Chương 15: Tiểu huyệt lần đầu tiên ăn được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng, đựng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi làm.
Kết hôn với Úc Hàn được hai năm, Lâm Thiên Hoan chưa từng có hôm nào như hôm nay, bị thao đến sung sướиɠ như vậy.
Huyệt thịt sau khi cao trào vẫn mẫn cảm như cũ, Lâm Thiên Hoan vẫn kẹp cây gậy thịt nóng rực kia, có thể nhận nó đang run nẩy lên.
Đây là điềm báo sắp bắn tinh.
Tiểu huyệt của Lâm Thiên Hoan đã bị một Úc Hàn khác bắn tinh vào vô số lần, nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Úc Hàn này, cô chưa ăn bao giờ.
Mắt thấy Úc Hàn đang bặm môi, muốn rút dươиɠ ѵậŧ ra ngoài, Lâm Thiên Hoan cho rằng anh muốn rút rồi bắn ra bên ngoài, vì thế vội vàng vòng chân lên eo anh, cánh tay trắng nõn cũng sáp đến, nũng nịu: "Anh đã nói, sẽ thoả mãn em mà?”
Úc Hàn nheo mắt: "Vừa nãy anh chưa thoả mãn em sao?”
"Thoả mãn," Lâm Thiên Hoan đặt nụ hôn nhẹ lên chiếc cằm gợi cảm của anh, làm nũng: "Chồng thật mạnh mẽ, ₫* em sướиɠ lắm, còn sướиɠ rất nhiều lần, nhưng..."
Úc Hàn: “Nhưng gì?”
Lâm Thiên Hoan nâng đôi đa tình lóng lánh đầy nước của mình lên, kiều mị liếc nhìn anh một cái, nói với Úc Hàn: "Nhưng em còn muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng, chồng ơi, anh bắn cho em được không... A~"
Lâm Thiên Hoan còn chưa nói xong, không đợi cô phát âm ra một chữ cuối cùng, Úc Hàn đã bẻ chân cô ra, đâm thọc cây dươиɠ ѵậŧ vào sâu bên trong, anh lao vào huyệt đạo chặt khít ẩm ướt của cô, cuối cùng chọc thẳng vào cung khẩu, qυყ đầυ chống vào chỗ thịt mềm đó bắn ra.
Túi tinh của Úc Hàn căn đầy, lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng nhiều, anh bắn một hồi, Lâm Thiên Hoan bởi vì bị bắn mà lại lần nữa cao trào, môi khép mở không ngừng, liên tục thở dốc: "Thật thoải mái... Bị chồng bắn vào trong thật thoải mái... Ưm~ a... A ~ Rất thích bị chồng bắn vào bên trong... ư... a~"
Dươиɠ ѵậŧ sau khi bắn tinh thì mềm đi, nhưng Úc Hàn không rút, anh chỉ nhìn chằm chằm người phụ nữ đang rêи ɾỉ dưới thân.
Chờ Lâm Thiên Hoan bình phục sau cơn cao trào, vừa nâng mắt lên, đã thấy khuôn mặt nghiêm túc của người thương.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra từ tối qua tới giờ Úc Hàn có gì đó không thích hợp.
"Anh sao thế?" Lâm Thiên Hoan nhích khỏi căn dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ khi trượt ra khỏi tiểu huyệt còn phát ra tiếng "bộp" ái muội, mặt Lâm Thiên Hoan hơi đỏ lên, nhưng lại không hơi đâu để ý đến điểm này, cô đến vỗ nhẹ lên mặt Úc Hàn, quan tâm: "Chồng, tâm trạng anh không tốt à, từ hồi tối qua tới giờ, em thấy anh hơi dữ á..."
Úc Hàn nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: "Có sao?”
"Có á, anh trước giờ chưa từng đối với em như vậy." Lâm Thiên Hoan đặt tay lên cơ ngực Úc Hàn, như có như không sờ soạng, vừa rũ mắt ra giả bộ uất ức.
Úc Hàn nhắm mắt lại.
Trước giờ anh không thể nhìn vào bộ dạng đáng thương của cô được, bất kể kà có xảy chuyện gì.
"Xin lỗi." Cuối cùng Úc Hàn mở mắt ra, đặt nụ hôn lên giữa trán Lâm Thiên Hoan, dịu dàng nói tiếng xin lỗi với cô.
Lâm Thiên Hoan lại cười, mi mắt cong cong, trả lời: "Không sao đâu, anh hung hăn lên cũng đẹp trai lắm á chồng, em hi vọng từ đây về sau khi anh làm em sẽ hung dữ một chút, hôm nay thật sụ rất thoải mái..."
Thoải mái đến độ khi Lâm Thiên Hoan vừa nhớ đến cảm giác vừa rồi, tiểu huyệt liền không tự giác mà run lên, co chặt.
"Thiên Thiên," Úc Hàn đột nhiên gọi tên cô.
Lâm Thiên Hoan khó hiểu: "Sao thế?"
"Anh yêu em," Úc Hàn nhìn cô chằm chằm, ánh như muốn khắc hình ảnh cô vào trong trí não, Úc Hàn nói, "Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ yêu em."
Anh chàng này, sao đột nhiên lại tỏ tình rồi?
Dùng khuôn mặt đẹp muốn trời đất sụp đổ này, còn có bộ dạng nghiêm túc này để nói yêu cô, nói đến nội tâm cô cũng rối loạn.
"Em cũng yêu anh nha." Lâm Thiên Hoan nhắm hai mắt dán lên, phủi môi mình lên môi Úc Hàn, còn vươn đầu lưỡi phấn nộn ra trêu chọc anh.
Úc Hàn không tiếp nụ hôn này, vẫn như cũ hỏi: "Chỉ yêu anh sao?"
Lông mi Lâm Thiên Hoan run run, cười dịu dàng lại kiều mị: "Đương nhiên rồi, em chỉ yêu Úc Hàn, cả đời này sẽ không đổi thay."
Hô hấp của Úc Hàn lập tức trở nên dồn dập, anh ôm Lâm Thiên Hoan vào lòng, ấn giữ cái ót cô, cho cô một nụ hôn sâu khó thở.
"Ưʍ..." Lâm Thiên Hoan có chút phản ứng không kịp, mở to mắt hưởng thụ nụ hôn này.
Chồng cô hôm nay rốt cuộc là sao vậy?
Nhưng mà... ừm... thật thích, Úc Hàn dịu dàng cô thích, Úc Hàn vừa sủng vừa hung hăn với cô như vậy, cô cũng thích.
Cho đến khi bên phía trường học gọi điện đến, Úc Hàn mới thả Lâm Thiên Hoan ra, phòng thí nghiệm bên kia xảy ra vấn đề, cần Úc Hàn chạy qua bên đó xử lí.
"Anh nhanh chóng chuẩn bị chạy qua bên đó trước đi, không cần phải lo cho em." Lâm Thiên Hoan ngoan ngoãn đẩy anh đi.
Úc Hàn nhíu mày: "Còn chưa giúp em tắm rửa."
"Không sao, em tự làm được, không nên chậm trễ chuyện bên nhà truờng," Lâm Thiên Hoan mặc xong váy ngủ, đây Úc Hàn đi vào phòng tắm chỉnh trang lại, lại gọi điện thoại bảo tài xế, bảo anh ta lúc đến mua thêm phần ăn sáng."
Hiệu suất làm việc của Úc Hàn vẫn luôn rất cao, rất nhanh anh đã chuẩn bị xong để ra ngoài, trước khi chia tay Lâm Thiên Hoan còn nhón chân hôn tạm biệt anh, còn dặn anh nhớ phải ăn bữa sáng mà tài xế mâng đến."
"Hôm nay không cách nào làm giúp anh bữa sáng rồi, nhớ ăn sáng đấy nhé!"
"Được."
Bàn tay Úc Hàn đặt on then cửa, trước khi đi chợt dừng lại, rồi sau đó quay lại hôn cô.
Lâm Thiên Hoan nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, chồng ơi?"
Úc Hàn nhìn cô, thần sắc chăm chú: "Gần đây việc trong trường cũng không bận rộn lắm, anh có rất nhiều thời gian, nếu em muốn làʍ t̠ìиɦ, cứ nói với anh."
Úc Hàn nói xong lời này thì đi luôn, không cho Lâm Thiên Hoan phản ứng lại.
Lâm Thiên Hoan sững sờ tại chỗ nửa này, mới vui vẻ nhảy dựng.
Cuối cùng chồng cô cũng thông suốt rồi sao?
Lâm Thiên Hoan lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Úc Hàn: Tối nay em còn muốn làm, có được không?
Úc Hàn: Được.
Lâm Thiên Hoan: Vừa nãy anh chỉ dùng một tư thế thôi, tuy rằng em rất sướиɠ, nhưng tối nay muốn đổi tư thế khác, ví dụ như cowgirl hoặc vào từ phía sau...
Úc Hàn: Đều theo em.
Thật tốt quá!
Lâm Thiên Hoan vui vẻ muốn nhảy múa, nhưng vừa động đậy thì cô chợt phát hiện ra thân dưới cô vẫn còn đang chứa gì đó.
Đó là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông bắn cho cô.
Thật là nhiều...
Lâm Thiên Hoan đỏ mặt đi phòng tắm, nhưng khi duỗi tay về phía tiểu huyệt để moi ra, cô lại hơi thấy tiếc.
Kết hôn hai năm, đây là lần đầu tiên Úc Hàn bắn tinh vào lỗ nhỏ của cô.
Còn bắn nhiều như vậy, sâu như vậ...
Nghĩ đến chuyện này, Lâm Thiên Hoan chợt không muốn cho bọn chúng chảy ra ngoài.
Lâm Thiên Hoan cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, bị ma xui quỷ khiến, cứ vậy mà đựng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt của anh đi làm.