Cố Trường Đình thực sự không hiểu lời cậu thiếu niên kia nói rốt cuộc là có ý gì. Trời tối âm u, từng cơn gió lạnh thổi tới, câu nói ấy khiến Cố Trường Đình cảm thấy sau gáy lạnh toát. Triệu Giản nhíu mày, đang định mở miệng thì thấy có bóng người từ xa đi đến.
Người đó vừa đi vừa nói: “Cậu chủ, thì ra cậu ở đây à? Tôi tìm cậu mãi.”
Thiếu niên ngoảnh lại nhìn, thấy người đó xong thì lại chậm rãi ngồi xuống ghế đá, nói: “Ở trong phòng bức bối quá nên tôi ra ngoài đi dạo một lát.”
Người đàn ông đến gần chỗ họ, tuổi chừng chưa đến 30, tuy còn trẻ nhưng trông rất già dặn chững chạc. Anh ta mặc một bộ âu phục phẳng phiu, nhìn kiểu dáng thì chắc là vệ sĩ.
Người đàn ông đó nhìn thấy Cố Trường Đình, bèn lịch sự cười nói: “Chắc anh là khách đến tham gia tiệc chúc thọ, sức khỏe cậu chủ nhà tôi không tốt lắm, không chịu nổi gió đêm lạnh thế này, tôi xin phép đưa cậu ấy về trước.”
Người đó vừa nói vừa bước đến trước mặt cậu thiếu niên rồi hơi cúi người xuống, thiếu niên kia cũng ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh ta. Người đàn ông có vẻ là vệ sĩ đó ôm ngang thiếu niên lên một cách dễ dàng, dường như không tốn chút sức lực nào, cũng có thể là do cậu thiếu niên quá yếu ớt nên trọng lượng cũng không đáng là bao. Sau đó, anh ta lại mỉm cười lịch sự với Cố Trường Đình và Triệu Giản một lần nữa rồi mới xoay người nhanh chóng rời đi.
Thiếu niên tựa vào ngực anh ta, trông có chút mệt mỏi, mắt khép hờ. Sau khi người đàn ông đi được một đoạn khá xa, cậu mới mở mắt nhìn Cố Trường Đình qua bả vai của anh ta.
Vì vấn đề ánh sáng nên thiếu niên không nhìn rõ nữa, cậu chỉ nói: ”Lăng Thúc, anh thấy người đó không, con trai của cô đấy, tên là Cố Trường Đình.”
Người đàn ông quay lại nhìn một cái, đáp: “Thì ra là cậu chủ Cố, vậy vừa rồi tôi bất lịch sự quá. Nếu cậu chủ mệt rồi thì ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, bệnh của cậu sẽ khỏi nhanh thôi.”
Thiếu niên cười lắc đầu: “Nếu bệnh của tôi không khỏi được thì sao?”
“Cậu chủ lại nói linh tinh gì thế?” Lăng Thúc nói: ”Cậu sắp khỏe lại rồi mà.”
Thiếu niên tiếp lời: “Lăng Thúc, anh biết mà, tôi chẳng còn sống được mấy ngày nữa, anh phải nói chuyện với tôi nhiều hơn đấy.”
“Cậu chủ…” Lăng Thúc dường như không hề đồng tình với thái độ bi quan này: ”Cậu chủ yên tâm đi, tôi sẽ luôn luôn ở bên cậu.”
Thiếu niên gật đầu, lại dựa vào vai Lăng Thúc, không nói gì thêm nữa.
Sau khi cậu thiếu niên kia đi khỏi, Cố Trường Đình và Triệu Giản vẫn mơ hồ không hiểu.
Cố Trường Đình: “Cậu ta có ý gì vậy?”
Triệu Giản lắc đầu: “Chịu.”
Mặc dù hắn không hiểu nhưng trong lòng cũng hơi để tâm, quyết định sau khi về sẽ gọi điện cho Đường Quý Khai vạn năng sai cậu ta điều tra xem thế nào, phòng có chuyện gì bất trắc thật.
Kể cũng lạ, Cố Trường Đình đã hơn 20 tuổi rồi nhưng người nhà họ Lăng chưa từng đi tìm anh, hồi nhỏ anh bị ngược đãi cũng không thấy bóng dáng, vậy mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, thái độ còn niềm nở ân cần, không biết rốt cuộc có ý đồ gì.
Triệu Giản nghĩ sau này cẩn thận vẫn hơn, hắn kéo tay Cố Trường Đình, nói: ”Bà xã, đừng lo lắng gì cả, dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ luôn ở bên em.”
Cố Trường Đình nghiêng đầu nhìn hắn, vì hơi tối nên Triệu Giản không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh lắm, có điều mắt của anh rất sáng, chỉ là…không hiểu sao ánh sáng đó lại khiến Triệu Giản thấy lạnh sống lưng. Bị anh nhìn chòng chọc mười mấy giây hắn đã không chịu nổi rồi, đành hỏi: “Sao vậy vợ yêu?”
Cố Trường Đình đáp: “Chỉ là tự nhiên em nhớ lại chuyện mấy hôm trước anh lén đi uống cà phê với người khác thôi.”
Triệu Giản: “…”
Triệu Giản nghe xong cả người mềm nhũn, vội vàng xin tha: “Bà xã, em tha cho anh đi mà, đó chỉ là hiểu lầm thôi, anh thực sự không có lòng dạ khác.”
Triệu Giản miệng thì xin tha, trong lòng lại thầm mắng Giang tam thiếu hại hắn thật thảm.
Cố Trường Đình quay người định đi, Triệu Giản vội vàng đuổi theo nịnh nọt, liên tục gọi vợ ơi dài vợ ơi ngắn.
Hai người đi một vòng, vừa về đến tòa nhà khách thì bất thình lình nghe thấy một tiếng sấm lớn, tia chớp chiếu sáng cả bầu trời đêm, xem ra sắp mưa rồi.
Triệu Giản nói: ”Bà xã này, may mà chúng ta về nhanh, nếu không là ướt như chuột lột rồi.”
Chỉ mấy phút sau khi hai người trở về phòng thì trời mưa to, nước mưa hắt vào cửa sổ lộp độp, hình như còn có dấu hiệu mưa đá, nước mưa như muốn đập vỡ kính cửa sổ.
Ở nhà họ Lăng cũng không có hoạt động giải trí gì nên Cố Trường Đình đành về phòng tắm rửa, sau đó ôm máy tính bảng lên giường nằm chơi game. Quần áo mùa hè vốn đã ít, Cố Trường Đình thay một bộ quần áo ngủ, nằm dài trên giường, lộ ra cái eo nhỏ, trông vừa trắng vừa mềm, lúc ẩn lúc hiện, muốn nhìn nhiều hơn cũng không được.
Triệu Giản không chịu nổi phi đến nằm cạnh Cố Trường Đình, vắt tay ngang vòng eo vừa trắng vừa mềm của anh, sờ soạng vài cái tự như vô tình. Cảm giác tuyệt không thể tả, Cố Trường Đình tuy gầy nhưng chỗ nào cần thịt vẫn có thịt chứ không phải loại gầy trơ xương, tuy không có cơ bắp nhưng cảm giác sờ vào cực kì sướиɠ tay.
Cố Trường Đình đang chơi game, là loại game tính thời gian mà phải tranh thủ từng phút từng giây, anh cau mày, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Eo anh vốn đã nhiều chỗ dễ nhột, Triệu Giản lại còn sờ mó luôn tay khiến Cố Trường Đình nhột đến nỗi muốn co cứng cả người. Anh đã xác định là không vượt qua cửa này rồi, lại còn bị Triệu Giản quấy rối, mấy phút sau cuối cùng cũng chết hẳn.
Triệu Giản đang hăng say chấm mυ'ŧ Cố Trường Đình thì đột nhiên lại bị anh lườm một cái. Hắn vội rút tay về, hỏi: “Sao…sao thế bà xã?”
Cố Trường Đình: “Anh đã tắm chưa? Quần áo chưa thay đã trèo lên giường, xuống ngay không thì bảo.”
Triệu Giản bị Cố Trường Đình đuổi xuống đành ảo não cuốn gói đi tắm.
Đợi Triệu Giản xuống giường rồi Cố Trường Đình liền lật người nằm sấp, đặt máy tính bảng lên giường tiếp tục chơi lại cửa ải này, dáng vẻ vô cùng tự tin.
Lúc Triệu Giản bước đến cửa phòng tắm hắn còn tiếc nuối ngoảnh lại nhìn, thấy Cố Trường Đình đang nằm bò trên giường, cặp mông vểnh lên, hắn nhìn mà suýt nữa chảy máu mũi.
Triệu Giản thở dài não nề bước vào nhà tắm, lúc này mới nhớ ra phải gọi cho Đường Quý Khai. Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, lần trước hắn ngồi trong bồn tắm gọi điện thoại, ai ngờ Cố Trường Đình bất ngờ đi vào, di động rơi xuống nước hi sinh anh dũng. Triệu Giản không dám nhặt lên, chiếc di động đó cứ thế bị ngâm trong bồn tắm suốt một đêm, lúc Triệu Giản nhớ ra thì nó đã hỏng hoàn toàn, làm cách nào màn hình cũng không sáng lên được.
Đó chiếc là điện thoại mà Cố Trường Đình tặng Triệu Giản, hắn không muốn để anh biết, chỉ đành lẳng lặng đi mua một cái mới giống y hệt, may mà cũng không phải nhãn hiệu nhỏ nên có thể mua được dễ dàng, Cố Trường Đình không hề phát hiện ra.
Lần này Triệu Giản nhớ đời, hắn mở nước trong bồn tắm nhưng không bước vào luôn mà ngồi bên ngoài gọi điện thoại cho Đường Quý Khai, vậy thì điện thoại sẽ hết cách rơi xuống bồn tắm.
Đường Quý Khai không nhận cuộc gọi, điện thoại đổ chuông nhiều lần nhưng đều tự động tắt. Triệu Giản đang định gọi lại lần nữa thì có người bắt máy, hắn chưa kịp hỏi xem vừa rồi Đường Quý Khai bận làm gì đã cậu ta đã gào lên chặn họng hắn: “Bây giờ em rất muốn gϊếŧ người, tốt nhất là anh đừng có chọc vào em.”
Triệu Giản bị em trai quát đến bối rối: “Gϊếŧ người là phạm pháp đấy.”
Đường Quý Khai tức phát điên, Triệu Giản nói tiếp: “Mày sao thế? Ai dây vào mày rồi? Bình thường chẳng phải mày mới là người chọc tức người khác sao?”
Đường Quý Khai đáp: “Còn ai vào đây nữa. Chính là cái tên Giang thỏ trắng kia chứ ai, tiên sư, trước mặt ông nội cứ ra cái vẻ thỏ con ngoan hiền, ông nội còn tưởng là em bắt nạt anh ta, mắng em nửa ngày trời, bảo em đừng có ngang bướng.”
Triệu Giản nghe xong nhướng mày hỏi: “Hôm nay Giang tam thiếu đến nhà mình rồi à?”
“Vâng.” Đường Quý Khai nói: “Em vừa về đã thấy Giang thỏ trắng đang ngồi ăn cơm trong nhà, ông nội còn tiếp thức ăn liên tục, rồi khen anh ta càng ngày càng có triển vọng, còn bắt em phải học tập cái tên đó.”
Triệu Giản: “Ờ, thực ra mấy năm nay Giang tam thiếu làm ăn khá lắm, đúng là chút thành tựu.”
“Lão Đường!” Đường Quý Khai nghe không nổi nữa rồi, nói: “Anh có phải là anh ruột của em không hả? Chẳng lẽ anh là anh ruột của tên Giang tam ngốc kia?”
Triệu Giản ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như Giang tam thiếu còn hơn anh mày mấy tháng, thế nên anh không phải anh ruột của hắn.”
Đường Quý Khai ức trào máu: “Biến, em tắt máy đây.”
“Ấy đừng.” Triệu Giản suýt nữa quên cả chính sự: “Đừng tắt, anh có chuyện quan trọng mà.”
“Chuyện quan trọng gì chứ?” Đường Quý Khai hùng hổ nói: “Vừa nãy em tức đến nỗi nuốt không trôi cơm, giờ đang đói xỉu đây, em phải đi ăn đầu thỏ kho tàu, chân thỏ kho tàu, đây mới là chuyện quan trọng nhé!”
Triệu Giản vừa cười vừa nói: “Được được, ăn thì ăn đi. Ăn xong thì giúp anh điều tra một chuyện.”
“Chuyện gì?” Đường Quý Khai hỏi.
Triệu Giản: “Mày có biết đằng ngoại của Cố Trường Đình không? Nhà họ Lăng ấy.”
Đường Quý Khai ậm ờ nói: “Không, chẳng phải nhà họ Lăng đã rút lui khỏi giới từ lâu rồi hay sao?”
Triệu Giản nghe ra Đường Quý Khai đang lúng búng cái gì đó trong miệng, chắc là đi gặm đầu thỏ rồi, tốc độ đáng sợ thật.
“Bây giờ anh với vợ đang ở nhà họ Lăng. Gia chủ nhà họ tổ chức đại thọ 80 tuổi, mời Cố Trường Đình đến tham dự.”
“Ố?” Đường Quý Khai có vẻ khá là hứng thú: ” Sao anh không nói với em sớm, em còn tưởng hai người đi hưởng tuần trăng mật cơ, xem ra là em nghĩ hơi xa rồi.”
Triệu Giản cảm thấy tim mình như bị đâm mấy nhát, hắn nói tiếp: “Người nhà họ Lăng nói tìm thấy di vật của mẹ Trường Đình để lại cho em ấy nên vợ anh mới qua đây một chuyến, nhưng anh vẫn có cảm giác sai sai thế nào ấy, mày giúp anh tra xem sao.”
“Sao lâu như vậy anh mới ngửi thấy mùi nguy hiểm hả? Nhà họ bao năm không liên lạc với anh dâu, bây giờ đột nhiên xuất hiện, có vấn đề là cái chắc. Việc này anh cứ để em nghe ngóng xem thế nào.”
Triệu giản giục: “Nhanh lên đấy, giờ bọn anh đang ở nhà họ Lăng rồi.”
“Biết rồi biết rồi, au ui. . .”
Triệu Giản vội hỏi: “Sao thế, tự nhiên kêu thảm thiết quá vậy?”
Đường Quý Khai cả giận nói: “Cắn vào lưỡi rồi. Gặm cái đầu thỏ cay thôi mà cũng bị cắn vào lưỡi, số em đúng là xung khắc với thỏ mà.”
Triệu Giản nghe xong suýt nữa phụt cười: “Mày cứ từ từ mà so tài với đầu thỏ đi, anh tắt máy đây.”
Đường Quý Khai tắt máy xong liền chạy ngay đi súc miệng. Cậu cắn rách lưỡi rồi, vị cay của đầu thỏ làm cậu xuýt xoa liên tục, xót đến nỗi muốn rớt nước mắt. Súc miệng xong, cậu lại xoa cái bụng đói meo, trong bữa cơm cậu mải tức giận nên chẳng ăn được mấy miếng, bây giờ đói không chịu được. Thế là cậu quyết định chạy xuống bếp tìm đồ ăn, dù sao cũng không thể bạc đãi bản thân được.
Nhưng vừa ra khỏi phòng, chưa đi được mấy bước đã chạm mặt Giang tam thiếu, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Giang tam thiếu người mặc âu phục chân đi giày da, đường hoàng bước về phía cậu, nhìn từ xa trông cũng ra gì lắm, đúng là mẫu người ông nội thích, trông rất chín chắn lịch thiệp, khi cười lên thì lại thân thiện dễ gần, ăn nói có chừng mực, quan trọng nhất là đời tư sạch sẽ, không vướng vào bất kì tin đồn xấu nào.
Có điều trong mắt Đường Quý Khai, Giang tam thiếu chính là cái loại mặt người dạ thú. Cậu trừng mắt nhìn hắn, sau đó hất cằm, định đi lướt qua Giang tam thiếu, coi hắn như không khí luôn.
Giang tam thiếu nhìn điệu bộ của câu suýt nữa thì bật cười. Chủ yếu là vì Đường Quý Khai vừa tắm xong, giờ đang mặc một chiếc áo choàng tắm để lộ ra chiếc cổ vừa trắng vừa thon, cặp đùi thẳng tắp, chân thì đi dép lê. Nhìn đi nhìn lại cũng chẳng có chút uy nghiêm nào cả.
Giang tam thiếu đi đến trước mặt Đường Quý Khai, vừa vặn chắn luôn đường của cậu. Cậu trừng mắt: “Anh định làm gì? Muốn ăn đòn hả?”
Giang tam thiếu cười cười, vỗ đầu cậu: “Trẻ con không nên học đòi đánh nhau.”
Đường Quý Khai lập tức gạt tay hắn ra: “Ai là trẻ con?”
“Không phải cậu sao?” Giang tam thiếu cười hỏi.
Đương Quý Khai nghiến răng nghiến lợi, cậu vốn đã chẳng lớn bằng ai, đã thế còn có một khuôn mặt em bé nên trông còn nhỏ hơn tuổi thật những bốn, năm tuổi. Đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng cậu. Cậu không hiểu, tại sao anh em ruột lại khác xa nhau đến thế, Triệu Giản thì trông vừa cao vừa to, khỏe như con trâu, trên người nào là cơ ngực nào là cơ bụng, ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Còn Đường Quý Khai cậu đây, vóc dáng không cao to bằng đã đành, thể lực cũng kém Triệu Giản cả cây số. Trước kia cậu còn nghĩ do mình luyện tập không đủ, thế là suốt một tuần trời làm khách quen của phòng tập gym, cuối cùng luyện tập quá sức khiến cơ bắp bị thương. Đường Quý Khai khóc không ra nước mắt, cậu bị thương không nhẹ, phải ở nằm bẹp trên giường mấy ngày, suýt nữa thì bại liệt.
Lúc đó ông nội còn hiểu lầm cậu với tên nào chơi bời đến nỗi không xuống nổi giường. Đường Quý Khai đã khóc rất to, cậu nghĩ Triệu Giản chắc chắn không phải là anh ruột của mình, ông nội cũng không phải ông nội của mình.
Nhắc đến chuyện này Đường Quý Khai lại bực mình, nhưng kể cả kiễng chân lên cậu cũng không cao bằng Giang tam thiếu. Giang tam thiếu thấy bộ dạng này của cậu, đột nhiên lại bật cười, bước lên trước một bước ép sát Đường Quý Khai. Đường Quý Khai vội lùi lại theo phản xạ, Giang tam thiếu cao hơn cậu, ở khoảng cách gần thế này cảm giác đè nén như nhân lên gấp bội.
Giang tam thiếu trông không cường tráng lắm, nhìn thì tưởng là tạng người vừa cao vừa gầy, nhưng khi đứng gần Đường Quý Khai mới phát hiện ra không phải như vậy. Bả vai hắn cũng rất rộng, hông nhỏ, là điển hình của dáng người mặc đồ thì gầy mà cởi ra thì có da có thịt.
Đôi mắt đào hoa của hắn dán chặt vào người Đường Quý Khai. Cậu bị nhìn đến nỗi sống lưng tê dại, vội lùi lại một bước, nhưng sau lưng đã là bức tường, không thể lùi hơn được nữa. Cậu cáu kỉnh nói: “Anh thử bắt nạt tôi nữa xem, tôi mách ông nội.”
“Mách lẻo hả?” Giang tam thiếu cười hỏi lại: “Chỉ sợ ông nội Đường không tin cậu thôi!”
Đường Quý Khai cảm thấy thật là ấm ức, giờ mà cậu đánh nhau với họ Giang kia, ông nội chắc chắn sẽ bênh hắn cho mà xem, đây đúng là bi kịch cuộc đời mà. Nghĩ đến đây cậu càng tức hơn: “Anh tưởng tôi không làm gì được anh chắc?”
Đường Quý Khai vừa nói vừa lấy điện thoại ra bắt đầu dí camera quay Giang tam thiếu: “Biết điều thì mau biến đi, đừng có cản đường tôi. Nói cho anh biết, tôi quay video rồi đấy, có cái này làm bằng chứng, nếu anh bắt nạt tôi thì tôi sẽ đưa cho ông nội xem, chứng cứ rành rành đây nhé, hứ. . .”
Giang tam thiếu chẳng có vẻ gì là sợ hãi, vẫn cười trêu: “Cậu đáng yêu thật đấy, còn giống trẻ con hơn ngày xưa nữa.”
Đường Quý Khai trừng mắt nhìn hắn: “Anh mà còn nói tôi trẻ con nữa là tôi đánh anh thật đấy.”
Giang tam thiếu tiếp lời: “Ừ, không nói nữa. Thế cậu có muốn làm chuyện người lớn không?”
“Chuyện gì?” Đường Quý Khai lườm hắn, không hiểu lời hắn rốt cuộc có ý gì.
Giang tam thiếu cười một tiếng, chống hai tay lên tường vây kín Đường Quý Khai lại, cúi đầu nói: “Đương nhiên là…làm chuyện người lớn thích làm rồi.”
Đường Quý Khai vẫn đang cầm điện thoại trong tay bỗng chốc đơ toàn tập, chưa kịp phản ứng thì Giang tam thiếu đã sáp lại hôn cậu, hai người môi chạm môi. Đường Quý Khai vẫn đang trợn tròn mắt, não vẫn chưa load kịp. Điện thoại trong tay cậu rơi “cạch” một tiếng xuống đất.
Đường Quý Khai sửng sốt vài giây, nghe thấy tiếng điện thoại rơi mới hoàn hồn. Cảm giác trên môi thật là vi diệu. Cậu lập tức xù lông nhím, định chửi Giang tam thiếu một trận, còn muốn vung tay khua chân lên vừa đánh vừa đạp hắn. Thế nhưng cậu vừa hé miệng đã bị Giang tam thiếu chớp cơ hội đưa lưỡi vào, liếʍ nhẹ lên hàm trên của cậu.
Đây là nụ hôn đầu của Đường Quý Khai, mà lại còn là hôn lưỡi, cảm giác như tam quan (*) hoàn toàn thay đổi vậy. Cậu chỉ cảm thấy khoang miệng mình tê dại, toàn thân như bị kim châm, bất giác run lên, chẳng còn chút sức lực nào.
(*) Tam quan: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.
Giang tam thiếu lập tức bắt được cái tay đang định đánh người của cậu, túm luôn hai tay lại ép chặt lêи đỉиɦ đầu, thế là Đường Quý Khai cũng hết cách phản kháng.
Đường Quý Khai hoảng sợ, hai tay cậu bị túm lên cao, eo cũng bị ôm chặt khiến cậu không thể lấy sức được, đành phải cố ưỡn ngực để trông mình cao hơn một chút. Tư thế này khiến người cậu lại càng dán sát vào lòng Giang tam thiếu, cứ như đang tự dâng mình lên đòi hôn thêm vậy.
Một tay Giang tam thiếu khóa hai tay Đường Quý Khai, tay còn lại nâng cằm cậu lên, đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng cậu để cậu không có cơ hội cắn mình.
Đường Quý Khai quả thực cũng muốn cắn người lắm, nhưng cằm bị giữ chặt không cắn được, cậu chỉ có thể “ưm ưm” nói không nên lời, nghe còn giống tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn hơn.
Đường Quý Khai nghĩ mình sắp ngạt thở đến nơi rồi, mặt cậu đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, cảm giác l*иg ngực như sắp nổ tung, còn eo và chân thì mềm nhũn đến nỗi sắp khuỵu xuống.
Giang tam thiếu cuối cùng cũng buông cậu ra, khàn giọng cười nói: “Quả nhiên cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, đến lấy hơi mà cũng không biết. Thế nào? Làm chuyện người lớn như thế này có thích không?”
Tai Đường Quý Khai ù đi, nào nghe rõ Giang tam thiếu đang nói cái gì. Cậu hổn hển thở gấp, chưa bao giờ cảm thấy không khí quan trọng đến thế.
Giang tam thiếu thấy Đường Quý Khai đứng vững rồi liền thu tay lùi bước để cậu không có cơ hội lấy sức xong thì liều mạng với hắn.
Giang tam thiếu lùi hai bước, cúi người nhặt điện thoại lên. Không ngờ điện thoại rơi xuống đất nhưng vẫn để chế độ quay video, góc quay từ dưới lên ghi lại hết cảnh tượng hai người hôn nhau, chất lượng còn cực kì rõ nét. Hắn vừa cười gian vừa bấm bấm gì đó.
Khi Đường Quý Khai hoàn hồn lại thì thấy Giang tam thiếu đang cầm điện thoại của cậu, không biết là thao tác gì, cậu lập tức kêu lên: “Trả điện thoại cho tôi.”
Giang tam thiếu rộng lượng ném trả: “Đây.”
Đường Quý Khai lại điện thoại, nhìn thấy điện thoại đang phát một video, vừa nhìn qua mặt cậu lại đỏ đến tận mang tai, nóng như sắp cháy da mặt đến nơi.
Đó là video mới quay lại cảnh cậu và Giang tam thiếu hôn nhau ban nãy, còn nghe rõ cả tiếng ưm ưm a a, Đường Quý Khai hóa đá.
Vừa rồi rõ ràng là cậu bị Giang tam thiếu cưỡng hôn, vậy mà trong video trông cậu lại có vẻ rất phối hợp với hắn là sao? Lại còn uốn éo eo nữa? Rõ ràng là muốn mắng hắn, vậy mà thanh âm tắc trong cổ họng lại nghe như tiếng rêи ɾỉ ngâm nga đầy mờ ám.
Nhìn điện thoại trong tay mà cậu chỉ muốn đập ngay xuống đất. Giang tam thiếu vừa cười gian vừa giơ tay cản lại: “Đừng đập, đập hỏng thì tiếc lắm. Không phải cậu muốn lấy nó làm chứng cho ông nội xem sao?”
Đường Quý Khai muốn chết, ông nội mà xem thì không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa. Cậu trừng mắt nói: “Cút đi, nói cho anh biết, anh dám nói chuyện này cho ông nội biết, tôi sẽ. . .”
“Sẽ làm gì?” Giang tam thiếu hỏi lại, giơ điện thoại của mình cho Đường Quý Khai xem. Đường Quý Khai vừa nhìn qua liền đứng hình, tại sao hắn cũng có video này?
Thực ra vừa rồi Giang tam thiếu xem xong đoạn video này đã nhanh tay gửi vào điện thoại của mình rồi mới trả lại cho Đường Quý Khai.
Hắn cười cười: “Video này tôi đã lưu lại trong máy rồi, hôm nào rảnh rỗi có thể mở ra xem lại.”
Nói xong hắn quay bước đi, Đường Quý Khai vội chặn lại: “Anh điên à? Xem gì mà xem, xóa đi ngay cho tôi.”
Giang tam thiếu: “Thế này mà nói cậu trẻ con cậu còn tức.”
Đường Quý Khai: “Tôi thì làm sao?”
Giang tam thiếu cười: “Cậu chưa bao giờ vừa xem s*x vừa tuốt ống đúng không? Về phòng có thể bắt đầu thử từ video này nhé.”
Đường Quý Khai hóa đá tập hai, Giang tam thiếu đúng là đồ mặt dày trơ trẽn, thậm chí còn cực kì bẩn bựa nữa!
Giang tam thiếu thản nhiên bỏ đi, để lại Đường Quý Khai tức hộc máu đứng ở hành lang.