Chapter 3
Luisen là một kẻ ương ngạnh ngốc nghếch, ngay cả trước cuộc nội chiến vẫn vậy. Anh ta không làm tròn trách nhiệm của một vị lãnh chúa, phung phí tuổi trẻ của mình chỉ để ăn uống chơi bời ở hoàng thành. Anh ta sống buông thả, thờ ơ, và coi mình là trung tâm của vũ trụ. Mặc dù đã hối hận rất nhiều về nhiều lỗi lầm của mình sau khi gặp vị thần một tay, nhưng anh vẫn là một linh hồn đọa lạc chắc chắn sẽ được địa ngục sẽ chào đón bằng cả hai tay.
‘Có lẽ…người hành hương một tay đã giúp mình?’
Một cảm giác gì đó đè nặng lên trái tim Luisen. Đúng vậy, một người đàn ông rộng lượng và nhân hậu như vậy chắc chắn có thể tạo cơ hội cho cuộc đời đáng thương của Luisen. Hoặc có thể bằng cách nào đó anh ta đã được trở về quá khứ! Dù sao đi nữa, mọi thứ đều là duyên nợ của anh.
“Công tước, Công tước. Chúng ta phải nhanh lên, sẽ không còn cơ hội nào khác nữa đâu. "
“Chờ một chút”. Anh muốn gửi lời cầu nguyện để cảm ơn vị thần.
Tuy nhiên, Ruger không cho Luisen cơ hội để cầu nguyện.
“Giờ không phải lúc để thư giãn đâu thưa ngài. Ngài phải biết rõ tên Carlton đó có thể hung ác đến mức nào. Hắn ta đã từng gϊếŧ một người bằng cách trói cả bốn chi của hắn vào một con ngựa và để nó xé xác ra. Phần thân còn lại thì bị nhổ nước bọt và mắng nhiếc thậm tệ. Hắn ta là một người đàn ông độc ác và tàn nhẫn. Thần nghe nói hắn ta rất ghét quý tộc phải không? Nếu hắn ta bắt được ngài chắc chắn sẽ không có một cái chết nhẹ nhàng. Carlton mang theo cả một đội quân hùng mạnh đến đây, thần không dám nghĩ hắn ta sẽ làm gì với ngài luôn đây này!”
Ruger run rẩy. "Bây giờ hoặc không bao giờ. Chúng ta sẽ thua – chúng ta chắc chắn sẽ thua”.
“Vì vậy, ngươi muốn chúng ta từ bỏ lãnh thổ và chạy trốn sao? Giữa trận chiến? ”
“Điều đó có gì sai kia chứ? Rất nhiều người đang chiến đấu để bảo vệ ngài, nếu ngài chết thì còn ý nghĩa gì nữa "
“....”
Luisen thở dài. Trong quá khứ , Luisen đã đồng ý với Ruger – và sau đó bỏ chạy. Lúc đó, anh tin rằng chạy trốn là cơ hội sống sót duy nhất của mình. Anh thậm chí không thể tưởng tượng được cuộc sống mà anh sẽ sống sau đó. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi được sống lại lần nữa. Trước đây anh sống quá vô tư, anh vẫn tin rằng mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thỏa, tốt đẹp.
Thật ngây thơ và ngu ngốc!
“Đủ rồi,” Luisen nói.
“Hả”
“Ta không có ý định bỏ trốn. Nếu ngươi muốn thì hãy đi đi. Ta sẽ không trách ngươi đâu. "
“Ngài nói gì vậy?”.
“Ta sẽ không chạy trốn”
Vì những người trước đây đã chết vì anh và cũng vì cuộc sống của chính Luisen, đây là lựa chọn đúng đắn. Luisen không muốn trải qua những chuyện đó lần thứ 2.
"Ta thà chết một cách vinh quang."
Luisen sẽ không lãng phí cuộc sống mới của mình? Anh sẽ sống như một quý tộc. Anh quyết định đầu hàng.
Chỉ có cách đó mọi người mới có thể sống sót.
Mặc dù binh lính đã bị gϊếŧ khá nhiều nhưng số còn lại vẫn đang chống đỡ rất tốt. Có lẽ đó là lý do tại sao trong quá khứ anh đã nghĩ rằng mình có thể đối đầu Carlton. Nhưng, Carlton chỉ đang cố tình câu giờ.
Sau khi nhận ra Luisen đã bỏ trốn, cậu ấy đã chiếm được lâu đài trong vòng chưa đầy nửa ngày.
Nhưng cậu ấy câu giờ để làm gì?
Carlton rất hung hăng - cả người cậu tỏa ra khí chất tàn ác - và cậu không bao giờ rút lui trong trận chiến. Cậu ấy coi việc đánh bại, làm nhục, chà đạp bọn quý tộc như một trò tiêu khiển. Quý tộc càng kiêu ngạo thì cuối cùng họ càng trở nên thảm hại . Luisen sẽ là con mồi yêu thích của Carlton.
Cậu ấy rất phấn khích khi chiếm giữ những lâu đài sang trọng. Tuy nhiên, cũng có thể là do hoàng tử Ellion sai khiến Carlton làm thế.
‘Đó là những gì vị thần một tay đã phân tích .’
Luisen rất tin tưởng kiến
thức phong phú và cái nhìn sâu sắc của ông.
Công quốc Anies là một trong bốn gia đình lãnh chúa lớn nhất. Họ nắm giữ quyền lực gần như ngang bằng với nhà vua. Mặc dù thái tử muốn thống nhất lãnh thổ chỉ do một mình hắn cai trị , nhưng hắn lại khó có thể thực hiện điều đó một cách hợp pháp. Ellion có ít quý tộc ủng hộ hơn Paris.
Sau khi chiến thắng trong cuộc nội chiến, hắn đã cố gắng lôi kéo các quý tộc về phe mình. Công tước Anies là người có quyền bầu chọn vua. Mặc dù Ellion chiến thắng trong cuộc nội chiến, nhưng các quý tộc lớn cũng có sự ảnh hưởng ít nhiều đến hắn.
Vị thần đó đã nói rằng mạng sống của Luisen phụ thuộc vào lòng trung thành của anh với Hoàng tử Ellion.
“Tốt hơn là cậu nên đi theo Ellion. Tốt nhất là đầu hàng trước khi thành bị chiếm đóng.”
Cố thủ cho đến khi bị phá vỡ chỉ khiến Carlton càng thêm tức giận. Một Công tước xứ Anies không đầu hàng cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hoàng tử Ellion. Cậu ấy sẽ không chịu nhục như vậy. Đến lúc đó, Carlton sẽ ra tay tàn nhẫn như thế nào, điều này không ai đoán trước được.
Luisen không biết được điều này trước đây vì lúc ấy anh đã bỏ trốn. Nhưng nghe về cái chết của hoàng tử Paris cũng khiến Luisen sợ hãi.. Luisen nghĩ rằng chắc chắn Elliion cũng sẽ gϊếŧ chết mình.
Nên đã bỏ mặc tất cả.
.
Luisen cắn môi và mở cửa phòng họp. Vừa mở cửa đã thấy cả căn phòng chìm ngập trong bầu không khí căng thẳng. Tướng quân, quốc sư và những người khác đang đứng trước bàn quan sát bản đồ. Khi trận chiến đang diễn ra gay gắt, đội kỵ sĩ lại không có mặt.
Khi Luisen xuất hiện, mọi con mắt trong phòng họp đều đổ dồn vào anh. Tất cả đều nhìn Luisen với ánh mắt bối rối và ngạc nhiên.
“Công tước, vì lý do gì mà ngài lại đến nơi khiêm nhường này thế? Ngài có cần gì khác không?" Thượng thư tiếp đón anh một cách nồng nhiệt.
Mặc dù người đàn ông này có chút mập và có khuôn mặt rạng rỡ, nhân hậu, nhưng lời nói của ông ta lại có cảm giác sắc bén. Việc một lãnh chúa có mặt tại các cuộc họp liên quan đến lãnh thổ đã là chuyện bình thường. Tuy nhiên, ông ấy đã bị sốc trước sự xuất hiện của Luisen. Trong lòng tên thượng thư đã cảm thấy khinh thường khi nghe tin Luisen nhốt mình trong phòng.
Trước đây, Luisen sẽ không phát hiện ra lời mỉa mai của thượng thư, nhưng cuộc sống lang thang đã khiến anh thay đổi và hiểu được nhiều điều. Luisen đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
“Ngài ấy là công tước. Ngươi đang nói cái gì vậy.”
Người quản gia đứng về phía Luisen, nhưng Luisen không dám nhìn ông ấy. Trước khi thoái lui, Carlton đã tra tấn người quản gia để tìm thông tin về nơi ở của Luisen. Nhưng ông ấy không tiết lộ bất cứ điều gì và cuối cùng bị cắt đứt tứ chi và vứt vào rãnh nước.
“Có chuyện gì vậy, thưa ngài? Chúng tôi chỉ đang thảo luận một vài vấn đề quan trọng” Tướng quân nói. Trước ánh mắt nghiêm khắc của ông, vai Luisen khẽ run lên.
Tướng quân luôn cứng rắn, nghiêm khắc với anh. Tướng quân vẫn luôn ở bên dạy bảo cho Luisen từ khi anh còn nhỏ. Ông luôn là một người thầy nghiêm khắc và trở thành một cánh tay đắc lực cho anh. Khi lâu đài bị chiếm đóng, ông đã tự sát. Carlton chặt đầu cái xác của ông và treo nó lên tường. Khi Luisen cố gắng quay trở lâu đài, anh ta chỉ thấy cái đầu thối rữa và mục nát của vị tướng.
Các quan chức khác cũng vậy.. Tất cả những người làm việc tại lâu đài của công tước đã bị chặt đầu và treo trên tường. Carlton đã trả thù một cách tàn nhẫn.
“.....”
Luisen loay hoay với hình ảnh trong trí nhớ của mình. Vẻ ngoài chết chóc và mùi hôi thối của xác chết của họ vẫn còn in đậm trong tâm trí anh. Anh vẫn cảm thấy căng thẳng và lo lắng đến tột cùng. Việc nhìn thấy người đã chết trước đây vẫn sống chuyển động trước mặt mình khó chịu đựng hơn anh tưởng.
Nhưng, anh không thể lùi bước.
‘Hãy nhớ rằng mày đã hối tiếc như thế nào về ngày này, Luisen Anies.’
‘Làm ơn, thần linh, hãy cho tôi can đảm.’
Luisen dùng tay vẽ một cây thánh giá nhỏ trên trái tim mình, nhịp tim nhấp nháy như ánh đèn mờ. Anh cố trấn định bản thân và nói, "Chúng ta phải đầu hàng."
Khuôn mặt của tướng quân méo mó vì thất vọng trước lời nói của Luisen. Thượng thư và những người khác cũng vậy.
“Tại sao ngài lại nói điều này bây giờ, thưa ngài? Có thể ngài nhốt mình trong phòng nên không biết hiện tại chúng ta đang ở giữa trận chiến. "
“Aahhhhh”
Ngay sau đó, một người lính hét lên thảm thiết ở bên ngoài.. Mọi người trong phòng biết rằng người lính đã chết, và không khí cũng trở nên nặng nề hơn.
“....Ta biết,” Luisen nói:
“Vậy thì, ngài cũng biết những lời đó vô lý như thế nào."
“Ta biết. Nhưng, chúng ta vẫn phải đầu hàng. Chúng ta không thể đánh bại Carlton. Sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ thua, chỉ là vấn đề thời gian thôi."
“....”
"Quân lính của chúng ta vẫn đang cầm cự tốt mà"
"Chúng có thể cầm cự bao lâu?"
“Quân tiếp viện sẽ sớm đến. Các chư hầu của Anies sẽ đến viện trợ cho chúng ta."
“Quân tiếp viện sẽ không đến. Họ đã mặc kệ chúng ta tự diệt rồi. "
Trong trí nhớ của Luisen thì không có quân tiếp viện nào đến cả. Tất cả các chư hầu đều quay lưng lại với họ. Luisen đã trải qua chuyện này rồi, nhưng các quan chức khác đều phản đối gay gắt.
“Công quốc Anies đã cai trị vùng đất này từ trước khi hình thành vương quốc. Sẽ không có chuyện các chư hầu bỏ rơi chúng ta và cùng phe với hoàng gia. Họ là thần dân của chúng ta. Chẳng phải chúng tôi luôn dạy cậu đừng quên vị trí của cậu ở phương nam sao? "
Vị tướng quân cũng đồng ý với các quan chức còn lại.
"Đúng vậy. Lòng trung thành của lãnh thổ phía Nam khác hẳn với những quý tộc tham lam ở hoàng thành”.
“Thưa ngài, ngài có thể không biết điều này vì ngài từ bé đã thường xuyên sống ở hoàng thành.” Một quan chức khác nói thêm.
"Không ... Bây giờ khác rồi."
Ngay cả trước khi cuộc nội chiến nổ ra, cả hai hoàng tử đều đã tạo ra phe phái riêng của mình. Thái tử đã thu hút các lãnh chúa hạng vừa và nhỏ về phía mình. Hắn đã dụ dỗ họ bằng việc hứa sẽ xóa bỏ các thỏa thuận cũ và làm thỏa thuận mới theo ý họ. Do đó bọn chúng sẽ không cử quân cứu viện đến mà chỉ ngồi chờ vùng đất phía Nam này bị đánh bại.
Như thể chúng đang chờ đợi các lãnh chúa lớn sụp đổ.
"Ta biết dù nói như thế nào mọi người cũng sẽ khó tin được."
Các cố vấn của công tước là những người có năng lực, nhưng họ lại kiêu ngạo và khá bảo thủ.
“Nhưng hãy suy nghĩ kỹ về điều đó,” Luisen nói. “Nếu họ thực sự muốn giúp chúng ta, họ sẽ gửi binh lính ngay từ đầu chứ không chần chừ đến bây giờ. Nhưng cho đến giờ chúng ta có thấy quân tiếp viện nào không? ”
Thượng thư trở nên hơi bối rối. Những lời của Luisen không phải là không hợp lý.