*Bùm*
*Bùm*
*Aaaaaaaaaaa
*Ầm ầm*
Những tiếng nổ, tiếng thét chói tai ầm ầm bên ngoài khiến cho Luisen tỉnh lại.
“Thưa ngài, thưa ngài. Ngài hãy mau tỉnh lại Trận chiến đã bắt đầu rồi ”
“Ư......”
“Yên coi nào. Ta vừa mới chết đó, ngươi có biết không?”
Luisen đưa tay vỗ trán và gạt bàn tay đang cố đánh tức anh ta ra. Đầu đau như búa bổ, anh cảm thấy có chút buồn nôn. Bỗng anh ngửi thấy có mùi rượu tỏa ra xung quanh.
“Mùi này là rượu gì?”
Sau cuộc nội chiến, Luisen đã không được uống giọt rượu nào. Sau nạn đói kéo dài, giá của rượu cũng theo đó tăng cao chót vót. Đối với một kẻ lang thang như Luisen đến cả bánh mì ăn hàng ngày cũng không mua nổi chứ đừng nói được ngửi mùi rượu.
Nhưng bây giờ, tại sao anh ta lại cảm thấy đau đớn như vậy.
Luisen gắng gượng quay đầu nhìn xung quanh có chút mơ hồ. Từ từ, từng chút từng chút, ký ức trở về.
Đáng nhẽ Luisen đã chết vào đêm mùa đông đó, rõ ràng vào cái đêm gió lạnh sau ba năm anh chạy khỏi lâu đài. Tuy nhiên, một người đàn ông thần bí đi ngang qua đã cứu anh.
Ông ấy cứu Luisen trong cuộc hành hương tôn giáo. Bởi vì ông ấy chỉ có một cánh tay nên được gọi là người hành hương một tay. Luisen không biết tên của ông ấy. Và ông ấy luôn đội mũ trùm đầu của một nhà sư, vì vậy Luisen không thể nhìn thấy khuôn mặt của ông ấy. Người đàn ông có vẻ rất đáng nghi, nhưng người hành hương một tay này chăm sóc Luisen rất tận tình.
Ông ấy dọn giường, sưởi ấm căn phòng bằng củi quý, thậm chí sẵn sàng chia sẻ thuốc men và thức ăn với anh. Mặc dù ông ấy không giàu có gì nhưng vẫn tận tình chăm sóc Luisen. Nhờ ông ấy, Luisen chẳng những không chết vào mùa đông năm đó mà còn có sức sống hơn.
Anh cảm thấy vô cùng biết ơn người hành hương này. Không ngờ trên đời này lại có người hiền lành và tốt bụng đến như vậy. Luisen tin tưởng và nghe theo ông ấy.
Theo chân ông, Luisen đã học được nhiều điều về thế giới và nhận ra sự ngu ngốc của chính mình. Những câu chuyện mà người hành hương một tay kể lại đã giúp cho Luisen nhìn rõ nhiều điều và trở nên sáng suốt hơn. Ông đã giúp anh ta nhìn thế giới bằng đôi mắt trong sáng, không có tội lỗi và sự già yếu. Luisen cảm thấy hối hận và chân thành xin lỗi những người đã khuất.
Sau cuộc gặp gỡ với người hành hương một tay, anh tađã không phải chịu đói nữa, cũng không phải ngủ lang thang ngoài đường như trước, nhưng lần bị đánh đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe của Luisen. Một năm sau, vào mùa đông tiếp theo, Luisen chết.
“Đáng nhẽ ta đang ở một căn nhà gỗ cũ mà …”
Đó là một đêm đầy lo lắng và khủng khϊếp. Thời tiết mùa đông vô cùng lạnh lẽo, bên ngoài bão tuyết kéo đến làm lung lay khung cửa sổ. Biết đó là đêm cuối cùng của Luisen, người hành hương nhét đầy củi vào bếp để anh ta có thể cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Mỗi một âm thanh kỳ lạ của thiên nhiên vang lên cũng làm trái tim của Luisen rung rẩy.
Cái chết thật đáng sợ.
Anh sợ gặp những người đã chết vì anh. Thật đau đớn khi nhìn lại cuộc đời của mình, nhưng cũng thật đáng sợ khi nghĩ rằng mình sẽ chết. Ah, quá trình linh hồn rời khỏi cơ thể quá lâu, vừa khủng khϊếp lại vừa nhàm chán. Nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“Này chàng trai...” - Người hành hương một tay nói.
Ông ấy nắm lấy tay Luisen như thể hiểu được ước muốn của anh. Luisen làm ẩm môi mình bằng một ít rượu mà người đàn ông đã hành hương mua, như thể từ không khí loãng, và nói ra di ngôn cuối cùng - lời thú nhận cuối cùng của anh ta.
Và sau đó, anh ta chết.
Đó là khoảnh khắc cuối cùng Luisen có thể nhớ. Khi đó anh ta chắc chắn đã chết.
Nhưng sao bây giờ Luisen lại ngửi thấy mùi rượu? Anh ta đã chết hay chưa? Không. Những chuyện Luisen đã trải qua thấm sâu vào linh hồn của chính mình, đó không thể là một giấc mơ được.
"Có phải ta đang ở địa ngục không?"
Anh nghe thấy những tiếng hét kinh hoàng ở xung quanh nên chắc hẳn đây là địa ngục. Luisen vẫn cảm thấy đau đầu chóng mặt buồn nôn. Mỗi lần hít một hơi, anh có thể cảm nhận mùi rượu nồng nặc trong miệng mình. Hình như...... Đó là ngày tiếp theo sau hôm anh ta uống say.
“Ở địa ngục mà cũng cảm thấy say được ư?”
“ Địa ngục? Chà, gọi nơi này là địa ngục cũng không sai”.
Một giọng nói khó nghe từ trên cao vọng ra.
‘Ai ở bên đó vậy?’
Luisen mở mắt. Căn phòng tối om nhưng vẫn đủ để nhận ra khuôn mặt của người kia. Người đàn ông có vẻ ngoài ưa nhìn với mái tóc đỏ chói, nhưng vẻ mặt lơ đãng khiến anh ấy trông có vẻ bình thường.
Đó là trợ lý trưởng của Luisen, Ruger.
“Ruger? Ha! Sao ngươi lại ở đây?”
Ruger lẽ ra sẽ bỏ trốn cùng Luisen vào đêm định mệnh đó, nhưng anh ấy lại cố tình để binh lính của Carlton bắt và gϊếŧ để tạo cơ hội cho chủ nhân của mình trốn thoát an toàn. Một trong những điều hối tiếc lớn nhất của Luisen là anh ta không thể lấy lại thi thể của Runger vì sợ bị bắt.
“Xin người hãy tỉnh táo lại. Bây giờ không phải là lúc để vô tư uống rượu. "
“Bây giờ sao?”
Luisen ngơ ngác nhìn xung quanh; khung cảnh quá quen thuộc. Căn phòng sang trọng được trang trí bằng vàng và thêm chút màu xanh, đây là phòng ngủ trước đây của anh. Mặc dù Luisen dành nhiều thời gian ở hoàng cung hơn ở lâu đài của mình, nhưng anh không thể quên căn phòng ngủ được truyền qua nhiều thế hệ trong gia tộc Anies của mình.
"Không ngờ ta vẫn có thể nhìn thấy nơi này một lần nữa."
Căn phòng này đã bị thiêu rụi cùng với lâu đài. Carlton chắc chắn sẽ làm thế.
"Mời ngài uống một chút nước lạnh để tỉnh táo hơn. "
Ruger đưa cho Luisen cốc nước. Luisen lơ đễnh cầm lấy và uống một hơi cạn sạch. Có thể bởi vì anh ta vừa trở về từ địa ngục, hoặc có thể vì anh ta nhìn thấy lâu đài từng vì mình bỏ trốn mà trở thành một đống tro tàn, cổ họng của Luisen trở nên bỏng rát.
“Aahhh”
Nước lạnh tràn vào cổ họng khiến đầu óc choáng váng.
"Điều này thật kỳ lạ?"
Luisen véo mạnh vào má mình. Đau đớn khôn nguôi.
‘Ta vẫn còn sống ư? Ta vẫn chưa chết?”
Người chết có lẽ sẽ không cảm nhận được đau đớn. Vậy, những tiếng la hét thảm thiết ở bên ngoài là gì? Luisen vội vàng chạy đến mở tung cửa sổ.
“Aaaaaahhhhhhhh”
"Chặn chúng lại! Kiên trì lên, đừng lùi bước! ”
"Cứu tôi!"
Toàn bộ khung cảnh hỗn loạn diễn ra trước mắt. Một trận chiến đang diễn ra kịch liệt ngay bên ngoài tường thành của lâu đài. Mặc dù có vị trí thuận lợi dễ phòng thủ, nhưng các tuyến phòng thủ vẫn đang bị đẩy lùi dù rất cố gắng chống cự. Những người lính của Luisen rất ngây thơ và không được đào tạo bài bản, trong khi quân địch đang leo tường đều là những người tinh nhuệ. Họ phất cờ như biết chắc chắn sẽ giành thắng lợi. Sư tử xanh là biểu tượng của hoàng gia.
Một lá cờ sư tử xanh…
Lá cờ sư tử xanh. Những hình ảnh trong quá khứ hiện ra trong đầu Luisen một cách sống động như thể vừa xảy ra ngày hôm qua.
Hoàng tử Ellion tuyên bố rằng tất cả những người ủng hộ hoàng tử Paris đều là những kẻ phản bội cần phải xử lý. Để làm gương cho tất cả những quý tộc khác không ủng hộ mình, Ellion đã tấn công Công tước Anies.
Carlton, thanh kiếm đầu tiên của hoàng tử, đồ tể, đao phủ cao quý, và đủ loại biệt danh khủng khϊếp khác, đã dẫn đầu quân đội đến lãnh thổ của công tước.
Carlton khuyên họ đầu hàng Ellion mặc dù trên danh nghĩa họ là chư hầu của hoàng gia, Công tước Anies vốn đã cai trị miền nam từ lâu. Nhưng công tước không chấp nhận đầu hàng. Họ đóng của lâu đài và chấp nhận anh dũng chiến đấu đến cùng. Công tước vốn tin rằng các lãnh chúa, chư hầu ở phía Nam của ông, sẽ đến tiếp viện nên họ vẫn cố gắng chống cự.
Sau khi trận chiến bắt đầu, lâu đài chỉ chống cự được ba ngày rồi thất thủ.
Chỉ có ba ngày.
"Ruger, trận chiến này đã bắt đầu được mấy ngày rồi?”
“Gì cơ? Ngài không nhớ nữa sao? Ngài có uống thứ gì khác ngoài rượu không vậy?”
“Bao nhiêu ngày rồi?”
“Trận chiến bắt đầu từ hôm qua.... Hôm nay là ngày thứ hai.”
Ngày thứ hai! Đó cũng là đêm Luisen bỏ trốn.
“Đúng là… không thể tin được.”
Luisen cười khẩy.
‘Ta đã sống lại sao? Nhưng tại sao lại là lúc này, tại sao lại sống lại vào ngày ta hối hận nhất?"
Anh không thể tin được. Luisen nắm chặt tay và đấm vào khung cửa sổ.
*aaahhh*
Không… đau quá…”
“Ngài đấm vào khung gạch, đương nhiên rất đau! Ngài đã ăn cái gì đó kỳ lạ phải không? Đúng không? Thần đang làm những gì mà công tước ra lệnh , ngay cả trong tình trạng lộn xộn thế này, thần vội vàng cố gắng, vậy mà ngài lại ở đây uống rượu rồi ăn thứ gì đó để trở nên kỳ lạ như thế này đấy à? "
“… Ta đã nói là ta không ăn nhầm cái gì.”
"Mà thật ra, ta đã ........?"
Luisen cảm thấy mình đúng là mất trí rồi. Anh thường sẽ uống rượu thỏa thích trong các lễ kỷ niệm năm mới, nhưng trong tình huống sắp chết tới nơi này thì quả thực Luisen không nên uống rượu.
“Có lẽ ta đã uống ... Một chút.”
“Thần hiểu rồi. Vào lúc trận chiến đang diễn ra kịch liệt, sẽ không ai chú ý đến chúng ta”.
“Hả? Cái gì” Luisen ngơ ngác hỏi.
Anh cảm thấy như thể mình đang mơ. Anh đã có một giấc mơ kỳ lạ sau khi uống rượu sao? Anh ta trở thành một người ăn xin, sau tất cả.....
“Chúng ta phải chạy. Thần đã chuẩn bị tiền và ngựa. "
*Hmmmmm
Nó không thể là một giấc mơ. Nó thực sự đã xảy ra. Luisen đột nhiên phát ra một âm thanh đau khổ.
Trước đây ......anh đã nghe qua một câu chuyện nhưng....
Ngày xửa ngày xưa, rất lâu trước đây, có một người đàn ông. Anh lang thang khắp thế giới và giúp đỡ nhiều người. Mọi người ca tụng anh ấy như một vị thần, nhưng anh ấy lại không thấy vui vẻ. Đó là bởi vì anh đã phạm một tội lỗi lớn trong quá khứ. Mặc dù đã cố gắng làm nhiều việc tốt đề bù đắp lỗi lầm nhưng vẫn không thể vui vẻ. Một ngày nọ, anh đã xin chúa một điều ước. Anh ấy muốn hồi sinh những người thân yêu của mình… Chúa cảm thấy có lỗi với vị thần này nên đã giúp anh thực hiện điều ước của mình. Ông đã đưa vị thần ấy trở lại quá khứ để anh ấy có thể cứu mọi người.
Tất cả người dân của vương quốc đều biết đến truyền thuyết này - hư cấu được thực hiện để dạy đạo đức và truyền cảm hứng cho đức tin. Nhưng câu chuyện đó đã trở thành hiện thực với Luisen, mặc dù anh không phải là một vị thần.
‘Tại sao lại là mình?’
Luisen là một tội nhân. Anh đã đưa ra một quyết định sai lầm khiến nhiều người thiệt mạng và cũng góp phần gây ra nạn đói nghiêm trọng. Có bao nhiêu người chết vì một người rồi chứ? Tại sao anh ta có thể được trao cơ hội giống như một vị thần?