Cô Rất Muốn

Chương 17

Chương 17: Video play, tự an ủi trước mặt chồng.

Sau người này lại không phản ứng gì hết vậy?

Lâm Thiên Hoan xoa âm đế mẫn cảm của chính mình, nhìn di động không chớp mắt.

Tự xoa âm đế của chính mình cũng tính là có kɧoáı ©ảʍ, nhưng nghĩ đến Úc Hàn không đáp lại cô, Lâm Thiên Hoan liền cảm thấy thật nhạt nhẽo.

Cô thu tay, bẹp miệng, rút khăn giấy trên bàn ra, định lau phía dưới một lúc rồi đi thay qυầи ɭóŧ mới, nhưng ngay lúc này, Úc Hàn lại gửi yêu cầu gọi video qua...

Lâu như vậy mới thèm ngó tới cô hả...

Lâm Thiên Hoan nhìn màn hình di động, không vui, tùy tiện từ chối cuộc gọi, Úc Hàn lại gửi yêu cầu, Lâm Thiên Hoan lại từ chối, đến lần thứ ba, Lâm Thiên Hoan mới chịu nhận cuộc gọi, liền nghe thấy giọng Úc Hàn khàn khàn như thể đang sát bên tai cô: "Thiên Thiên."

Không hổ danh là nam thần mà vô vàn sinh viên đại học Thanh mơ ước, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe đến vậy, Lâm Thiên Hoan cuộn cuộn ngón chân, cảm thấy lỗ tai tê dại cả đi, bị anh gọi mà quên luôn cả việc mình đang dỗi.

Nhưng cô vẫn nâng cằm nhỏ lên, chất vấn chồng mình: "Sao, bây giờ mới để ý tới em à?"

Đôi mắt Úc Hàn dịu dàng, giọng vẫn đè thấo như cũ: "Nãy vừa cứng."

"A?” Lần này đến phiên Lâm Thiên Hoan không kịp phản ứng.

Úc Hàn bổ sung: "Nhìn thấy ảnh em chụp thì cứng, nên cần thời gian hoà hoãn."

Sao anh có thể dùng bộ mặt nghiêm túc như vậy để nói ra những lời này được?

Lâm Thiên Hoan che kín mặt, xoa hai bên tai đỏ ửng, thẹn thùng nói: "Anh rất thích phải không?"

Úc Hàn lời ít mà nhiều ý: "Thích."

Lâm Thiên Hoan vứt bỏ cảm giác thẹn thùng của mình, lớn mật dụ dỗ dâʍ ɭσạи: "Thế... Em lại cho anh xem được không? Ngay bây giờ luôn, phía dưới em không có mặc qυầи ɭóŧ..."

Nói xong Lâm Thiên Hoan liền đặt điện thoại lên trên kệ, giơ hai chân lên trước màn hình, từ từ mở chân ra.

Chính mình tự bẻ chân chìa huyệt cho người ta xem vẫn khá là thẹn thùng, nghĩ đến cảnh Úc Hàn đang nhìn chăm chú, tiểu huyệt hồng nộn kia càng không ngừng co rút, thậm chí Lâm Thiên Hoan đã hơi cảm nhận được chính cô đang bắt đầu ướt.

"Chồng ơi..." Lâm Thiên Hoan không dám mở to mắt, giọng nói run run: "Anh có thấy không?"

"Thấy rồi," Giọng Úc Hàn khàn khàn muốn mạng, "Thật là đẹp."

"Hồi sáng vốn định rửa sạch rồi, nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên anh bắn cho em, em thấy tiếc, nên liền đựng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh đi làm..."

Lâm Thiên Hoan nói xong những lời này cũng mở một bên mắt ra nhìn, sau đó cô liền nhìn thấy Úc Hàn đang nhìn cô chằm chằm qua màn hình di động.

"Thiên Thiên," Úc Hàn gọi tên cô.

Lâm Thiên Hoan rụt hoa huyệt xuống: "Ừm?"

Úc Hàn nói: "Em không cần phải như vậy."

Phản ứng đầu tiên của Lâm Thiên Hoan là cho rằng Úc Hàn không thích cô như vậy, vì vậy biểu cảm cô lập tức ngây đơ ra, cảm giác thẹn thùng và vui sướиɠ bí ẩn lập tức tiêu tan, nhưng ngay sau đó Úc Hàn lại nói: "Về sau mỗi lần làm anh đều sẽ bắn cho em, em không cần thấy tiếc."

Thì ra là ý này à.

Lâm Thiên Hoan lại vui vẻ, vui vẻ rồi lại nhộn nhạo, nhộn nhạo rồi phía dưới lại chảy nước.

"Chồng ơi~" Cô đỏ mặt, giọng điệu nũng nịu, lớn mật nói với Úc Hàn: "Phía dưới em ướt lắm, thật là khó chịu... Em, em sờ cho anh xem được không?”

Hầu kết Úc Hàn lăn lộn kịch liệt, nhưng không nói gì.

Lâm Thiên Hoan đương nhiên đã nhìn ra anh động tình, liền không ngừng cố gắng, cho tay đến chỗ tiểu bức, nói với anh: "Em muốn tự an ủi cho chồng xem, bởi vì như vậy sẽ càng có cảm giác... Có được không?"

Úc Hàn không có lí do gì càng không cách nào từ chối.

Anh nói: "Được."

Lâm Thiên Hoan có tập yoga trong thời gian dài, thân thể khá mềm dẻo, cô dễ như trở bàn tay mà gác chân lên hai tay vịn ghế làm việc, sau đó dùng hai tay vạch lỗ nhỏ ra.

Tiểu bức cô, theo như lời Úc Hàn nói, thật sự rất đẹp.

Âm phụ nơi đó no đủ, cánh hoa phấn nộn, hình dạng môi lớn môi nhỏ đều là kiểu hình chọc người yêu thích, dụ hoặc. Kia hai chân chưa bị bẻ ra, nơi đó chỉ giống như một cái khe nhỏ, trông rất thuần khiết, sạch sẽ như huyệt xử nữ, như là đoá hoa chưa từng bị ai ngắt lấy.

Nhưng chỉ cần Lâm Thiên Hoan tách hai chân ra, vạch lỗ nhỏ, chìa ra môi âʍ ɦộ cùng miệng huyệt ra, sự dâʍ đãиɠ của cái lỗ đó liền không thể nào che dấu đi được nữa.

Không còn ai cảm thấy cái lỗ này chưa trải sự đỡ, chưa từng ăn qua dươиɠ ѵậŧ nữa, bởi vì nó quá dâʍ đãиɠ, căn bản không cần động chạm gì nhiều, nó đã tự động chảy ra dòng nước da^ʍ bất tận, đã vậy miệng huyệt càng không ngừng co rút, từ bên trong còn chảy ra một ít dịch thể trắng đυ.c...

Không hề nghi ngờ, đây chính là cái lỗ huyệt cực phẩm, dâʍ đãиɠ, đói khát, đã bị đàn ông đâm cho ngập lút cán.

"A~ a~ thật thoải mái..." Lâm Thiên Hoan ngửa đầu tự an ủi, mắt lóng lánh ngập nước, miệng liên tục rên lên: "Chồng đang nhìn em chơi huyệt... A~ a~ Sướиɠ quá... Thật là thoải mái..."

Lúc đầu Lâm Thiên Hoan chỉ chơi đùa đùa âm đế, còn nhớ được mình và Úc Hàn đang gọi video, sau đó cô dùng ngón tay cắm vào miệng huyệt mình, tiếng rên của cô đã loạn xị cả lên: "Ưm~ ha... A... Á! Chồng đang chơi lỗ của em, chồng đang dùng ngón tay cắm vào huyệt em~ aaa~ Em bị chồng đâm sướиɠ quá... Chồng đâm em thoải mái quá..."

Cô phóng đãng, không biết liêm sỉ mà tự đ* chính mình, nửa đường còn đổi sang tư thế khác, cả người quỳ bò trên ghế ngồi, dẩu mông tự dùng ngón tay đâm vào bản thân từ phía sau.

"Ưʍ... a á! Bị chồng đâm từ phía sau... A~ ưm ha... Chồng thật biết đ*, đ* em sướиɠ quá đi... Muốn ra~ Muốn ra rồi, á á á á!"Chỉ là tưởng tượng bị Úc Hàn làm huyệt thao bức, Lâm Thiên Hoan đã cảm thấy sung sướиɠ không thể nào tưởng tượng nổi rồi, cô lắc mông nuốt ngón tay, làm dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình bắn ra khắp nớ.

“A a a a ~ sướиɠ quá ~ Thật thoải mái…”

Tao thịt phía ngoài không ngừng khép mở, mị thịt bên trong không ngừng co rút lại, đã vậy một bàn tay khác còn không ngừng xoa nắn âm đế, Lâm Thiên Hoan rất nhanh đã cảm thấy cao trào, cả người mềm nhũn nằm liệt ra trên ghế làm việc.

“Ưm…”

“Thiên Thiên,” Hai mắt Úc Hàn đã trở nên nóng rực, nhưng vẫn cố gắng an ủi cô vợ: “Chỗ anh còn phải bốn tiếng nữa mới xong việc, em không cần gấp, về nhà trước chờ anh.”

“Không sao đâu, tối nay 6 giờ tối em cũng có hẹn, không vội.”

Lâm Thiên Hoan lật người lại, đắp đỡ quần áo lên người, cầm di động qua, nhìn Úc Hàn ở màn hình bên kia.

“Chồng ơi,” Mới vừa cao trào nên giọng của Lâm Thiên Hoan cũng ngọt đến lịm người: “Anh còn cứng sao?”

Úc Hàn gật đầu: “Ừ.”

Lâm Thiên Hoan hỏi: “Thế… anh có muốn ngay trước mặt em tuốt ra không?”

“Lần sau đi,” Úc Hàn cách lớp màn hình quệt mặt cô, cười chiều chuộng lại dịu dàng: “Hôm nay còn phải giữ lại, đến buổi tối thỏa mãn em.”