Chương 16: Chụp ảnh tiểu huyệt chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ gửi cho chồng xem
Cao ốc tòa nhà Hoan Duyệt, Lâm Thiên Hoan vẫn như của là vị Thiên tổng thét ra lửa, làm việc cẩn thận, sau khi kết thúc cuộc họp, cô đi đường như gió cuốn, bước chân nhẹ nhàng, thoạt nhìn chẳng khác gì ngày trước cả.
Không ai biết được rằng trong tiểu huyệt cô giờ đang chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, qυầи ɭóŧ cũng ướt đẫm.
Thậm chí Lâm Thiên Hoan cũng phân không rõ, thứ chảy trên qυầи ɭóŧ rốt cuộc là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Úc Hàn bắn vào, hay là nước da^ʍ mà cô không kìm chế được chảy ra.
Cô khó nhịn lại thoải mái.
Chỉ là nghĩ đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng đang ở bên trong mình, cô mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh đi lại công khai trước mặt người khác công tác, lỗ nhỏ phía dưới không nhịn được mà co rút lại.
Tại sao lại như vậy?
Rõ làm đã bị Úc Hàn làm cả buổi sáng, nhưng giờ đây cô lại muốn nữa rồi...
Rất muốn làʍ t̠ìиɦ với Úc Hàn.
Rất muốn.
Thừa dịp không có ai chú ý, Lâm Thiên Hoan siết chặt hai chân lại, mặt vẫn đúng đắn như cũ: "Chuyện quỹ LP thế nào rồi?"
Thư kí gật đầu: "Nói là hôm nay có thể gặp mặt trao đổi, thời gian để cô chọn ạ."
"Vậy tối nay 6 giờ, cô cứ đặt nhà hàng, rồi chút nữa bảo Hách phó tổng và Hạ Vãn Vãn điều chỉnh lịch trình, tôi dẫn hai người họ đến đó."
Thư kí đã ghi lại lời cô nói.
Lâm Thiên Hoan tự trở về văn phòng tổng tài của mình, kéo hết màn che xuống, còn chốt chặt cửa.
Hiện tại phía dưới ướt đến ngại ngùng, thật sự không thoải mái, may là trong phòng tắm có qυầи ɭóŧ để thay.
Khi cô đưa tay ra cầm lấy chiếc qυầи ɭóŧ mới, lại nhớ tới Úc Hàn không bình thường của hôm nay.
Vì vậy Lâm Thiên Hoan chưa vội thay qυầи ɭóŧ mới, mầ đứng yên tại chỗ, gọi video call.
Chuông vang lên rất lâu mới có người nhận, còn không đợi Lâm Thiên Hoan thấy được hình ảnh bên đầu dây bên kia, đã nghe thấy tiếng kêu dâʍ đãиɠ của An Nhiên: "Ưm~ a ~ á á á á! Chậm một chút, chậm một chút… Em trai c* to chậm một chút, lỗ da^ʍ của chị gái chịu không nổi... Ưm a~ a~ Chị sắp bị em đ* lêи đỉиɦ rồi á á á á!"
Lâm Thiên Hoan: "..."
Ngay sau đó hình ảnh biến thành màn đen, chỉ còn âm thanh dươиɠ ѵậŧ đánh phạch phạch vào nhục huyệt.
Khoảng 5 phút sau, tiếng động kia mới dừng lại, lại một lát sau, An Nhiên với vẻ mặt thỏa mãn cầm lấy di động, hỏi Lâm Thiên Hoan: "Sao thế bảo bối?"
Lâm Thiên Hoan muốn nói lại thôi mất nửa ngày, vẫn là không nhịn được nên hỏi: "Lúc này không phải cậu đang đi làm ở bệnh viện à?"
An Nhiên quay camera cho cô nhìn hoàn cảnh xung quanh, thủng thẳng nói: "Mình bây giờ đúng là ở bệnh viện, vừa nãy mặc áo blouse trắng cho em trai đ*, thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
Lâm Thiên Hoan đỡ trán: "Đừng nói là cậu chơi luôn với bệnh nhân nhé, nguyên tắc của cậu đâu rồi?"
An Nhiên quệt môi: "Đúng là mình có nguyên tắc như vậy, nhưng hết cách rồi, em trai đến quá đúng lúc, dươиɠ ѵậŧ lại to, trong lúc nhất thời không nhịn xuống được,"
Lâm Thiên Hoan: "..."
An Nhiên vẫn còn hoài niệm: "Đều nói dươиɠ ѵậŧ học sinh cấp 3 cứng như kim cương, nếm thử một lần quả nhiên là vậy, thật là thoải mái."
Lâm Thiên Hoan thật cạn lời: "Còn là học sinh cấp 3?"
An Nhiên: "Đúng vậy, giờ đang học lớp 12, nói là áp lực lớn nên có chút u uất, tuần trước được phụ huynh mang đến đây."
Lâm Thiên Hoan hỏi cô: "Cho nên? Đây là cách chữa trị? Thịt em trai học cấp 3, cậu không thấy bất an trong lòng à?"
An Nhiên liếʍ liếʍ môi, trả lời Lâm Thiên Hoan: "Mình bất an cái gì chứ? Vốn em trai đang không vui, nhưng sau khi thao hoa huyệt mình thì có tinh thần hơn hẳn, mặt còn cười nữa kìa, mình cảm thấy mình không phải bác sĩ, mình thật sự là Bồ tát sống đấy."
Lâm Thiên Hoan bị cô chọc cười.
"Mình lại chẳng phải là cậu, có ông chồng thanh mai trúc mã hoàn mỹ," An Nhiên chỉnh lại cổ áo, lại quay sang than vãn: "Có thể sống bên cạnh anh ta sống cuộc đời thanh thản, chỉ để mỗi anh ta đ*."
Lâm Thiên Hoan không chịu nổi cô ấy: "Cậu da^ʍ thì cứ da^ʍ đi, đừng tự tìm lí do, này thì liên quan gì đến thanh mai trúc mã chứ? Với lại Úc Hàn cũng không hoàn mỹ, chỉ là dù anh ấy không hoàn mỹ mình cũng thật rất yêu anh ấy."
"Aiyo, cậu lại bắt đầu rồi," Bộ dạng của An Nhiên trông có vẻ không muốn nghe tiếp, "Thiên Thiên cục cưng à, gần đây đừng có show ân ái trước mặt mình nữa được không? Mình đang độc thân, rất là hư không tịch mịch đó."
Lâm Thiên Hoan nhướng mày: "Cậu có ý gì? Em trai c* to ban nãy đâu? Bỏ rồi?"
An Nhiên phì cười một tiếng: "Chẳng lẽ sẽ có người chịu nghiêm túc yêu đương với học sinh lớp 12 à? Cậu ta cùng lắm là cây gậy thịt mát xa cá nhân thôi, xài qua rồi xong việc."
An Nhiên ăn nói nghe tiêu sái thật, nhưng thật tế trong bụng cũng có hơi tiếc rẻ.
Gậy thịt mát xa của em trai vừa cứng vừa dài, thao cô thật thoải mái, đây là lần đầu tiên cô được ăn cây dươиɠ ѵậŧ vừa cứng vừa dài như vậy.
Không thì ăn thêm hai lần?
Gặp phải hàng tốt như vậy, dù sao phải sướиɠ cho đủ để hồi vốn.
An Nhiên chỉ suy nghĩ một lúc, rồi quay sang hỏi Lâm Thiên Hoan: "Cục cưng, rốt cuộc cậu tìm mình có việc gì?”
Lâm Thiên Hoan kể về sự kì lạ của Úc Hàn cho cô ấy nghe.
An Nhiên trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, suy nghĩ một lúc: "Cậu cẩn thận nhớ lại xem, rốt cuộc là từ lúc nào Úc Hàn bắt đầu thay đổi, trong chuyện này này nhất định có điểm nào đó khiến anh ta khác thường như vậy."
Lâm Thiên Hoan nghĩ nghĩ, đưa ra đáp án: "Tối hôm qua mình trên xe ngủ mơ mơ màng màng, cũng không nhớ rõ... Chắc đại khái là sau khi mình khẩu giao cho anh ấy?”
An Nhiên vẫn thấy nghi hoặc: "Cho nên khẩu giao là nhân tố làm Úc Hàn thay đổi?”
Lâm Thiên Hoan cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy cũng thật có khả năng, trước kia cô chưa từng khẩu giao cho Úc Hàn này bao giờ, lần này làm, Úc Hàn liền như phát điên mà đ* cô, thế chẳng phải là có liên quan đến khẩu giao sao?
Nghĩ lại xong rồi Lâm Thiên Hoan chợt ngộ ra chân lí: "Thì ra chồng mình thích cái này, xem ra tối nay mình phải tiếp tục khẩu giao cho anh ấy mới được."
An Nhiên hừ hừ: "Thật hâm mộ những người có chồng như các cậu."
Lâm Thiên Hoan: "Có bản lĩnh cậu cũng đi kết hôn đi."
"Mình không có bản lĩnh, nên giờ mình chỉ có thể cùng thật nhiều đàn ông làʍ t̠ìиɦ, sau khi kết hôn chỉ có thể cùng một người làm, nghĩ như thế nào cũng thấy chán."
Lâm Thiên Hoan phản bác cô ấy: "Nếu cậu có một người để yêu, cậu sẽ cảm thấy được làʍ t̠ìиɦ với người đó là chuyện tốt đẹp nhất trên đời, không lỗ lã gì, còn đặc biệt cảm thấy tốt đẹp."
Thời điểm Lâm Thiên Hoan nói ra những lời này mặt còn mang đầy ý cười, An Nhiên nhìn thấy mà muốn đấm ngực dậm chân: "Bảo bối, cậu lại bắt đầu nữa rồi đúng không?"
"Không nói chuyện này với cậu nữa," Lâm Thiên Hoan xua tay với An Nhiên bên đầu video kia: "Mình đột nhiên nghĩ ra chồng mình có thể chơi mình high đến như vậy chắc là có liên quan đến việc mình chủ động cầu hoan, chắc anh ấy thích mình tao lãng một chút, cho nên giờ mình muốn tao lãng cho anh ấy xem."
An Nhiên rất tò mò: "Cậu muốn làm như thế nào?”
Vẻ mặt Lâm Thiên Hoan đầy kiên ngạo: "Đây là tình thú của vợ chồng mình, không cần phải nói với cậu."
An Nhiên: "..."
Được, coi như cô chưa hỏi.
Lâm Thiên Hoan luôn là kiểu thừa dịp nhét cơm chó dọng họng cô mà, sao cô lại cứ hay quên cái tính của con nhỏ này hoài vậy.
...
Tắt cuộc gọi video với An Nhiên, Lâm Thiên Hoan cởϊ qυầи ngoài và qυầи ɭóŧ ra.
Cô không thay qυầи ɭóŧ mới, mà chụp hình chiếc qυầи ɭóŧ ướt mèm, gửi hình cho Úc Hàn.
[Chồng ơi, nó ướt rồi.]
Úc Hàn chắc là đang bận, một lúc sau mới trả lời: [Sao lại như vậy?]
Lâm Thiên Hoan: [Hồi nãy em không có rửa sạch, cứ vậy mà kẹp tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng đi làm, giờ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra rồi, làm ướt luôn cả qυầи ɭóŧ...]
Úc Hàn: [.]
Sao lại là dấu . vậy?
Lâm Thiên Hoan không cam lòng, uất ức gửi tin nhắn thoại qua: "Chồng không muốn nhìn sao? Giờ phía dưới còn chảy đồ của anh đó..."
Úc Hàn lần này không trả lời, Lâm Thiên Hoan cắn cắn môi, liền trở về ghế làm việc của mình rồi ngồi xuống, gác cặp chân trắng nõn lên bàn làm việc trước mặt, mở camera trước.
...
Hai phút sau, cuối cùng Úc Hàn cũng đã xử lí tất cả những việc cần làm, đi ra gian toilet bên cạnh.
Anh đeo tai nghe lên, nghe được câu nói dụ dỗ người khác kia của cô, còn nhìn thấy cả bức ảnh đó.
Tấm ảnh Lâm Thiên Hoan dùng tay vỗ về môi âʍ ɦộ của bản thân, tự mình bẻ ra miệng huyệt, thịt bức nồn nộn vẫn đang chứa đựng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.
Trong nháy mắt, hạ thân Úc Hàn cứng lên như thép.