Bốn người đàn ông đang đánh một người ăn xin trong một con hẻm. Cảnh tượng này diễn ra ở giữa đường, nhưng tất cả những người qua đường đều không chú ý đến - bởi vì bốn người đàn ông đặc biệt nổi tiếng bỉ ổi, xấu tính, và người đàn ông bị đánh chỉ là một kẻ ... ăn mày vô danh.
Kẻ ăn xin xui xẻo, Luisen, cuộn tròn người chịu đựng đau đớn. Cơ thể cuộn tròn của anh ta giống như một con chuột bò lên từ cống rãnh. Anh ta không dám cử động. Anh biết rằng mình càng chống cự thì sẽ càng bị đánh lâu hơn. Vì vậy, anh ta ngậm chặt miệng và lấy cả hai tay che đầu. Mái tóc khô như rơm rạ run rẩy.
“Ahh, quả là một chàng trai mạnh mẽ. Không thèm kêu la tiếng nào luôn."
Bọn côn đồ lè lưỡi. Phải có một vài phản ứng thì khi đánh mới thấy thoải mái; đánh vào một người đàn ông chỉ cuộn tròn thì chẳng có gì thú vị.
“Chơi thế này chán quá .Đi chơi bài còn vui hơn."
“Đúng vậy”
"Thằng khốn. Sống như vậy mà mày cũng sống được à?”
Mấy tên đó nhổ nước bọt vào cái lưng đang run rẩy của Luisen và cười khúc khích rồi đi ra khỏi con hẻm.
Ngay sau khi họ biến mất, Luisen vịn vào tường đứng lên. Bước một chân khập khiễng, anh chậm rãi rời đi. Có lẽ do bị thương qúa nặng, mỗi bước đi của anh dần trở nên nặng nề, đầu óc choáng váng.
Anh cạo tuyết trên mặt đất và dùng nó để lau sạch cái miệng đầy máu của mình.
"Hình ảnh co giật thật kinh khủng ..."
Chính bốn tên khốn nạn đã đưa ra lời đề nghị: "Nếu mày theo tụi tao, bọn tao sẽ cho mày ăn."
Luisen đã đói gần chết hai ngày nay. Anh ta ăn xin cả ngày và làm những công việc lặt vặt nhưng vẫn không đủ tiền mua một ổ bánh mì. Với một ổ bánh đó, anh có thể chịu đựng thêm vài ngày nữa. Tuyết đã rơi rồi - nếu hôm nay vẫn không ăn gì, anh ta chắc chắn sẽ chết.
Kìm nén sự chán ghét, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lời đề nghị. Tuy nhiên, những người đàn ông đó nhanh chóng bắt đầu hành động theo ý họ muốn, túm tóc anh và giả vờ như không quen biết .Khi Luisen đòi số tiền mà họ đã hứa lúc đầu, họ lơ đi và nói, “Mày không thích thế này à?" Đột nhiên, họ tỏ ra bỉ ổi và bắt đầu đánh đập Luisen.
Ngay từ đầu, họ đã không có ý định đưa tiền cho Luisen.
“Nếu các người không cho ta tiền, cũng không sao. Nhưng tại sao lại đánh ta?”
Hít một hơi, Luisen nuốt nước mắt vào trong. Những nơi bị bọn chúng đánh đau nhói lên. Toàn thân đau nhức và đôi mắt mờ đi khi cơn sốt bắt đầu ập đến. Nhưng hơn cả nỗi đau thể xác, sự khốn khổ hiện tại mới là cái mà anh không thể chịu đựng được.
“Nếu là trước đây, bọn chúng còn không dám nhìn đến gót chân ta.”
Luisen đã từng sống cuộc đời không biết đến đói kém đau khổ là gì. Cha anh là Công tước Anies, và mẹ anh là công chúa. Luisen là con trai duy nhất của công tước và kế vị sớm. Các vùng đồng bằng phì nhiêu ở phía nam đều là của anh.
Anh là một trong bốn lãnh chúa giàu có nhất trong vương quốc. Vô số chư hầu tuân theo lệnh của Luisen,anh có thể thu thuế hoặc xét xử họ . Đối với phần phía nam của vương quốc, Luisen nắm giữ quyền lực tương đương nhà vua.
Là một trong những lãnh chúa vĩ đại, Luisen có quyền tổ chức lễ đăng quang của hoàng gia và có thể kết hôn các công chúa quý tộc trong hoàng thất. Ngay cả nhà vua cũng đối xử với anh ta một cách thận trọng, và nữ hoàng cũng coi anh ta là bạn từ nhỏ của thái tử, để dựa vào mối quan hệ này giúp thái tử vững chãi kế vị.
Anh từ nhỏ đã thoải mái vui chơi trong cung điện như thể đó là nhà của chính mình. Luisen ăn mặc những thứ quý giá nhất và tốt nhất trên đời. Bất cứ thứ gì anh muôn đều có được một cách dễ dàng. Anh không thiếu thứ gì, và không một bóng đen nào có thể phủ lên cuộc đời tươi sáng của anh.
Đó là những năm tháng tuyệt vời.
Luisen đáng lý không phải tồn tại một cách tạm bợ như một kẻ ăn xin không ai dòm ngó. Đáng lẽ những người đó phải quỳ dưới chân Luisen để phục tùng mệnh lệnh. Họ là những sinh vật tầm thường mà chỉ cần một câu nói của anh cũng có thể quyết định sống chết của họ.
Nhưng,..... Thế nào....
“Cuộc đời của mình sao lại kết thúc như thế này?"
Ba năm trước, vào mùa xuân, nhà vua ngất xỉu. Nhà vua đã già và ốm yêú nên mọi người cũng đã đoán trước là sẽ có ngày này. Tuy nhiên, vấn đề là nhà vua rơi vào tình trạng hôn mê sâu mà không quyết định được người kế vị.
Tại sao ư? Trong tất cả những đứa con thì nhà vua có 2 người con xuất sắc nhất.
Người lớn nhất, Ellion, chỉ là con của vợ lẻ. Tuy nhiên, với tư cách là con trưởng của nhà vua, Ellion đã được tuyên bố hợp pháp cho ngai vàng. Với thanh danh và học thức xuất sắc của mình, hắn nhận được nhiều lời ca ngợi là xứng đáng với ngai vàng.
Paris ít tuổi hơn là con của nữ hoàng. Vì vậy, không ai có thể phản bác quyền kế vị của anh ấy. Mặc dù trí thông minh và danh tiếng của anh ấy không thể so với Ellion, nhưng tính cách của anh ấy rất hòa đồng và để lại ấn tượng tốt với mọi người. Tất cả các quý tộc quyền lực đều ủng hộ Paris.
Khi nhà vua băng hà, hoàng tử thứ hai, Paris, giành quyền kiểm soát cung điện với quyền lực của mẹ mình, nữ hoàng. Không lâu trước đó, thái tử Ellion trốn lên phía bắc, khu vực thuộc quyền kiểm soát của mình và bắt đầu tăng cường huấn luyện quân sự. Theo sau hai hoàng tử, vương quốc chia thành hai phe, và một cuộc nội chiến bắt đầu.
Luisen và công tước Anies sát cánh bên Hoàng tử Paris. Không thể nghi ngờ gì về lòng trung thành của anh, vì Hoàng tử Paris vừa là người thân vừa là bạn duy nhất của anh.
Hoàng tử Ellion đã chiến thắng trong cuộc nội chiến kéo dài nửa năm. Hoàng tử Paris chết trong chiến tranh, và khi Ellion nắm quyền điều hành cung điện, nữ hoàng chính thức bị bắt giam. Nhà vua đang ở bờ vực của cái chết, vì vậy trên thực tế vương quốc nằm trong tay của vị hoàng tử Ellion. Sau đó, hắn ta ra lệnh tấn công những người ủng hộ Paris.
Ngay cả Công tước Anies cũng không tránh khỏi số phận này. Vào mùa thu năm đó, Carlton, thanh kiếm của hoàng tử, dẫn đầu quân đội đến lâu đài của công tước Anies.
Carlton là ai? Mặc dù là người thấp bé, nhưng vị hoàng tử Ellion đã nhận ra sức mạnh quân sự vượt trội của cậu ấy. Cậu ấy trở thành một nhân vật quan trọng đối với phe của thái tử Ellion. Trong số các quý tộc, cậu ấy còn có các danh hiệu khác phổ biến hơn ‘thanh kiếm của hoàng tử,’ đó là: đồ tể của hoàng tử, kẻ sát nhân, kẻ tàn sát quý tộc. Cậu khinh thường những người khoe khoang về việc họ may mắn được sinh ra như một quý tộc và khinh miệt những lãnh chúa bất tài, vô dụng.
Và Luisen thì có cả hai yếu tố đó.
Luisen vô cùng hoảng sợ khi nghe tin Carlton đến.
“Carlton chắc chắn sẽ gϊếŧ ta. Cậu ta sẽ gϊếŧ ta bằng cách khủng khϊếp nhất."
Vị lãnh chúa trẻ tuổi từ bỏ mọi công việc và giam mình trong phòng. Anh ta uống rượu suốt cả ngày và phó mặc tất cả cho trận chiến sắp tới. Anh vô cùng sợ hãi và không biết phải ứng phó như thế nào - anh chưa bao giờ phải trải qua cơn khủng hoảng như thế này.
Cuộc sống yên bình mà trước đây anh ta được hưởng đã trở thành liều thuốc độc. Nỗi sợ của anh ngày một lớn dần. Và, khi nó trở nên quá sức chịu đựng, Luisen đã đưa ra một quyết định không thể thay đổi.
“Hãy chạy trốn. Chạy thật xa, thật xa đến nơi cậu takhông thể đuổi theo ta "
Luisen đánh cược vận may của mình vào lần bỏ trốn này. Luisen có một số thuộc hạ, họ hàng và bạn bè…anh ta chắc chắn một trong số họ sẽ chăm sóc mình.. Anh mơ hồ tin rằng sẽ có người giúp đỡ mình. Đó là quyết định ngu ngốc của anh ta khi tâm trí quá sợ hãi.
Thế giới trở nên lạnh lẽo ngay khi anh không còn là Công tước xứ Anies. Tất cả bạn bè và người thân đáng tin cậy của anh đều nhắm mắt làm ngơ. Tài sản mà Luisen mang theo đã bị bọn trộm cướp lấy đi, và người hầu đi cùng anh đều đã chết khi bị truy đuổi. Quá muộn để Luisen trở lại lãnh thổ của mình, mọi thứ đã kết thúc.
Tức giận trước sự trốn thoát của Luisen, Carlton đã tàn sát tất cả mọi người và phóng hỏa nhiều vùng khác nhau trên lãnh thổ. Tuy nhiên, điều đó không làm Carlton bớt giận. Đầu của các chư hầu treo trên các bức tường của lâu đài. Đàn quạ ngửi thấy mùi xác chết thối rữa và kêu thảm thiết.
Ngọn lửa lan rộng đến vô tận và đốt cháy tất cả. Những bông lúa mì chín vàng trong mùa thu hoạch bị ngọn lửa đỏ tươi nuốt chửng. Khói đen bay đầy trời, những người còn sống vô cùng thương tiếc.
Nhìn thấy cảnh đó, Luisen bỏ chạy một lần nữa. Anh ta đã chọn quay đi vì anh không thể đương đầu với bi kịch này.
Sau đó, Luisen lang thang một cách vô định. Anh cảm thấy như thể Carlton vẫn đang đuổi theo anh. Khi nhìn vào bóng tối, anh cảm thấy như có tiếng vó ngựa của hiệp sĩ áo đen.
Khi ngủ, Luisen lại mơ thấy mình đứng trên một cánh đồng lúa vàng đang cháy rực. Người chết trở thành những bóng ma theo sau Luisen. Họ sẽ dùng móng tay vạch mặt anh, cắt cổ và bóp nát mặt anh. Với khuôn mặt đau khổ, bỏng rát họ sẽ oán trách và nguyền rủa anh .
Do nội chiến và nạn đói, đất nước rơi vào tình trạng khốn khó. Mọi người thậm chí không đủ khả năng chăm sóc cho chính mình. Cuộc sống bình dị hàng ngày đã không còn nữa, những cảm xúc như sự cảm thông và lòng trắc ẩn đã trở thành một thứ xa xỉ. Luisen phải tồn tại bằng chính sức mạnh của mình.
"Ta có phải là một người đáng thương và vô dụng không?"
Luisen sau khi trốn khỏi lâu đài thì chẳng là cái gì cả, không tiền, không quyền. Anh ta không giỏi tính toán, không biết làm ruộng, cũng như không đủ sức khỏe để lao động chân tay. Anh thậm chí không thể chiến đấu.
Luisen chẳng biết gì về thế giới này. Anh chẳng thể làm được gì, đến kiếm tiền nuôi sống bản thân cũng không thể.
Số tiền mang theo khi bỏ trốn cũng nhanh chóng hết. Luisen đã bán quần áo, giày dép, và thậm chí cả tóc của mình… nhưng cũng không duy trì được lâu. Lần đầu tiên trong đời, Luisen trải qua cơn đói. Ruột của anh như quặn lại, và bầu trời trở nên chói chang, vàng vọt. .
“Đ-Đau quá. Đói, cái gì cũng được Ta muốn ăn, dù là cái gì đi nữa ta cũng ăn.”
Mắt Luisen trợn ngược. Hình tượng cao ngạo của anh, tất cả đều sụp đổ khi cơn đói ập đến. Bản chất quý tộc, đạo đức, thanh danh đều sụp đổ.
Để có một bữa ăn, anh ta đánh đổi cả thể xác và lý trí. Luisen không ngần ngại làm đủ mọi tội ác, ăn xin, trộm cắp.
Tuy nhiên, thức ăn có được theo cách đó ngon đến mức anh ta có thể bật khóc. Luisen sẽ khóc khi ăn món súp tầm thường mà anh ta thậm chí sẽ không nhìn thấy khi còn là công tước.
Cứ như vậy, ba năm trôi qua.
Không thể nào nhìn ra Luisen từng là một quý tộc. Cơ thể anh ta gầy như một cành cây, làn da thì vàng vọc và xanh xao. Đôi mắt với những quầng thâm đen xì, khiến anh trông ốm yếu. Vì sợ bị bắt, anh ta thường cúi đầu, tránh né ánh mắt mọi người. Cuối cùng, dẫn đến gù lưng và rụt cổ giống như một con rùa.
Nhưng việc Luisen vốn chỉ biết ăn chơi mà có thể sống sót suốt 3 năm trời đã là một kỳ tích. Họ nói rằng những người giàu có đột nhiên phá sản chỉ có thể tồn tại trong ba năm, và đúng vậy Luisen cố gắng sống chính xác 3 năm. Bây giờ, anh thực sự không có gì cả. Ngay cả vẻ ngoài xinh đẹp của anh ta cũng bị hủy hoại bởi cuộc sống đường phố đầy khó khăn.
“Tôi đói. Tôi đói. Tôi đói.”
Đầu óc bắt đầu quay cuồng, hoa mắt chóng mặt.
Hai ngày trước, Luisen trốn trong sân của một gia đình để trộm và ăn thức ăn thừa cho chó của họ. Nghĩ lại, đó là bữa ăn cuối cùng của anh ta. Do không có sẵn thức ăn cho con người, ngay cả thức ăn cho chó cũng quá quý giá đối với anh ta lúc bấy giờ.
‘Tôi muốn ăn bất cứ thứ gì. Cái gì cũng được, tôi chỉ muốn ăn.’
Lúc này Luisen đã nghĩ rất nhiều về thời còn là công tước - những món ăn ngon lành anh nghĩ là quá chán đến nỗi không muốn chạm vào.
Một chiếc bàn rộng và dài chất đầy đống đồ ăn ngon. Anh không nên bỏ nó. Lẽ ra anh phải ăn hết sạch không còn một miếng nào. Nếu bây giờ được như vậy, anh thậm chí sẽ liếʍ sạch đĩa ăn.
Anh nhớ những tháng ngày đó rất nhiều. Tại sao lúc đó anh không thể hiểu được sự quý giá của cuộc đời mình nhỉ?
Cuối cùng, Luisen đã bật khóc. Anh biết khóc sẽ chỉ lãng phí năng lượng. Nhưng dù vậy, anh vẫn không thể ngăn được những giọt nước mắt tuôn trào.
Con đường tuyết trơn trượt, chân anh đã không còn vững không vững. Đột nhiên anh mất thăng bằng và ngã nhào xuống.
*bịch bịch (tiếng ngã xuống)*
Tuyết lạnh, và bộ quần áo duy nhất của anh bị thấm ướt. Luisen hiện tại không có chỗ để phơi quần áo, càng không có tiền mua quần áo mới. Anh phải nhanh chóng đứng dậy để quần áo không bị ướt đẫm. Nếu không, lúc anh ta ngủ bên ngoài trong bộ quần áo lạnh và ẩm ướt, anh ta chắc chắn sẽ đổ bệnh.
Nhưng Luisen không hề di chuyển. Đầu anh vẫn còn vùi trong tuyết, anh bật khóc nứt nở.
‘Ta đáng lẽ phải chết từ lúc đó. Cho dù có chết, ta sẽ chết như một quý tộc chứ không phải sống tạm bợ như thế này.’
“Có lẽ khi đó các chư hầu và thần dân sẽ không chết. Tất cả hy sinh không phải để ta sống một cuộc sống như thế này. Ta là kẻ vô dụng dù ở bất cứ đâu, không phải là quý tộc, cũng không phải là Công tước Anies, thậm chí vô dụng với chính bản thân mình.”
"Nếu trước sau gì cũng chết ... tốt hơn là đừng bỏ chạy.".
Luisen cảm thấy đau khổ khi vô số cảm giác hối hận đâm xuyên qua trái tim mình. Anh ta đã yếu đến mức trái tim không thể chịu đựng được cảm giác đau khổ này. Khi cơ thể nguội đi, anh cảm thấy ý thức của mình mờ dần. Những cơn đói lạnh như dao cắt dần biến mất.
“Còn hơn là chết như thế này….”