Chương 18 Sẽ bị thao lỏng
Bởi vì một câu này của Úc Hàn, mà cả người Lâm Thiên Hoan đều có chút lâng lâng.
Úc Hàn nói buổi tối sẽ thỏa mãn cô... Trước đó còn hứa sẽ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào lỗ của cô...
Thật là vui.
Bọn họ kết hôn hai năm, Úc Hàn cũng đã lãnh đạm hai năm, không ngờ lại chuyển biến, Úc Hàn lại cho cô một cuộc vui kịch liệt như vậy.
Lâm Thiên Hoan cũng là hôm nay mới phát hiện, thì ra Úc Hàn không phải không biết chơi cô, càng không phải không thể cho cô cao trào, chỉ cần Úc Hàn muốn, liền nhất định sẽ dễ như trở bàn tay mà làm cô sung sướиɠ lên tiên.
Vậy thì vấn đề ngày trước là sao nhỉ?
Lâm Thiên Hoan đã sớm dọn dẹp và chỉnh đốn lại bản thân, hiện giờ đang mặc quần áo nghiêm túc ngồi vào bàn làm việc, xoay cây bút máy thủ công tinh xảo trong tay.
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, chắc cái này thật sự có quan hệ rất lớn đến việc cô bỏ qua sự rụt rè e thẹn nhỉ?
Rõ ràng là muốn làʍ t̠ìиɦ, nhưng nhìn bộ dạng đứng đắn của chồng mình thì lại e ngại ngượng ngùng mở lời, rõ ràng muốn được bị đ* mạnh bạo, lại còn giả bộ vừa lòng, như vậy cũng được rồi.
Thật ra rõ ràng không đủ… Chỗ đó của cô từ sớm đã bị nhân cách thứ hai của Úc Hàn làm đến nhũn cả ra, dù sau này đã bị hư không nhiều năm, nhưng một khi chạm vào du͙© vọиɠ một lần nữa, tìиɧ ɖu͙© dịu dàng như nước sao cô có thể thỏa mãn được nữa chứ?
[Chồng ơi~]
Lâm Thiên Hoan nhớ Úc Hàn, dù ban nãy mới gọi video xong, thì thế đã gửi tin nhắn thoại qua.
Lần nay Úc Hàn trả lời rất nhanh: “Sao thế Thiên Thiên?”
Lâm Thiên Hoan bỏ bút máy trong tay ra, chuyên tâm cầm điện thoại lên gõ chữ: [Gần đây em… Có phải hơn da^ʍ quá hay không… Anh sẽ không thích sao?]
Úc Hàn bên kia liền báo đang viết tin nhắn liền hồi, chắc là viết xong lại xóa, cuối cùng mới trả lời: [Chỉ cần là da^ʍ với anh, thì thế nào cũng được.]
Lâm Thiên Hoan lập tức trả lời: [Em đương nhiên chỉ da^ʍ với chồng thôi~ Chỉ là, chỉ là sợ nhiều quá anh sẽ không thích.]
Úc Hàn trực tiếp trả lời bằng cách gửi tin nhắn thoại, giọng vừa dịu dàng vừa kiên định: “Thiên Thiên, hôm kết hôn anh đã nói qua, mặc kệ em thế nào anh cũng sẽ thích em, đề nguyên ý che chở cho em, chăm sóc em, cưng chiều em cả đời, vấn đề của em là ở chỗ em không sớm nói thẳng ra ham muốn của mình cho anh nghe.]
Lâm Thiên Hoan bại trận làm nũng: [Em sai rồi, chồng ơi, về sau em đều sẽ chủ động thẳng thắn với anh được không?]
Úc Hàn cười trầm thấp: “Ngoan, như vậy mới đúng.”
Lâm Thiên Hoan nhấn nghe đi nghe lại giọng nói trầm thấp đó mấy hồi, càng nghe lại có cảm giác.
Cô ấn gửi tin nhắn thoại: “Thế chồng ơi, tối nay anh đừng chỉ bắn một lần có được không? Em muốn anh bắn hai lần, một làn bắn vào trong miệng em, em sẽ nuốt vào ăn luôn, một lần bắn phía dưới em, toàn bộ đều bắn vào lỗ nhỏ của em…”
Úc Hàn trả lời: [Được.]
Lần này sao không phải tin nhắn thoại nữa vậy?
Lâm Thiên Hoan cảm thấy không đủ, cô bỗng nhiên muốn nghe giọng Úc Hàn, liền gọi điện thoại qua.
Úc Hàn vừa nhận cuộc gọi, đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào mềm mại của Lâm Thiên Hoan: “Chồng ơi, em yêu cầu nhiều như vậy, nhu cầu lớn như vậy, có thể hay không làm anh ăn không tiêu không. Mấy hôm trước em có nghe An Nhiên nói có một loại thuốc tráng dương….
Úc Hàn vội vàng ngắt lời: “Anh không cần.”
“Thuốc chắc chắn sẽ có một ít tác dụng phụ với cơ thể, chúng ta dùng thuốc bổ được không? Em nhớ đậu bắp, ba ba đều là món bổ thận tráng dương thì phải? Không thì…”
Úc Hàn xoa xoa điểm giữa chân mày, vừa dịu dàng lại rất bất đặc dĩ: “Thiên Thiên, em không tin tưởng anh nhiều như vậy sao?”
Lâm Thiên Hoan lập tức lớn tiếng biện giải: “Đương nhiên không phải!”
Úc Hàn cong môi cười, sau khi cười xong vẫn kiên nhẫn dỗ dành cô: “Anh không cần mấy thứ đó vẫn có thể làm em vừa lòng, mấy ngày kế tiếp sẽ chứng minh cho em xem.”
Mấy ngày kế tiếp sẽ chứng minh cho cô xem?
Đó có phải là đang nói, mấy ngày kế tiếp cô đều có thể ăn được dươиɠ ѵậŧ lớn của chồng mình không?
Thật là vui nha, cuối cùng cuộc sống sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© mà cô chờ đợi cuối cùng cũng đã tới.
[Cục cưng ơi, mau gửi hết đống dụng cụ tập se khít âʍ đa͙σ gì gì đó của cậu cho mình đi.]
Lâm Thiên Hoan cúp máy xong thì nhắn tin cho An Nhiên.
An Nhiên: [?]
Lâm Thiên Hoan: [Trong mấy ngày nữa chồng minh sẽ hung hăn chơi mình rất nhiều ngày, dươиɠ ѵậŧ của anh ấy lớn như vậy, vừa dài vừa thô, nếu không bảo dưỡng cho tốt mình sẽ bị lỏng mất, mau gửi cho mình đi.]
An Nhiên: [Gửi cái gì mà gửi, mình mua thẳng cho cậu một bộ mới luôn, được chưa?]
Lâm Thiên Hoan: [Đúng là chị em tốt, yêu cưng~]
Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn chờ Úc Hàn đến đây đ* cô thật mạnh bạo thôi, trái tim Lâm Thiên Hoan nhộn nhạo, mãi cho đến khi gặp người phụ trách quỹ LB.
“Thiên tổng,” Thư kí nhìn cô, biểu cảm không tốt: “Trần tổng bên quỹ LP không hài lòng với nhà hàng mà em đặt, chọn một địa chỉ khác…”
Lâm Thiên Hoan hỏi: “Chỗ nào?”
Thư kí nói: “Quán bar Subway.”
Đuôi lông mày Lâm Thiên Hoan nhướng lên: “À? Quán bar Subway sao? Hách phó tổng của chúng ta cũng cần được vui vẻ, hắn thích nhất nhà nhìn đủ loại mỹ nữ trong quán bar.”
Thư kí do dự: “Cái đó….”
Lâm Thiên Hoan nhíu mày: “Nói.”
Thư kí nhỏ giọng: “Trần tổng nói, muốn nói chuyện hợp tác cũng được, nhưng muốn một mình ngài đi thôi, không thể mang những người khác…”
Lâm Thiên Hoan cười.
Bí thư nơm nớp lo sợ: “Làm sao bây giờ đây Thiên tổng?”
Môi nhỏ Lâm Thiên Hoan hơn chu lên, lấy một chiếc gương ra dặm lại lớp trang điểm, thuận tiện nhìn bộ dạng xinh đẹp của mình trong gương.
Cô chậm chạp nói: “Tôi dẫn theo phó tổng và tổng giám phòng tài vụ nói chuyện với ông ta, mặt mũi lớn như vậy mà ông ta cũng không cần?”
Thư kí không dám nói lời nào.
Lâm Thiên Hoan thu gương lại, nói với thư kí: “Tôi cho lão ta một cơ hội, em lại đi hỏi một lần nữa, cuộc trao đổi này có thể dẫn phó tổng của công ty chúng ta và tổng giám phòng tài vụ đi không.”
Thư kí đi gọi điện thoại, nhận được đáp án phủ định.
“Rất có ý tứ.” Lâm Thiên Hoan cười.
“Ngài định thế nào ạ?” Khuôn mặt nhỏ của thư kí nhăn lại.
Lâm Thiên Hoan bình tĩnh nói: “Em mới đến cạnh tôi một tháng, chắc là không biết khuôn mặt vị tổng tài tôi đây thu hút biết bao nhiêu ong bướm, xuất hiện mấy cái yêu cầu hợp tác như thế này không cần thấy lạ, lần sau đừng giật mình như thế này nữa nhé, có hơi mất mặt.”
“A?” Thư kí có hơi đơ ra, “Em đi từ chối?”
“Từ chối chi?” Đi báo với Hách phó tổng và Vãn Vãn đi, bảo họ hôm nay không cần đi với tôi đây, cứ về nghỉ đi.”
“Ngài muốn tự mình đi?”
“Em cảm thấy có thể sao?” Lâm Thiên Hoan vỗ vỗ khuôn mặt tròn tròn của thư kí, dặn dò cô ấy: “Chờ nhận xong bộ lễ phục mà lần trước tôi đặt thì đưa đến văn phòng của tôi, sau đó em có thể tan ca được rồi.”
“Vâng.”
Thư kí vốn còn lo lắng, muốn đi cùng với Lâm Thiên Hoan, nhưng khi đi đến dưới lầu, thấy Úc tổng của tư bản Tùng Úc cùng một đám bảo tiêu, câu nói muốn đi cùng với Lâm Thiên Hoan liền không cần phải nói ra.
Lâm Thiên Hoan không ngờ Úc Phỉ sẽ đến đây giúp cô phô trương thanh thế, có chút kinh ngạc: “Chị không phải dạo này bận rộn lắm sao?”
Úc Phỉ lôi cô lên xe: “Có bận cũng không thể nhìn em dâu bị ức hϊếp được?”
Lâm Thiên Hoan bĩu môi: “Tuy rằng có rất nhiều người có âm mưu với em, nhưng không một ai có thể ức hϊếp em được, đương nhiên, ngoại trừ em trai chị.”
Úc Phỉ: “Đấy còn không phải do chị bảo vệ em tốt?”
Lâm Thiên Hoan làm bộ cảm kích: “Đúng vậy, cảm ơn chị Phỉ Phỉ nha, chị Phỉ Phỉ là người tốt với em nhất.”
Úc Phỉ gõ gõ đầu cô, nói cô hư tình giả ý.
Trên đường đi Úc Phỉ lại hỏi đến tình trạng gần đây của Úc Hàn, Lâm Thiên Hoan nói hết ra cả không hề giấu diếm, tài xế cứ vậy chạy bon bon chở hai người đến quán bar Subway, Úc Phỉ xuống xe chung với Lâm Thiên Hoan, gặp được vị Trần tổng của quỹ LP kia.
Chẳng qua thật đáng tiếc, vị Trần tổng này đến đây không phải để nói chuyện làm ăn, dù đã có Úc Phỉ ngồi bên cạnh, gã này cũng không thèm kiêng dè, còn xán đến bên cạnh Lâm Thiên Hoan, nhân cơ hội hạ giọng nói chuyện với cô: “Nghe nói chồng em là giáo sư đại học?”
Lâm Thiên Hoan hơi lui ra sau một chút, mặt vẫn mỉm cười: “Đúng vậy, sao thế ạ?”
“Tôi biết mà, mấy tên mọt sách ấy, đều cổ lỗ sĩ với nghiêm túc lắm, về phương diện kia cũng không mấy được đâu nhỉ, hắn nhất định không thỏa mãn được em đâu?” Biểu cảm của gã ta xấu xa, lại lần nữa xáp đến bên cạnh cô, “Lâm tổng, tôi đón em cũng không phải là loại phụ nữ an phận, bởi vì tôi từ xa đã nghe thấy mùi vị thèm khát của em, nếu chồng em không thể làm em sung sướиɠ, vậy thì thử với tôi một lần đi? Tôi lợi hại hơn chồng em nhiều lắm.”
Lâm Thiên Hoan lần này thật sự bị chọc cười, cô bấm nút dưng ghi âm lại, ném bút ghi âm cho Úc Phỉ ngồi phía sau, khóc than với cô ấy: “Chị nghe đi, thứ cá tôm mắm thối này còn tưởng bở bản thân tốt đẹp lắm cơ, đây là chuyện buồn cười nhất mà em từng nghe, ông ta có cái gì để so được với chồng em chứ?”
Nói xong Lâm Thiên Hoan cũng mặc kệ tên Trần tổng đang trợn mắt há mồm kia, lliền đứng dậy đi đến bên người Úc Phỉ.
Úc Phỉ chưa nghe xong đoạn ghi âm đã tức giận, còn trực tiếp ra tay đập luôn vị Trần tổng đó.
Hiện trường quá mức máu me, Lâm cũng không dám ở lại lâu, cô được bảo tiêu hộ tống ra cửa, nhìn thời gian, tính toán được Úc Hàn cũng đã bận việc xong, liền gửi tin nhắn thoại cho chồng mình với giọng điệu căm phẫn:
“Chồng ơi, hôm nay em nghe được người ta nói giáo sư đại học đều là những kẻ cổ lỗ sĩ, còn đúng đắn bảo thủ, phương diện đó chắc chắn không được, anh mau đến đây chứng minh cho em xem.”