậy được, phải chờ một lúc."

Nếu lúc này gặp mặt, cô hoàn toàn không biết phải đối diện như thế nào với Úc Hàn.

An Nhiên cũng không nói gì thêm, thế là ở chung khách sạn với cô một đêm.

Sáng sớm hôm sau Úc Hàn lại gọi đến, sau khi hỏi địa chỉ Lâm Thiên Hoan, anh đã mang theo cả bữa sáng đến đây, ăn sáng chung với Lâm Thiên Hoan rồi tự mình đưa cô đi làm, không một câu chất vấn hay oán giận.

Nhưng ngọn lửa của Lâm Thiên Hoan vẫn khó có thể tiêu tan.

Dù sao thì kẻ khơi mào dục hoả của cô chính là Úc Hàn, kẻ không cho cô thoả mãn hoàn toàn cũng là Úc Hàn.

Thế là cả buổi sáng hôm nay mặt mũi Lâm Thiên Hoan một đống, buổi trưa Úc Hàn muốn ghé chỗ cô, cô từ chối, nhưng đến lúc tan tầm, Úc Hàn vẫn đúng giờ xuất hiện bên dưới tập đoàn Hoan Duyệt, trên tay là một bó hoa Tulip tím.

Tuy Lâm Thiên Hoan đã nhìn thấy Úc Hàn vô số lần, nhưng vẫn như cũ mà bị kinh diễm bởi dung mạo và khí chất của anh.

Người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, cao to cường tráng, anh tuấn thanh nhã, xuất sắc bừng sáng giữa đám đông.

Úc Hàn tặng cho cô hoa Tulip tím mà cô thích nhất, xoa xoa đầu cô: "Tâm trạng đã tốt hơn chưa?”

Lâm Thiên Hoan giật mình, nhưng vẫn cãi lại: "Tâm trạng em nào có không tốt."

Úc Hàn mỉm cười: "Nhưng em giống như đang tức giận với anh."

Lâm Thiên Hoan mạnh miệng: "Em không có."

Cẩn thận nghĩ lại thì Úc Hàn đâu có làm sai cái gì? Cãi nhau với mình rõ ràng là một nhân cách khác của anh, cô thật không có lí do gì để trút giận lên người này hết.

Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Hoan thở dài một hơi, cũng đã cười với Úc Hàn: "Giờ về nhà sao?”

Úc Hàn lắc đầu: "Không về."

Anh đưa Lâm Thiên Hoan đến địa điểm leo núi mà trước kia Lâm Thiên Hoan vẫn nhắc tới mãi mà không có dịp đi, Lâm Thiên Hoan vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, vui chơi thoả thích với người đồng hành là Úc Hàn.

"Vui chứ?” Lúc kết thúc, là Úc Hàn đến đây giúp cô tháo dây thừng.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thiên Hoan như phát ra ánh sáng: "Vui lắm."

Úc Hàn ôm lấy cô, cười dịu dàng: "Bên cạnh có cửa hàng kinh doanh gắp thú bông đó, muốn đi xem không?"

Úc Hàn nắm rõ trong lòng bàn tay sở thích của cô, vừa nghe đến máy gắp thú, Lâm Thiên Hoan quả nhiên đã vòng lấy tay anh, lập tức muốn đi.

Sau khi đã chơi đã đời, Úc Hàn lại đưa Lâm Thiên Hoan đến một nhà hàng tình nhân xa hoa, lúc đang đợi lên món, Úc Hàn đi đến bên cạnh nhạc sĩ dương cầm giao lưu một chút, ngồi trên piano.

Lâm Thiên Hoan nghiêng người nhìn xung quanh, nhón chân mong chờ.

Úc Hàn đàn tặng cô một bản dương cầm, làn điệu kia du dương nhẹ nhàng, chan chứa tình cảm, là khúc mà anh tự sáng tác khi cầu hôn.

Khi đó bố Lâm Thiên Hoan đang hôn mê bất tỉnh, tập đoàn Hoan Duyệt ngập tràn nguy cơ, mọi người đều muốn kéo cô xuống khỏi vị trí kia, Lâm Thiên Hoan kết hôn với Úc Hàn, không chỉ là bởi vì cô yêu Úc Hàn, mà còn bởi vì cô rất cần mối hôn sự này.

Nhưng Úc Hàn không có bởi vì chuyện này mà coi thường cô, còn rất nghiêm túc cầu hôn cô, trong thời gian ngắn nhất cho đã tổ chức cho cô một hôn lễ long trọng, lãng mạn nhất, không có gì phải tiếc nuối.

Úc Hàn như vậy, bảo sao Lâm Thiên Hoan có thể không yêu anh được?

Dưới ánh đèn là người đàn ông cao lớn cường tráng, có được sườn mặt hoàn mỹ nhất, Lâm Thiên Hoan nhìn bộ dạng anh rũ mắt đánh đàn, nhịp tim đập liên hồi, khó có thể khống chế.

Lời An Nhiên nói hôm qua vẫn còn bên tai: Nếu cậu muốn sung sướиɠ, hoàn toàn có thể tìm đến chồng cậu mà, cậu cũng nói anh ấy không có vấn đề về cương dương, thế sao cậu không thể dẫn dắt anh ấy dùng cách đ* của nhân cách thứ hai để làʍ t̠ìиɦ với cậu?

Kết hôn mấy năm nay, Úc Hàn luôn quá dịu dàng và đứng đắn, bởi vì phần đúng đắn và dịu dàng này, Lâm Thiên Hoan gần như không thể nào bộc lộ trần trụi du͙© vọиɠ của bản thân mình với anh được.

Mà nếu cô thẳng thắn thì sao?

Úc Hàn là vì tốt cho cô, nên mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều mang bao, nhưng nếu cô nói với Úc Hàn, cô không muốn mang bao, muốn Úc Hàn trực tiếp đi vào, thao sướиɠ rồi thì trực tiếp bắn vào lỗ nhỏ của cô thì sao?

Úc Hàn đau lòng cô, nên mỗi thao cô đều không dám đâm vào sâu, nhưng nếu cô xin Úc Hàn, xin Úc Hàn đ* sâu một chút, đ* mạnh một chút, đỉnh mở tử ©υиɠ cô, rồi thao vào trong tử ©υиɠ, Úc Hàn sẽ thoả mãn cô chứ?

Lâm Thiên Hoan tin rằng Úc Hàn sẽ thoả mãn cô thôi, bởi vì người đàn ông này thật sự rất yêu cô.

Ngày xưa cô bị bộ mặt đúng đắn lễ độ của người đàn ông này lừa gạt, nhưng đổi sang một góc độ khác quan sát, nếu được nhìn thấy lão chồng giáo sư đúng đắn này điên loạn quấn quýt trên người cô, không phải cũng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu hay sao?

Úc Hàn vẫn ngồi ở vị trí trung tâm nhà hàng đánh dương cầm, ngón tay anh tung bay, đôi mắt chăm chú, nút áo sơmi cài đến chiếc cao nhất, chạm vào hầu kết đang nhô lên, trông đạm mạc lại cấm dục, hoàn toàn bất đồng với sự ôn hoà thể hiện trước mặt cô.

Mà nếu cô xé mở lớp áo ngoài cấm dục của anh thì sao?

Lâm Thiên Hoan chống cằm nhìn về phía Úc Hàn, ánh mắt càng thêm nóng rực.

Cô đã bắt đầu ảo tưởng, Úc Hàn đè cô lên đàn dương cầm làʍ t̠ìиɦ, bẻ chân cô không dùng bao chơi cô, làm ra một nhạc đệm lộn xộn dâʍ đãиɠ; Rồi sau đó cô sẽ đến văn phòng giáo sư của anh, có sinh viên đang hỏi bài Úc Hàn, mà cô đang trốn dưới bàn làm việc của Úc Hàn, lúc lắc mông ăn liếʍ cây dươиɠ ѵậŧ thô nóng của anh...

Cảnh tượng đó chắc chắn rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lâm Thiên Hoan bị ảo tưởng của chính mình làm cho phía dưới có hơi ướt, sau đó thức ăn cũng đã được đưa lên, cô không thể tập trung vào bữa cơm được, trong đầu toàn là cảnh bản thân dụ dỗ ông chồng nhà mình.

Lâm Thiên Hoan đã nghĩ xong kế hoạch, nhưng bởi vì quá mức hưng phấn lẫn cảm giác buồn ngủ tập kích, lại còn hơi có chút say xe, cô không chờ đến lúc về nhà đã lăn ra ngủ mất.

Úc Hàn không nỡ đánh thức cô dậy, liền ôm cô xuống xe, một đường ôm cô về phòng.

Tài xế đi theo sau giúp mở cửa nhanh chóng rời đi, Úc Hàn nhìn cô vợ trẻ trung xinh đẹp của mình mà cười khẽ, cẩn thận và dịu dàng đưa tay ra, giúp cô cởϊ qυầи áo.

Sau đó, anh lập tức thấy trên bầu ngực người vợ của mình, một vết răng chưa tan, không thuộc về anh.

___

Tác giả:

Thiên Thiên: Không có gì phải rối rắm cả, nhân cách nào xuất hiện thì mình ngủ với nhân cách đó thôi.

(Không ngờ được đúng không, thật ra muốn hắc hoá là nhân cách thứ nhất).

___

Editor: Edit tới đây tự dưng nhớ cảnh chị lột đồ đòi chồng ở mấy chương trước, trông rất là Hồ ly tinh đang dụ dỗ Đường tăng :v